Trinh Quán năm thứ tư, Lạc Dương (1)
Tiếng chim đập cánh dù rất nhỏ vẫn có thể truyền vào tai Bùi Diệp Hàm,
nhưng cũng không đánh gãy tiếng đàn của hắn, tiếp theo vang lên tiếng
bước chân dồn dập, cùng tiếng đàn du dương tạo thành một tạp âm khó
nghe.
“Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia!” Tiểu Tương vội vội vàng vàng đẩy cửa mà vào, nàng vừa thở dốc vừa nói : “Là…Là…Đại công tử…”
“Tiểu Tương, thở đã rồi nói sau.” Diệp Hàm ngừng đánh đàn, tay bưng chén trà một bên, nhẹ uống một ngụm.
Tiểu Tương nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu, chờ cho hô hấp bình ổn, lập
tức nghĩ mở miệng, lại bị người vừa tiến vào cướp lời.
“Tiểu Tương, ngươi lại quấy rầy tiểu thiếu gia luyện đàn.” Nguyên Lệnh trầm mặt trách.
“Lệnh gia hảo.” Tiểu Tương hướng hắn cúi người khẽ chào. “ Tiểu Tương sai lầm rồi, mong tiểu thiếu gia, Lệnh gia tha thứ Tiểu Tương.”
“Ngươi…” Nguyên Lệnh thầm nghĩ phải nhân dịp này dạy dỗ nàng một phen, Diệp Hàm lại mở miệng.
“Nguyên thúc, quên đi, ngươi cũng đừng trách cứ Tiểu Tương, nàng chỉ
muốn sớm báo cho ta tin tức đại công tử. Tiểu Tương, ngươi đi xuống trước, có chuyện gì sẽ gọi ngươi vào.”
“Vâng, tiểu thiếu gia.” Tiểu Tương cúi người, lập tức rời khỏi phòng.
“Tiểu thiếu gia, ngươi cứ như vậy chắc chắn làm hư tiểu nha đầu kia.” Nguyên
Lệnh không hài lòng nói, nhưng hắn nhìn Diệp Hàm cũng không lên tiếng,
không dám nhiều lời, vì thế nói sang chuyện khác: “Có tin của Đại công
tử.”
“Ta biết.” Diệp Hàm gật đầu ý bảo, hắn biết mục đích Tiểu Tương mới vừa rồi vội vàng tìm đến hắn, hơn nữa cho dù Tiểu Tương không nói, theo tiếng
chim đập cánh bay đến (2) hắn cũng có thể đoán được. “Trong thư viết
gì?”
“Đại công tử biết tiểu thiếu gia xử lý công việc ở Thành Đô rất tốt, hắn rất cao hứng.”
“Ừm.” Diệp Hàm mặt không chút thay đổi vuốt vuốt cằm, “Còn chuyện gì nữa không?”
Nguyên Lệnh biết tiểu thiếu gia đối với lời khen ngợi của Đại công tử luôn
luôn như thế, từ nhỏ tiểu thiếu gia đã không cần đại công tử khen ngợi
cùng ban thưởng.
Tiểu thiếu gia từng nói với hắn : “Nguyên Lệnh, tất cả đều là bổn phận của
Diệp Hàm, làm những chuyện đó, Diệp Hàm cũng không hề nghĩ đến công tử
khen ngợi.”
Nghe tiểu thiếu gia nói thế, không khỏi làm hắn thầm bội phục, cũng bởi vì
thế, lúc Đại công tử cho hắn ở bên cạnh tiểu thiếu gia phục vụ, hắn mới
không một câu oán hận.
“Nguyên thúc?”
“A!” Nguyên Lệnh thấy chính mình thất thần mà ngượng ngùng. “Đại công tử còn nói, hắn hy vọng tiểu thiếu gia dịp Trung thu về Trường An thăm lão gia cùng phu nhân.”
“Ừ.” Diệp Hàm đáp nhẹ một tiếng.
“Mặt khác, đại công tử trong thư còn nói…” Nguyên Lệnh đột nhiên ngừng lại,
liếc mắt một cái nhìn Diệp hàm, rồi mới tiếp tục nói : “Đại công tử hy
vọng ngươi có thể ở tiệc Thưởng Nguyệt (3), đàn mấy khúc để hoàng tử
cùng các đại thần nghe.”
Diệp Hàm nghe Nguyên Lệnh nói xong, gật đầu nói : “ Nguyên thúc, phiền ngươi đáp lời Đại công tử, Diệp Hàm sẽ chuẩn bị thỏa đáng, mong hắn an tâm.”
Bất quá hắn vẫn cảm thấy có chút kì quái, Đại công tử vẫn bề bộn nhiều
việc, cũng chưa từng thưởng thức tiếng đàn của hắn, không biết vì sao
bỗng nhiên phải gọi hắn về Trường An đánh đàn?
“Được.” Nguyên Lệnh biết, kỳ thực vì để cho Đại công tử yên tâm, tiểu thiếu
gia chắc chắn sẽ về Trường An trước Trung thu. “Không biết tiểu thiếu
gia định khởi hành khi nào?”
