Đại Chúa Tể

"Ở Phù Đổ cổ tộc chúng ta, nơi có quyền lực cao nhất chính là trường lão viện, bất kỳ mệnh nào trong tộc đều phải thông qua trường lão viện, cho nên mới nói, nắm giữ được trưởng lão viện chẳng khác nào nắm giữ được toàn bộ Phù Đổ cổ tộc"

"Mà hiện giờ, trong trưởng lão viện có một9 ghế, trong đó huyền mạch bảy ghế, Mặc mạch 6 ghế, còn thanh mạch chúng ta chỉ có ba ghế, đồng thời các phân mạch khác cũng có ba ghế". Đối với câu hỏi của Mục Trần, thanh huyên trưởng lão khẽ cười khổ, nói.

"Chỉ có ba ghế". Mục Trần nhướng mày, so với tổng cộng một9 ghế mà nói thì rõ ràng là tương đối ít.

"Thời kì đỉnh của THanh Mạch chúng ta cũng có sáu ghế, nhưng cùng với việc thực lực của thanh mạch dần yếu bớt, số ghế cũng dần dần khó giữ được, bời vì mỗi lần chư mạch hội võ, số ghế trưởng lão viện của thanh mạch chúng ta đều giảm đi một"

"Bởi lẽ, dựa theo quy tắc, mỗi một lần chư mạch hội võ, phàm là chi mạch nào có ghế trong trưởng lăo viện thì đều phái ra người thủ lôi, số người thủ lôi tương ứng với số ghế, nếu trong quá trình thủ lôi thua nhiều hơn thắng thì coi như thủ lôi thất bại, phải tự động nhường ra một ghế". Thanh huyên trưởng lão giải thích.

"Thì ra là thế"

Mục Trần nghe vậy thì gật đầu, không trách Phù Đổ cổ tộc lại coi trọng chư mạch hội võ như vậy, thì ra cái này liên quan đến quyền lực tối cao của Phù Đổ cổ tộc.

Mà nhất mạch nào có thể giành được nhiều ghế hơn một chút, cũng đồng nghĩa với việc sức ảnh hưởng ở trong phù đồ cồ tộc sẽ nặng hơn một phần.

Về phần thủ lôi, Mục Trần cũng đã hiểu rõ, như là thanh mạch có ba ghế, vậy có thể phái ra ba người thủ lôi, ba người đánh ba trận, nếu hai thua một thắng thì dĩ nhiên phải giao ra một ghế trong trưởng lão viện.

Còn nếu hai thắng một thua thì có thể tự bảo vệ số ghế.

"những năm gần đây, huyền mạch cùng mặc mạch nhiều lần chèn ép thanh mạch chúng ta, mỗi một lần chư mạch hội võ đều muốn lấy chúng ta làm mục tiêu, phát động thế tiến công, qua ba lần hội võ, cướp đi của thanh mạch ta ba ghế". Nói đến đây, trong đôi mắt đẹp của thanh huyên thoáng hiện vẻ giận dữ phẫn nộ cùng bất lực, sức không bằng người, một ghế cũng không giữ lại được, cũng thật đáng buồn.

"hiện nay thanh mạch chúng ta còn sót lại ba ghế, nếu tiếp tục bị đoạt đi một ghế, chỉ còn lại hai, vậy dựa theo tộc quy thì thanh mạch sẽ đánh mất địa vị đại mạch, rất nhiều tài nguyên cũng theo đó mà giảm đi, như vậy, đã yếu càng thêm yếu, càng khó có thể chống lại mặc mạch, huyền mạch"


Nghĩ đến đây, sắc mặt thanh huyên cũng trắng bệch,nếu đến nước đó, thanh mạch bọn họ nếu muốn vực dậy cũng không biết phải đợi đến năm nào tháng nào, mà quyền lực của Phù Đổ cổ tộc cũng sẽ hoàn toàn rơi vào tay huyền mạch, mặc mạch.

Nghe đến đây, hai mắt Mục Trần cũng híp lại, đối với Phù Đổ cổ tộc hắn cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú, nhưng mà huyền mạch cùng mặc mạch đều có ân oán với hắn, hơn nữa hắc quang còn dám nhờ huyền thiên lão tổ đến gây sự với hắn, thù này, nhất định phải báo.

Dựa vào thái độ của huyền mạch, mặc mạch đối với hắn, nếu để bọn họ triệt để nắm quyền lực của Phù Đổ cổ tộc, tuy rằng Mục Trần cũng không sợ hãi, nhưng thời gian tới chắc chắn sẽ có thêm rất nhiều phiền phức.

Vi thế, để mặc huyền mạch cùng mặc mạch nắm giữ Phù Đổ cổ tộc, đối với hắn thì cũng không phải chuyện tốt.

"làm sao có thể ngăn cản?". Mục Trần chậm rãi nói.

