Cố Thừa Nhi bị ba Cố nhốt đến hiện tại cũng đã ba ngày. Ba ngày này đối với Cố Thừa Nhi mà nói vô cùng nhàm chán, chỉ ăn rồi lại ngủ.
Về đêm, thời tiết thành phố A se lạnh. Cố Thừa Nhi ngồi trên ban công ngắn nhìn những ngôi sao bé xíu trên bầu trời. Thành phố A này, Cố gia là thế gia hắc đạo, Nghiêm gia là trâm anh thế gia. Các thế lực khác vốn dĩ không dám đụng vào Nghiêm gia và Cố gia. Nhưng hiện tại, có người muốn ám sát cô, chứng tỏ, đã có một thế lực mới tiến vào thành phố A. Chậc, xem ra những ngày tháng sau không còn yên ả nữa rồi.
Cố Thừa Nhi nhàm chán nhìn xuống dưới. Trong sân cũng như ngoài cổng đầy ám vệ. Vốn dĩ ban đầu ám vệ cũng không nhiều thế này, từ sau khi cô bị nhốt, ba liền tăng thêm ám vệ trông chừng cô. Trong một góc sân, Simba nằm phục dưới gốc cây. Nó có vẻ cũng như cô, vô cùng nhàm chán mà ngáp ngắn ngáp dài. Xung quanh Simba là một đàn gà nhép líu ríu. Đàn gà này là do em trai cô nuôi. Thằng bé nói đến sinh nhật nó, đàn gà này sẽ tặng cho đám fan.
Cố Thừa Nhi tựa cằm lười biếng nhìn Simba. Nó ngáp dài một cái, một chú gà không sợ chết chạy ngay vào miệng nó. Simba có chút giật mình ngậm miệng lại. Mà Cố Thừa Nhi ở trên ban công cũng giật mình, muốn kêu Simba nhả con gà ra. Ai ngờ, Cố Thừa Nhi chưa kịp nói, trên mặt Simba đã đầy vẻ chán ghét, phun con gà ướt nhẹp từ trong miệng ra.
Cố Thừa Nhi: ==.
Điểm chừng qua vài phút, Cố Thừa Nhi thấy cái dáng lon ton của Cố Thừa Hạo chạy ra, lấm lét nhìn xung quanh một lượt, sau đó đem khay thịt trong tay cho Simba.
Cố Thừa Nhi khoé miệng giật giật. Rồi rồi. Cô đã hiểu vì sao Simba không thèm ăn con gà kia rồi. Con gà nhép so với khay thịt này quả thật chẳng bõ dính răng.
Cố Thừa Hạo ở dưới sân thích trí cho Simba ăn thịt, lại đột ngột phát hiện một đạo ánh mắt nguy hiểm bắn về phía mình. Thằng bé cẩn thận kiểm tra xung quanh một lượt, cũng chỉ thấy được mấy ám vệ mặt trơ như than. Phù, còn tưởng bị phát hiện.
Đang lúc Cố Thừa Hạo thở phù nhẹ nhõm thì trong đầu thằng bé lại đánh lên một tiếng oành. Mẹ... Phòng mẹ ở phía trên!. Thằng bé sợ hãi ngẩng đầu lên, kết quả liền phát hiện mẹ đang cười như không cười nhìn mình. Cố Thừa Hạo rụt đầu, cụp đuôi đi vào nhà.
Qua chừng 2 phút, bên ngoài phòng Cố Thừa Nhi vang lên tiếng gõ cửa. Cô liền đi tới gần cửa ngồi xuống.
Cố Thừa Hạo ở bên ngoài, cũng không dám mở cửa, mắt có chút băn khoăn nhìn hai ám vệ đang canh cửa. Sau đó đánh liều một lần, ngồi bịch xuống nói chuyện với mẹ bên trong:
- Mẹ, mẹ phải tin con!. Đây là lần đầu con đem thịt cho Simba đấy!.
Cố Thừa Nhi khinh bỉ, có quỷ mới tin!. Tuy nhiên, cô vẫn giữ thái độ vô cùng ôn hoà với thằng bé:
- Con trai, ông ngoại con mấy ngày nay thế nào?.
- Ông ngoại sao?. Ông ngoại gọi điện cho người bên Nghiêm gia, hẹn ngày mai đến rồi. Mẹ, mẹ nói xem có khi nào ngày mai ông ngoại sẽ bán mẹ qua Nghiêm gia?.
- Cái gì mà bán chứ?. - Cố Thừa Nhi có chút kích động nói lớn, lại phát hiện bản thân mình còn đang bị ba Cố cách li với bên ngoài, liền đổi một giọng nhỏ nhẹ. - Con trai, chú Nghiêm có tới nhà chúng ta không?.
- Không có. Nhưng chú Nghiêm không phải cha của tiểu Vy sao?. Ông nội muốn mẹ lấy chú Nghiêm, vậy tiểu Vy và mẹ của bạn ấy phải làm sao?.