Diệp Hàm nghĩ công việc trước mắt, lúc hắn mười ba tuổi, Đại công tử đem “
Bùi gia tứ môn” cho hắn quản lý, còn Đại công tử tiếp tục bôn ba khắp
nơi vì Hoàng thượng.
Bảy năm trước, Đại công tử về Bùi viên, đến Lạc Dương tiện vào “Long Đằng
Hiên” xem xét thuận đường nghỉ ngơi dùng cơm xong, kết quả ở ngoài cửa
lớn cứu hắn.
Lúc ấy hắn nghèo khổ bần hàn, mà người thân duy nhất lại bị bệnh cũ tái
phát, dù sau đó sinh mệnh ông nội còn kéo dài được một tháng, nhưng hắn đã xem ân tình của Đại công tử khắc cốt ghi tâm. Bởi vậy, chôn cất ông
nội xong, hắn lập tức hướng Đại công tử thỉnh cầu cho hắn đi theo bên
người làm kẻ hầu hạ.
Lúc ấy Đại công tử thấy thân thể hắn yếu ớt còn nhỏ tuổi, hơn nữa trước khi lâm chung ông nội hắn phó thác, Đại công tử kiên quyết không chịu để
hắn làm người hầu, đến khi hắn phải quỳ xuống khẩn cầu, Đại công tử mới
miễn cưỡng nhượng bộ.
Đại công tử đồng ý để hắn gọi là “công tử”, nhưng là trước mặt người
ngoài, hai người xưng hô thành huynh đệ, mà tên Bùi Diệp Hàm của hắn
cũng là đại công tử đặt cho, mặt khác, Đại công tử còn nói cho hắn, nếu
nhất quyết muốn trợ giúp hắn, liền phải bằng Nguyên Lệnh.
Ý tứ những lời này là, hắn phải tập võ, đọc sách viết chữ, cũng phải hiểu biết luật pháp, mới có thể phụ ta công tử việc buôn bán, đỡ một phần
gánh nặng cho công tử. Hắn lại nghe Nguyên thúc nói, đại công tử thích
nghe cầm (4), bởi vì Đại công tử nghĩ rằng “nhàn lai linh
cầm”(5), chính là việc hạnh phúc ở đời.
Diệp Hàm biết, kì thực Đại công tử lo lắng nhiều yêu cầu như vậy,
là để cho hắn an tâm ở Bùi gia làm một tiểu công tử, không ngờ tới hắn lại phi thường cố gắng học tập, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, đã hoàn thành việc học như Đại công tử yêu cầu: “Phải
bằng Nguyên Lệnh”, hơn nữa cũng bắt đầu theo Nguyên Lệnh đến
các nơi thuộc “Bùi gia tứ môn” tuần tra. Năm hắn mười ba tuổi,
Đại công tử ở Trường An triệu kiến hắn, thứ nhất là khen ngợi thành quả của hắn, thứ hai là chính thức chuyển giao công
việc của Nguyên thúc sang hắn, đồng thời dặn dò Nguyên thúc
phải bên cạnh tiếp tục dạy dỗ hắn.
Từ lần đó đến giờ đã hai năm, Đại công tử chưa từng triệu kiến
hắn thêm một lần, nhưng cũng không phải bởi vậy mà hắn ngừng
học tập.
Hắn từng nghe Nguyên thúc nói, Đại công tử chẳng những võ công hơn
người, lại thông minh trác tuyệt, chỉ có tiếc nuối duy nhất là Đại công tử không có gia thế hiển hách.
Phụ thân đại công tử là anh em của Bùi Địch(6), lúc ấy lão thái
gia (7) không được Bùi gia thừa nhận, thẳng đến khi đại công tử
khí bút theo thương (8), rồi tiếp tục gây dựng “ Bùi môn thương
hào”, năm hai mươi tuổi ở phường gian (9) “Quán Văn học” quen
biết thế tử Tần vương (10), lại trợ giúp thế tử lấy được ngôi vị Hoàng đế, lão thái gia cùng Đại công tử được Hoàng thượng phong tước vị, lúc này Bùi gia mới chính thừa nhận bọn họ
một nhà ba người.
“Bùi gia thương hào” kinh doanh các mặt thực (ăn) , y (mặc), trụ (ở), sau khi Đại công tử gặp lại ông nội, mới thêm một mặt là y
dược, thuốc men, từ đó “Bùi gia thương hào” liền đổi tên là
“Bùi gia tứ môn”.
Bốn môn là: “Long môn” kinh doanh lĩnh vực ăn ở, gồm khách điếm,
quán trà tên “Long Đằng hiên”, “Phượng môn” chuyên bán quần áo,
đồ trang sức, hai nơi này cũng gộp chung thành “Phượng tường
các”, về phần “Hổ môn” là võ quán dạy người ta võ công, gọi
là “Hổ diệu quán”, còn lại “ Vũ môn” làm chủ y dược, vốn
định lấy tên là “Huyền Vũ”, nhưng lại sợ trùng tên cửa “Huyền
Vũ” của Hoàng cung, nên đổi tên là “Vũ Huyền môn”.
