Tại phòng y tế, T.Khanh:
-Tớ ko hiểu tại sao con bé ấy lại may mắn vậy chứ. 5 lần bảy lượt chúng ta luôn gặp xui bởi con bé đó, bây giờ Đức Tuấn nằm viện. Thiện Nhân tại sao ko nói chuyện này cho bọn mình nghe
-Có, tớ nói cho Tuấn Anh mà, vì thấy 2 cậu bận quá nên thôi.
Tuấn Anh: -Này cậu bảo tỉ lệ nhỏ lắm mà, sao nó nổ gần ¼ phòng thí nghiệm vậy.
T.Nhân: -Tớ thấy con bé đó cho ít lắm, đâu có nhiều đâu.
T.Khanh: -Nhưng khi cậu lại chỗ tớ con bé cho nhiều hay ít nữa cậu đâu có biết!
T.Nhân: -Trời ạ, tớ sơ xuất quá, Tiểu Anh cô đợi đấy.(Rồi hấp tấp đi)
Tuấn Anh níu lại, T.Khanh bảo: -Này cậu đi tìm con bé đó à!
T.Nhân: -Đúng vậy, lần này nó quá đáng quá mà!
Tuấn Anh: -Nhưng cậu kêu người ta làm trong khi người ta không biết gì ai có lỗi đây!
Từ xa Thu Giang, Ngọc Như, Hà My đi tới: -Các cậu, Đức Tuấn có sao ko?
T.Khanh: -Chỉ là bỏng nhẹ ở tay, bác sĩ đang băng bó!
Thu Giang: -Rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy!
T.Nhân, nhăn mặt: -Tại con bé đó hết, trộn các chất ấy lại với nhau rồi kêu Đức Tuấn đốt, để cậu ấy ra nông nỗi này!
Hà My: -Nhưng lúc nãy tớ hỏi Tiểu Anh, cậu ấy nói là cậu bảo cậu ấy khử cacbon, sợ có lỗi gì cho nên nhờ Đ. Tuấn làm hộ, ko ngờ lại xảy ra chuyện đó! Nhưng cậu ấy đâu có biết là đó là thuốc nổ đâu, cậu còn trách bạn ấy.
T.Nhân: -Tiểu Anh, hãy đợi đấy, Đ. Tuấn tớ sẽ báo thù cho cậu.
Tại nhà của Đức Tuấn
Trông thấy bạn bè thăm Đức Tuấn đã xong hết, Tiểu Anh bấm chuông, quản gia mỡ cổng: -Dạ, cháu chào cô, cháu là bạn của Đ.Tuấn, cháu đến đây thăm bạn ấy!
Quản gia: -Cháu vào đi, Đ.Tuấn ở trong phòng đấy.
Đến phòng của Đ.Tuấn con bé do dự: -Có nên ko ta, dù gì mình cũng có lỗi, nhưng mình với bọn họ….thôi để quà lại rồi về…!
Tiểu Anh quay gót định trở về Đ.Tuấn đột nhiện mỡ của phòng bảo: Này, con bé rắc rối kia!
Tiểu Anh: -Gì!
Đ.Tuấn: -Còn nói cái gì hả! Đúng là ko có phép tắc mà.
Tiểu Anh kìm nén, tươi cười: -Cậu kêu tớ hả Đ.Tuấn!
Đ.Tuấn: -Đúng vậy, cậu đến đây có gì ko!
Con bé cầm hộp quà rồi tỏ vẻ ăn năn: -Sẵn tiện tớ đến đây thăm cậu, tặng cậu nè.Cho tớ xin lỗi về chuyện hôm qua.
Đ.Tuấn: -Có vậy thôi hả!
Tiểu Anh tỏ ra khó chịu: -Vậy muốn cái gì!
Đ.Tuấn:-Cậu làm tớ bị như vầy đến tặng món quà nhưng xong hả!
Tiểu Anh: – MÌNH CHỊU HẾT NỔI RỒI ĐÓ, MUỐN GÌ NÓI ĐI.
Đ.Tuấn: -Chà nhà tớ bừa bộn quá!
Tiểu Anh: -Cái gì cậu muốn tôi dọn dẹp nhà cậu à, 3 tầng rộng thênh thang cho dù có người giúp thì tới ngày mai chưa xong nữa.
Đ.Tuấn: -Vậy thôi cậu dọn dẹp phòng tôi đi.