"Chỉ cần thủ lôi được hai trận thắng là có thể bảo vệ ghế". Thanh huyên thở dài nói. "có điều, hai mạch này nội tình hùng hậu, số lượng thiên chí tôn so với thanh mạch ta đều nhiều hơn, hơn nữa lại có chuẩn bị, muốn ngăn trờ cũng cực kỳ không dễ"

Nghe lời nói bi quan của thanh huyên, Mục Trần đã biết rốt cục thanh mạch thảm đến mức nào, hắn lắc đầu nói: "Vì sao chỉ thủ chứ không công?"

Đã có thủ lôi, tất nhiên sẽ có công lôi.

Thanh huyên bất đắc dĩ cười nói. "Thủ còn không được, đâu ra thực lực mà công?"

Mục Trần không để ý đến nàng, tiếp tục hỏi: "Chư mạch đại hội có thánh phẩm thiên chí tôn xuất thủ không?"

"Làm sao có thể. Mặc kệ là nhất mạch nào xuất hiện thánh phẩm thiên chí tôn, đều có thể trực tiếp vào trường lão viện, chỉ cần một người cũng chiếm năm ghế". Thanh huyên vội vàng nói.


Nghe đến đây, Mục Trần cau mày hỏi: "Nếu như vậy, vì sao còn có thể giam cầm mẫu thản ta?"

Một thánh phẩm đại tông sư, đủ để sánh ngang thánh phẩm thiên chí tôn, hẳn tin rằng, cho dù nội tình Phù Đổ cổ tộc có thâm hậu hơn nữa, cũng không dám dễ dàng vứt bỏ.

Thanh huyên cắn răng nói Cũng là do huyền mạch cùng mặc mạch giở trò quỷ, đương nhiên khi mẫu thân ngươi bị nhốt thì vẫn chưa đạt tới tầng thứ này, cho nên chúng trực tiếp định tội, về sau khi nàng đạt tới cảnh giới này thì huyền mạch cùng mặc mạch càng thêm kiêng kỵ, sợ rằng trở về thanh mạch, khiến cho thực lực thanh mạch tăng vọt, cho nên tại trưởng lão viện đã trực tiếp bỏ toàn bộ phiếu, hơn nữa, thái độ làm người của đại trưởng lão cổ hủ ngoan cố, lấy danh nghĩa trưởng lão viện bác bỏ địa vị của mẫu thân ngươi, giữ nguyên tội danh, tiếp tục giam cầm"

Mục Trần nghe vậy, trong mắt bắt đầu hiện lên hàn quang, sát ý dâng lên, đám khốn kiếp huyền mạch, mặc mạch này, thật đúng là khinh người quá đáng!

Thanh huyên tỏ vẻ xấu hổ, nói: "cũng là do thanh mạch ta suy thoái, dù có phản đối những cũng không làm nên chuyện gì"

Tuy rằng bẽn trong thanh mạch, do trước đây thanh diên tịnh vì tư tình mà vứt bỏ thanh mạch ra đi nên cũng khiến có người mang oán khí trong lòng, nhưng trước việc đại sự này, họ cũng hiểu rõ, chỉ khi thanh diên tịnh trở về mới có thể làm thanh mạch mới khôi phục vinh quang, cho nên vẫn là dốc sức để cứu thanh diên tịnh thoát tội.

Chỉ là, hiện giờ thanh mạch đã không còn như xưa, mặc dù dốc sức cũng không cách nào chống lại sự liên thủ của huyền mạch, mặc mạch.

Mục Trần khẽ gật đầu. hắn chỉ trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Ta có thể giúp các ngươi giữ ghế"

Thanh huyên nghe vậy, nhất thời giật mình, đôi mắt đẹp hoài nghi nhìn chằm chằm Mục Trần, không nhịn được mà nói: "Ngươi có cách nào?"

Mục Trần không trực tiếp trả lời, chỉ là nói: "Ta tự có cách, nếu các ngươi tin tưởng, cứ giao cho ta'


Thanh huyên nghe vậy, do dự một chút, chợt cắn răng một cái nóiTa sẽ về nói với những người khác"

Chuyện tới bây giờ cũng chỉ có thể còn nước còn tát, Mục Trần trước mắt chừng ấy tuổi đã có thể tiến vào thiên chí tôn, dĩ nhiên không phải người tầm thường, không chừng hắn thật sự có thể làm nên chuyện gì.

Mục Trần gật đầu một cái, giọng nói bình tĩnh: "Có điều, ta giúp các ngươi, các ngươi cũng phải giúp ta làm một việc"

"Việc gì?"

Mục Trần nắm chặt tay, một cái ngọc giản xuất hiện trong tay, đầu ngón tay hắn búng ra, chợt có máu bắn ra, rơi lên trên ngọc giản, mơ hồ tạo thành từng ký hiệu huyết sắc.

