Con bé tức quá, hét to với T.Khanh:
-T.Khanh cậu mà đi, mình mét cô bạn là hacker.
Tuấn Anh quay lại: -Cậu mét đi, chứng cứ đâu lấy ra.
Tiểu Anh: -Tôi….cậu……….
Bốn anh chàng vui vẻ lên xe ra về, T.Khanh như trọc tức cô nàng trước khi lên xe anh chàng còn quay lại khuyến mãi cho cô nàng một nụ cười đắc thắng.
Con bé ở trong đồn cảnh sát như ko yên, ngồi trên bàn làm việc của cảnh sát con bé đưa hai tay chống vào mặt:
-Chú cảnh sát ơi! Thả cho con về đi mà!
CS: -Ko được!
-Chú ơi thả con ra đi mà con năn nỉ chú đó, thả con ra đi, năn nỉ chú đó.
Tiếng điện thoại reo lên:
-Alô sở cảnh sát nghe…..dạ………dạ…….tạm biệt dì. Cháu có thể đi được rồi đó.
-Thật sao, (đeo ba lô vào người). Vậy con về à nha.
-Ừ con về
-Con về đó.
-Con về đi.
-Con về thiệt đó
-(tứ tối)Con muốn về hay là ở đây vậy
Con bé hấp tấp: -Dạ, dạ con về.
Chạy ra cửa chợt lấy làm lạ, con bé quay về hỏi chú cảnh sát: -Chú…Sao chú thả con về trong khi ko ai bảo lãnh.
-Con may mắn thật đó, nhờ có vợ của cố thủ tướng là phu nhân Thu Nguyệt bảo lãnh cho cháu đó. Con là cháu bà ấy sao.
Hai từ Thu Nguyệt đối với con bé thật lạ lẫm, lại là vợ của cố thủ tướng mình mới về nước mà có quen ai đâu trời, cố thủ tướng mà là ai chứ, con bé cứ thắc mắc. Tiểu Anh bắt đầu nhẩm trong đầu mình hai từ “Thu Nguyệt” vợ cố thủ tướng.
-Chú à, con ở Mĩ đã 12 năm rồi, mới về đâu có quen biết ai được bao nhiêu, thôi ko nói nhiều nữa trễ rồi con về đây, byeeeeeeeee!
Con ngớ ngẩn đi về mà trong bụng cứ lằm bằm từ “Thu Nguyệt”. Khi đã di khuất hẳn Đức Tuấn chạy đến đồn cảnh sát:
-Chú ơi! Bạn gái lúc nãy đâu rồi
-Bạn ấy được bảo lãnh ra rồi cháu.
-Ai bảo lãnh bạn ấy vậy chú.
-Là một phu nhân.
-Người ấy là ai.
-Phu nhân Thu Nguyệt vợ của cố thủ tưởng.
-Là nội sao, sao bà biết Tiểu Anh(Đ.Tuấn thắc mắc). Cám ơn chú cháu về.
Khi Đức Tuấn vừa rời khỏi xe của Tuấn Anh vừa đến hằn bé ngồi trên xe lưỡng lự:
-Tại sao mình đến đây nhỉ? Có nên giúp cậu ta ko? Ko, ko cho cậu ta ăn cơm tù biết mặt, nhưng nếu mình làm như vậy có ác lắm ko.
Từ trên xe anh chàng bước ra bằng đầu bước, từng từng anh chàng cứ lằm bầm:
-Cứu
-Ko Cứu
-Cứu
-Ko Cứu
-Cứu
-Ko Cứu
-Cứu
-Ko Cứu
Bước thứ 7 vào đến phòng làm việc của sở cảnh sát:
-Sao lại là cứu!
Anh chàng nhanh chóng mỡ của:
-Con cháo chú!
-Cháu bảo lãnh bạn cháu sao, cháu ấy đi rồi!
-Đi rồi sao!
-Đúng, lúc nãy Thu Nguyệt phu nhân bão lãnh bạn cháu rồi.
-Vậy sao, cháu cám ơn chú cháu về.
-Này, sao lúc nãy cháu ko bảo lãnh bạn cháu đi luôn để bây giờ cháu là người thứ hai bảo lãnh hụt con bé.
-Ủa, vậy lúc nãy có người đến bảo lãnh cậu ấy sao! Là ai vậy chú.
-Là cậu bạn đi cùng cháu đấy, cậu ta mặc áo sơ mi màu xanh.
-Là Đức Tuấn Sao. Thưa chú con về.
…………….
Tối, tại quán cà phê “Angel”
Bốn anh chàng ngồi yên tĩnh trong quán dưới tiếng suối chảy róc rách, quán cà phê ko còn ai chỉ còn 4 anh chàng ngồi thong thả hưởng thức từng ngụm cà phê thơm lừng:
-Thì ra là vậy, hóa ra ăn người bắt cướp trở thành ăn cướp, hahaha. –T.Nhân.
Tuấn Anh nhìn chằm chằm vào ly cà phê:
-Cà phê ko đường để nhiều đá uống cũng thú vị thật.
T.Khanh vội ném thử ly cà phê của Tuấn Anh:
-Ặc, cái gì mà thú vị, vừa đắng nhưng lại ko đậm đà, nước đá tay chảy hòa vào làm cà phê mất ngon.
Tuấn Anh: -Thế sao, cà phê bản chất nó là đắng cho bao nhiêu đường vào nó cũng đắng, dù đường là chất bảo hòa, nếu cho thêm đá vị đắng nguyên thủy vẫn còn nhưng uống vào đã khác, vị đắng nó dịu đi rất nhiều.
T.Nhân cốc lên đầu Tuấn Anh: -Có như vậy cậu cũng nói, nếu Tiểu Anh là ly cà phê thì làm sao.
Đức Tuấn: -Thêm đường để bão hòa.
T.Khanh: -Ko được cho sữa hoặc đá thì vui hơn.
T.Nhân: -Stop, từ đầu đến giờ các cậu nói gì chả hiểu cả. Túm lại là như thế này, chúng ta phải vừa uống cà phê vừa suy nghĩ cách trả mối thù mới được.
T.Khanh: -Trả thù bằng cách nào chứ!
Tuấn Anh: -Hiện giờ chắc cậu ta đang ngồi ở nhà hả hê rồi!
Thiện Nhân và T.Khanh trố mắt nhìn nhau: -Cậu ta được thả rồi à! Why?