Con bé ko nói gì nhưng nó ấm ức lắm, bắt tay vào việc dọn nhà, sau 1 tiếng xong chuyện con bé lau cái bàn kính, Đ.Tuấn lại: -Chà chỗ này dơ quá(Đ.Tuấn chỉ vào chỗ cái bàn con bé nhanh chóng lau), chỗ này,… chỗ này,… chỗ này….(Đ.Tuấn vừa chỉ con bé vừa lau)
Tiểu Anh tức quá, lấy khăn lau lên mặt của Đ.Tuấn con bé cười: -Tớ thấy mặt cậu cũng dơ quá, nên mình lau giúp cậu.
Đức Tuấn ko chỉ còn biết làm gì hơn là trong lòng bực tức nhưng ko nói nên lời, sau đó cậu ta chỉ vào bàn học của mình: -Tay tớ đau lắm cậu có thể chép bài giúp mình được ko?
Tiểu Anh e ngại: -Tất cả sao?
Đ.Tuấn: -Cậu muốn chuộc lỗi mà!
Tiểu Anh: -Thôi được tớ giúp cậu!
-Muộn rồi mình về đây.Chúc buổi tối gặp ác mộng.
Đ.Tuấn: -Chúc đi đường gặp ma!
Sáng hôm sau….Tiểu Anh cùng Hà My, Thu Giang và Ngọc như hí hửng bước vào lớp. Ngoài hành lang Thiện Nhân đã trực sẵn.
- Ba cậu vào lớp trước đi tớ có chuyện muốn nói với Tiểu Anh.
Họ bước vào lớp trong lòng bất an, cho nên rình ngay cửa sổ, từ cửa nhìn ra T.Nhân tỏ vẻ khó chịu, cậu ta lớn tiếng:
-Cậu hại người xong rồi tỏ vẻ như ko có chuyện gì sao?
Tiểu Anh:-Ai hại ai cậu nói cho rõ nhé, lúc đầu cậu chủ động chung nhóm với tớ, rồi chỉ thị tớ làm các này cái kia, cậu còn lừa tớ nói là khử cacbon gì đó, ai biết sau cùng là thuốc nổ chứ.
T.Nhân: -Tới giờ này cậu còn giả vờ nữa à! Cách đây 3 năm cậu đoạt giải nhất olympic hóa học cấp quốc tế lúc chỉ 14 tuổi thôi. Lẽ ra cách điều chế thuốc nổ đen ra sao, sức sát hại nó ra sao cậu biết mà.
-Đúng, lúc đầu tớ biết cậu đang làm thuốc nổ nhưng ko ngờ cậu lại lừa và muốn hại tớ, nếu như tôi đốt hỗn hợp ấy người bị thương ko phải Đ.Tuấn mà là tớ cậu làm gì hả, chắc ngồi 1 gốc xúm lại với nhau rồi cười hả hê chớ gì!
-Tôi….Nhưng ít ra cậu phải xin lỗi vì đã cố ý gây ra vết cho Đ.Tuấn chứ, vì cậu mà bây giờ mọi việc đối với cậu ấy trở nên khó khăn.
-Nguồn gốc điều từ cậu mà ra khi nào cậu xin lỗi mình trước mình mới nghe lời cậu.
-Tớ xin lỗi cậu sao, còn lâu. Cậu ăn nói ngang ngược quá đó, có phải từ nhỏ cậu sống được nuông chiều quá nên cha mẹ ko giáo dục cậu sao.
Nghe như thế Tiểu Anh giận dữ hét to
-Đúng vậy tớ ngang tàng vậy đó, vô giáo dục đó, cậu là người có giáo dục đàng hoàng tử tế, nên cậu muốn áp đặt ai thì người đó phải nghe theo cậu sao.
-Tiểu Anh cậu thật quá đáng.
Tuấn Anh can ngăn khi nỗi giận dữ của cả 2 lên tới tột đỉnh: -Gần vào lớp rồi, các cậu đừng cãi nhau nữa.
Thiện Nhân ngoan cố: -Hôm nay tớ phải cho con bé này một trận, cậu đừng cản tớ.
Tuấn Anh cố giữ T.Nhân: -Cậu thôi đi, còn Tiểu Anh cậu vào lớp học đi!
Thiện Nhân xô Tuấn Anh: -Cậu bênh vực nó à, giờ này Đ.Tuấn ra nông nỗi như vậy cũng tại nó thôi.
Tan giờ học, Tiểu Anh ra công viên dạo, nhớ đến lời nói của T.Nhân: “Có phải từ nhỏ cậu sống được nuông chiều quá nên cha mẹ ko giáo dục cậu sao”.Mắt con bé dường như rưng rưng ngấn lệ, Tuấn Anh đi ngang qua nhìn thấy con bé vội chạy đến an ủi nhưng rồi Lam Linh vội kêu nên anh chàng đành để con bé lại một mình nhưng trong lòng bất an.
Tối đến, tại nhà của Đ.Tuấn:
-Tớ chép bài xong rồi nè!
-Chà chữ cậu đẹp thật, nhưng cậu viết tắt nhiều quá sao tớ hiểu cái gì, viết lại cho tớ, bài nào có viết tắt, dùng kí hiệu viết lại hết.
Con bé bức xúc:
-Đ.Tuấn à! Nghe nói cậu vốn học giỏi lắm cơ mà, ngay cả những từ viết tắt thông thường cậu ko đọc được là sao, có phải cậu cố tình làm vậy hành hạ tôi ko vậy.
-Tiểu Anh, tớ nói cho cậu biết, hành hạ cậu tớ ko hứng thú nhưng mình muốn bài vở của mình phải rõ ràng ko có tí sai xót gì hay khó hiểu nghe chưa.Bắt tay vào chép lại bài ngay ình nhanh lên.
Đành chịu con bé ngậm bồ hòn chép bài tất cả bài vở cho Đ.Tuấn. Sau một hồi ra ngoài lấy bánh quay lại thì con bé đã nằm dài trên bài ngủ con giấc. Đ.Tuấn nhìn con bé kì lạ, anh chàng nghĩ lại những chuyện xảy ra rồi ngồi cười vu vơ, vội lấy chăn đắp cho cô nàng. Bỗng đâu cửa phòng tự mỡ, Tuấn Anh xuất hiện, Đ.Tuấn ra hiệu: “Kẽ thôi”. Tuấn Anh ngạc nhiên khi thấy Tiểu Anh cũng ở đó, con bé ngủ say như chết.
Tuấn Anh, ngạc nhiên: -Tiểu Anh cũng ở đây sao! Chuyện lạ à nha.
-Có gì đâu, cậu ấy chỉ muốn chuộc lỗi nên chép bài giúp mình.
Tuấn Anh nhìn con bé ngủ: -Đ.Tuấn à! Cậu ấy như thiên thần phải ko?
Đức Tuấn cười: -Thường ngày cậu ấy quậy thật, nhưng khi ngủ thì ngây thơ như trẻ con vậy, ko chút gì lo âu!
-Cậu biết nhà Tiểu Anh ở đâu ko, đưa cậu ấy về giúp mình.
Tuấn Anh: -Tớ không biết!
Rồi anh chàng bế cô nàng lên giường đắp chăn nhìn cô nàng trìu mến: -Đ.Tuấn, cậu cho cậu ấy ở lại đây một đêm nhé, tớ cũng vậy!
-Được thôi, cậu thì ko thành vấn đề còn cô nàng thì, à cậu ấy có đem theo đtdđ ko nhỉ.
Sau một hồi xét túi của Tiểu Anh, Tuấn Anh phát hiện ra cuốn nhật kí, rồi anh chàng đã lén đọc nó.
Ngày 15tháng1
Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm, ước chi bây giờ mẹ ở bên con nhỉ. Từ ngày mẹ lên Thiên Đường, cũng từ đó con sống với Cô Hương ở Mĩ. Hôm nay là sinh nhật con tròn 10 tuổi, mẹ biết ko năm nay bố lại ko đến thăm con, chỉ tặng cho con 1 con búp bê, năm nào cũng vậy tính đến nay là 5 con búp bê rồi. Nhưng tại sao bố ko cho con thỏ bông như mẹ đã từng mua cho con. Sao bố ko hỏi thăm con, sao bố ko quan tâm, chăm sóc con như mẹ đã từng yêu thương chăm lo cho con. Con cô độc lắm mẹ ơi
Ngày 15 tháng 1
Mẹ ơi! Con thất vọng, và buồn về bố nhiều lắm. Thật ra những con búp bê ấy chỉ do chú quản lí mua thôi, bố ko hề biết gì cả, bố ko hề nhớ đến con mẹ à.Bố có niềm vui mới rồi, người phụ nữ ấy đã chiếm phòng của mẹ, phòng của con trở thành phòng của con bé đó. Bố quên mẹ con mình rồi mẹ ơi! Nhưng ko sao đâu, có cô Hương ở bên con con ko cô độc nữa đâu mẹ yên tâm nhé.