Cố Thừa Hạo bám sát vào cửa, cố gắng nói một cách nhỏ nhất. Đôi mắt thằng bé khẽ đảo. Nó không phải đứa trẻ ngu ngốc. Trên báo cùng ông ngoại đều đã nói chú Nghiêm là ba nó. Nó không biết lí do vì sao ba mẹ lại không ở bên nhau. Nhưng nó đã xem trên mạng, ba mẹ là thanh mai trúc mã. Ba nhiều năm qua vẫn ở bên mẹ của tiểu Vy, nhưng rõ ràng bọn họ không có làm đám cưới, báo chí cũng nghi ngờ tiểu Vy không phải con ba. Thằng bé ban đầu quả thật không ghét ba lắm, nhưng ba lại ở bên mẹ của tiểu Vy - chính là người muốn làm hại mẹ, chứng tỏ ba cũng không phải người xứng đáng với mẹ. Thằng bé thà không có ba, cũng không muốn chấp nhận người ba như thế.
Cố Thừa Nhi nghe con trai hỏi vậy, trong lòng không khỏi chua xót. Lại nghĩ đến lời Vương phu nhân nhục mạ tiểu Hạo, cô mím môi, rốt cuộc lựa chọn nói cho thằng bé biết sự thật:
- Tiểu Hạo, chú Nghiêm là ba con. Tiểu Vy... Không phải con chú Nghiêm.
Cố Thừa Hạo nhăn mày, thì ra là như vậy. Tiểu Vy quả thật không phải con ba. Thằng bé giả ngơ, gõ gõ vào cửa:
- Mẹ, vậy là mẹ sẽ kết hôn với chú Nghiêm thật sao?.
Cố Thừa Nhi không biết trả lời con trai thế nào, lựa chọn im lặng.
Cố Thừa Hạo biết mẹ không muốn trả lời, cũng không hỏi nữa. Thằng bé nói dăm ba câu chúc mẹ ngủ ngon rồi đứng lên đi về phòng. Trong lòng thằng bé thầm hạ quyết tâm, nhất định, nhất định không thể để chú Nghiêm và mẹ kết hôn!. Chú Nghiêm đó, không phải người tốt!.
-----
Nghiêm Quân Dịch đang ở biệt thự Phong Vân liền bị ba Nghiêm gọi về. Chạy xe hơn 1 giờ đồng hồ không nói, vừa trở về liền bị bà nội Nghiêm mang gậy đập cho tối mặt tối mũi.
Bà nội Nghiêm vốn dĩ quanh năm đi du lịch nước ngoài, rất ít khi trở về. Lần này bà về đây, xem ra là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Nghiêm Quân Dịch tránh đòn roi của bà, ngồi xuống ghế. Bà nội Nghiêm vẫn không buông tha, túm vai áo hắn lắc cho hắn xây xẩm.
-Bà nội!. Có gì từ từ nói mà. Bà đánh con cũng không có giải quyết được việc gì!.
Rốt cuộc, bà nội Nghiêm mới bình tĩnh lại, đem tờ báo nói về chuyện của Cố Thừa Nhi và Nghiêm Quân Dịch ném cho hắn.
Nghiêm Quân Dịch vừa xem xong tờ báo, rốt cuộc nhịn không được sặc chính nước bọt của mình. Kẻ dám phát ngôn ngông cuồng thế này, chắc chắn đã có chống lưng!.
- Bà... Con...
- Con cháu cái gì!. Con mà không cho Tiểu Thừa một cái công đạo thì chờ bà đánh gãy chân con đi!.
Nghiêm Quân Dịch nuốt nước bọt. Trong nhà họ Nghiêm, bà vẫn là người hung dữ nhất. Hắn quả thật không nên đắc tội bà.
Nghiêm Quân Dịch nhìn một vòng phòng khách, rốt cuộc phát hiện thiếu Hứa An Vy và Nghiêm Trúc Vy. Hắn không nhịn được, kích động nắm tay mẹ Nghiêm:
- Mẹ, Tiểu Vy và An nhi đâu?.
- Đã về chỗ bà Hứa rồi. - mẹ Nghiêm vỗ vỗ mu bàn tay con trai. - Con không thấy mọi chuyện loạn đến mức nào rồi sao?. Còn có thời gian hỏi nó.
- Mẹ!. Tiểu Vy là con của con. An nhi là vợ của con...
Không đợi Nghiêm Quân Dịch nói xong, bà nội Nghiêm đem tờ báo cuộc tròn lại đập thằng vào đầu hắn:
-Nói xằng!. Đừng tưởng bà già này không biết, đứa con gái đó không phải là con con!.
Nghiêm Quân Dịch nghẹn lời, muốn cãi bà nội Nghiêm, lại thấy bà trừng mắt nhìn mình, đành ngậm ngùi im lặng. Ba Nghiêm thấy con trai chịu im lặng, liền vỗ vỗ vai con trai:
- Tóm lại, con thu xếp đi. Con phải kết hôn cùng tiểu Thừa!. Tiểu Hạo là con con. Con không thể đối xử như thế với thằng bé.
-Tụi nó vốn đã kết hôn rồi.... - mẹ Nghiêm có chút rối loạn nhìn ba Nghiêm - 7 năm trước tiểu Hy muốn cầu hôn tiểu Thừa, tôi sợ con bé mềm lòng nên đã đem thẻ căn cước của tiểu Thừa và Dịch nhi đi làm đang kí rồi!.
Lời này nói ra, hiển nhiên như đem Nghiêm Quân Dịch nhúng vào trong chảo dầu sôi!. Thì ra... Đem thẻ căn cước đi đăng kí kết hôn, lại chính là mẹ hắn làm!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...