Hắn đưa ngọc giản về phía thanh huyên, nói: "Các ngươi thân là trưởng lão Phù Đổ cổ tộc, chắc hẳn là biết được điểm đầu mối của đại trận hộ tộc Phù Đổ cổ tộc, trước thời điểm chư mạch hội võ diễn ra, ta muốn các ngươi tìm cơ hội đưa ngọc giản này nhập vào trong đầu mối"

Sắc mặt thanh huyên nhất thời biến đổi, đại trận hộ tộc chính là đại trận bảo vệ cả Phù Đồ Giới, hệ luỵ rất lớn, sao có thề tuỳ tiện làm bừa?

"Lần này ta đến đây chỉ là muốn cứu mẫu thân ra, cũng không định kết thành tử thù với Phù Đổ cổ tộc, cho nên ngươi cũng không cần lo lắng ta làm gì với Phù Đổ cổ tộc, chỉ có điều Phù Đổ cổ tộc thế mạnh, ta cũng cần nắm trong tay một ít vốn liếng đề nói chuyện". Mục Trần thấy sác mặt thanh huyên biến đồi, thản nhiên nói.

Sắc mặt Thanh hiên hiện vẻ giằng co.

"Ngươi dù không tin ta thì cũng có thể tin thái độ làm người của mẫu thân ta chứ? Nàng sẽ không ngồi im nhìn ta phá hỏng Phù Đổ cổ tộc"

Nghe thấy câu này, sắc mặt thanh huyên mới dần dần tốt lên, nàng tuy không hiểu rõ Mục Trần, nhưng đối với muội muội của mình thì hiểu rõ vô cùng.

Tuy rằng bị Phù Đổ cổ tộc giam cầm khiến nàng có oán khí, nhưng tuyệt đối sẽ không vì thế mà sinh lòng cừu hận với Phù Đổ cổ tộc, dù sao đây cũng là nơi sinh thành dưỡng dục ra nàng, đồng thời cũng có rất nhiều người thân cùng huyết mạch ờ nơi này.

Còn nữa, đại trận hộ tộc tuy trọng yếu, nhưng nếu chỉ dựa vào nó mà muốn lật úp Phù Đổ cổ tộc thì cũng là chuyện không thể nào, có lẽ bằng vào sự sáng suốt của Mục Trần cũng có thể hiểu được điều này.


"Được, ta đồng ý với ngươi"

Trong lòng đã có quyết định, thanh huyên cũng không do dự nữa, nặng nề gật đầu, sau đó thận trọng nhận lấy ngọc giản có dính tinh huyết trong tay Mục Trần.

Mục Trần thấy thế, trong lòng cũng lặng lẽ thở dài một hơi, việc này đối với hắn cực kỳ quan trọng, tuy rằng hắn dựa thế Vô Tận Hoả vực, võ cảnh, nhưng chỉ sợ đến lúc đó, những lão gia hoả Phù Đổ cổ tộc kia không nói lý, nhất quyết muốn cứng rắn xuất thủ, mà trong Phù Đổ cổ tộc lại có thánh phẩm thiên chí tôn, cho nên hắn phải chuẩn bị một ít vốn liếng để chống lại.

"Vậy cám ơn thanh huyên trưởng lão rồi"

Nhìn dáng vẻ tươi cười khách khí của Mục Trần, thanh huyên cũng thầm thở dài một tiếng, nói về huyết mạch thân thuộc, thực ra Mục Trần phải gọi nàng một tiếng "di", nhưng rõ ràng trong lòng Mục Trần có khúc mắc với bọn họ, cái sự khách khí xa lạ này làm sao nàng không cảm nhận được chứ.

nhưng mà, nghĩ đến việc Mục Trần từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì đã phải chia lìa với mẫu thân, một mình phấn đấu tu luyện đến nay, trong thời gian đó không biết đã trải qua bao nhiêu đau khổ, cho nên trong lòng cỏ oán khí cũng là chuyện đương nhiên.

Lúc này, chỉ hy vọng Mục Trần có thể thực sự cứu được mẫu thân của hắn ra, vậy quan hệ sau này mới có thể dần dần hoà hoãn được.

Bàn việc xong xuôi, thanh huyên cũng không ở lại lâu, hướng Mục Trần cáo từ một tiếng, sau đó cấp tốc xoay người đi.

Mục Trần nhìn thân ảnh thanh huyên rời đi, thở dài một cái, sự hỗ trợ của thanh huyên đúng là đã giúp hắn bớt đi rất nhiều phiền phức.

Hiện giờ mọi việc đã chuẩn bị kĩ càng, chỉ cần chờ chư mạch hội võ bắt đầu thôi.

Mục Trần đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai mắt đen nhánh, thâm thuý không gì sánh được.

"Phù Đổ cổ tộc, lúc này đây, chúng ta hãy đấu một trận ra trò đi..."

Ngày này, hắn đã đợi không biết bao nhiêu năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui