Dịch: Vong Mạng
Chỉ nháy mắt sau khi bóng người mờ ảo kia xuất hiện, không gian xung quanh dường như lạnh đi mấy phần.
“Oán linh!”
Lý Mộ thầm cả kinh, nhìn từ khí tức mà bóng mờ kia tỏa ra thì chắc chắn đó là quỷ vật, hơn nữa không giống như Âm linh kiểu Trương Vương Thị, âm khí bên ngoài thân thể nàng ngưng mà không tản, dù không có lợi hại như ác quỷ mà Lý Mộ từng đụng phải hai lần khi trước nhưng cũng tuyệt đối không phải bình thường.
Hàn Triết nhìn nữ quỷ kia rồi lạnh lùng bảo: “Nghiệp chướng, còn không mau giao hồn Triệu Vĩnh ra đây!”
Nữ quỷ không đáp mà phun ra một luồng âm khí. Âm khí này ở giữa không trùng hóa thành mấy con rắn màu đen, đánh thẳng đến trước mặt Hàn Triết.
Về phần Lý Mộ, Trương Sơn và mấy tên bộ khoái khác, nàng cơ bản chưa buồn để ý.
Lý Mộ đứng một bên quan sát chứ không ra tay.
Tuy hắn có thủ đoạn khắc chế nữ quỷ này nhưng không tiện lộ ra trước mặt người khác, với lại hắn còn chưa biết cấm ngôn niệm chú nên càng không thể thi triển lôi pháp trước mặt Hàn Triết được.
Lúc nữ quỷ kia xuất hiện, chuỗi Phật châu trên cổ tay Lý Mộ hơi hơi nóng lên, đồng nghĩa với việc đạo hạnh của nữ quỷ này không quá cao, Hàn Triết có thể đối phó được.
“Chút tài mọn!”
Đối mặt đòn tập kích bất ngờ của đám rắn đen do âm khí hóa thành, Hàn Triết chỉ hừ lạnh một tiếng, tức thì một gợn sóng vô hình tỏa ra chấn vỡ tan mấy con rắn màu đen, biến chúng một lần nữa hóa thành âm khí nhưng không cách nào ngưng tụ lại.
Đám bộ khoái trông một màn này thì tinh thần vô cùng phấn khởi, trong lòng Lý Mộ cũng thầm cả kinh. Hàn Triết hừ lạnh một tiếng này, pháp lực toàn thân chấn động rõ ràng, e rằng thấp nhất cũng là tu vi Đệ nhị cảnh Ngưng Hồn. Tuy nói Oán linh cũng là Đệ nhị cảnh Quỷ tu nhưng ở Hạ Tam Cảnh, nếu cùng cảnh giới thì yêu quỷ không thể nào so sánh với người tu hành, thực lực của nữ quỷ này lại còn không bằng con quỷ mà Lý Mộ đụng phải khi trước nên sau khi đám rắn đen bị đánh tan, bóng dáng của nàng cũng mờ đi rất nhiều.
Có vẻ biết mình không phải đối thủ của kẻ trước mắt, nữ quỷ lùi nhanh về phía sau, tức thì chỗ lúc đầu thấy xuất hiện một đám khói đen dày đặc bao phủ hết cả đám Lý Mộ vào bên trong. Khói đen thấy mọi người di chuyển cũng di chuyển theo, thủy chung nhốt bọn họ ở bên trong, nhất thời không cách nào thoát ra được.
Thân ở trong sương mù màu đen, đưa tay ra không thấy năm ngón, Hàn Triết đưa hai tay kết ấn, trầm giọng nói: “Phong xuất cấn giác, địa hộ bài binh, tốn phương tiền lộ, hô sát mãnh phong, cấp cấp như luật lệnh... Phong lai!”
Y vừa nói xong câu cuối, không gian xung quanh mọi người bỗng có cuồng phong gào thét, chỉ trong nháy mắt đã thổi toàn bộ khói đen.
Sau khi khói đen tan đi, phía trước đã không còn thấy bóng dáng nữ quỷ.
Hàn Triết chỉ một ngón tay về phía trước rồi ra lệnh: “Ả chạy không được bao xa, mau đuổi theo!”
Đại đa số tình huống, sự sợ hãi của có người bắt nguồn từ việc không biết, không thấy được, chính vì không biết quỷ vật nên người thường mới sinh ra sợ hãi chúng.
Ở trong mắt Lý Mộ, quỷ vật mà người thường nghe thấy đã sợ tái mặt, đã sớm trút bỏ lớp vỏ bọc thần bí.
Cái gọi quỷ vật, đơn giản chính là kết quả của ba hồn dung hợp sau khi người chết đi. Âm linh cấp thấp nhất không có sẵn bất kỳ năng lực đặc thù nào, thậm chí còn không hiện ra nổi trước mặt con người. Oán linh lợi hại hơn một chút nhưng cũng chỉ có thể điều khiển âm khí, sử dụng một chút thuật che mắt.
Chỉ cần đối phương không phải Ác linh Đệ Tam cảnh, với Hàn Triết mà nói thì chắc không phải vấn đề gì lớn.
Sau khi quỷ vụ tan đi, Hàn Triết liền lấy một tấm phù từ trong ngực áo ra, dán lên trên đùi, thân hình liền như gió, thoáng cái liền biến mất trước mắt đám người Lý Mộ.
Đây là một trong những đặc điểm của Phù Lục phái, tu vi không đủ, vậy dán thêm phù, một tấm Thần Hành phù lập tức có thể giúp người ta tăng tốc độ lên thêm mấy lần.
Đám người Lý Mộ tức thì thong thả theo phía sau.
Phàm là vụ án dính đến yêu quỷ, việc bọn họ có thể làm cũng chỉ là nhấc chân chạy chạy, bám theo con hạc giấy, còn việc trừ ma hàng yêu, đành phải giao cho tu hành giả chuyên nghiệp kia thôi.
Trương Sơn đi bên cạnh Lý Mộ, đưa mắt nhìn ánh trăng trên đầu, phàn nàn: “Vậy mà đi đến tận chỗ khỉ ho cò gáy nào rồi, chẳng biết lúc nào mới có thể về nhà…”
Một tên bộ khoái đáp: “Ngay phía trước là vịnh Bích Thủy, chúng ta ra khỏi thành cùng lắm hơn mười dặm thôi, hơn nửa canh giờ là có thể về thành.”
Cái tên vịnh Bích Thủy này, Lý Mộ nghe thấy rất quen, nghĩ lại một chút mới nhớ ra là hắn từng nghe lão Vương nhắc tới, có mấy tên ngư dân tới nha môn báo án, nói là trong vịnh Bích Thủy có quỷ nước quấy phá, không lẽ quỷ nước đó chính là nữ quỷ kia?
Vịnh Bích Thủy nằm giữa hai ngọn núi, do một con suối chảy qua huyện Dương Khâu, khi chảy tới đây thì thay đổi dòng chảy khiến nước tập trung ở chỗ này, hình thành một vùng thủy vực diện tích rộng lớn. Nơi này dòng nước chảy chậm, sản phẩm ngư nghiệp lại phong phú, trở thành nguồn sống của hơn mười hộ gia đình sống ở ven bờ.
Dân gian có truyền thuyết kể rằng những người nhảy xuống nước tự sát hoặc bị bất ngờ bị chết đuối, linh hồn cứ luẩn quẩn mãi ở chỗ đó, từ từ hấp thụ âm khí trong nước rồi biến thành quỷ nước.
Quỷ nước chết do nước nên chuyên ở trong nước kiên nhẫn chờ đợi, hoặc là trực tiếp cưỡng ép kéo người sống rơi xuống đáy nước cho chết đuối, dùng nạn nhân là kẻ thế thân cho mình để mong được đầu thai luân hồi, còn người bị quỷ nước hại chết sẽ trở thành quỷ nước mới, tiếp tục cái vòng lặp đó…
Tất nhiên, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, luân hồi nói mãi từ xưa tới giờ cũng chưa từng có ai chứng minh hay tận mắt nhìn thấy được. Người chết rồi hóa thành quỷ, quỷ lại chết lần nữa thì chính là hồn phi phách tán luôn, nói cái gì quỷ nước hại người để cầu được đầu thai, hoàn toàn là tiểu thuyết bịa đặt, mục đích thực sự của chúng cùng lắm là nuốt hồn phách con người để tu luyện hòng nâng cao đạo hạnh mà thôi.
Mà dù quỷ nước đầu thai là thật hay giả, nước thuần một, một khi nữ quỷ kia vào trong nước rồi thì liền không dễ dàng bắt được nữa.
Đám người Lý Mộ đi về phía trước được hơn trăm bước, bên tai liền nghe có tiếng nước chảy róc rách.
Tối nay trăng rất sáng, chiếu lên mặt nước trông như gương bạc đồng thời khung cảnh bên bờ nhờ đó trông cũng rất rõ.
Đằng trước chỗ cách bọn họ không xa, một đám khói đen dày đặc đang lao thẳng về phía mép nước.
“Nghiệp chướng, chạy đi đâu!”