Trước mắt hắn đã đem sổ sách của ba môn Long, Phượng, Hổ kết toán
xong, chỉ còn duy nhất Vũ môn. Hàng năm nước Hoàng Hà lại tràn bờ gây ngập lụt khắp nơi, các loại dịch bệnh lan tràn, Đại
công tử không đành lòng nhìn dân chúng chịu bệnh dịch khổ sở,
dùng bồ câu đưa thư sai các nơi chữa bệnh cứu người, bởi vậy
“Vũ huyền môn” có thể nói là ra nhiều vào ít.(11)
“Tiểu thiếu gia!” Nguyên Lệnh nhẹ gọi Diệp Hàm đang thất thần.
Diệp Hàm vôị vàng thu hồi tinh thần, than nhẹ một tiếng. Chuyện sổ sách của “vũ môn” chờ về Trường An, sẽ hướng Đại công tử báo cáo.
Chú thích:
(1) Trinh Quán : Niên hiệu thứ hai thời Đường, dưới thời vua Thái Tông ( Lý Thế Dân), từ năm 627 đến 649 SCN. Từ đó suy ra đang ở năm 630 SCN
(2) Ngày xưa thường dùng chim bồ câu để đưa thư nên Diệp Hàm nghe thấy tiếng đập cánh thì đoán có thư đến.
(3) Tiệc thưởng nguyệt: Tiệc ngắm trăng của tầng lớp trung lưu
ngày xưa, có thể kết hợp vừa ngắm trăng vừa ngâm thơ, ca múa,
nghe đàn.
(4) Cầm: Đây không phải là đàn, mà là đàn cầm cổ.
Hình nhé :
(5) Nhàn lai linh cầm: Ý là chỉ có những người an nhàn, yên ổn
thư thái mới có thể lĩnh hội được những gì tinh túy của
tiếng đàn cầm.
(6) Bùi Địch: 1 người nổi tiếng, được coi là khai quốc công thần của nhà Đường, xem thêm ở đây http://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%B9i_T%E1%BB%8Bch
(7) cách gọi tôn kính với người bề trên, là Papa của anh Đại công tử ý.
(8) Khí: bỏ, bút: cái bút, ghi chép, thương: việc buôn bán, ta
hiểu là anh này bỏ việc thi cử, học hành làm quan đi buôn bán >o
(9) cửa hàng sách ngày xưa, “Quán Văn học” là tên cửa hàng ấy.
(10) Người mà Đại công tử quen biết chính là Lý Thế Dân, vua thứ 2 nhà Đường.
(11) vào nhiều ra ít: chi tiêu thì tốn nhiều tiền mà kiếm được tiền thì ít
“Vậy sáng sớm ngày mai đi luôn.” Diệp Hàm quyết định.
“Tiểu thiếu gia, ngươi đi vội vã như thế, tới khi về Trường An, chỉ sợ mệt thân thể.”
“Không sao.” Diệp Hàm đứng dậy đi tới cửa gọi Tiểu Tương, sau đó quay đầu lại hỏi: “Nguyên thúc có đi cùng không?”
“Thư Đại công tử nói, cứ theo ý của Tiểu thiếu gia.”
“Ừm, vậy thỉnh Nguyên thúc cùng đi, trên đường cũng có người chiếu
ứng.” Hắn biết Nguyên thúc đã lâu không về Trường An, nếu lần
này Đại công tử muốn hắn ở qua Trung thu, không bằng cùng Nguyên thúc trở về, để Nguyên thúc đoàn tụ cùng người nhà.
“Cảm ơn tiểu thiếu gia.” Nguyên Lệnh vui vẻ trả lời. Hắn hiểu tiểu
thiếu gia lấy cớ để hắn được về Trường An, gặp lại người
nhà.
“Nguyên thúc đa lễ.” Diệp Hàm trở về cạnh bàn, tùy ý ngồi xuống,
“Đúng rồi, Nguyên thúc, bảo người chuẩn bị một ít đồ vật này nọ, để chúng ta mang về Trường An tặng lão gia, phu nhân cùng
Đại công tử.”
“Tuân lệnh.” Nguyên Lệnh đáp, “Không biết tiểu thiếu gia có muốn chuẩn bị một số thứ đặc biệt?”
“Vài ngày trước ta sai người đến Thiên Sơn chuyển về mấy vò rượu,
các ngươi chọn hai vò mang theo, còn may thêm cho lão gia, phu nhân quần áo mới, giày (1) cùng hài bằng gấm, mặt khác đừng quên
tặng đại sư phó Long Đằng hiên ở Trường An thực phổ (2), trong
thư phòng còn có mấy bức họa…”
Diệp Hàm nói xong, hắn mới gọi Tiểu Tương, phân phó nàng nhanh chóng chuẩn bị một ít vật phẩm đi đường.