Đ.Tuấn: -Là bà mình đã bảo lãnh cho cậu ấy.
Tuấn Anh: -Bà cậu quen với cậu ấy sao.
Đức Tuấn: -Mình cũng ko biết nữa, để khi nào bà mình về mình sẽ hỏi.
T.Khanh: -Nội cậu đi đâu rồi sao!
Đức Tuấn: -Bà mình đi du lịch ở Châu Âu rồi.
T.Nhân: -Chài, bà cậu xiteen quá ha! (cười)
Tuấn Anh: -Chúng ta khoan hả bàn chuyện đó, chuyện T.Khanh là hacker các cậu tính xử lí sao.
Đức Tuấn: -Hiện nay nhà trường đang truy tìm, mình nghĩ ko sớm thì muộn cũng ra thôi. Nhưng T.Khanh đừng lo cậu ko làm tổn hại gì chắc cũng ko sao đâu.
T.Khanh: -Cám ơn các cậu, nhưng bây giờ tốt hơn hết là mình sẻ nhận tội với thầy cô. Nhân cơ hội này mình muốn gặp mặt ba và mẹ mình.
Đức Tuấn vỗ vai T.Khanh:
-Cậu mong gặp ba lắm sao.
Kể từ ngày sinh nhật một năm 12 tháng ít ra 1 tuần mình được gặp ba và mẹ thôi. Có khi mình buồn mình nhớ họ lắm nhưng……….(T.Khanh). Các cậu ko nhớ ba mẹ sao?
T.Nhân: -Họ chỉ lo cho công việc làm gì nhớ tới mình chứ. Mình chỉ có việc là học hành và tuân theo lời họ thôi, đôi với mình đó là thói quen rồi. Cho dù nhớ mình nhớ cái gì chứ, nhớ họ nhớ vì cái gì.
Tuấn Anh và Đ.Tuấn im như tờ ko nói lên lời nào cả dù lòng của cả hai cũng rất đau.
……………….
Tại trường học
Giờ Toán lớp 11A
Thầy Quang: -Thầy thông báo khẩn với các em một việc. Ngày mốt toàn thể khối 11 sẽ làm một bài kiểm tra tập trung. Và phần bài học là ko giới hạn có thể là họ sẽ cho rải rác cho đến hết chương. Vì đây là lệnh thanh tra của sở giáo dục.
Cả lớp hết hồn như nghe tin động trời, cùng nhau rên rỉ ỉ ôi: -Trời ạ! Sao mình học bài kịp đây. Mới kiểm tra cái đợp mà.
Thầy Quang: -Nhưng các em yên tâm, thầy mong là các em sẽ làm được hết tất cả bài kiểm tra. Tuy bài học nhiều nhưng các em cố gắng nhé, dù ngày mai có làm được hay ko câu nào nghe thầy dặn cứ làm dù đúng hay sai theo thầy nghĩ các em đã nắm chắc trong tay 50% số điểm chứ đừng bao giờ dùng tài liệu hay bất cứ hình thức gian lận nào. Các em rõ chưa!
Cả lớp: -Dạ rõ.
Thầy Quang: -Tuấn Anh, Tiểu Anh thầy nghĩ tạm thời tiết mục của các em cứ tạm gác lại, thầy muốn các em làm bài cho tốt.
Tiểu Anh: -Ko sao đâu thầy, như vầy tụi em còn mừng nữa. hhihihi. “thế là ko phải tiếp xúc với kẻ đáng ghét này rồi”
Mặt con bé nham hiểm đến buồn cười, thấy vậy Lam Linh xít lại gần:
-Này Tiểu Anh, cậu chắc ôn lại bài hết ko. Bài nhều quá mình pó tay chấm cơm nếu có thể mình chỉ đành nhận 50% số điểm à.
-Ko sao, mình sẽ ôn bài thong thả vì còn 48 tiếng nữa.
Lam Linh nhìn vẻ mặt con bé mà ganh tị, mặt con bé đăm chiêu: “Tại sao vậy Tiểu Anh, những thứ mày có tao cũng có, những từ khi mày xuất hiện tại sao mày lại cướp hết vậy, đừng trách tao độc ác, tao ko muốn hại mày nhưng những kẻ nào muốn hơn Lam Linh này thì đừng mong song xót, nể tình mày là chị tao cho nên tao ko tính toán, nhưng bây giờ thì tao phải đành làm kẻ xấu vậy.
Ngày kiểm tra đã đến, dù ko mong đợi gì với học sinh 11A nhưng mọi người vẫn phải chuẩn bị tâm lí dù bài kiểm tra có dễ hơi khó đi chăng nữa. Tiểu Anh con bé ngồi đánh cờ ca rô một mình, Tuấn Anh mọt sách luôn ngồi chăm chú đọc cuốn sách vẫn còn dở dang, Đ.Tuấn, T.Nhân, T.Khanh cả 3 nhóm lại một bàn ôn cách giải lại các bài toán, Lam Linh vẫn còn ngồi viết ngệch ngoạch bài giải toán vào tờ giấy nháp. Thừa lúc Tiểu Anh ko để ý con bé đã lấy tờ giấy ghi công thức toán học kẹp vào giấy nháp của mình. Tiếng trống vào lớp, nó như thúc giục tất cả mọi người. Đối với ai bàn kiểm tra này ko quan trọng nhưng đối với học sinh 11A nó sẽ quyết định xem tháng sau bạn sẽ học ở đâu lớp nào. Và diễn nhiên một người rơi từ trên thiên đàng từ từ xuống địa ngục chẳng vui tí nào, cho nên ai cũng mặt mày rầu rỉ. Tiếng bước lộp cộp bước chân của các giám thị làm cho tất cả học sinh 11A căng thẳng tột độ, con bé Tiểu Anh thì khác con bé cuốn cuồn lục banh cái cặp của mình:
-Giấy nháp ơi mày ở đâu, sao ko có vậy nè.(con bé nhìn lên bàn). À đây rồi.
Tiểu Anh vừa lấy xong tờ giấy nháp Lam Linh giật mình: “Trời ạ, tờ giấy ghi công thức mình đưa cho Tiểu Anh rồi làm sao đây, sao mình làm bài được chứ, phải lấy lại”. Chưa kịp lấy lại thì hai vị giám thị đã bước vào phòng thi, đành mặc cho tất cả con bé im lặng. Trước khi phát bài cô giám thị nhắc nhở:
-Em nào còn có tài liệu hay bất cứ thứ gì liên quan đến toán thì dẹp ngay cho tôi!