Thủ ấn trên hai tay Hàn Triết biến ảo, tiếp đó y giơ một tay lên, tức thì một luồng sáng màu vàng kim đánh vào đám khói đen, theo đó một tiếng kêu thảm thiết từ trong đó truyền ngược lại, đồng thời thân ảnh nữ quỷ kia từ trong khói đen rớt xuống, rơi lên trên đám cỏ ven bờ vịnh.
Thân thể của nàng hiện tại còn mờ ảo hơn lúc trước, sau khi vùng vẫy mấy lần cũng không cách nào đứng thẳng lên được nữa, rõ ràng đã sắp sụp đổ.
Hàn Triết lấy từ trong ngực áo ra một cái gương Bát Quái, nhẹ nhàng chiếu qua người nữ quỷ kia mộ cái, tức thì một cái bóng mờ ảo từ trong người nữ quỷ kia bay ra, có thể mơ hồ nhận ra đó là hình dạng một nam tử.
Đó chính là hồn thứ hai của Triệu Vĩnh. Sảng Linh không có ý thức của bản thể, thoạt nhìn khờ khờ khạo khạo.
Hàn Triết từ trên cao nhìn xuống nữ quỷ, lạnh giọng nói: “Ngươi hóa thành quỷ tu không dễ, tu tới Đệ Nhị cảnh càng là hiếm thấy, vậy mà hôm này vì tu hành lại làm ra chuyện câu hồn đoạt phách con người, để ngươi lại trên đời này cũng là tại họa, ngày hôm nay ta phải thay trời hành đạo…”
Thấy y đưa tay lấy ra một lá phù, có điều vì ở xa mà trời lại tối, Lý Mộ không rõ là phù gì, đoán chừng là loại phù trừ yêu diệt quỷ nào đó.
Các loại phù triện của Phù Lục phái đều có tác dụng khắc chế yêu quỷ. Nữ quỷ này đã bị Hàn Triết đánh trọng thương, thêm phù triện kia đánh lên người nữa thì nàng chỉ có một kết cục là hồn phi phách tán.
Hàn Triết rung cổ tay, tức thì phù triện kia liền bốc cháy nhưng khi y vừa định làm thêm động tác gì đó thì đột nhiên một làn gió nhẹ từ mặt hồ thổi tới.
Gió nhẹ thổi qua, phù triện đang bốc cháy trong tay Hàn Triết đột nhiên tắt ngúm.
Cùng lúc đó, chuỗi Phật châu trên tay Lý Mộ đột nhiên tỏa hào quang màu vàng kim chói mắt, Thanh Hồng kiếm trong tay cũng liên tục rung lên, phát ra những tiếng vù vù thanh thúy.
Tru Tà phù đang cháy lại đột nhiên tắt, tình cảnh này khiến Hàn Triết hơi sững sờ. Lửa của phù triện khác với lửa thông thường, sao có thể bị gió đêm thổi tắt được?
“Đầu lĩnh, lão đại, nước, trong nước!”
Ngay lúc này, âm thanh run rẩy của một tên bộ khoái vang lên.
Hàn Triết đưa mắt nhìn về phía mặt nước, thấy một cô gái áo trắng tóc dài đang từ trong nước chậm rãi tiến tới.
Cô gái thân vận y phục màu trắng, tóc dài tới eo, nước sống thoạt đầu chỉ cao không quá hông nàng, theo những gợn sóng nhấp nhô trên mặt nước, cô gái áo trắng từng bước, từng bước đi từ trong nước ra, mang theo một mùi thương thơm nhè nhẹ.
Cô gái bước tới gần, theo đó một luồng gió âm lạnh buốt cả xương cũng kéo đến. Dị động của Phật châu trên cổ tay và Thanh Hồng kiếm bên hông càng thêm mãnh liệt.
Sự căng thẳng đề phòng trong lòng Lý Mộ đã lên tới đỉnh điểm, bởi dù cả vào lúc gặp lại con Ác quỷ với thực lực đã tăng lên ở đêm hôm trước, Phật châu trên cổ tay hắn cũng không có phản ứng quyết liệt như thế.
Cùng là quỷ vật nhưng nữ quỷ trước mặt nếu so với ác quỷ kia thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Lúc này, nữ tử áo trắng thoáng nhìn qua phía Lý Mộ, tức thì hắn liền thất một cảm giác lạnh lẽo tới tận xương, đồng thời Phật châu trên cổ tay lập tức mờ tối đi, Thanh Hồng kiếm trong tay cũng trở lại trạng thái bình tĩnh như lúc đầu.
Nữ tử chầm chậm đi tới bên bờ, nhoẻn cười nhìn mọi người rồi nhẹ nhàng hỏi: “Ta đẹp không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...