Nơi sâu trong vùng biển xanh biếc, năm đạo lưu quang nhanh chóng vọt qua, tốc độ khủng khiếp khiến nước biển đều vỡ ra, đợi khi đi xa một lúc lâu mới dần dần hồi phục trở lại.
năm đạo quanh ảnh này chính lả đám người Mục Trần, Khổng Linh Nhi.
"Dựa theo tốc độ của chúng ta, nửa nén hương nữa là có thề tới nơi"
Nghe lời của Khổng Linh Nhi, Mục Trần khẽ gật đầu, nói: "Sau khi đến nơi, các ngươi định làm gì? Trực tiếp xuất thủ bắt con Huyết Tinh Thần Thú kia sao?"
Khổng Linh Nhi lắc đầu, gương mặt xinh đẹp hiện lên kiêng kỵ, nói: "Mặc dù chúng ta đã bày chút thủ đoạn quấy nhiễu Hoàng Huyền Chi, nhưng bằng năng lực của hắn chỉ sợ rất nhanh sẽ có thể chạy tới. Không giải quyết triệt để được cái đại phiền toái này, sợ rằng chúng ta không thể nào an tâm bắt được"
"Vậy các ngươi định trước tiên sẽ giải quyết triệt để hoàng huyền chi?". Mục Trần cười nhạt nói.
"Giải quyết?". Lâm Thương của Cửu Đầu kim điêu tộc bật cười một tiếng, nói: "Chớ nhìn chúng ta nhiều người, nhưng muốn giải quyết được hoàng huyền chi, chỉ sợ còn không làm được"
"Xem ra hắn để lại cho các ngươi bóng ma tâm lý không nhỏ". Mục Trần
cười cười.
"Hừ, ngươi thật sự cho rằng danh xưng đệ nhất thiên kiêu phi cầm chủng tộc của hắn chỉ là hư danh sao?". Tiêu thiên của thiên long hạc tộc cũng hừ lạnh một tiếng, giải thích.
"Được rồi, không cần tranh cãi", Khổng Linh Nhi đứng ra hòa giải, chợt nói với Mục Trần: "Chúng ta không có định giải quyết triệt để hoàng huyền chi, việc chúng ta muốn làm, chỉ là vây khốn lấy Hoàng Huyền chi, sau khi chúng ta phân chia xong thì nhanh chóng rời khỏi hóa thần trì, mà khi ra khỏi hóa thần trì rồi, dù hoàng huyền chi có không cam tâm thì cũng có có cách nào bắt chúng ta".
Mục Trần từ chối cho ý kiến, gật đầu, nói: "Vậy các ngươi định làm thế nào vây khốn hắn? Lai cần ta làm gì?"
Khổng Linh Nhi thản nhiên cười một tiếng, chỉ thấy bàn tay nàng nắm chặt, có một chiếc mâm tròn màu vàng xuất hiện trong tay, trên cái mâm này khắc rõ phù văn phức tạp, mơ hồ có dao động linh lực mờ mịt mà mạnh mẽ tản ra.
"Trận bàn?"
Mục Trần híp hai mắt lại, nhìn một cái là nhận ra được, cái mâm tròn màu vàng trong tay Mục Trần này chính là một tòa trận bàn, bên trong đó khắc rõ một tòa linh trận uy năng cường đại.
"Bên trong cái trận bàn này, khắc rõ một đạo "hư không linh trận", chính là linh trận cấp bậc tiên phẩm đại tông sư, mặc dù tính công kích không mạnh, nhưng dùng để vây khốn người khác lại cực kỳ thích hợp, nếu bị rơi vào trong đó, cho dù là tiên phẩm thiên chí tôn ít nhất cũng bị kẹt mấy ngày". Khổng Linh Nhi cười khanh khách, nói.
Hiển nhiên chuyến này bọn họ cũng là có chuẩn bị.
Mục Trần khẽ gật đầu, chợt bình tĩnh nói: "Có điều loại trận bàn này tuy thuận tiện, nhưng lại rất nhiều hạn chế, chỉ có thể bố trí ở một nơi cố định, mà một khi linh trận hình thành sẽ tản ra dao động, Hoàng huyền chi không phải đứa ngốc, sẽ không một cướp dẫm phải"
Hắn chính là linh trận tông sư, tự nhiên là không xa lạ gì đối với loại trận bàn này, cho nên cũng hiểu rõ nhược điểm của nó.
"Mục huynh nói rất phải". Khổng Linh Nhi khẽ gật đầu, nói: "Cho nên mục đích chúng ta mời ngươi tới chính là vì điểm đó, đến lúc đó, chúng ta sẽ mai phục, tùy thời xuất thủ, hi vọng mục huynh có thể toàn lực hiệp trợ, đẩy hoàng huyền chi vào trong đó.
Mục Trần suy nghĩ một chút, cũng liền gật đầu một cái, mặc dù hắn cũng không kiêng kỵ hoàng huyền chi, nhưng cũng không cần thiết phải quyết chiến với hắn ở nơi này, dù sao hắn cũng không hoàn toàn tín nhiệm ba người Khổng Linh Nhi, cho nên tự nhiên sẽ không để chuyện ngao cò tranh nhau.
nhìn thấy Mục Trần gật đầu, Khổng Linh Nhi cũng khẽ mỉm cười, sau đó năm người đột nhiên tăng tốc, xẹt qua nước biền.
nửa nén hương sau, tốc độ năm người bắt đầu chậm lại, mà thần sắc của Mục Trần cũng dần trờ nên ngưng trọng, bởi vì hắn có thể mơ hồ cảm giác được, ờ nơi nào đó phía trước, hẳn là có một cỗ huyết khí kinh khủng đang rạo rực.
dao động mà cỗ huyết khí này tản ra còn phải kinh khủng hơn nhiều so với bất kỳ huyết tinh thần thú nào hắn gặp trước kia, thậm chí cho dù còn cách rất xa như vậy nhưng vẫn làm lòng người kinh ngạc.
năm người dần dần tới gần, đến một thời điểm thì rốt cục dừng lại, vào giờ phút này, bọn họ đã có thể thấy, ở nơi xa dưới đáy biển, có một con quái vật khổng lồ sừng sững nguy nga.
Nó toàn thân huyết hồng, tựa như phượng, tựa như tước, hai cánh to lớn dù cụp lại nhưng cũng ước chừng mấy ngàn trượng, từng luồng huyết khí như thực chất mênh mông tản ra, khiến cho biển gầm không ngừng.
"nó đang tích cóp huyết khí, cố gắng trùng kích chuẩn thánh phẩm".
Mục Trần nhìn con quái vật khổng lồ kia, thần sắc ngưng trọng nói, hiện tại đại gia hỏa này hẳn là ở tiên phẩm hậu kỳ, nhưng nó cũng có cơ hội đột phá.
điều này khiến Mục Trần có chút cảm thán, cũng may đầu huyết tinh thần thú này cũng không có linh trí, mặc dù có một thân huyết khí mênh mông nhưng lại không có cách nào phát huy được sức mạnh, nếu không, cho dù là một vị tiên phẩm hậu kỳ thiên chí tôn thứ thiệt ở đây cũng không làm gì được nó.
"chúng ta mau chóng bố trí thôi"
Khổng Linh Nhi nhắc nhở một câu, sau đó nàng liền ném chiếc trận bàn trong tay ra, chỉ thấy một tia kim quang xẹt qua, trận bàn trôi lơ lửng trong nước biển, kim quang tản ra.
vô số đạo linh quang trong đỏ đan vào nhau, mấy chục hơi thở sau, một tòa linh trận to lớn chậm rãi thành hình.
mà cùng với việc tòa linh trận này thành hình, cũng có một cỗ dao động linh trận cường đại tản ra, khiến nước biển xung quanh rung chuyển.
"Động tĩnh của nó quá lớn". Thấy cảnh này, lâm thương, tiêu thiên đều nhíu chân mày, không nhịn được nói, hiển nhiên động tĩnh của tòa linh trận này có chút ngoài dự liệu của bọn họ.
Khổng Linh Nhi cũng cau mày, nàng cũng không phải là linh trận sư, cho nên cũng không nghĩ tới động tĩnh của tòa linh trận này lại lớn như thế, nếu vậy, hoàng huyền chi tất sẽ cảm ứng được, phòng bị trước.
"không sao, xung quanh nó chúng ta bố trí một tòa liễm linh trận là được", nhưng mà, Mục Trần bên cạnh lại cười nhạt, sau đó hắn vung tay áo lên, chỉ thấy vô số linh ấn cuồn cuộn ra, cuối cùng nhanh chóng ngưng kết thành một tòa linh trận khác bên ngoài "hư không linh trận".
Mà cùng với sự xuất hiện của tòa linh trận này, động tĩnh do hư không linh trận dẫn đến cũng nhanh chóng bình ổn lại, cuối cùng hai tòa linh trận đều dần dần dung nhập vào trong nước biển, khó có thể cảm giác được.
"Thì ra trên phương diện linh trận Mục huynh còn có thành tựu cao thâm như thế" Khổng Linh Nhi nhìn cảnh này, vui mừng nói.
Lâm thương, tiêu thiên cũng kinh ngạc nhìn Mục Trần một cái, người này cỏ thể lưu lại danh tiếng trên đại thiên thế giới, quả nhiên đúng là cỏ chút bản lãnh.
"Một tòa linh trận nho nhỏ mà thôi".
Mục Trần không để ý, lắc đầu một cái, nói: "Chúng ta cũng chuẩn bị đi"
ba người Khổng Linh Nhi cũng gật đầu một cái, sau đó thân hình dần dần hóa thành hư vô, dung nhập vào nước biển, tất cả dao động linh lực đều biến mất.
"Cửu u, ngươi rời khỏi nơi này trước đi"
Sau khi bọn họ che giấu linh lực dung nhập vào nước biển, Mục Trần nhìn về phía Cửu u, thấp giọng nói.
Cửu u thực lực không đủ, không thể nào hoàn toàn thu liễm linh lực, cho nên chỉ có thể cách xa, nếu không có thể sẽ bị hoàng huyền chi phát hiện.
Cửu u khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Ngươi cần thận một chút"
Giọng nàng mang thâm ý, nhắc nhờ Mục Trần không chỉ phải cẩn thận hoàng huyền chi, mà còn phải cẩn thận thêm cả đám người Khổng Linh Nhi.
Mục Trần mỉm cười gật đầu một cái, hắn xưa nay cẩn thận, tất nhiên sẽ không coi đám người Khổng Linh Nhi là đồng bạn có thể tin tưởng tuyệt đối.
"Ngươi cầm ngọc phù này theo, nếu bên phía ngươi xảy ra biến cố, ta lập tức sẽ cảm giác được". Mục Trần lặng lẽ đưa một tấm ngọc phù cho cửu u, mặc dù khả năng đám người Khổng Linh Nhi cấu kết với hoàng huyền chi khá thấp, dù sao thì với sự cao ngạo của hoàng huyền chi, tuyệt sẽ không làm cái chuyện mượn dao giết người này, nhưng hắn nhất định phải tính đến trường hợp xấu nhất, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra như vậy, hắn có thể hạ sát thủ trước tiên.
Cửu u nhận lấy, cũng không nhiều lời, xoay người hóa thành một đạo lưu quang đi xa.
Mục Trần nhìn thân ảnh nàng biến mất, thản hình cũng hơi dao động, cuối cùng nhanh chóng dung nhập vào nước biển, rất nhanh, vùng nước biển này đã khôi phục lại sự an tĩnh, duy chĩ có con quái vật khổng lồ kia vẫn đang nổi lên huyết khí kinh khủng.
Nhưng mà, sự an tĩnh này cũng không kéo dài quá lâu.
Ước chừng nửa canh giờ sau, dưới đáy biển xanh biếc chợt có động tĩnh truyền tới, chỉ thấy một đạo kim quang phá vỡ nước biển, lấy thanh thế kinh thiên động địa mà phóng tới.
kim quang tốc độ cực nhanh, chỉ vài hơi thở đã vượt qua mấy vạn dặm, trực tiếp xuất hiện ở vùng biển này, mà bên trong kim quang, một bóng người thon dài đứng chắp tay, sau lưng của hắn, hai cánh phượng dang rộng, lóe ra kim quang sáng chói, tản ra khí chất tôn quý.
Bóng người này tự nhiên là Hoàng huyền chi!
Hắn đến nơi này, ánh mắt trước tiên là ngưng tụ nhìn lên người con quái vật khổng lồ nơi xa xa, trong mắt lóe lên thần quang, sau đó liền vọt ra, sắp sửa động thủ.
ầm!
nhưng mà, trong lúc hắn sắp động thủ với con huyết tinh thần thú khổng lồ kia, quanh thân hắn, nước biển như nổ tung ra, dường như có tiếng điêu kêu, tước ngâm, hạc lệ sắc bén vang lên.
linh quang mênh mông quét ra, ba đạo linh quang hàm chứa toàn lực, giống như dòng lũ nối liền thiên địa, trực tiếp chấn cho nước biển trong phạm vi mấy vạn trượng thành hư vô, tạo thành trận hình tam giác, vô cùng hung hãn quất giết về phía hoàng huyền chi.
Thế công như vậy, bén nhọc chí cực, cho dù là một vị tiên phẩm thiên chí tôn chân chính ở chỗ này cũng sẽ bị thương nặng
thế công gào thét đột nhiên xuất hiện, nhưng ngoài dự tính là trên mặt hoàng huyền chi cũng không có chút kinh hoảng nào, ngược lại cười lãng một tiếng, tay áo hắn phất phới, bàn tay thon dài đưa ra, hướng về phía hư không nhẹ nhàng vỗ một cái.
ùng!
dưới một chưởng của hoàng huyền chi, không gian trực tiếp vỡ vụn ra, từng vết nứt không gian lan tràn ra, mang theo sức mạnh hủy diệt, mà ba đạo thế công kinh thiên động địa kia thì bị xé thành từng đoạn dưới vết rách không gian.
nước biển tách ra, ba bóng người rung lên, từ trong nước biển hiện ra, rõ ràng chính là ba người Khổng Linh Nhi sắc mặt hơi trắng bệch, trong mắt bọn họ có một chút vẻ khiếp sợ, hiển nhiên không ngờ được dù ba người liên thủ mà vẫn bị hoàng huyền chi dễ dàng phá giải thế công.
hoàng huyền chi mặt mỉm cười nhìn ba người, giống như đế vương, tiếng cười nhạt vang vọng trong đáy biển.
"Khổng Linh Nhi, lâm thương, tiêu thiên, quả nhiên ba người các ngươi vẫn chưa từ bỏ ý đồ a!"
***
Dịch: zero
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...