Sau khi đã hoàn tắc, giám thị phát bài thi. Cả lớp choáng với cái đề thi thật khủng tổng cộng 15 câu theo cấp độ từ dễ đến khó, mọi người như tá quả với câu hỏi 2 điểm nó. Lam Linh cũng ko hơn ko kém, thấp thỏm lo âu nhưng nó cố gắng làm bài. Tuấn Anh ngồi im như tờ vùi đầu vào bài kiểm tra viết liên tục, Đ.Tuấn thong thả làm từ từ, T.Nhân nhẩm rất hay nhưng anh chàng cũng rất ẩu khi một bài toán anh chàng cho ra 2 kết quả, T.Khanh đánh lộn ko ngừng với tờ giấy nháp. Tiểu Anh lém lĩnh cắn móng tay ngồi làm bài điềm tĩnh, từ câu 1 đến câu 8 con bé hầu như ko đụng gì đến tờ giấy nháp. Lam Linh đến câu 5 bắt đầu bí “Chết rồi, cái này cần công thức, sao nhớ đây, như vầy đúng ko(viết vào giấy), như thế này, cũng ko phải, sao đây, tờ giấy nháp của Tiểu Anh làm sao lấy lại nó”. Con bé liết mắt nhìn Tiểu Anh, như gặp ma nó hoảng hồn mới đó con bé đã đến câu 11, có một chút gì đó gang tị, có chút gì đó như ko cam tâm, con bé ngồi suy nghĩ “Có lẻ mình đã nhìn nhận sai lầm về Tiểu Anh, cậu ta thông minh hơn mình tưởng, kể từ khi cậu ta bước vào cuộc đời mình thì mọi thứ đã khác, vị trí của mình đã bị cậu ta chiếm chỗ, nếu như bài kiểm tra này mình để cho cậu ta qua mặt lần nữa thì coi như chỗ đứng trong trường này ko còn nữa, Tuấn Anh của mình cũng bị nó cướp thôi, mọi thứ của mình có lẽ sẽ biến mất khi có nó. Tao xin lỗi mày, tao nghĩ mày ko thuộc về nơi này mày đừng trách tao.” Lam Linh ko chút do dự cô ta đặt bút xuống bàn, đứng lên khí thế:
-Thưa cô có bạn dùng tài liêu trong giờ kiểm tra.
-Em nói sao.
-Thưa cô có bạn đã dùng tài liệu trong giờ kiểm tra, đó là cậu ta (con bé chỉ thẳng vào mặt Tiểu Anh).
Cả lớp nháo nhào vì mọi chuyện đang xảy ra, Tiểu Anh to mắt nhìn cô nàng:
-(chỉ vào mình)Là tôi sao, tôi đâu có!
-Thưa cô bạn ấy nói dối, em thấy bạn ấy ghi tài liệu giấu trong tờ giáp nháp đó cô, ko tin cô cứ mỡ nó ra xem.
Cả hai vị giám khảo bắt đầu khám xét, con bé tỉnh queo như ko có chuyện gì xảy ra, ko giống thường ngày con bé hay làm náo động tất cả mọi chuyện, nhưng hôm nay thì khác nó im như tờ ko chút biểu cảm trên khuôn mặt, con bé tự tin đưa cho giám thị tờ giấy nháp, tất cả mọi người trong lớp ko thể nào ko dừng việc làm bài lại để xem sự việc này sẽ tiến triển như thế nào. Khi cô giám thị lấy tờ giấy nháp và thấy trong đó là một tờ công thức toán học, cả lớp bắt đầu ồn ào xào xáo cả lên. 4 anh chàng và 3 cô nàng như ko thể tin nỗi nữa, T.Khanh cũng ko thể ngờ rằng cô nàng vì điểm à gian lận. Con bé như ko tin vào mắt mình, giám thị bắt đầu tra hỏi:
-Em còn muốn nói gì ko!
-Thưa cô có, em muốn nói là em ko có dùng tài liệu.
-Nhưng chứng cớ rành rành đây em còn chối(thầy giám thị đưa cho cô tờ biên bản), em kí vào đây cho cô.
Con bé quả quyết: -Thưa cô em ko kí!
Cả 2 giám thị như ko đủ kiên nhẫn: – Em muốn làm loạn sao!
Tiểu Anh: -Em ko có làm sao em phải kí vào nó thưa cô, nếu em kí chẳng khác nào em tự hạ thấp mình nói mình là kẻ gian lận.
Cô giám thị: -Được rồi, em đi theo tôi. Còn thầy ở đây tiếp tục gác kiểm tra, một lát sau sẽ có người đến phụ thầy.
Con bé vẫn vậy nó điềm tỉnh đi theo cô giám thị mà ko biết đi đâu, trước khi đi nó còn ko quên quay lại nhìn Lam Linh. Con bé được dẫn đến văn phòng ở đó mọi thầy cô có quyền hành ở trường ở đó bao gồm thầy hiệu trưởng, cô hiệu phó, cả thầy Quang chủ nhiệm, cùng với một số hội đồng thanh tra. Cô giám thị bước nhanh vào phòng:
-Xin lỗi các thầy cô, tôi đến đây xin tham khảo ý kiến của thầy cô về việc xử lí một em học sinh đã vi phạm trong thi cử.
Thầy hiệu trưởng: – Cô cứ trình bày cho chúng tôi.
Cô GT: -Thưa thầy tôi nhận thanh tra gác thi cho lớp 11A, trong lúc gác thi có một em đã vi phạm quy chế thi là đem tài liệu kẹp vào giấy nháp, cho dù đầu giờ chúng tôi đã có nhắc nhở các em. Khi phát hiện ra và làm việc với em này, em đã khăng khăng ko chịu nhận, bảo em ấy kí vào biên bản em ấy ko kí, nhìn em ấy có vẻ kiên quyết nên tôi ko còn cách nào nhờ thầy cô xử lí.
Thầy HT: -Thôi được, cô cứ về phòng mang em học sinh ấy đến đây.
Cô GT: -Thưa thầy, em ấy ở ngoài. Vào đi em……
Con bé bước vào đường hoàng, nó lễ phép cuối đầu chào: -Em chào các thầy cô!
Thầy Quang ko còn tin vào mắt mình nữa trước mắt thầy chính là học trò của mình, các thầy cô khác cũng ngỡ ngàng khi nhìn thấy con bé, thầy HT bắt đầu vào việc:
-Em là Phan Bảo Anh học lớp 11A?
-Dạ, đúng.
-Em biết mình học ở lớp A là vinh dự cho em hay ko.
-Em biết.
-Lớp A là lớp học mà ở đó tôi nghĩ là những hạt giống tốt cho đất nước, chúng tôi tin các em ấy luôn là những con người tài giỏi có ích ở tương lai. Nhưng em biết ko có tài mà ko có đức cũng như ko. Ở lớp giỏi như thế chúng tôi ko chỉ muốn đào tạo các em về mặt học tập chúng tôi luôn đặt giáo dục nhân cách tư tưởng lên hàng đầu. Tôi thật sự rất bất ngờ với em từ lần đầu gặp em, và thầy cô ở đây cũng vậy, họ luôn khen gợi em tin tưởng rằng em sẽ là một trong những nhân tài sẽ giúp ích ọi người sau này, tôi biết học lực của em ra sao. Tôi biết ba em đã gởi em cho tôi, là tôi phải có trách nhiệm với em ko những tôi và còn những thầy cô khác. Nói thật cho tôi biết EM THẬT SỰ DÙNG TÀI LIỆU SAO?
-Thưa thầy em ko có, nếu thầy biết học lực của em thì thầy phải biết rằng em có thể nhớ những công thức nhỏ nhoi đó, dù là vậy em xin thưa rằng dù cho kiểm tra đột xuất đi chăng nữa em ko học bài em ko bao giờ dùng tài liệu như vậy.
Cô GT đưa cho thầy hiệu trưởng tờ giấy nháp có kẹp tấm tài liệu.
Thầy HT: -Tôi nghĩ em phải sử dụng tờ giấy nháp này chứ. Sao nó còn trắng, vậy là em chỉ mang vào nhưng chưa sử dụng cho nên.
Tiểu Anh: -Thưa thầy tờ tài liệu ấy ở đâu em ko biết, nhưng em hứa danh dự là em ko có làm gì cả.
Thầy Quang chen vào: -Thưa thầy HT, tôi biết Tiểu Anh ko hề nói dối chúng ta. Buộc lòng sao chúng ta lại đang ép nó thừa nhận một chuyện mà đâu phải em ấy làm. Tôi nghĩ chúng ta nên ngồi lại bàn bạc thì hơn. Tiểu Anh cho thầy biết tại sao các bạn đã tố cáo em dùng tài liệu.
Tiểu Anh: -Thưa thầy em cũng ko biết, khi đã gần làm hết bài thì bỗng nhiên Lam Linh đứng lên tố cáo em dùng tài liệu, và khi cô giám thị khám xét thì em ko hiểu sao tờ tài liệu nó lại nằm trong giấy nháp của em.
Thầy Quang: -Được rồi.
Thầy HT: -Tiểu Anh, em nói thật sự em ko có làm vậy thầy cho em hạng ba ngày từ đây đến cuối tuần nếu em ko cho chúng tôi một câu trả lời hợp lí chúng tôi buộc lòng phải trừng phạt em. Em về lớp đi.
Con bé mặt trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu: -Thưa thầy em về.
Vừa đi Tiểu Anh suy nghĩ khôn nguôi về sự việc xảy ra, ko hiểu tại sao tờ tài liệu ấy lại nằm trong giấy nháp, lại ko hiểu sao Lam Linh lại tố cáo mình, vốn dĩ là một con bé thông minh nhưng Tiểu Anh càng ko hiểu tại sao chuyện ấy xảy ra như thế. Về đến lớp mặt con bé trầm ngâm suy tư, bước vào cửa ba con ma nữ lại bắt đầu kiếm chuyện:
-Trời ạ(tắc lưỡi), thì ra chỉ là cái mác thôi, học giỏi sao. Đồ gian lận.
Con bé cười vu vơ một cái rồi bước ra hành lang đứng. Trong khi 4 anh chàng đang hợp nhau cách giải bài toán.
T.Khanh: Tuấn Anh câu cuối 1 điểm cậu làm ra chưa!
Tuấn Anh: -Mình làm rồi ra rồi!
T.Khanh lại sọt rác lục lọi, rồi đem tờ giấy bị nhăn lộn xộn đưa cho 3 người bạn.
-Tuấn Anh cậu xem đi.
-Cái gì vậy.
-Bài kiểm tra của Tiểu Anh. Cậu nhìn xem ko chút sai xót nhỏ nào, nói cậu ấy vạch bùa ko uổng tí nào.
-Cậu sai rồi, mình nghĩ cậu ấy ko có vạch đầu. Bùa cậu ấy dùng chỉ có hiệu lực với câu 6 mà thôi nhưng cậu xem câu 15 cậu ấy giải rất chính xác.
-Biết chính xác tụi mình hỏi Lam Linh xem.
T.Nhân kêu Lam Linh sang nhóm của họ các anh chàng bắt đầu tra hỏi:
T.Nhân: -Lam Linh sao cậu biết Tiểu Anh dùng bùa.
Lam Linh ấp úng: -Chỉ là tình cờ mình thấy Tiểu Anh kẹp tờ giấy ghi công thức vào tờ giấy nháp ghi trong ngăn bàn mà thôi, lúc đầu mình ko để ý cho nên khi đến thi mình thấy được nên đã tố cáo cậu ấy. Không ngờ vì muốn đạt điểm à cậu ta…Không chỉ có vậy mấy môn khác cậu ấy còn gian lận nữa.
Con bé này đúng là nói dối ko chớp mắt mà hại người ta chết sống ko yên bây giờ còn nói vậy.
Đ. Tuấn biện bạch: -Tại sao cậu ko tố cáo ngay từ đầu mà đến hôm nay mới nói chứ.
Lam Linh: -Vì tớ thấy bức xúc cho các cậu vì cậu ấy đã dùng cách ko đàng hoàng giành lấy hạng nhất cho nên mình phải ra tay.
Tuấn Anh: -Thế sao, mình ko tin tí nào. Một người từng đạt huy chương vàng Olympic toán thế giới lúc 15 tuổi, bây giờ vạch bùa với bài toán cấp ba này mình ko tin.
T.Nhân: -Sao cậu biết.
Tuấn Anh: -Là 3 người họ nói ình biết. Ko những thế ở Mỹ cậu ấy được xếp vào danh sách 10 người tuổi trẻ tài nhất với vị trí thứ nhất. Lam Linh cậu có nhằm ko khi nói như vậy.
Lam Linh: -Sao chứ, mình tưởng cậu là bạn mình bạn sẽ tin mình ko ngờ cậu vì cậu ta mà nghi oan ình sao. Từ nhỏ đến giờ mình chơi với các cậu có nói dối các cậu điều gì.
Đ.Tuấn: -Cho tụi mình xin lỗi. Nhưng cậu nhìn xem cậu ta làm bài rất tốt ko tí sai xót nào, nếu nói như vậy phải là quá vô lí hay sao.
Lam Linh: -Cậu nghĩ xem, cậu ta là chị em cùng cha khác mẹ của mình tính của chị ta mình hiểu hơn ai hết. Từ nhỏ chị ta muốn cái gì là bất chấp tất cả để đạt được nó cho dù là hại người khác. Nhớ lúc 4 tuổi mình được đưa về sống chung với cậu ta, cậu ta sơ ý làm bể bình hoa nhân lúc mình ở đó cậu ta đã đổ lên đầu mình thế là mẹ đã đánh mình một trận tơi bời luôn, chưa hết lúc vui thì ko nói gì lúc buồn cậu ta lại nắm đầu mình đánh mình nữa(khóc). Vì thế khi cậu ta đi Mĩ mình vui lắm nhưng lúc cậu ta quay về hễ cậu ta làm gì sai mình khuyên ngăn cậu ta nhất mực ko nghe còn thù dọa là sẽ thuê xã hội đen đánh mình nữa.
T.Khanh to mắt: -Có phải vậy ko trời, kẻ sát nhân có bộ mặt trẻ thơ.
Tuy nhiên T.Nhân, Đ.Tuấn, Tuấn Anh vẫn ngồi suy nghĩ dù khi nghe những lời nói của Lam Linh anh chàng ko thể nào tin vào mắt mình nữa. Con bé Tiểu Anh ngồi ngoài hành lang bây giờ nó ko biết làm gì cả chỉ biết đứng nhìn hàng cây già trên sân trường, bước vào lớp tuy buồn lắm nhưng con bé vẫn cố bình tĩnh dù ai có nói gì, vào bàn học con bé dọn dẹp thật nhanh sách vở mang ba lô rồi bước ra lớp học.
-Cậu định chốn tránh sao.- Tuấn Anh nhanh chân dùng tay kéo Tiểu Anh lại.
-Để cho tớ yên.-Xua tay Tuấn Anh
-Trốn tránh ko phải là cách, dù cậu ko có làm đi chăng nữa, cậu phải đối đầu với nó.
-Sẽ ổn sao, buồn cười khi mọi người cố buộc tội mình, cố ép mình thừa nhận. Không ai chịu tin thì còn gì để chứng minh chứ.
-Nhưng tôi tin cậu.
-Cậu nói sao, tin tôi, cậu đang làm mèo khóc cho con chuột như tôi sao. Tôi nghĩ tôi bị như vầy thì các cậu vui lắm mới phải.
-Tớ ko giống như con gái các cậu, tớ càng ko phải là người biết cười trên nỗi đau của người khác.
-Niềm tin nào giúp tôi biết là cậu biết tôi ko làm chuyện đó.
Tuấn Anh khẽ chỉ vào đầu của mình:
-Cậu tin chưa.
Tiểu Anh bật cười: -Cậu đùa sao.
-Giờ này rãnh quá để đùa với cậu chắc.
-Ừ, thì bài kiểm tra đã qua có lẽ cậu rãnh quá ko có chuyện gì làm ko chừng.
-Cậu cũng vậy định mang balô đi du lịch với đóng sách vở này sao.
-Lúc nãy định đi nhưng bây giờ ko muốn nữa. Bàn của cậu còn bàn vé ko.
-Còn một vé, vé duy nhất. Vé này đắc lắm sợ cậu mua ko nổi.
-Bao nhiêu, tớ mua.
-Cậu ko ngồi chung với Lam Linh sao.
-Tớ ko biết tự dưng tớ ko muốn ngồi chung với cậu ấy nữa, dù đó là em của mình.
-Tớ hiểu, vậy lại chỗ tớ ngồi.
Cả bọn con gái nhìn Tiểu Anh ganh tị, Lam Linh thì ko thể nào ko kiềm chế được sự phẫn nộ khi đã hại nó như thế đáng lí nó phải bị ghét chứ tại sao Tuấn Anh lại. T.Nhân nhìn lên trần nhà nói vọng lên bàn Tuấn Anh:
-Đức Tuấn à, hình như hôm nay có bão siêu tốc hay sao ấy.
-Đâu có đâu, mình xem thời tiết rồi mà.
T.Nhân tức quá gõ lên đầu Đ.Tuấn, T.Khanh tiếp lời:
-T.Nhân à tớ cũng thấy vậy đó, cộng thêm mặt trời với mặt trăng sát nhau nữa. Chuyện lạ siêu thế kỉ.
N.Như ở phía sao nói xỉa xó: -Tôi tưởng chỉ có con gái của tụi tui là bà tám ai ngờ có người còn tám hơn, đúng là thời thế đảo điên con người cũng thay đổi. Người tốt cứ luôn bị kẻ xấu hại, kẻ xa lạ thì còn đỡ người thân trong gia đình còn ko tha. Đúng là lòng lang dạ sói mà.
Lam Linh ngồi đó nghe tức giận, liếc mắt nhìn N.Như con bé đáp trả cho cô nàng bằng cáo le lưỡi, Thu Giang ngồi cạnh ngăn lại. Tiểu Anh ngồi lắng nghe hết những điều đó, cô nàng xoay sang nhìn Lam Linh cô nàng cười điểu lại với Tiểu Anh. Lam Linh bắt đầu:
-Tiểu Anh à, mình thật sự xin lỗi khi phải tố cáo cậu nhưng mình phải làm vậy vì mình nghĩ cây kim trong bọc có ngày cũng lồi ra. Cậu nên thành thật mà thú nhận, có gì mình xin giúp cậu.
Tiểu Anh im lặng, Thu Giang phía sau nói: -N.Như à cậu có xem vở mèo khóc chuột chưa. Tớ thì mới xem nè, cậu xem con mèo đó nó gian manh xảo trá làm sao. Mình nghĩ có ngày nó cũng bị trời hại à.
Lam Linh tức giận quay lại trợn mắt nhìn Thu Giang: -CẬU MỚI NÓI GÌ ĐÓ HẢ.
Thu Giang thản nhiên: -Có nói gì đâu, chỉ là nói sự thật thôi. Mình làm mình chịu sao du oan giá họa cho người khác vậy. Mình tin là Tiểu Anh ko có làm trừ khi có kẻ giật dây, mà kẻ này á gian manh xảo trá ngoài mặt thì hiền như ma sơ ko biết bên trong chứa cái gì nữa.
Lam Linh: -Cậu còn nói nữa.
T.Nhân: -Hai cậu thôi đi.(dù nói rất nhỏ nhẹ nhưng sự ảnh hưởng của nó rất lớn)
Tuấn Anh khẽ hỏi Tiểu Anh: -Thầy cô đã làm gì với cậu.
-Họ ình 3 ngày phải tìm ra lời đáp chứng minh mình vô tội nếu ko thì mình ko biết mình sao nữa.
-Bọn tớ sẽ giúp cậu.
-Ko cần đâu. Mình tự lo được mà. Cám ơn cậu.
3 ngày định mệnh với con bé thật khó khăn để tìm kiếm câu trả lời trước thầy cô nhằm rửa sạch oan ình, thật là khó khăn khi phải lựa chọn bản thân và gia đình, khó để đấu tranh với chính bản thân mình. Con bé vẫn hồn nhiên như ko có chuyện gì xảy ra dù đi tới đâu nó vẫn bị những cái nhìn soi mói nhứng cái chỉ tay nhưng câu nói những câu chuyện thêu dệt nên cuộc đời con bé. Miệng thiên hạ luôn xấu xa và ghê tởm dẫu biết vậy con bé vẫn vui tươi, gây thơ cười nói. Thu Giang, Hà My, Ngọc Như trông thấy bạn mình như vậy họ ko thể nào yên lòng, 4 anh chàng thì luôn cứ dõi theo con bé.
Đêm đó, ba Tiểu Anh dẫn cả gia đình đi ăn cơm, Tiểu Anh cũng có mặt ở đó. Cô bé vẫn đường hoàng đối diện với Lam Linh với ba của mình dù cho ba mình đã biết chuyện. Tại nhà hàng:
-Tiểu Anh ba nghe nói lẩu tôm ở đấy ngon lắm, Lam Linh cũng thích nên ba cùng dẫn cả nhà đến đây ăn.
Thay vì im lặng ăn nhưng lần này con bé thẳng thắn: -Thưa ba con bị dị ứng với hải sản.
Dì Quyên vỗ về con bé: -Vậy thì con muốn ăn gì con cứ kêu nhé!
Tiểu Anh: -Cho con 1 pizza xúc xích là được.
Dì Quyên: -Ừh vậy dì kêu cho con.
Cả gia đình cùng nhau ngồi ăn, không khí hôm nay thật yên tĩnh Lam Linh và ba Minh cũng ko nói chuyện gì nhiều ngoài khi gắp thức ăn cho Lam Linh rồi nói 1 cậu: “ -Ăn đi con!”. Còn dì quyên cố gắp cho con bé 1 lát thịt hay thức ăn gì nó cũng điều giựt chén qua một bên, rồi chăm chỉ ăn pizza. Ba Minh nhìn con bé rồi hỏi:
-Tiểu Anh dạo này con học sao rồi.
-Vẫn tốt thưa ba.
-Ba vẫn biết con học rất giỏi, cả Lam Linh cũng vậy. Ba rất mừng là hai chị em cùng học chung một lớp cùng ngồi chung với nhau nữa chứ.
Lam Linh xen vào: -Thưa ba chị ấy chuyển chỗ rồi.
Ba Minh: -Sao vậy!
Lam Linh: -Chị ấy ko thích chơi với con. Dù con đã cố gắng làm thân.
Ba Minh: -Tiểu Anh à! Ba biết những năm qua điều này là khó chấp nhận với con, ba phải nói cho con biết rằng dù gì đi nữa Lam Linh là con của ba là chị em cùng cha khác mẹ với con, thế nào đi nữa hai đứa vẫn mang dòng máu của ba. Ba mong sao các con hòa thuận với nhau như thế ba vui rồi, Tiểu Anh con làm chị con phải biết nhường nhịn em của mình phải biết hi sinh vì em như thế mới là người chị tốt. Từ nhỏ Lam Linh vốn là con bé hiền nên hay bị người ta ức hiếp nên khi con học chung lớp với em nó con hứa với ba là bảo vệ em con dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Ba giao Lam Linh cho con. Con hứa với ba nha con.
Tiểu Anh ngước mặt lên nhìn ba Minh, rồi nhìn Lam Linh dù thế nào con bé vẫn phải miễn cưỡng nói: -Thưa ba con biết rồi.
Bữa ăn kết thúc trong sự im lặng ngoài mong đợi. Con bé tưởng rằng buổi ăn này sẽ bị khuấy động bởi việc của con bé nhưng ko Lam Linh đã ko nói bất cứ điều gì cho ba Minh. Ra ngoài cổng con bé đợi taxi ra về Lam Linh bước đến:
-Dù gì đi nữa tôi mong chị nhớ tới điều ba Minh đã nói và chị đã hứa. Bắt đầu từ ngày mai tôi nghĩ là ngày cuối cùng tôi được học chung với chị rồi, kẻ gian lận thì sớm muộn cũng bị đuổi học hay là bị đưa vào lớp đặc biệt thôi.
Tiểu Anh: -Đang thù tôi sao, có chuyện gì mà làm tôi sợ chứ. Nghỉ học tôi vẫn còn có nhiều trường danh giá tại Mĩ rước tôi vào, đưa vào lớp đặc biệt dù sao còn đỡ hơn là nghỉ học.
Nói xong Tiểu Anh nhìn Lam Linh rồi mỉm cười rồi đưa tay đón taxi ra về, Lam Linh con bé ngớ người như con bé biết chắc được nó sẽ thua Tiểu Anh: “Nhưng ko, Tiểu Anh khi nào mày rời khỏi cuộc đời của tao mới thôi”.
Thứ bảy, giờ sinh hoạt lớp……..
Thầy Quang: -Tiểu Anh thầy hiệu trưởng bảo em đi gặp thầy, Tuấn Anh em cũng phải đi ?
Tuấn Anh: -Dạ em biết rồi.
Tiểu Anh: -Thưa thầy em đi một mình được mà.