“Mong thiếu gia nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai phải đi, ngươi sẽ mệt mỏi.” Nguyên Lệnh trước khi rời đi nói.
Diệp Hàm đang rơi vào trầm tư, ngẩng đầu thấy đáy mặt Nguyên Lệnh
toát ra vẻ quan tâm, biết Nguyên Lệnh lo lắng thân thể mình.
Không muốn Nguyên Lệnh lo lắng, hắn gật đầu nói: “Ta biết. Hôm
nay ta sẽ đi nghỉ sớm một chút. Nguyên thúc cũng nghỉ ngơi sớm
đi.”
Nguyên Lệnh gật đầu chắp tay thở dài, “Vậy Nguyên lệnh đi.” Nhẹ khép cửa phòng rời đi.
Diệp Hàm ngồi trong chốc lát, mới đứng dậy đi vào nội thất. “Tiểu Tương, chút nữa ngươi cũng trở về chuẩn bị đi, ngày mai cùng
nhau khởi hành đi Trường An thỉnh an lão gia, phu nhân cùng Đại
công tử.”
Tiểu Hương nghe xong, vui vẻ chạy đến gần Diệp Hàm, lắc lắc tay áo
hắn hỏi: “Ý của tiểu thiếu gia là muốn mang Tiểu Tương cùng đi
Trường An chơi?”
“Không phải.” Diệp Hàm mỉm cười lắc đầu, nhìn Tiểu Tương nhíu mày,
“Không phải đi chơi, phải đi thỉnh an lão gia, phu nhân cùng Đại
công tử, biết không?”
Tiểu Tương nghe xong, lập tức hiểu ý hắn, vội vàng gật đầu: “Tiểu Tương biết, Tiểu tương hiểu rồi.”
Tiểu thiếu gia cho nàng một lý do đi Trường An quang minh chính đại,
nếu là nói đi chơi, không bị Lệnh gia mắng ngất trời mới là
lạ.
Trong phủ có một số việc chỉ có thể làm mà không thể nói, bởi vì nói không
diễn xướng. Mà tiểu thiếu gia đúng là cao thủ “diễn xướng”, trong phủ có rất nhiều chuyện được tiểu thiếu gia ngầm đồng ý mà lặng lẽ tiến hành, trong lòng ai ai cũng cảm tạ tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia lúc nào cũng nghĩ cho người khác, cho nên trong phủ, từ Lệnh gia đến người gác cổng, luôn nghe theo tiểu thiếu gia, chỉ cần là
chuyện hợp lí, cho tới bây giờ đều không cần tam lệnh ngũ thân (3); về
phần tiểu thiếu gia muốn làm chuyện gì, cứ công đạo xuống, mọi người
nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành, đủ thấy địa vị tiểu thiếu gia
trong mắt mọi người…
“Tiểu Tương, …” Diệp Hàm gọi hồn phách Tiểu Tương đang vẩn vơ ở đâu, “Đừng
ngẩn người nữa, nhanh nhanh chuẩn bị, rồi còn về phòng chuẩn bị đồ đạc
của ngươi đi.”
Tiểu Tương nghe xong vội vàng đến cạnh giường, có chút ngượng ngùng vì lúc nãy ngẩn người.
Sau một lúc lâu, Diệp Hàm đột nhiên nói: “Tiểu Tương, ta thấy ngươi về
trước sắp xếp hành lí của mình đi, còn lại ta tự làm là được.”
“Không được!” Tiểu Tương vội vàng đẩy Diệp Hàm sang một bên, “Tiểu thiếu gia,
vẫn để ta làm đi, ngươi còn bận rộn nhiều việc, bằng không ngươi lại gảy đàn cho ta nghe cũng được.”
“Ta …”
“Đừng nói nữa, dù sao ngươi cũng không được tranh việc với ta.” Tiểu Tương chống nạnh, ra vẻ không nguyện ý nói.
Tiểu Tương vừa lòng gật gật đầu, trước khi Diệp Hàm ra nội thất lại nói:
“Tiểu thiếu gia, ngươi cũng đừng lấy nhiều lắm! Đến Trường An mới có
thời gian thỉnh an lão gia, phu nhân cùng Đại công tử.”
Diệp Hàm bất đắc dĩ cười cười, “Ta biết rồi, Tiểu Tương cô nương thỉnh an tâm.”
(Lại) Chú thích T_T :
(1) Từ gốc là ngoa: một loại giày có cổ cao ý, khác với hài: giày có dây buộc.
(2) Sách dạy nấu ăn ạ.
(3) Phải nhắc lại một mệnh lệnh nhiều lần.
Trường An phủ Kính tướng quân,
“Biểu ca! Biểu ca!” Kính Quân Văn mặc quần màu hồng lựu, từ hoa viên
nhỏ phía hậu viện chạy một mạch tới tiền thính, ngăn Kính Quân An chuẩn
bị ra phủ.
