Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân
Được rồi, chúng ta nên làm rõ vấn đề tin đồn, dù sao cũng không thể…Lạc Thiên Vũ còn chưa nói xong thì chuông điện thoại đã reo lên. Vừa nhìn thấy liền khẽ chau mày sau đó thì khẽ bắt máy. Chỉ là gương mặt đang tươi cười liền phút chốc trĩu xuống.
- Diệp Chân, tôi có chuyện cần anh giúp!
…
“Khốn kiếp…chuyện này sao không một ai báo cho mình hết chứ?!”
Tống Thụy siết chặt tay, chuyện quái nào băng của gã và băng của Thẩm Lạc Tình lại bị bắt chứ?! Tại sao hai bên lại có xích mích với nhau? Rõ ràng gã đâu có ra lệnh cho băng của gã đâu? Cái quái gì đang diễn ra vậy…không lẽ, là ông ta?!
Tống Thụy đang mơ hồ trong lòng thì bên kia Thẩm Lạc Tình cũng khó chịu không kém. Nay là tam tai của cậu có đúng không? Làm cái chó gì mà ra vô đồn cảnh sát quài vậy?! Chưa kể…lại còn đụng mặt với băng của thằng nhóc này nữa?!
Mà…cậu cảm thấy chuyện lần này có vẻ không liên quan đến Tống Thụy, dù sao sắc mặt của gã…
- Anh à, anh Phi hiện tại không thể về kịp…
Lý Sâm khó xử nhìn Thảm Lạc Tình, chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám. Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy?! Đột nhiên băng của họ bị bắt rồi kế đó anh Phi lại đột xuất được giao nhiệm vụ, nghĩ nghĩ liền cảm thấy không thõa đáng chút nào!
- Để coi tình hình đã!
Thẩm Lạc Tình cau chặt mày, mẹ nó, toàn chuyện gì ập đến không! Mấy thằng quỷ này nữa, bị dạy dỗ một lần rồi không nghe, đó hay lắm! Giờ vô đồn hết cả đám cho tụi bây vừa lòng hả dạ!
Hai bên còn đang vô cùng căng thẳng thì sự xuất hiện của hai người nào đó đã khiến bầu không khí như được đẩy lên đỉnh điểm.
Mà đối với sự xuất hiện đó Thẩm Lạc Tình và Tống Thụy đều không khỏi chết đứng.
“Sao anh ta/ cậu chủ lại xuất hiện ở đây?!”
Tống Thụy nhăn mặt dường như đã đoán ra chút gì đó. Còn Thẩm Lạc Tình…lại im lặng như đang chờ chuyện sẽ xảy ra kế tiếp.
- Bọn họ có làm gì em không?!
Lạc Thiên Vũ lo lắng nhìn Tống Thụy. Mẹ kiếp! Nếu đám cảnh sát này dám đụng đến gã y nhất định sẽ không để yên cho bọn họ!
- Không sao! Không ai làm gì tôi hết!
Tống Thụy lắc đầu, sau đó liền bắt gặp ánh mắt của người đi chung với y nhìn chằm vào mình. Gã biết tên này, hắn là Phan Diệp Chân con trai của Phan thị cũng như là người khó thể xóa bỏ trong lòng của cậu chủ gã…chưa kể hiện tại hai người đó còn đang có tin đồn hẹn hò với nhau.
- Diệp Chân, tất cả nhờ cậu!
Tống Thụy nhìn người đàn ông sau lưng mình. Có quyền có thế là có tất cả. Dù sao gã cũng thà nợ ân tình của hắn chứ nhất quyết không muốn dây dưa cùng tên cha nuôi khốn kiếp!
Phan Diệp Chân gật đầu, ánh mắt dời đi từ trên người của Tống Thụy. Hóa ra Lạc Thiên Vũ quả thật đã có người yêu…nhìn sắc thái quan tâm của y cũng đủ hiểu y thương người kia thế nào…còn hắn chỉ là một kẻ bám dai bám diết.
Sau cùng sự xuất hiện của Phan Diệp Chân đã kết thúc hết thẩy mọi chuyện. Hắn đã nói chuyện cùng bên phía cảnh sát. Hai bên không bị truy cứu về trách nhiệm hình sự. Nhưng dẫu vậy vẫn bị phạt không ít tiền.
Đến khi đã ra khỏi đồn cảnh sát. Bên phía của Tống Thụy của một kẻ như không phục mà muốn kiếm cơm. Mà đàn em của Thẩm Lạc Tình cũng không để người khác ăn hiếp. Do đó xém chút là lại im sùm. May thay, Lạc Thiên Vũ đã tự mình đứng ra giải quyết. Mà xem thái độ của mấy tên đàn em độ chừng rất sợ hãi với người này.
Mà bên phía đó Lạc Thiên Vũ ra mặt thì Thẩm Lạc Tình im lặng nãy giờ cũng không thể làm lơ.
Cậu bước ra từ đám đông, gương mặt bình thản đối diện với người trước mặt. Quả nhiên là y như gai giọt nước…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...