Thầy Quang: -Ko, vì đây là sự việc lớn nên trường phải cần có ý kiến của nhiều người. Tuấn Anh là chủ tịch hội học sinh nên thầy hiệu trưởng cũng mời em. Hai em đi đi thầy cô đang đợi.
Hai người cùng đi đến phòng họp của thầy cô, trên đường đi Tuấn Anh hỏi Tiểu Anh:
-Cậu ko sao chứ!
-Mặt mình có sao lắm hả.
-Khác thường!
-Vậy sao.
-Cậu có câu trả lời chưa.
-Có thì đã sao ko có đã sao. Tuấn Anh này, cho tớ hỏi lớp đặc biệt là gì vậy!
-Là lớp dành cho học sinh cá biệt.
-Trường này cũng có học sinh cá biệt sao.
-Dĩ nhiên đó là điều đương nhiên thôi, có phải cậu định…
-Ko nói nhiều nữa đi thôi. Cậu làm chủ tịch hội học sinh oai thật nhỉ.
-Ừ.
Phòng họp trước mắt mình, con bé vẫn thản nhiên bước vào đứng trước thầy cô những người có quyền hành tối cao của trường, họ đổ xô ánh mắt nhìn con bé. Ai cũng bất ngờ khi học sinh học lớp A học sinh ưu tú nhất lại là người gian lận. Cả phòng dường như im lặng, bầu ko khí nặng nề cứ liên hồi giáng vào người con bé, thầy HT mỡ lời:
-Tiểu Anh sao rồi! Em đã có câu trả lời chưa.
-Dạ thưa thầy em có rồi.
-Vậy em nói cho thầy các thầy cô ở đây biết.
Con bé nhìn mọi người ai cũng hướng mắt nhìn chằm chằm vào mình, con bé cuối đầu nó chợt nhớ vào lời của ba vào bữa ăn tối: “Con hứa với ba là bảo vệ em con dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Ba giao Lam Linh cho con. Con hứa với ba nha con.” Con bé ngân đầu mỉm cười nói: -Thưa thầy em ko có câu trả lời thầy hãy phạt em.
Tuấn Anh ngỡ ngàng nhìn Tiểu Anh: -Tiểu Anh cậu nói thật chứ.
-Thưa thầy cô đây là lời nói thật. Bao ngày qua em đã suy nghĩ thấu đáo rồi.
Thầy Ht thở phào: -Các thầy cô muốn xử lí em ấy như thế nào.
Cô hiệu phó: -Thưa thầy, căn cứ theo luật của trường thì bị như vậy là đuổi học.
Tuấn Anh: -Nhưng thưa thầy cô, bạn Phan Bảo Anh thành viên của lớp 11A, với tư cách lớp trưởng em có nhận xét rằng hàng ngày bạn ấy là một học sinh gương mẫu hay giúp đỡ hòa đồng với bạn bè, theo em biết lúc ở Mĩ bạn ấy là một học sinh xuất sắc hạng ưu. Vả lại lần này kiểm tra đối với lớp em là một bài kiểm tra đột xuất tụi em chỉ có 2 ngày ôn lại 35 bài của toàn bộ chương trình học, quả là đối với chúng em rất nặng nề. Kèm theo đó bạn ấy là một học sinh giỏi có thể bạn ấy sợ mình ko theo kịp bạn bè cho nên….
Tiểu Anh chen vào: -Đúng vậy em vì muốn điểm lớn mà em dùng tài liệu nếu thầy cô xử lí em như vậy.
Thầy HT: -Đuổi học em chúng tôi chưa nghĩ đến nhất là đối với học sinh lớp A, nếu em đã nói vậy. Thầy cho em một cơ hội nếu em thực hiện được em sẽ ko bị gì em vẫn có thể học ở lớp A bình thường.
Tiểu Anh: -Còn nếu ko.
Thầy buộc: -Đưa em vào lớp đặc biệt. Các thầy cô có ý kiến sao.
Cô bên hội đồng nhà trường phản đối: -Thưa thầy nếu chúng ta làm vậy, chẳng khác nào thầy cho qua ko việc này, tôi ko đồng ý.
Cô phó hiệu trưởng: -Tôi với thầy hiệu trưởng đã bàn bạc kĩ về việc này, đối với các em học sinh khác thì chúng ta có thể xử lí như vậy nhưng đối với em này thì ko. Phan Bảo Anh em ấy là một học sinh có năng lực, tôi đã xem qua bài kiểm tra Toán của em ấy, em ấy đã làm ko có chút sai xót nào cả trong khi tờ giấy nháp vẫn còn trắng tinh. Hơn nữa thường ngày qua lời thầy cô tôi biết em ấy là một học sinh giỏi toàn diện ngang tầm với em Tuấn Anh. Tôi nghĩ nếu em ấy là người có năng lực thì em ấy sẽ vượt qua thử thách của chúng tôi, còn học ở lớp đặc biệt là cách cuối cùng chúng tôi chọn cho em ấy vì tôi nghĩ rằng nếu em ấy có năng lực thì em ấy sẽ vượt qua nó. Chúng ta phải cho em ấy một cơ hội “Đánh kẻ chạy đi ai đánh kẻ chạy lại”, nếu như em ấy đã biết hối cải và nhận lỗi.
Thầy HT: -Cô ấy nói đúng, đó là sự bao dung vị tha của thầy cô dành cho em cho nên Tiểu Anh em phải biết trân trọng nó. Vậy thầy nhờ em tìm hacker giúp thầy.
Nghe xong Tiểu Anh khó hiểu nhìn Tuấn Anh: -Tại sao em phải tìm người đó.
Thầy HT: -Thầy thừa biết em là người thông minh, lớp 11A cũng ko phải là lớp bình thường có thể hacker ấy là một học sinh trong lớp em. Với sự thông minh của em thầy nghĩ em biết tên hacker này. Nếu em tìm được coi như em lấy công chuộc tội thầy sẽ xem xét lại.
Tiểu Anh: -Nhưng hacker ấy đâu làm tổn thất gì đến nhà trường, trong khi em đã làm cho thầy cô khó ăn nói với ban thanh tra của bộ chứ.