“Văn nhi! Có chuyện gì từ từ nói, không cần hơi một tí lại chạy, một
chút phong thái khuê nữ cũng không có, nếu để người ngoài nhìn thấy,
chẳng phải sẽ cười vào mặt phủ tướng quân có một con kh*… ” Kính Quân An may mà không buột miệng thốt ra, nhưng những câu nói trước đó của hắn
vẫn làm Kính Quân Văn vô cùng bất bình. “Biểu ca, từ khi nào mà huynh
lại bắt muội phải đi chậm, nói chậm?”
Kính Quân An bất đắc dĩ ngồi xuống ghế, “Nói đi, có chuyện gì mà lại
làm thiên kim đại tiểu thư phủ tướng quân kinh hãi như thế, mà ta đường
đường là đại tướng quân, một chút cũng không biết?”
Kính Quân An thấy biểu ca ngồi xuống, lập tức cũng ngồi xuống một
bên, còn nhanh tay nắm chặt tay phải hắn nói: “Biểu ca, huynh có biết
sắp có một nhân vật lớn tới Trường An?”
“Nhân vật lớn?” Kính Quân An nghi hoặc nhíu mày, “Trừ bỏ đương kim Hoàng thượng, còn có ai dám làm nhân vật lớn ở Trường An?”
“Ai nha!” Kính Quân Văn lắc lắc tay biểu ca, “Không phải thế! Người
muội nói đến không phải Hoàng thượng, người muội muốn nói là đứa con ở
Lạc Dương của Bình vương, tên là… là…”
“Bùi Diệp Hàm.” Kính Quân An chen vào.
“Đúng, đúng rồi!” Kính Quân Văn gật đầu lia lịa, “Chính là hắn, chính là hắn!”
“Hắn làm sao? Vì sao lại nói hắn là nhân vật lớn?”
“Biểu ca, huynh có phải là tướng quân không vậy? Vì sao chuyện ngay
cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết, huynh lại không biết tí gì?” Kính Quân Văn mở to mắt, khinh thường nói.
Kính Quân An buồn cười hỏi: “Ta nói, tiểu muội ngoan, có chuyện gì
nói cho biểu ca đi, phòng ngừa ta không biết gì mà ra ngoài lại mất mặt
với người khác, ngươi cũng không đẹp mặt, ngươi nói có phải hay không?”
“Đúng rồi, chuyện lớn động trời thế này huynh cũng không biết, quả thật là còn gì mặt mũi của Kính gia.”
Kính Quân An nghe đường muội nói xong, âm thầm hít một hơi .Nhưng hắn cũng không muốn làm nàng mất hứng, dù sao người nào làm mất mặt Kính
gia, trong lòng ai cũng biết rõ.
“Văn nhi, nhanh nói cho đại ca, ta sắp phải tiến cung, ngọ
thiện(1)qua đi, lại phải cùng Hoàng thượng khởi hành đến vườn hoa của
An Bình vương gia ở tây nam Trường An, hôm nay cũng đừng chờ ta dùng vãn thiện(2).”
“Cái gì? Tối nay, huynh muốn đi An Bình vương phủ?”
Kính Quân Văn cao giọng hỏi.
Kính Quân An khó hiểu nhìn nàng, biểu muội hôm nay làm sao vậy? Vì sao lại kích động như thế?
“Không phải muốn đi An Bình vương phủ, mà là cùng Hoàng Thượng đi vào vườn của An Bình vương phủ.”
“Hoàng thượng đi vườn hoa làm cái gì?” Kính Quân Văn truy vấn.
“Ngắm trăng.”
“Ngắm trăng?”
“Đúng thế.”
Kính Quân An tự đắc vuốt cằm, cũng quên hỏi vì sao Bùi Diệp Hàm lại thành nhân vật lớn.
“Muội không quên hôm này là ngày gì đúng không?”
“Muội đương nhiên không quên.” Kính Quân Văn hô to, “Là huynh quên.”
“Ta quên?” Kính Quân An càng thấy biểu muội mờ mịt khó hiểu, “Hôm nay là mười lăm tháng tám, ta nào có quên!”
“Nếu huynh còn nhớ rõ hôm này là Trung thu, vì sao còn bắt muội một mình trong phủ?” Kính Quân Văn oán hận nói.
“Nhưng…”
“Sao nào?” Kính Quân Văn lại cướp lời: “Huynh sao có thể để muội ở
trong phủ một mình? Chẳng lẽ Hoàng thượng từng nói không thể cùng gia
quyến cùng nhau đi trước sao?”
Kính Quân An vội bổ sung: “Hoàng Thượng không nói không thể, người nói có thể mang theo phu nhân đi.”
Kình Quân Văn đột nhiên dùng tay áo che mặt, giả vờ đau khổ nói:
“Hoàng thượng nói có thể cùng gia quyến đi, mà huynh nhẫn tâm vứt muội
một mình trong phủ!”
“Văn nhi, Hoàng thượng chỉ nói phu nhân, mà ta còn chưa thành thân, lấy đâu ra phu nhân.”
Kính Quân An đáp.
“Đường ca, huynh chưa có phu nhân, nhưng huynh vẫn còn biểu muội này
nha! Huynh thử ngẫm nghĩ lại xem, hôm nay là trung thu, người người đều
về nhà đoàn tụ, chỉ có huynh, nhẫn tâm vứt muội một mình trong phủ… Hu…” Nói tới đây, còn cố ý bưng mặt khóc.
Kính Quân An thấy biểu muội như thế, lập tức an ủi vỗ vỗ vai nàng,
“Văn nhi, đừng khóc, là biểu ca không tốt. Không bằng như vậy đi, hôm
nay muội theo ta cùng đi Lân Viên ngắm trăng đi, được không?”
Kính Quân Văn đang giả khóc, nghe thấy Kính Quân An nói xong, lập tức lấy tay áo che mặt cười khẽ, biểu ca thật dễ lừa gạt!
Nàng cố gắng không cười, buông tay áo, giả bộ có chút lo lắng nói:
“Hoàng thượng có thể trách tội huynh không báo trước không, bẩm báo
xong, liền mang muội đi nha!”
“Yên tâm, sẽ không sao.” Kính Quân An thấy biểu muội không hề khóc, sủng ái vỗ đầu nàng, “Muội cứ đi cùng ta đi.”
“Dạ.” Kính Quân Văn ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn giả vờ sợ hãi nói: “Nhưng mà…”
“Đừng nói nữa, đêm nay muội không đi sẽ hối hận đấy.”
Kính Quân An vừa gọi thị vệ vừa nói tiếp: “Nhân vật lớn muội vừa nhắc đến, đêm nay cũng sẽ tham dự yến tiệc, muội muốn bỏ qua cơ hội chiêm
ngưỡng phong thái của hắn sao?”
Kính Quân Văn nghe vậy, hai mắt trừng lớn, kích động hỏi: “Biểu ca, huynh nói thật sao? Hắn thật sẽ tham dự tiệc ngắm trăng?”
Kính Quân An nhìn biểu muội vẻ mặt hưng phấn như thế, nghĩ lại là một cô gái hâm mộ Bùi Diệp Hàm rồi.
“Đúng vậy.” Kính Quân An thấy thị vệ đã chờ ở một bên, tiện nói: “
Tốt lắm, không nói nữa, biểu ca phải tiến cung. Muội cứ để nha hoàn
chuẩn bị trước, dùng xong ngọ thiện, ta sẽ phái phu kiệu tới đón muội.”
Kính Quân An nói xong lập tức cùng thị vệ rời khỏi phủ tướng quân, để Kính Quân Văn lại tiền thính một mình, vừa ảo tưởng đến lúc tham gia
yến hội, vừa buồn cười, biểu huynh quá dễ lừa.
…………..
An Bình vương phủ nằm ở phía tây thành Trường An, một tòa kiến trúc
vô cùng xa hoa lộng lẫy, hai bên cồng chính đặt hai con kì lân bằng đá
cao gần tới đầu người, cửa lớn màu đỏ sơn son thiếp vàng.
Đi vào cửa lớn, trong phủ mỗi gạch mỗi ngói, mỗi cây mỗi hoa đều
không phải loại tầm thường có thể dễ dàng bắt gặp, hơn nữa đại sảnh ở
chính viện, tuy không huy hoàng rực rỡ bằng hoàng cung đại nội, nhưng
cũng cực kì phú lệ đường hoàng.
Vào đại sảnh, đập vào mắt đầu tiên là hai bức họa dài ngang thân
người, bên trái là một bức: “Bát tuấn mã đồ” (3), họa sĩ vẽ tựa như
thật, tuấn mã phi như bay, gió bay cát thổi, bờm đuôi tung bay, từng
bước chạy vừa mạnh mẽ vừa tự do, màu sắc tự nhiên sống động, người ngắm
bức họa, giống như đặt chân lên sa mạc cát cuồn cuộn, tám con ngựa như
phi thẳng vào mình, chỉ có thể nói là trân bảo của trong những vật trân
bảo.
Đối diện với bức “Bát tuấn mã đồ” là bức tranh thêu “Song phượng tê
ngô đồng”(4), cũng vô cùng hiếm có, quý giá. Nhưng đồ khác trong nội
đường, giống nhau, đều toát lên khí khái phi phàm của An Bình vương phủ.
Nhưng trong căn phòng hào hoa này, lại có hai người trầm mặc không
nói gì, một là Vương phi Lâm Phượng nương, một là con trai độc nhất bảo
bối của bà, Bùi Cảnh Duệ.
Bùi vương phi trừng mắt nhìn con trai, Duệ nhi của bà, trời sinh để
làm nhân vật đứng đầu, từ lúc mười tám tuổi bắt đầu kinh doanh, vẫn cứ
khư khư một chuyện. Năm đó bà nhắc con thành thân, hắn nói đây là lúc
gây dựng nghiệp lớn, không lòng dạ tư tình nhi nữ, vì thế cứ hai năm sau bà lại nhắc lại, hắn lại nói chưa phò tá thế tử lên ngôi, không thể
phân tâm, cho nên, việc thành thân của hắn, đành phải gác lại.
Không lâu sau, Duệ nhi mang Hàm nhi vào Bùi gia, bà lại nhắc lại một
lần, không ngờ Duệ nhi lại nói tiếp, hắn đã hứa với ông nội Hàm nhi,
phải chờ Hàm nhi thành thân xong, mới tính đến chuyện của mình, làm hy
vọng của bà hoàn toàn tan biến.
Tuy hy vọng có tan biến, nhưng không thể vì vậy mà không thích Hàm
nhi, ngược lại còn yêu thương Hàm nhi tận tâm khảm. Hàm nhi còn giống
con của bà hơn Duệ nhi, từ lúc hắn bước vào Bùi gia, tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do một tay hắn sắp xếp, thậm chí ngay cả hiếu dưỡng
hai người già này, đều là Duệ nhi lo.
Bởi Duệ nhi rất bận, cho nên Hàm nhi từng nói với bà: “ Diệp Hàm nên
gánh vác hộ đại ca, bởi vậy chuyện hiếu dưỡng Vương gia cùng Vương phi,
vốn là chuyện của Diệp Hàm.”
Lúc nghe Hàm nhi nói vậy, bà thực hận không có đứa nhỏ là Diệp nhi,
nếu hắn có thể gọi bà một tiếng: “Nương!”, thì thật tốt biết bao!
Ngoài việc Diệp nhi cứ cố chấp chuyện chủ tớ, chỉ gọi hai người là Vương gia, Vương phi, còn lại rất hiếu thuận với vợ chồng bà.
(*) T. Trung nói ngược nên Kính Quân An
nói Quân Văn là con khỉ thì nói “Hầu tử.”. nhưng chưa nói hết thì sẽ
nói: “Hầu…” nên ta để là “có một con kh…”
(1) Ngọ thiện: Cơm trưa.
(2) Vãn thiện: Cơm tối.
(3) Bức họa về tám con ngựa đẹp.
(4)Hai con chim phượng đậu trên cây ngô đồng.
Ngoài việc Hàm nhi cứ cố chấp chuyện chủ tớ, chỉ gọi hai người là Vương gia, Vương phi, còn lại rất hiếu thuận với vợ chồng bà.
Như cái áo gấm thêu chim phượng bà mặc bây giờ, cũng do Hàm nhi đích
thân sai người làm, để bà mặc trong tiệc ngắm trăng đêm nay.
Còn nhớ rõ lúc ấy gia đinh đưa tới nói: “Vương phi, đây là tiểu thiếu gia đích thân sai người làm tặng ngài. Tiểu thiếu gia biết ngài thích
bức “Song Phượng tê ngô đồng”, cho nên thêu bức tranh này trên áo. Tiểu
thiếu gia định tự mình mang tới tặng Vương phi, nhưng vì Nguyên Lệnh có
việc báo, mong tiểu thiếu gia có thể đến xử lí, tiểu thiếu gia phải đi
ngay vì sợ không thể tới kịp Trường An thỉnh an vào Trung thu, nên đây
chính là quà thỉnh an của tiểu thiếu gia tới Vương phi.”
Hàm nhi hiếu thuận như vậy, hiểu biết lễ nghĩa , không giống Duệ nhi
vô tâm, ngay cả chuyện trong nhà cũng mặc kệ. Ngày ngày con bà vội vàng
làm chuyện Hoàng thượng giao, không thèm để ý tới người mẹ đáng thương
này, hơn nữa mỗi lần nhìn thái độ của hắn với Hàm nhi, bà lại tức giận.
Năm đó Duệ nhi cứu Hàm nhi, cũng không lập tức phái người đưa Hàm nhi về An Bình vương phủ, tự mình quyết định để Hàm nhi ở Lạc Dương, còn
nhẫn tâm bắt Hàm nhi học đông học tây, đã thế, làm bà tức giận hơn nữa
là, Hàm nhi vừa mới tròn mười ba tuổi, liền đem “Bùi gia tứ môn” giao
cho Hàm nhi quản lí, Hàm nhi nhỏ tuổi như thế đã phải gánh nặng quá sức
trên vai.
Nếu năm đó bà kiên quyết đưa Hàm nhi về Trường An, Hàm nhi sẽ không
phải vất vả, nhưng đứa con máu lạnh của bà không nghe. Giờ đã gần chính
ngọ(1), Hàm nhi cùng Nguyên Lệnh vẫn chưa thấy đâu, hắn vẫn còn tâm tình ở nơi này uống trà.
“Duệ nhi, ngươi nói làm sao bây giờ? Đã gần chính ngọ, sao còn chưa
thấy bóng Hàm nhi đâu?” Bùi Vương phi nhăn mày, nhìn thấy con vẫn không
nói gì, lại nói tiếp: “Duệ nhi, hay ngươi sai người đứng ở cửa thành đón bọn họ?”
Bùi vương phi thấy con chẳng them đáp một tiếng, không khỏi tức giận nói: “Duệ nhi, có nghe thấy nương nói gì không?”
Bùi Cảnh Duệ đương nhiên nghe thấy mẹ hắn nói gì, nhưng mấy lời này
bà đã lặp đi lặp lại cả buổi sáng, nếu bà hỏi một câu, hắn đáp một câu,
chỉ sợ hắn đã khàn cả giọng.
“Duệ nhi, ngươi…” Bùi Vương phi đã sắp bốc hỏa, lại bị Bùi Cảnh Duệ ngắt lời.
“Nương, người đừng lo lắng! Nêú qua ngọ hai người bọn họ còn chưa
tới, con liền tự mình chờ ở nơi đó, có được không?” Vừa nói xong, Bùi
Cảnh Duệ liền bê chén trà lên nhấp nhẹ.
Bùi Vương phi nghe, trong lòng vô cùng bực mình, bà nói cả một buổi
sáng, ngay cả ngụm nước còn chưa uống, hắn mới nói mấy câu đã khát thành như vậy.
“Duệ nhi, ngươi…” Lời bà lại bị cắt ngang.
“Nương, con nói người đợi thêm lát nữa, nửa tháng trước, con đã nói
với người, Hoàng thượng cho Hàm nhi về Trường An, người đã đợi tới bây
giờ, nếu nửa tháng còn đợi được, một hai canh giờ chờ đợi có là gì?”
Nghe hắn nói như vậy, Bùi vương phi càng tức thêm, nếu biết bà đã chờ nửa tháng, mong nhớ gặp Hàm nhi thế nào, hắn cư nhiên ngồi ở chỗ này
nhàn nhã uống trà, thật là làm bà tức chết đi!
Bà hít một hơi sâu, áp chế lửa giận trong lòng, mở miệng hỏi: “Đúng
rồi, Duệ nhi, ngươi có biết lần này Hàm nhi cưỡi ngựa hay ngồi xe ngựa?” Chưa chờ Bùi Cảnh Duệ trả lời, bà lại nói tiếp: “Nương hy vọng ngươi có nói để hắn ngồi xe ngựa đến, như vậy mới được nghỉ ngơi nhiều một
chút.”
Bùi vương phi nhìn đứa con đang trầm mặc không nói gì, liền biết lần
này hắn sẽ sơ sẩy, lại nói tiếp: “Nương từng nghe Nguyên Lệnh nói, mỗi
ngày Hàm nhi đều bận rộn tới khuya, trời chưa sáng đã dậy luyện công,
nương rất sợ thân thể hắn chịu không nổi, ngươi có thể để Hàm nhi ở
Trường An thêm ít ngày, để hắn bên cạnh chăm nom nương, cũng để hắn có
cơ hội nghỉ ngơi vài ngày được không?”
Bùi Cảnh Duệ thấy mẹ nói vậy, hiểu được bà bực mình chuyện hắn quá
bận rộn, không chỉ không hiếu thuận với bà thì thôi, còn ít khi để ý
chăm sóc tới Hàm nhi, trong lòng hắn ít nhiều cũng hiểu.
Kỳ thật, nửa năm trước Nguyên Lệnh đã nói với hắn, khi đó hắn chỉ
dùng bồ câu liên lạc với Hàm nhi, nhắc nhở vài lần, nhưng mỗi lần Hàm
nhi trả lời thư hắn, thường không đề cập tới chuyện này, hắn cứ nghĩ Hàm nhi sẽ nghe theo hắn, nhưng thực tế, Hàm nhi vẫn cứ lao đầu vào làm
việc…
“Nương, đợi lát nữa bọn Hàm nhi đến, cứ để Hàm nhi nghỉ ngơi trước, xong con sẽ tìm Hàm nhi nói chuyện.”
Bùi Vương phi nghe Bùi Cảnh Duệ nói xong, thấy vô cùng vui vẻ, vì thế cười nói: “Duệ nhi, Hàm nhi năm nay cũng mười lăm, chúng ta có thể tìm
cho hắn một tân nương được chưa?”
“Nương!” Bùi Cảnh Duệ bất đắc dĩ kêu lên, hắn biết mẹ hắn lúc nào
cũng hy vọng Hàm nhi nhanh nhanh tìm vợ, như vậy bà có thể bắt hắn tính
đến chung thân đại sự, nhưng hắn chưa vội, dù sao hắn cũng thấy Hàm nhi
còn nhỏ. “Nương, người đứng nói chuyện này với Hàm nhi, hắn còn quá nhỏ, chờ thêm hai ba năm nữa đi.”
“Còn phải đợi thêm hai ba năm nữa sao? Ta nói Duệ nhi, đợi lát nữa…”
“Đã trở về! Vương phi, đại công tử, tiểu thiếu gia đã trở về, đã trở
về!” Người làm đi ra ngoài nghe ngóng tin tức vội vàng chạy vào đại sảnh báo tin.
(1) khoảng 12 giờ trưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...