18 tháng 8
Mẹ ơi, ngày mai con về nước rồi. Bố đang bệnh mẹ à, bố nói cần con, con vui lắm. Con có thể đến thăm mẹ, con có thể gặp lại cậu ấy rồi.Con sẽ mang bé thỏ về nước cùng con, con và bé thỏ sẽ tìm cậu ấy, ko biết bây giờ cậu ấy ra sao rồi nhỉ, mong gặp lại cậu ấy.Tạm biệt đất Mĩ hẹn ngày gặp lại.
Như hiểu được một phần hoàn cảnh của Tiểu Anh, Tuấn Anh đồng cảm bỗng Đức Tuấn kêu: -Này cậu tìm được điện thoại chưa!
-Cậu ấy ko có đem theo điện thoại. Vậy thôi, cứ cho cậu ấy ngủ ở đó đi, dù sao 12h khuya rồi còn gì.
Đ.Tuấn: -Cũng được vậy tớ chuẩn bị niệm, tối nay ngủ dưới sàn nhà nha!
Tuấn Anh: -ok!
Cả 2 cùng ngủ trên sàn nhà, Đ.Tuấn tâm sự:-Cậu có chuyện gì, phải ko!Sao im lặng vậy!
Tuấn Anh: -Chắc vậy!
-Vì con bé đó à(Đ.Tuấn)
-Chưa hẳn là vậy. Đức Tuấn à, cậu sẽ làm gì khi bị người thân bỏ rơi?(Tuấn Anh)
-Chẳng phải chúng ta đang và bị bỏ rơi hay sao! (Đ.Tuấn)
-Nhưng chúng mình có 4princes mà, tụi mình có tình anh em bạn bè,chúng ta có thể giúp đỡ sẻ chia cùng nhau khi vui và buồn. Nhưng nếu cô độc ko ai quan tâm thì sao. (Tuấn Anh)
-Chắc hẳn đau khổ lắm, tớ nghĩ người ấy cũng như bọn mình tìm mọi cách để ọi người chú ý đến mình, quan tâm đến mình.(Đ.Tuấn)
-Vậy sao. (Tuấn Anh)
-Cậu đang nói đến ai vậy(Đ.Tuấn)
-Tiểu Anh đó, bạn ấy cũng giống tụi mình điều bị người thân bỏ rơi, sống cô độc lẻ loi. (Tuấn Anh)
-Thú thật lần đầu gặp con bé, rồi khi gặp lại mình thấy thú vị lắm. Lâu lắm rồi mình mới thấy 4princes vui như vậy.
-Tay cậu như vậy mà vui hả, thật ko hiểu nổi cậu luôn đó.
-Cậu cũng vậy thôi! Bộ cậu thích con bé này sao.
-Đâu có, chỉ tại một số chuyện tình cờ rồi cảm thông với cậu ấy thôi. Đọc được suy nghĩ của cậu ấy mình mới biết rằng, cậu ấy cũng cần có người quan tâm chăm sóc, cậu ấy như vậy chỉ là tạo cái vỏ bọc thôi. Nè, ngày mai cậu nói chuyện khuyên T.Nhân nha, thời sáng cậu ấy vì cậu đã 1 phen nảy lửa với con bé. (Tuấn Anh)
-Rồi rốt cuộc sao rồi!
-Ra về con bé ngồi ở công viên khóc, chắc cậu ấy bị tổn thương. (Tuấn Anh)
-Tệ hại vậy, thường ngày thấy vậy mà sao yếu đuối quá vậy.
-Dù gì đi nữa cậu ấy là con gái mà, chớ đâu phải là tomboy như lần đầu tiên mình gặp. (Tuấn Anh)
-Ừh nhớ lại chuyện ấy, thấy vui thật, nhìn con bé giả trai, hihihi
-Ko nói nữa, ngủ thôi, good nigh.(Tuấn Anh)
Giữa đêm khuya Tuấn Anh tĩnh dậy uống nước, cậu thoạt nhìn Tiểu Anh như đang xao xuyến, con bé mộng mị: “Mẹ ơi, đừng bỏ Tiểu Anh mà, mẹ….mẹ ơi…”Tuấn Anh lại gần nắm tay vỗ về con bé: “Ko sao đâu, ngoan nhé Tiểu Anh”(lãng mạng quá), con bé lại chìm trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau
-Trời ạ, mình ở đâu đây.