Cô HP: -Ko phải, vì chuyện hacker lần này có liên quan đến sự bảo mật tài liệu quan trọng của nhà trường. Tiểu Anh thầy cô trông cậy vào em
Tuấn Anh vẫn bình tĩnh ngồi đó lắng nghe con bé vẫn tỉnh táo trả lời:
-Thưa thầy cô, chuyện hacker là ai em ko biết, và em ko thể nào bán đứng bạn mình nếu thầy cô nói bạn ấy là học sinh 11A. Cho nên chuyện ai nấy xử, em sử dụng tài liệu trong kiểm tra thầy cô cứ y theo luật mà phạt em, em ko có ý kiến gì hết.
Thầy cô bàng hoàng nhìn nhau xào xáo, thầy HT đưa ra quyết định cuối cùng:
-Phan Bảo Anh, bắt đầu từ hôm nay em là học sinh của lớp đặc biệt, em về lớp lấy sách vở qua lớp đặc biệt đi.
-Thưa thầy cô em về.
Con bé ra về lòng nhẹ nhàng: -May quá ko bị đuổi học.
Bước chậm rãi từng bước nhìn cảnh xung quanh trường, Tuấn Anh ở phía sau đi tới:
-Tiểu Anh này.
-Có gì ko.
-Sao cậu lại làm vậy.
-Cậu nghĩ tớ ngốc lắm sao.
-Cậu ko ngốc nhưng sao cậu làm vậy cậu ghét bọn tớ lắm mà.
-Ghét đâu có nghĩa là phải hại nhau. Là bạn bè sao làm thế.hihihihi.
-Cậu đúng là ngốc.
-Thôi mình về lớp lấy sách vở đây. Cậu biết lớp đặc biệt ở đâu ko chỉ mình với.
-Cậu yên tâm mình sẽ đi cùng cậu. Mình về lớp lấy sách vở nhé.
Vê lớp con bé lặng lẽ dọn sách vở trong ngăn bàn trước ánh nhìn của thầy Quang và bạn bè, con bé mang ba lô lên người rồi tiến thẳng lên bục giảng cúi đầu chào thầy:
-Thưa thầy, em rất cám ơn thầy đã luôn quan tâm tới em trong thời gian qua. Dù em có học ở lớp nào đi chăng nữa thì em vẫn luôn nhớ tới thầy, tớ từng câu nói, lời giảng của thầy. Nhớ đến những lúc thầy quan tâm chăm sóc học trò của mình giống như con của mình. Em biết em làm như vậy đã làm cho thầy rất buồn và ảnh hưởng ko nhỏ tới danh dự của nhà trường cả các bạn học sinh. Em xin chào thầy.
-Tiểu Anh, em là một học trò để lại cho thầy ấn tượng rất sâu sắc. Thầy mong rằng cho dù sau này em có như thế nào, vẫn cố gắng lên em nhé cứ thực hiện ước mơ của mình. Lỗi lầm sẽ ko là gì cả khi chúng ta biết nhận lỗi sửa sai và chịu trách nhiệm với nó, nó sẽ là một bài học giúp ta tiến bộ hơn.
-Em cám ơn thầy.
Con bé quay sang nhìn xuống lớp:
-Tôi biết ở đây, khi tôi đi có một số người rất mừng. Nhưng tôi nói trước ai đụng tới bạn của tôi là Ngọc Như, Hà My, Thu Giang. Tôi mà biết được thì đứng có trách. Ba cậu nhớ bảo trọng mình nhé tạm biệt 11A.
Lặng lẽ bước khỏi của con bé thở phào nhẹ nhàng, Tuấn Anh dẫn cô nàng đi. Tới cuối hàng lang của dãy lầu, cái không khí ồn ào chói tau dần dần rõ, Tuấn Anh chỉ tay về phía lớp cuối cùng.
-Là nó, cậu vào đi.
-Không cần đâu, biết rồi thôi mình về.
Con bé nháy mắt với Tuấn Anh, rồi đi về. Không phải về lớp con bé về nhà, còn Tuấn Anh về lớp.
—————————
Dẫu buồn nhưng con bé vẫn ko hiện rõ lên khuôn mặt. Một mình rảo bước trước chốn phố thị đông người, nhìn đi nhìn lại xung quanh. Tay lắng nghe những tiếng rao hè phố:
-Kẹo bông gòn đây; -Bánh bao nóng thỏi, vừa thổi vừa ăn đây: -Bắp đây, bắp nướng bắp xào bắp nấu……
Bỗng đâu có một bà cụ khuôn mặt phúc hậu làn đi ngang:
-Hê…..già cả rồi nên cái chân đi lâu cũng mỏi, phải tìm chỗ nghỉ thôi.
Con bé xoe mắt tròn nhìn bà cụ, rồi đứng dậy đỡ bà:
-Bà ơi! Để cháu giúp bà.
-Bà cám ơn con nhe. Già cả rồi nên đi lại bất tiện.
-Hihi, bà cứ ngồi nghỉ ở đây. Hình như chân bà đau lắm thì phải.
-Đúng vậy đó cháu, bà giả cả nên đi lại một chút là đau. Ôi cái chân tội nghiệp của bà!
Tiểu Anh nâng chân bà cụ lên:
-Để cháu xoa bóp cho bà. Một lát là hết đau à.
-Vậy bà cám ơn cháu nhé. Cháu tốt bụng thật, còn xinh xắn nữa.
-Hihihi, bà nói quá rồi. Cháu đâu có được vậy đây.
Bà cụ nựng má con bé:
-Để bà xem, mặt cháu đáng yêu quá. Má lúm đồng tiền, mắt tròn xinh xinh, môi nhỏ nhắn, da mịn nữa chứ.
Con bé tránh ra:
-Con thấy bà cũng đẹp đó chứ, phúc hậu, sang trọng. Tóm lại là đẹp lão, bà nhìn xung quanh đi có mấy ông đáng nhìn bà kìa hihihi.
Bà cụ vỗ vai con bé:
-Con bé này, bà già rồi còn trêu bà.
-Hihihi, con chỉ nói sự thật thôi. Bà cảm thấy chân bà đỡ hơn chưa.
-Bớt đau rồi cháu.
Con bé giật mình nhìn đồng hồ, vội vàng mang balô:
-Chết rồi bà, muộn rồi cháu phải về nhà. Tạm biệt bà nhé.
Bà cụ chưa kịp nói gì hết thì con bé đã vút nhanh như tên chạy thật xa.
“Con bé này, nó tốt bụng xinh đẹp, Đức Tuấn cháu mình chọn ko sai người, phải chi là cháu dâu mình thì tốt rồi”. Bà cụ tắc lưỡi, lắc đầu rồi kêu vệ sĩ tới đưa bà về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...