Trên dãy núi trùng điệp, khắp nơi đều lả những bóng người đang chạy trốn chật vật, trên mặt mỗi người đều hiện vẻ kinh hoảng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về xa xa phía sau, tựa như lo lắng lũ ác ma kia sẽ đuổi theo...
Mà những người này chính là dân bản địa được Mục trần cứu ra từ toà thành kia, sau khi bọn họ rời khỏi thành, liền điên cuồng trốn chạy, chỉ sợ lại bị huyết tà tộc kia bắt được một lần nữa.
Vì thế, bọn họ không hề ngừng nghỉ chút nào, cho dù dọc đường có người rớt đội, nhưng đại bộ phận vẫn không dừng lại...
Mà ở trên bầu trời, ngay phía trên đầu những người đang chạy trốn, Mục trần đứng trẽn không trung, thu liễm linh lực, ẩn núp bản thân trong hư không, hắn đưa mắt nhìn xuống những người dân bản địa này, trong mắt cũng hiện lên vẻ trầm ngâm.
Khoảng thời gian này đi theo, hắn đã nhận ra được, những người này hiển nhiên là có đích đến rõ ràng, dường như bọn họ biết được đến nơi nào mới có thể an toàn.
"Là chỗ nữ vương trong miệng bọn họ sao?"
Mục trần tự lẩm bẩm, điều này khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ trong hạ vị diện này, lực lượng của dân bản địa đã đủ tạo thành một ít tự vệ hay sao?
Nhưng loại khả năng này, hắn cảm thấy không quá lớn, nhưng nếu không phải như vậy, vì sao dưới ách thống trị của huyết tà tộc, những dân bản địa này vẫn có thể hội tụ chung một chỗ?
Vì đủ thứ nghi hoặc trong lòng này, nên hắn cũng không hiện thân,mà ngược lại, chọn cách âm thầm theo sau mấy người này, hắn muốn bọn họ dẫn đường cho hắn, tới tìm hiểu một chút về nữ vương kia.
Dĩ nhiên, khi còn chưa biết về lai lịch của vị nữ vương này, Mục trần cũng không có ý định trao đổi với bọn họ, hiện giờ hắn thân cô thế cô thâm nhập vào địa vực mà Huyết tà tộc chiếm cứ, cho nên không thể không cẩn thận.
Những ý niệm này thoáng qua trong đầu, Mục trần lại lần nữa cúi đầu, đem tầm mắt đặt trên đám người phía dưới.
Đoàn người chật vật trốn chạy, cứ điên cuồng như vậy suốt 2 ngày sau, Mục trần rốt cục cũng cảm nhận được tốc độ của bọn họ bắt đầu giảm xuống, mà lúc này, ánh mắt hắn hướng về phía trước xa xa, ánh mắt không nhịn được ngưng lại.
Bởi vì hắn thấy, đằng sau dãy núi vô tận, xuất hiện từng toà thành thị nguy nga,trong thành thị, tràn đầy tiếng ồn ào huyên náo, những thành thị này đều có tường thành cao vời vợi nối liền với nhau, từ xa nhìn lại, tựa như một toà thành bang rộng lớn vô cùng.
Mục trần chỉ nhìn sơ qua, đã không thấy điểm cuối của toà thành bang này,theo hắn đoán chừng, dân số ở đây tối thiểu cũng phải đạt hơn 1 ức.
Điều này khiến hắn có chút kinh nghi, đám huyết tà tộc kia lại để mặc cho một toà thành bang có số dân như thế tồn tại?
Trong lúc Mục trần đang kinh nghi, đoàn người chạy nạn tới được nơi đây đã kích động hoan hô một tiếng, sau đó vọt tới phía thành bang.
Mà khi bọn họ đến gần thành bang, bên trong có mấy trăm đạo thân ảnh vọt ra, cản lại.
"Các ngươi từ đâu tới?!". Những người này dường như là thủ vệ, bọn họ nhìn lượng lớn người đang vọt tới, quát to.
"Chúng ta tới từ thiết huyết thành". Cô gái được Mục trần cứu lúc này chủ động lớn tiếng nói ra.
"Thiết huyết thành". Những thủ vệ này liếc mắt nhìn nhau, mặt lộ vẻ kinh sợ nói: "Nơi đó có một vị huyết ma tướng chiếm giữ, các ngươi làm sao chạy thoát được?"
Thiếu nữ kích động nói:"Là một vị thiên thần đại nhân, hắn từ trên trời giáng xuống, toàn bộ cường giả của huyết tà tộc tại thiết huyết thành đều bị hắn một tay diệt sạch, thậm chí ngay cả vị huyết ma tướng kia cũng bị một chưởng đánh chết!"
Tất cả thủ vệ trợn mắt há mồm, chợt không hẹn mà cùng nổi giận: "Nói nhăng nói cuội"
Đối với đám huyết tà tộc đáng sợ kia, bọn họ hiểu rất rõ ràng, loại sức mạnh kinh khủng đó không phải bọn họ có thể chống lại được, về phần huyết ma tướng thì càng là kinh khủng vô cùng, vậy mà trước mắt thiếu nữ này nói lại bị người khác một chưởng đánh chết, đơn giản mà nói thì thật nực cười.
Bất quá, đối với sự tức giận của bọn họ, những người dân này đều rối rít lên tiếng làm chứng, bộ dáng kích động kia, ngược lại khiến các thủ vệ giật mình.
"Đội trưởng, chẳng lẽ theo lời bọn họ là thật?". Một tên thủ vệ hướng về người dẫn đầu, thấp giọng nói.
Tên đội trưởng này cau mày, mặc dù hắn cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường, nhưng trước mắt nhiều người cùng kháng nghị như thế, chẳng lẽ sự thật đúng như lời họ nói?
"Nếu chuyện này là thật, nhất định phải lập tức báo lên cho nữ vương"
Ánh mắt đội trưởng biến ảo, chợt vung tay lên, nói: "Cho bọn họ đi vào"
Đồng thời, hắn nhìn thiếu nữ kia: "Ngươi đi theo ta, gặp mặt nữ vương, kể chi tiết lại chuyện này!"
Vừa nói xong, hắn xoay người đi, cửa thành phía sau lưng cũng từ từ mở ra, dòng người bên ngoài thành nhất thời bạo phát ra tiếng hoan hô vui mừng sống sót sau kiếp nạn.
Thành thị trung ương, có một toà cung điện nguy nga, mà khi tên đội trưởng kia báo việc này lên xong, trong cung điện chợt có tiếng chuông dồn dập vang lên...
Trong một toà đại điện, toàn bộ cao tầng của toà thành bang này nhanh chóng hội tụ.
Mục trần ẩn núp trong hư không, ánh mắt của hắn quét về phía toà đại điện này, hơi kinh ngạc một cái, bởi vì hắn phát hiện, trong người trong đại điện quanh thân đều tản ra dao động sức mạnh không kém, dĩ nhiên, không kém này là so sánh với những dân bản địa trước mà hắn thấy...
Nhưng mà, cũng có mẩy người có thực lực khá mạnh mẽ, dựa theo Mục trần đoán, trình độ này đã gần với thực lực của huyết ma tướng kia.
Nếu đổi lại là đại thiên thế giới, cái này cũng tương đương với cực hạn thượng vị địa chí tôn.
Nhưng là...dưới sự cảm ứng cẩn thận của Mục trần, hắn cũng phát hiện ra, trong cơ thể mấy người này mơ hồ phát ra khí tức lạnh lẽo, khí tức này hắn cũng không lạ gì, chính là khí tức thuộc về huyết tà tộc.
"Trong cơ thể có trộn lẫn sức mạnh của huyết tà tộc..." Hai mắt mục trần híp lại, xem ra toà thành bang này nhìn như độc lập, nhưng lại vẫn dưới sự kiểm soát của huyết tà tộc.
"Cung nghênh nữ vương!"
Mà trong lúc mục trần đang dò xét lực lượng của cao tầng toà thành bang này, trong đại điện có thanh âm vang lên, khiến mục trần có chút kinh dị là, nữ vương trong lời đồn kia lại là một nữ tử thiên kiều bá mị....
Dung nhan của nữ tử cũng cực kỳ thanh lệ, da trắng như tuyết, vóc người có lồi có lõm, dưới lớp váy trắng là đường cong động lòng người, đôi mày liễu của nàng lộ ra một tia anh khí, trong con ngươi sáng hàm chứa một tia uy nghiêm.
Nhưng điều khiến Mục trần ngạc nhiên cũng không phải tuổi tác hay dung nhan của nàng, mà là dao động sức mạnh trên người nàng, không kém huyết ma tướng chút nào.
"Trong cơ thề nàng cũng không có lãnh khí của huyết tà tộc, cũng có nghĩa sức mạnh đó là của chính bản thân nàng, tự thân tu luyện mà thành? Nhưng mà sức mạnh trong cơ thể nàng cũng không coi là ngưng luyện, hẳn là có một phần đến từ ngoại lực..."
Trong lòng Mục trần sợ hãi than thở, rửa mắt mà nhìn nàng, bời vì hắn hiểu rõ, ở hạ vị diện này, muốn đạt tới trình độ này rốt cục cần bao nhiêu cơ duyên cùng thiên phú...
Nếu hắn đoán không lầm, sợ rằng cô gái này chính là người mạnh nhất của dân bản địa tạl hạ vị diện này.
Xem ra, bất luận ở nơi nào, mỗi khi chủng tộc đối mặt với sự tuyệt diệt, sẽ luôn cỏ người trác tuyệt đứng ra, đi theo thiên mệnh cứu lấy đồng tộc..
Mà trong lúc Mục trần đang sợ hãi than thờ, nữ tử váy trắng kia cũng ngồi xuống thủ toạ đại điện, đôi mắt sáng nhìn về thiếu nữ đang quỳ sát đất, nhu hoà nói: "Có thể nói kĩ càng lại chuyện trong thiết huyết thành không?"
Thiếu nữ trong đại điện ngẩng đầu lên, kích động nhìn nữ tử váy trắng nhu hoà, trong lúc toàn bộ sinh linh trên thế giới bị huyết tà tộc đồ sát như heo chó, chỉ có người trước mắt đứng ra, trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể để cho nhân loại có một mảnh đất an toàn cuối cùng.
Tại hoàn cảnh nguy nan tuyệt vọng như vậy, không biết bao nhiêu người đã coi cô bé trước mắt là chúa cửu thế cuối cùng.
"Nữ vương bệ hạ, lời của chúng ta toàn bộ là thật, quả thật có một vị thiên thần đại nhân giáng lâm, thực lực của hắn vô cùng cường đại, chỉ bằng một chường đã giết chết huyết ma tướng trong thiết huyết thành". Trong lúc thiếu nữ nói chuyện, lại kích động đứng lên.
Thanh âm của nàng lan ra đại điện, không ngoài dự liệu, lại dẫn tới tiếng xôn xao khiếp sợ.
Thậm chí ngay cả nữ tử váy trắng kia, khuôn mặt cũng động dung, nàng hiểu rõ sức mạnh của huyết ma tướng trong huyết tà tộc, mặc dù nàng cũng có thể chiến thắng, nhưng muốn một chưởng giết chết, tuyệt đối là chuyện không thể nào.
"Hừ, thiên thần cái gì, chẳng qua là lừa mình gạt người!"
Bất quá, trong lúc không khí tại đại điện đang rung động, chợt có một tiếng cười lạnh vang lên, tầm mắt mọi người nhìn lại, chỉ thấy phía đầu đại điện, có một lão giả mặt mũi âm ế, đang nhếch miệng cười lạnh.
"Ta cảm thấy, việc cần suy tính trước mắt không phải là cái thiên thần chó má gì đó kia, mà là ứng phó thế nào với lửa giận của huyết tà tộc đi!". Lão giả âm ế thâm trầm nhìn một vòng toàn trường, sau đó nhìn thẳng về phía nữ vương trên vương toạ, nói: "Lần này giết chết một vị huyết ma tướng cùng nhiều cường giả huyết tà tộc như vậy, huyết tà tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua, bọn chúng nhất định sẽ truy xét được những người này"
"Cho nên, ta đề nghị bệ hạ đưa toàn bộ những người này ra đền bù, lại bồi thường thêm 5 triệu người nữa, nhanh chóng làm nguôi lửa giận của những đại nhân trong huyết tà tộc kia, nếu không, dưới thiên nộ của bọn họ, vùng đất an toàn cuối cùng của chúng ta cũng sẽ hoá thành tro bụi!"
"Đại quốc sư nói không sai, chúng ta nhất định phải mau chóng làm nguôi lửa giận của những đại nhân huyết tà tộc kia, những người này cũng phải giao ra". Thanh âm của lão giả âm ế vừa dứt, lại có 3 thanh âm khác phụ hoạ, đó là 3 nam tử trung niên, chỉ là sâu trong ánh mắt của bọn họ, cũng có huyết quang nhàn nhạt hiện lên.
Thanh âm của bọn họ vang lên trong đại điện, khiến cho không ít cao tầng xanh mét, bàn tay đều siết chặt lại, nhưng bọn họ cũng không dám lên tiếng, bởi vì họ biết, đám người quốc sư này không chỉ có thực lực siêu quần, chỉ đứng dưới nữ vương, hơn nữa trọng yếu nhất là, bọn họ đều thuộc phái thân cận huyết tà tộc, mà sức mạnh của bọn họ cũng tới từ huyết tà tộc.
"Nữ vương bệ hạ, cầu xin ngài đừng!"
Trong đại điện, thiếu nữ kia nghe thấy những người này lại muốn một lần nữa giao bọn họ cho đám ác ma huyết tà tộc kia, nhất thời sắc mặt trắng bệch, điên cuồng dập đầu về phía nữ vương, thanh âm thê lương vang vọng trong đại điện.
Trên vương toạ, bạch y nữ vương cũng nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào trong lòng bàn tay, truyền tới cảm giác đau nhói.
Trong đại điện, một nam tử khoác áo giáp sắc mặt xanh mét, rốt cục không nhịn được gầm nhẹ, nói:"Đại quốc sư, những người này coi chúng ta là nơi cứu vớt cuối cùng, vạn dặm mà tới, hiện giờ ngươi lại muốn một lần nữa giao bọn họ cho đám ác ma kia, lòng của ngươi làm bằng sắt đá sao?"
Đại quốc sư nghe vậy, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, châm chọc nói: "Không ngờ tới đại tướng quân còn nhiệt tâm bực này, chỉ là vạn nhất đến lúc chọc giận huyết tà tộc, đại tướng quân ngươi sẽ đi đánh nhau với bọn họ sao?"
Đại tướng quân kia cắn chặt răng, nói:"Cho dù là diệt vong, so với thế này cũng còn tốt hơn! Người ngoài đều cho rằng chúng ta dựa vào sức mạnh của mình đề đặt chân ở chỗ này, nhưng trong chúng ta ai cũng hiểu, đó là vì mỗi năm chúng ta đều phải giao nộp 5 triệu con dân, đưa bọn họ cho đám ác ma của huyết tà tộc kia nô dịch như súc vật!"
"Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể tiếp tục sinh tồn, nhưng loại sinh tồn mà không có tôn nghiêm này, chúng ta thật sự cần sao?"
"Thay vì hàng năm bị hút máu, còn không bằng dốc hết tất cả, cùng huyết tà tộc kia đánh một trận triệt để, cho dù là bị tuyệt diệt!"
Nói đến lời cuối cùng, hai hốc mắt hắn như muốn rách ra, hai mắt đỏ như máu, sự bi phẫn đó tràn ngập cả đại điện, khiến cho ánh mắt của đông đảo cao tầng đều đỏ bừng.
Bạch y nữ vương trên vương toạ, thân thể mềm mại của nàng cũng hơi run rẩy, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi theo đầu ngón tay nhỏ xuống.
Rất nhiều người đều coi nàng là chúa cứu thế của cả thế giới, nhưng chỉ nàng mới biết, căn bản thực lực của nàng cũng không đủ, nàng có thể duy trì sự tồn tại của quốc gia này không phải là dựa vào sức mạnh của nàng, mà là vì huyết tà tộc không muốn để bọn họ hoàn toàn tuyệt diệt, bởi vì bọn chúng cần nguồn thức ăn không ngừng...
Mỗi lần giao ra mấy triệu con dân, nhìn bọn họ bị đem đi, thê lương tuyệt vọng kêu khóc giữa tiếng cười ngông cuồng đám huyết tà tộc, nàng thống hận mình vô lực, không chỉ mấy lần nàng muốn đồng quy vu tận cùng huyết tà tộc, nhưng cuối cùng nàng biết, nếu như vậy, bọn họ sẽ thật sự không có bất cứ cơ hội nào...
Mục trần đang ẩn núp trong hư không, hắn nhìn cảnh này mới chợt hiểu, khó trách quốc gia này có thể tồn tại, thì ra là vì huyết tà tộc cố ý tha cho, bởi vì bọn chúng cẩn một lượng lớn thức ăn, mà quốc gia này, nhìn qua thì là mảnh đất cứu vớt cuối cùng của bọn họ, nhưng thực ra...chẳng qua chỉ là đem con dân đổi lấy việc kéo dài hơi tàn mà thôi.
Như thế xem ra cùng thật đáng buồn.
Mục trần than nhẹ trong lòng một tiếng, nhưng mà cũng chính lúc này, hắn chợt thấy bạch y nữ vương chợt ngẩng đầu, tầm mắt của nàng hẳn là trực tiếp nhìn về phía hư không chỗ hắn.
Nàng nhìn chăm chú, khiến Mục trần giật mình trong lòng, phải biết lúc này hắn đã hoàn toàn ẩn núp hư không, người ngoài căn bản không thể phát hiện, chẳng lẽ nàng lại có thể phát hiện ra hắn hay sao?
Mà trong lúc Mục trần đang kinh nghi, bạch y nữ vương đứng dậy, cắn chặt đôi môi đỏ mọng,sau đó hướng về phía hắn khom người, thanh ảm hơi có vẻ khàn khàn vang lên.
"Vị đại nhân này, nếu đã tới, xin mời ngài xuất hiện đi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...