-Cậu dậy rồi à!
-Tuấn Anh sao cậu ở đây? Thôi ko nói nhiều nữa mình phải về nhà sửa soạn đi học đây.
Con bé thối hả đi tìm chiếc tối mang giày vào phóng nhanh ra khỏi phòng, con bé hối thả chạy nhanh xuống bậc cầu thang, bỗng Đ.Tuấn từ đầu xuất hiện cô nàng hốt hoảng trợt chân té, anh chàng kịp lúc bế cô nàng trên tay, thình lình 2 ánh mắt nhìn nhau, Đ.Tuấn bối rối, con bé vẫn thản nhiên:
-Xin lỗi, tớ phải về nhà chuẩn bị đi học nữa, trễ rồi, bài tập chưa làm, bài chưa học nữa.
Đ.Tuấn: -Tớ phải xin lỗi cậu mới đúng, tớ phiền cậu rồi.
Tiểu Anh hối hả: -Ko làm phiền cậu nữa mình phải về đây.
Con bé hối hả chạy một mạch như tên lửa ra khỏi nhà, sau khi chuẩn bị đồ đạc ra khỏi nha. Cô nàng nhanh chóng chạy nhanh đến trường học:
-Sao xui vậy nè, bác tài bị bệnh, mình phải chạy bộ mệt gần chết, chưa làm bài tập, chưa học bài, tiêu rồi!
-Này, đi học lên xe đi tớ chở!
Tiếng Tuấn Anh từ phía sau, con bé nhìn: -Đại công tử mà cũng đi xe đạp hả?
-Lâu lâu đổi ko khí!Mà.
Con bé ko chút do dự lên xe, Tuấn Anh lao nhanh như tên, con bé hét to: -Này muốn chết hả!
-Thà chết ở trên đường chứ đết lớp trễ chết thê thảm lắm biết ko?
Cô nàng sợ quá nên không biết vòng tay của mình đã ôm chặt Tuấn Anh từ thở nào con bé ngắm yên đôi mắt, anh chàng cũng chẳng biết vòng tay ấy đã ôm mình từ lúc nào chỉ biết nó ấm áp lắm, như vòng tay của 1 dứa bé đã từng ôm vào kỉ niệm thời xa xưa. Đến trường Lam Linh từ hành lang nhìn ra thì hai hai người họ chở nhau như cặp tình nhân, một số bạn nữ xung quanh bảo: -Lam Linh này, từ trước tới giờ là bạn thân mà sao Tuấn Anh ko chở cậu, hôm nay đột nhiên đổi mốt hay sao đi xe đạp còn chở nhỏ đó.
- Ko đâu, tớ nghĩ chỉ là bạn bè tiện đường chở nhau luôn, giờ này trễ rồi(Lam Linh
- Tớ cảnh báo cậu, cẩn thận với con bé ấy, từ học tập cho đến tất cả cậu coi chừng nó đó.Nó sẽ cướp hết tất cả những gì của cậu đó Lam Linh!
Mình xin kể thêm về Lam Linh cho các bạn nghe nhé, con bé này là chị em cùng cha khác mẹ với Tiểu Anh, tuy nhìn vẻ ngoài nói chuyện ôn hòa nhưng đằng sau bạn nó sẽ đâm bạn lúc nào ko hay, mang vẻ xinh xắn, kiêu kì của một tiểu thư, từ nhỏ là bạn thân của 4princes. Lúc 5 tuổi cô theo mẹ về sống với ba Tiểu Anh, đó chính là lí do tại sao con bé Tiểu Anh đi mĩ, sống được 6 năm. Ba của Tiểu Anh đã mua cho họ căn nhà khác, cùng sống chung với họ tại căn nhà ấy. Còn biệt thự phong lan vẫn để đó cho quản gia trông coi, khi Tiểu Anh về đến đó con bé trở thành nữ chủ nhân.
Mời các bạn đón xem phần 4: Ngày thứ bảy đỏ đen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...