Đại Chúa Tể

"Ầm!"

Trong vẻ chấn động kinh hãi của tất cả mọi người, tia linh lực bảy màu như sét giật lao thẳng tới đỉnh núi Phương Nghị đang đứng.

Công kích bất ngờ đương nhiên làm tất cả chú ý, ngay cả Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư cũng phải kinh ngạc, không biết là ai lại to gan ra tay quyết đoán như vậy.

Người kia là đương kim đệ nhất Long Phượng Lục đó nha!

Tất cả mọi người đang mắt tròn mắt dẹt, đang nghĩ trong đầu lại là một kẻ không tự lượng sức, thì lúc này hắn hành động làm cho người ta bất ngờ, thay vì phất tay cản đòn công kích, hắn lắc mình để lại vô số tàn ảnh, tìm cách tránh né công kích nọ.

Luồng linh lực bảy màu bắn trúng ngọn núi làm nó sụp xuống, đất đá vương vãi, cả tỏa núi bị san thành bình địa.

Giữa trời quang, hai người kia đã dừng lại, hiện rõ trước ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người.

- Đó chính là Mục Trần của Đại La Thiên vực?

- Bọn kia thật to gan, dám chủ động tấn công, muốn chết rồi à?

- Chọc giận Phương Nghị có muốn chết cũng khó nha...

Nhiều kẻ thất thanh, ánh mắt cũng quái dị nhìn Mục Trần. Cướp được một cài Long Phượng Trì trước mũi Liễu Viêm đã khiến hắn tiếng tăm vang dội, nhưng mà lần này là hắn dám công nhiên đối chọi với Phương Nghị, cái sự tình này sao mà dại dột quá đi mà.

Liễu Viêm cũng rất lợi hại, nhưng so với cái bức tường to lớn Phương Nghị, thì vẫn còn kém một bậc!


Dường như mọi người đã hoàn toàn bỏ qua cô gái xinh đẹp tuyệt sắc bên cạnh Mục Trần.

Mục Trần thấy người ta chú ý tới mình, chỉ nhướng mày mỉm cười, bất giác hắn cảm ứng được một cái nhìn đầy sát khí hướng tới hắn.

Đưa mắt nhìn về phía đó, còn ai khác ngoài Liễu Viêm căm hận hắn đến vậy.

Mục Trần khinh khỉnh nhìn Liễu Viêm, ánh mắt cũng lạnh băng. Trận trước khổ chiến kết quả lưỡng bại câu thương, nhưng hôm nay tái chiến, tin chắc gã kia sẽ bị đánh bại.

Hai người chiến bằng mắt giữa không trung, sát khí tràn ra không gian, hẳn nhiên chẳng ai ngại gì mà che giấu địch ý sát cơ trong lòng.

Mục Trần và Liễu Viêm gầm ghè nhau, thì phía bên ngọn núi vừa đổ sụp, bóng người áo trắng lại hiện ra, mái tóc đen của Phương Nghị lất phất thoát tục, ánh mắt nhìn Thải Tiêu, ôm quyền cười nói:

- Vị cô nương này, chuyện trước đó đúng là ta có quá đáng, nhưng mà Long Phượng quả chính là kỳ bảo Long Phượng Thiên, đương nhiên nếu có sẽ dễ dàng luyện ra Chân Long thể hoặc Chân Phượng thể. Ba khỏa Long Phượng quả, ta chỉ cướp được một quả còn non, trong khi hai quả chín lại thuộc về các ngươi.

Mục Trần nghe hắn nói vậy, nhất thời nét mặt sa sầm. Gã này cơ mưu cao thâm, trước mặt tất cả mọi người lại nói ra thông tin về Long Phượng quả, rõ ràng là tạo bất lợi cho hắn.

Đúng như Mục Trần vừa nghĩ, ngay khi Phương Nghị dứt lời, vô số ánh mắt trở nên nóng cháy, những âm thanh xì xào lập tức hướng về hai người.

- Bọn họ có được 2 khỏa Long Phượng quả?

- Cái này là kỳ trân dị bảo giúp người ta luyện ra Chân Long thể hoặc Chân Phượng thể đó a!

Lúc này thậm chí những cường giả như Tô Bích Nguyệt, Hồng Ngư cũng trở nên trừng mắt


Mục Trần nhìn thấy vô số ánh mắt nhằm vào mình, chân mày nhíu chặt, nhìn qua Thải Tiêu lại không thấy nàng biểu lộ gì, ánh mắt hờ hững không rời khỏi Phương Nghị. Nàng không nói gì, chỉ tiến lên một chút, thân hình biến mất.

Ngay lúc đó, Phương Nghị nheo mắt, tay liền kết ấn vỗ tới không gian trước mặt.

- Hư Không Đại Thủ Ấn!

Tiếng quát vang lên, không gian trước mặt biến dạng, mơ hồ tạo thành thủ ấn vô sắc, nhưng sức mạnh đáng sợ tỏa ra làm người ta sợ hãi.

Ngay khi thủ ấn vô sắc xé toang hư không, cô gái xinh xắn hiện ra, ngón tay chỉ tới, điểm vào Hư Không Đại Thủ Ấn.

- Phá!

Thiếu nữ hét to, ngón tay bắn ra một tia sáng trắng, không gian dập dờn vang lên một tiếng "phụp" đơn giản, Hư Không Đại Thủ Ấn đã bị một đòn xuyên thủng.

Chỉ kình xuyên phá Hư Không Đại Thủ Ấn, sau đó vẫn còn lực tiếp tục hướng tới mi tâm Phương Nghị, rồi nhẹ nhàng xuyên qua.

