Khoảng không nơi vị trí của Mục Trần rực lửa đỏ, không khí như bốc cháy, uốn éo dao động kinh khủng. Linh trận sau lưng Mục Trần đang nhanh chóng thành hình.
Quang trận rực lửa tản mát ra dao động linh lực khiến không ít lão sinh cũng phải biến sắc. Độ mạnh mẽ của nó e rằng cường giả Dung Thiên cảnh sơ kỳ cũng không đủ can đảm chống đỡ.
Tân sinh Mục Trần này ngày trước giao chiến với Mạch Luân không ngờ vẫn còn che giấu năng lực.
- Tân sinh năm nay quả nhiên lợi hại a!
Vài lão sinh âm thầm cảm thán, tuy đám thiếu niên trẻ hơn họ vài tuổi, nhưng tâm cơ và bản lĩnh khiến kẻ khác không khỏi than thở.
- Linh Trận sư cấp 3 nữa ư....
Trên đỉnh núi, Mộc Khuê đang ngửa đầu nhìn Mục Trần, chiến ý trong mắt càng thêm đậm. Tên kia quả nhiên không khiến hắn thất vọng, nếu Mục Trần nhanh chóng bị Dương Hoằng đánh bại như thế thì quả là đáng tiếc.
Gần đó, Lạc Li và Băng Thanh chỉ lườm nhau chế ngự lẫn nhau, đối đầu căng thẳng nhưng cũng không chân chính giao đấu, hẳn nhiên cả hai đều nhận thấy đối phương là người có năng lực lợi hại, nếu thật phải động tay chân, có lẽ cả hai đều phải tiêu hao không nhỏ.
Băng Thanh liếc nhìn Lạc Li, rồi ngẩng lên nhìn vòng chiến kinh người trên bầu trời. Mục Trần bày ra bản lĩnh ẩn tàng cũng khiến nàng kinh ngạc, vốn dĩ nàng nghĩ Dương Hoằng sẽ nhanh chóng giành thắng lợi rồi chiến với Mộc Khuê bên này.
Nhưng hiện tại lại không đơn giản như thế. Mục Trần kia có thể khiến cho nữ tử ưu tú như Lạc Li cũng phải thích, thì có lẽ cũng chẳng phải hạng người vô dụng.
Lạc Li cũng hơi ngẩng lên nhìn trời, đôi mắt lưu ly bắt lấy hình ảnh của hắn, nét dịu dàng hiện ra rõ ràng. So với những người còn lại trên đỉnh núi này, thân thế Mục Trần không có gì đáng nói, theo như hắn kể, nơi mà hắn ở chỉ là một mảnh đại lục nhỏ bé nhược tiểu trong Đại Thiên thế giới bao la. Hắn không có gia cảnh quá mức kinh người, nhưng hắn lại không mấy chênh lệch với Dương Hoằng nổi bật trong giới tân sinh.
Thiếu niên tuấn tú có sự kiên định khó lường, tính cách này nàng đã lĩnh giáo rất sâu sắc trong Linh Lộ.
Do đó nàng tin chắc dù cho Mục Trần bị Linh Lộ nửa đường đá ra ngoài, nhưng hắn vẫn có khả năng gia nhập Ngũ Đại Viện. Hơn nữa, không có Linh Lộ quán đính, hắn vẫn sẽ tỏa sáng ở nơi này như trước kia đã từng.
Có lẽ, thật lâu về sau, thiếu niên kia thậm chí có thể tại Đại Thiên thế giới mênh mông gầy dựng uy danh hiển hách. Ngũ Đại Viện chẳng qua chỉ là bước đầu tiên trên hành trình chinh phục đỉnh cao của hắn mà thôi.
...............
Trời đêm đầy sao nơi Linh Lộ, vừa giải quyết xong một đám đối thủ săn giết mình, thiếu niên khá chật vật ngửa đầu nhìn ngắm sao trời, gương mặt tuấn tú nở nụ cười kiên nghị.
- Lạc Li, sau này ta nhất định sẽ khiến tên của ta được nhắc đến ở mọi ngóc ngách Đại Thiên thế giới này.
Thiếu niên đột ngột cất tiếng nói với người con gái ngồi bên đống lửa, gương mặt xinh đẹp dưới ánh lửa lập lòe vẫn yên lặng ngắm nhìn hắn.
- Tại sao?
Cô gái khẽ cười, nói.
- Để nàng có thể đến bất kỳ đâu cũng sẽ nghe được tên của ta, dù ta có khi không ở cạnh nàng, vẫn có thể bảo vệ nàng như hiện tại.
Thiếu niên kia cười rộ lên, trong sáng mà đằm thắm yêu thương, khiến cho người con gái cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, khóe môi mỉm cười dịu dàng.
Đôi mắt lưu ly trong suốt của Lạc Li lay động, nàng cảm nhận được vẻ chín chắn trong lời nói tưởng chừng mơ mộng kia, dù rằng khoảng cách đến chí nguyện của hắn vẫn rộng lớn đến mức khó mà hình dung.
Nhưng nàng tin tưởng, hắn cuối cùng sẽ làm được.
Cũng như nàng tin rằng, hắn sẽ đến Ngũ Đại Viện, để tiếp tục tỏa sáng vinh quang còn dở dang nơi Linh Lộ kia.
...
Trên bầu trời, Dương Hoằng âm trầm nhìn quang trận đỏ rực đang hình thành sau lưng Mục Trần, dao động cuồng bạo khiến hắn nao nao trong lòng.
- Linh Trận sư ư? Bất quá ta không để cho ngươi dễ dàng bố trí linh trận như vậy!
Dương Hoằng hằm hè, hắn không phải chưa từng giao đấu với Linh Trận sư. Một khi linh trận hình thành uy lực bất phàm, nhưng Linh Trận sư có một khuyết điểm, thời gian bố trí linh trận không ngắn, linh trận càng mạnh thì càng lâu. Khi đang giao chiến, muốn bày bố linh trận là chuyện gần như bất khả thi, nhiều tay lão luyện thậm chí kết thúc trận đánh ngay khi Linh Trận sư manh nha bố trí linh trận.
"Phốc!"
Dương Hoằng lao đi như tia chớp, hai tay lại biến ra trong suốt như ngọc thạch.
Hành động của Dương Hoằng khiến không ít người tán thưởng đồng tình. Chẳng ai dại dột gì lại chờ đợi để cho Mục Trần bày trận thành công.
Chỉ cần hắn có thể quất nhiễu Mục Trần khiến linh trận không thể bày ra được, thì trận chiến này đã phân thắng bại.
- Mục ca, cẩn thận a!
Dưới chân núi, Mặc Lĩnh nhất thời hét toáng lên, nhưng rồi lại xấu hổ nhận thấy khoảng cách quá xa, Mục Trần căn bản chẳng nghe được.
Mục Trần nhắm hai mắt lại, chìm đắm trong trạng thái Tâm Trận, hoàn mỹ khống chế từng linh ấn. Bất quá hắn vẫn nhận ra Dương Hoằng đang lao đến, liền biết rõ ý đồ đối phương.
- Muốn quấy nhiễu ta sao?
Mục Trần cười khẩy, chẳng mấy bận tâm, không chút bối rối, thậm chí càng lúc càng chìm sâu vào trạng thái huyền diệu này.
Cảm giác hoàn mỹ khống chế linh khí thiên địa lưu động quanh người, hiểu rõ từng quỹ đạo di chuyển của chúng.
Trận đồ sau lưng cũng hiện rõ trong lòng, thấu triệt tường tận.
Đột nhiên bày tay Mục Trần ló ra khỏi tay áo, một đám linh ấn nhẹ nhàng xoay tròn trong tay, nhanh chóng bắn vào khoảng không trước mặt, dao động linh lực đúng là đang nháy mắt hình thành một linh trận nữa.
"Grào!"
Kim quang chuyển động, hình thành trận đồ kim sắc to lớn, long tượng phóng ra, lần nữa hóa thành long tượng kim bàn ào ào đánh tới Dương Hoằng.
- Chuyện gì xảy ra!
Diễn biến khó tin khiến đám đông khán giả ồn ào huyên náo, Mục Trần này không ngờ lại có thể bày một lúc cả 2 linh trận? Thực lực Linh Trận sư cấp 3 có khả năng làm được ư?
Ai chẳng biết Linh Trận sư muốn bố trí linh trận căn bản không dám phân thần chút nào, thế nhưng ngươi này lại có thể nhất tâm nhị dụng!
- Cái gì?
Trên bầu trời, Chúc Thiên trưởng lão cũng thốt lên kinh dị, lẩm bẩm nói:
- Năng lực Linh Trận sư cấp 3 lại có thể thực hiện được như thế, xem ra tiểu tử kia rất thành thạo sử dụng trạng thái Tâm Trận a!
Bản lĩnh nhất tâm nhị dụng thế này e rằng phải ở cấp cao hơn nữa trong giới Linh Trận sư mới có thể gặp được vài người, lão cũng không thể nào ngờ được Mục Trần lại có thể siêu đẳng như thế.
"Bang!"
Dương Hoằng sắc mặt khó coi tung quyền đánh lên kim bàn, khí lãng đẩy lui nó, nhưng hắn chưa kịp tiến lên thì thêm một đạo long tượng kim bàn lại gào thét xông đến.
Hiển nhiên, linh trận trình độ đó hiện tại với Mục Trần đã không còn mấy khó khăn.
Dương Hoằng bị dây dưa cầm chân cũng phải ngừng lại, ánh mắt khó chịu nhìn quang trận rực lửa đã hoàn chỉnh sau lưng Mục Trần.
Ý đồ quấy nhiễu đã hoàn toàn thất bại.
Mục Trần chậm rãi mở mắt ra, cười nhạt:
- Xem ra ngươi cũng suy tính nhiều đấy nhỉ...
- Nghĩ rằng thành công bày ra được một tòa linh trận cấp 3 là có thể sánh bằng ta sao? Tên ngu si.
Dương Hoằng cười khẩy.
Mục Trần cười, không màng tới lời hắn nói, thủ pháp biến đổi, linh trận ào ào chuyển động, lửa đỏ tràn ngập, sóng lửa bùng nổ thổi quét lung tung trên không trung.
Hắn vươn tay ra chỉ vào khoảng không, con ngươi đã trở nên băng hàn dữ tợn.
"Ầm!"
Sóng lửa ngập trời từ linh trận tràn ra, một tiếng rít kinh thiên đáng sợ cũng vang lên, cột lửa khổng lồ sáng rực cả vùng.
"Grék!"
Ngọn lửa bắn ra, hoa lửa vương vãi, hóa thành một con ma lửa to lớn, đầu có hai sừng, thân thể phủ kín vảy đỏ, dao động linh lực nóng rực cuồng bạo, lướt qua đến đâu, không khí nơi đó liền bốc cháy biến mất.
Khán giả kinh dị nhìn hỏa ma, linh lực dao động từ đó toát ra không kém gì cường giả Dung Thiên cảnh trung kỳ, xem ra linh trận này trong số linh trận cấp 3 cũng không phải hạng tầm thường.
- Đại Viêm Ma Trận!
Mục Trần bấm tay búng ra, giọng thản nhiên ra lệnh:
- Đi!
"Grék!"
Hỏa ma gào lên, thân hình lướt tới, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, trông từ xa như một khối vẫn thạch cắt ngang chân trời.
Một cái đuôi lửa tuyệt đẹp để lại sau lưng, hỏa diễm rơi tung tóe trên đỉnh núi, hung hăng đánh đến Dương Hoằng.
Dương Hoằng trợn mắt nhìn hỏa ma đến gần, gương mặt càng thêm dữ tợn.
- Đây là sát chiêu ngươi để dành cho ta ư? Không tệ, đúng là không tệ, bất quá cũng đến thế mà thôi, ta chơi tiếp với ngươi!
Dương Hoằng gồng mình lên, áo bào rách tan, ánh sáng xanh dũng mãnh bừng lên sáng rực, một tiếng long ngâm hùng hồn vang trong trời đất.
Mọi người chấn động nhìn qua, thanh quang đầy trời, thân thể Dương Hoằng chậm rãi biến mất, thay thế là một con cự long chễm chệ trên không.
Cự long thân thể xanh biếc, long lân phủ kín người đầy vằn hổ, cái đầu dữ tợn của phi long, lại có hình dạng đầu hổ.
Ngay khi cự long cổ quái xuất hiện, áp lực kinh người khiến mọi người nín thở.
- Đó là...
Vô số người tập trung nhìn vào sinh vật trên cao kia, gương mặt tỏ ra nghiêm trọng.
- Linh thú địa bảng Vạn Thú Lục bài danh thứ 50... Thượng Cổ Hổ Giao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...