Ngay khi người ta giật mình bất ngờ, thì "Phương Nghị" trở nên mờ ảo, không hề đổ máu, rồi biến mất. Đó chỉ là tàn ảnh.

Cách đó vài trăm trượng, chân thân Phương Nghị cũng hiện ra.

Ngay lúc này, toàn khu vực trở nên an tĩnh vô cùng, ánh mắt mọi người nhìn Mục Trần và Thải Tiêu đã hoàn toàn khác, nhất thời ai nấy trở nên sợ hãi.


Họ đã minh bạch, cô gái đi cạnh Mục Trần không chỉ dung nhan tuyệt sắc, mà thực lực càng kinh hãi đáng sợ hơn!

Ngay cả nhân vật hùng mạnh như Phương Nghị cũng chịu kém vài phần.

Cô gái đó là thần thánh phương nào!

Mọi người run rẩy nhìn nhau, lúc này chẳng ai còn nghĩ đến chuyện cướp báu vật.

Mục Trần thấy vậy thì thở phào, Thải Tiêu thật siêu đẳng, Phương Nghị dùng Long Phượng quả trong tay nàng làm mồi dụ cho bọn người kia đỏ mắt, khiến hai người tứ bề thọ địch, nào dè Thải Tiêu càng ác chiến thi triển thực lực kinh hoàng, lập tức chấn nhiếp đám nhát gan kia ngay.

Trên vài ngọn núi, Hồng Ngư, Tô Bích Nguyệt, Đinh Tuyên này nọ đều đưa ánh mắt quái dị nhìn Thải Tiêu, trong lòng cũng rất chấn động. Không ngờ được cô nàng yếu đuối kia vậy mà có thực lực khủng bố đánh ngang tay Phương Nghị. Giới trẻ Bắc giới từ khi nào lòi ra một thiên tài yêu nghiệt khủng bố bực này?

Thải Tiêu hiên ngang giữa trời, sắc mặt khó chịu nhìn Phương Nghị:

- Hôm nay ngươi có giở trò gì, ta cũng không tha cho ngươi!

Người khác ở đây mà nói như vậy, e rằng mọi người cho hắn bị điên. Thế nhưng thực lực Thải Tiêu siêu cường như thế, mọi người đương nhiên không dám cười nhạo, trong lòng thì chấn kinh. Vốn dĩ ai nấy đều cho rằng Long Phượng Thiên năm nay chắc chắn Phương Nghị hùng mạnh nhất, ai ngờ tự nhiên trên trời rớt xuống cô nàng chẳng chút nào kém cạnh.

Long Phượng Thiên lần này chính thức có thêm một hồi long tranh hổ đấu rồi.

Phương Nghị nghe Thải Tiêu hăm dọa, trừng mắt lên, nhưng chỉ nhẹ nhàng cười nói:

- Không biết cô nương đến từ phương trời nào, trong giới trẻ Bắc giới này có lẽ không tồn tại nhân vật như cô nương.

Thải Tiêu chẳng tỏ ra điều gì, hoàn toàn chẳng quan tâm đến câu hỏi của hắn, lắc mình trở về cạnh Mục Trần.


Phương Nghị thấy vậy cũng đành cười trừ, không hỏi gì nữa, một tay thả xuống bối sau lưng, ánh mắt lóe lên chẳng biết đang nghĩ gì.

Hào khí thiên địa trở nên tĩnh lặng quỷ dị, ai nấy đều rõ ràng những cường giả đỉnh cao đang ngầm so kè, nhưng chắc chắn không chính thức khai chiến ở đây, vì tất cả đều đang đợi Long Phượng đài xuất hiện...

Khi họ lên đến kia Long Phượng đài, đó chính là lúc cuộc chiến kinh thiên sẽ bùng nổ.

Mục Trần cũng cảm nhận được không khí đặc dị này, hắn nhắm mắt yên lặng vận chuyển linh lực, sự yên tĩnh này chẳng qua là khoảng lặng trước cơn giông mà thôi.

Nơi này cường giả tụ tập, Thải Tiêu xinh đẹp mạnh mẽ, Phương Nghị thâm trầm khó lường, còn có U Minh hoàng tử âm lãnh yên lặng như độc xà.

Lại còn thánh nữ bất bại Tô Bích Nguyệt, đệ nhất mỹ nhân Hồng Ngư, Đinh Tuyên của Cự linh tộc, và gã gã trai trẻ đằng đằng sát khí luôn nhìn thẳng vào hắn, Liễu Viêm.

Tất cả đều là nhân vật tuyệt cường, ngoài ra còn có bao nhiêu kẻ thực lực kinh người còn đang ẩn giấu dưới kia mà chẳng ai biết rõ.

Long Phượng đài năm nay sẽ không thiếu những trận chiến thảm thiết.

Hào khí nặng nề, cả nửa canh giờ sau, Mục Trần đột nhiên mở mắt ra. Cùng lúc đó Phương Nghị, U Minh hoàng tử này nọ cũng nhìn lên trời.

Không gian đó chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu biến dạng, mơ hồ toát ra cỗ khí tức cực kỳ cổ xưa.

"Graooooooo!"

Một tiếng long ngâm phượng hót xa xưa vọng lên, vô số người chú ý, một bình đài cổ kính to lớn chậm rãi hiện ra.

Bình đài cô xưa này có hình Chân Long Chân Phượng khổng lồ giao nhau, long phượng hòa minh quấn lấy nhau, tạo thành một chiến đài hoàng kim!

Mọi người lúc này đỏ mắt, Long Phượng đài rốt cục xuất hiện!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui