Đại Ca Xã Hội Đen "Cầm Thú Tinh Khiết"

Màn đêm buông xuống, bên trong trại lính lọt vào yên tĩnh, có chừng ba đến năm quân nhân vẫn giữ vững tác phong, bảo vệ chặt chẽ cửa chính.

Nhìn một chiếc xe quân dụng chậm rãi chạy đi, Trình Thất cười như không cười hừ lạnh: "Đi!" Nếu bị La Hiểu Hiểu bắt được cũng không phải là chuyện tốt.

"Chị Thất, hình như chúng ta quên mất một chuyện, Lạc Viêm Hành có Trần Vĩnh Bình kia bảo đảm, nhưng Thủ trưởng La này. . . . . . Có thể chọc giận ông ta hay không?" Lộ Băng suy đi nghĩ lại, cảm giác làm như vậy quá nguy hiểm, không có hàng nộp ra, Lạc Viêm Hành nhất định sẽ kéo La Ngọc Khôn làm người chết thế, La Ngọc Khôn tham ô hối lộ không ai không biết, hai mươi tỷ còn có thể giải quyết, như vậy cùng lắm thì hận Phi Vân Bang?

Trình Thất thật không nghĩ tới chuyện này, trong lòng nổi lên gợn sóng, làm như vậy tương đương với chặt hết đường lui, sau này còn muốn trở về nước, một người Trung Quốc sinh trên quê cha đất mẹ, làm sao có thể không nhớ nhung cố hương? Thở dài nói: "Cưỡi hổ khó xuống rồi, không cần nghĩ chuyện khác, chúng ta cũng bị buộc bất đắc dĩ, không có nghĩa là chúng ta không yêu nước, làm việc đi!"

Mặc dù vẫn mặc kệ người đời, nhưng vị trí đất nước ở trong lòng vẫn rất cao, đã từng mấy phen giễu cợt những người có bản lãnh thì chạy ra nước ngoài, không ngờ mình cũng có. . . . . . Không không không, cô cũng không phải tự nguyện phản bội quốc gia, không giống bọn họ, duy nhất có thể làm chính là từ nay về sau tuyệt đối không gieo họa cho người Trung Quốc.

Ném đi một chút băn khoăn cuối cùng, mọi người đeo lên mắt kính cùng màu sắc, chờ đợi hành động, Trình Thất ôm bả vai Lộ Băng ra lệnh: "Lập tức trở về bảo người nọ gọi điện thoại!"

"Không cần phiền phức như vậy, tôi có mang anh ta đến!" Nói xong vừa mở điện thoại di động vừa đi về phía sau cùng, nhìn người đàn ông sắc mặt có chút trắng bệch: "Đừng sợ, cậu gọi xong cuộc điện thoại này thì có thể lấy tiền đi, có nghe không?" Đáng chết, tại sao lúc này người này cả người phát run?

"Tôi đã nói anh để cho cậu ta ở trong biệt thự chờ đợi, anh không nghe, muốn dẫn cậu ta tới nơi này!" Đông Phương Minh trợn mắt nhìn Lộ Băng một cái.

"Tôi làm sao biết các người hành động lúc nào? Nói không tới một giờ, kết quả thế nào ? Còn nói chờ một chút, lúc đó không phải tôi vì lo lắng cho các người mới tới sao?" Tả oán xong lại trừng mắt về phía người đàn ông kia: "Nhanh lên, lúc nói chuyện giữ vững bình tĩnh, nơi này là một triệu, không muốn làm, chúng tôi có thể tìm người khác!"

"Đừng đừng đừng, tôi có thể làm!" Người đàn ông hắng giọng, cầm di động, ban đầu thật sự không biết bọn họ là xã hội đen muốn đấu với quân đội, bọn họ thật sự không sợ chết sao? Nhìn một đống tiền giấy hồng một chút, liều mạng còn có thể vô duyên vô cớ mua được một căn nhà, cớ sao không làm? Dù sao gọi xong lấy tiền đi, không có quan hệ với anh ta, muốn chết là bọn họ, không phải anh ta, bấm mã số được đặt tên là Thủ trưởng La, nghe âm thanh te te, nói không sợ là giả, thủ trưởng là cấp bậc gì?

Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến một tiếng cười sang sãng.

‘Ha ha, Lạc Nhị gia, hôm nay thế nào nhớ tới tôi?’

Người đàn ông cố gắng kéo ra một tiếng cười như có như không: "Thời gian quý báu, phía trên đã nói yêu cầu giao dịch, tôi đã phái người đi qua nhận hàng rồi, hoá đơn nhận hàng ông hãy xem rồi giao hàng!"

‘Gấp rút như vậy? Lạc Nhị gia thật là hiểu rõ lòng tôi, hơn nữa, vì lô hàng này tôi ăn ngủ không yên, củ khoai lang phỏng tay, càng sớm đi ra ngoài càng tốt, cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, hai trăm ngàn, một thanh không thiếu, Châu về Hợp Phố!’ nghĩ thầm, cuối cùng sắp vứt bỏ, có thể ngủ an ổn rồi.

‘Đúng rồi Lạc Nhị gia, nghe nói gần đây thân thể cậu khó chịu, ngày mai có muốn gọi con gái tôi qua thăm cậu hay không? Con bé này không có bản lãnh gì khác, chăm sóc bệnh nhân xem như tỉ mỉ!’

Người đàn ông vội vàng nhìn về phía Lộ Băng vẫn dựng thẳng ngón cái với anh ta, trong kế hoạch cũng không trả lời chuyện này.

Trình Thất cảm cảm giác có cái gì không đúng, tiến lên sau khi nghe xong, nét mặt không biểu hiện gì, ghé vào người đàn ông rỉ tai: "Cứ nói ‘không cần’!" Lúc này mới giống tác phong Lạc Viêm Hành.

"Không cần!"

‘Được rồi, tôi cũng không tiện ra mặt, nhưng đơn giao hàng đưa cho cấp dưới của tôi nhận là được, có rãnh rỗi tán gẫu!’

Sau khi cắt đứt, người đàn ông tuôn mồ hôi lạnh, vì không biết bắt chước âm thanh của ai, anh ta luyện ước chừng cả ngày, không ngờ thật đúng là vượt qua, cầm tiền cũng không dám tin tưởng trên thế giới có công việc dàng dễ như vậy, nháy mắt: "Tôi còn có thể bắt chước giọng của rất nhiều người, Lưu Hoan? Đao Lang? Chỉ cần các người cần, Tư Cầm Cao Oa cũng có thể!"

Trình Thất cười nhẹ: "Những thứ này chúng tôi tạm thời không cần, như vậy đi, chúng tôi lưu lại điện thoại của cậu rồi, khi cần sẽ tìm cậu!" Nếu không phải đích thân nhìn, cô cũng sẽ tin đây chính là Lạc Viêm Hành, âm thanh thâm trầm khêu gợi như vậy cũng học được rất nhuần nhuyễn, là một nhân tài hiếm có.

Người đàn ông nhận tiền xong, gật đầu liên tục: "Hi vọng lần sau tiếp tục hợp tác, hẹn gặp lại!" Giống như chạy trốn, chạy như bay về phía mô tô nơi xa, phóng đi.

Đông Phương Minh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào trại lính căn dặn: "Mười phút sau đi vào!" Sau lúc vui vẻ thường sẽ đến thời điểm khó khăn nhất, không ngờ La Ngọc Khôn cũng vội vã ném hàng ra như thế, củ khoai lang phỏng tay, đúng vậy a, rất phỏng tay, một khi bị phát hiện ra, khó thoát tội chết.

Lạc Viêm Hành này thật sự không phải là đối tượng bọn họ có thể làm, nhìn đi, thậm chí trên đời còn có người chịu tội thay, đột nhiên đối với người đàn ông kia có một chút kính nể, căn cứ trữ hàng mà thôi, tùy tiện tìm một hang núi là có thể giải quyết, nhất định đặt ở trại lính, gần như mỗi một nước cờ của người nọ đều giữ lại một đường lui phía sau.


Người này và Chị Thất gần như giống nhau, hai người này, không phải bạn bè thật đáng tiếc.

"Các người chờ một chút!"

Người quân nhân che mặt cầm đơn giao hàng cùng với mấy người bạn tốt đi tới một bên, lấy ra một bản chữ ký đối chiếu, gần như giống nhau như đúc, cuối cùng tiến hành kiểm tra phía trên con dấu, một giọt chất lỏng trong suốt nhỏ xuống, màu mực đỏ tươi trên dấu đóng lập tức xuất hiện màu tím nhạt vô cùng kì diệu.

Trình Thất không thấy được bọn họ đang làm gì, nên đoán không ra huyền bí trong đó, cô đoán được, cần gì làm nhiều động tác như vậy? Thấy mấy người kia nhao nhao gật đầu, cũng biết con dấu này quả nhiên có vấn đề, ha ha, gạt người nha, phải gạt chu đáo, xem ra chính mình còn có bản lãnh làm nghề nghiệp lường gạt đấy.

"Giao hàng!" Xé ra liên giữa của hóa đơn, còn lại trả về nguyên chủ.

Trình Thất không nói nhiều lời, đẩy mắt kính, nhìn về phía bọn thủ hạ ra dấu, cứ nhìn từng rương từng rương súng ống đạn dược xuất kho, Lạc Viêm Hành, trận đánh này anh thua!

Ba giờ sau, 20 cỗ xe tải xếp hàng dài chạy ra khỏi trại lính, trong lòng Trình Thất tràn ngập vui mừng, vừa định vỗ bả vai quân nhân nói vài lời, nhưng có câu họa từ miệng mà ra, cười cười, xoay người đi, Thủ trưởng La đúng không? Mặc dù ông có gọi cho Lạc Viêm Hành, có đơn giao hàng chính xác, nhưng Lạc Viêm Hành này không dễ đối phó.

La Hiểu Hiểu, thật đúng là muốn nhìn một chút cảnh tượng cả nhà người này nghèo túng sẽ như thế nào, hai mươi tỷ cũng không phải là số lượng nhỏ, nếu có thể ở lại, nhất định phải đi cảnh cáo một phen, Trình Thất cô không phải dễ bắt nạt như vậy, tên nhà quê? Tên nhà quê thì thế nào? Cũng có thể dễ dàng bóp chết tiểu thư nhà quan này.

Mỗi lần nhớ tới chuyện hôm đó cũng không cam lòng, đến nay mặt mũi cũng còn đau rát đấy.

"Chị Thất, tới tay, tôi thật kích động, hoa kiều đã ở tại bến tàu chờ chúng ta rồi, hai mươi tỷ, hai mươi tỷ đó!" Lộ Băng ôm Tiểu Lan hôn mạnh, không mất người nào, hai mươi tỷ tới tay, suy nghĩ một chút sau khi cùng hoa kiều đi khỏi, đến nơi nào của nước Đức định cư đây?

Đông Phương Minh cũng không có bất kỳ hưng phấn nào, không ngừng xoay điện thoại di động, bấm một lần nữa, vẫn tắt máy: "Các người không cần vui mừng quá sớm, đến nay Ma Tử cũng không chút tin tức, tôi đoán có lẽ có hai loại khả năng!" Lo lắng nhìn về Trình Thất.

"Trời ạ, Ma Tử, tại sao Ma Tử chưa gọi điện cho chúng ta?" Lúc này Tiểu Lan mới ý thức được có gì không đúng, một ngày, Ma Tử không thể nào đi lâu như vậy.

Trình Thất từ từ trợn to mắt, lấy điện thoại di động ra cũng gọi một lần: "Tắt máy, tại sao lúc này tắt máy? Rốt cuộc cô ấy đang làm gì?"

"Hay là Long Hổ đã biết, bắt giữ cô ấy rồi, hoặc là đã đến bến tàu, điện thoại di động không có tín hiệu. . . . . ." Nhưng bến tàu rất nhiều người, không thể nào điện thoại di động của mọi người đều không thể nhắn tin, mới vừa rồi hoa kiều còn gọi điện thoại tới, cho nên phần lớn nghiêng về khả năng đầu tiên.

"Không thể nào, nếu quả thật bị bắt, vậy thì Lạc Viêm Hành tuyệt đối sẽ không cho phép lô hàng này ra khỏi trại lính!" Trình Thất bác bỏ, có thể nói rất khó hiểu, Ma Tử cũng không phải không biết hôm nay hành động, nếu có cơ hội cũng sẽ báo bình an, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cô cũng không cảm thấy Long Hổ sẽ nhàm chán tới bến tàu bắt bọn họ: "Tới bến tàu trước rồi nói!"

Mặc kệ như thế nào, tiền phải tới tay trước.

Bên trong khách sạn, trên chiếc giường lớn sang trọng, sau khi điên cuồng vui vẻ đi qua, người đàn ông phơi bày lồng ngực ngồi dựa vào đầu giường an nhàn hút thuốc lá, tay phải yêu thương vuốt ve cô gái sau lưng, cảm giác sắc trời đã tối, mới cúi đầu kê vào lỗ tai khẽ gọi: "Còn muốn ngủ sao? Hôm nay không trở về?"

"Ưmh. . . . . ." Ma Tử nhíu mày lật người, đôi tay ôm lấy vòng eo người đàn ông, gần đây quá mệt mỏi, cộng thêm miệng vết thương ở bụng còn chưa khép lại, không ý thức được ngủ say một buổi chiều, khẽ mở mắt ra, vừa nhìn ngoài cửa sổ đã sớm tối đen, chợt ngồi dậy, che miệng vết thương bởi vì động tác quá lớn kéo đau, kinh hô: "Má ơi!" Vén chăn lên, mới thấy không mảnh vải che thân, không để ý xấu hổ, nhặt lên quần áo vứt lung tung mặc vào: "Đáng chết, tại sao anh không đánh thức tôi sớm?" Đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện.

Khúc Dị nhăn mặt đáng thương: "Nhìn cô ngủ ngon, không muốn quấy rầy, có chuyện gì vậy?"

"Chị Thất, bọn họ đang. . . . . ." Nói đến đây, đột nhiên dừng lại, nhưng bây giờ cô đã là người của Khúc Dị, Khúc Dị cũng là người của cô, có một số việc, có thể nói chứ? Đã nói lui tới rồi, như vậy thì phải thật lòng đối đãi, quay đầu úp sấp vào ngực người đàn ông, nghiêm túc hỏi: "Khúc Dị, anh có phản bội tôi không?"

"Dĩ nhiên sẽ không, thế nào?" Cảm thấy không đúng, Khúc Dị cũng đang nghi ngờ.

Ma Tử hơi mím môi: "Là như vậy, bây giờ Chị Thất đã lấy lô hàng các người đặt ở trong quân doanh, có thể đã đến bến tàu rồi, tôi không muốn bọn họ xa xứ, càng không muốn theo bọn họ mạo hiểm, có thể bị Hình Cảnh Quốc Tế truy nã, lần này Lạc Viêm Hành thật sự bức Chị Thất nổi giận, cho nên mới làm như thế!"

"Cái gì?" Khúc Dị cũng vén chăn lên nhảy xuống giường, vừa mặc quần áo vừa quát lớn: "Rốt cuộc các người đang làm cái gì? Điên rồi sao?" Đáng chết, đám người kia thật là cái gì cũng làm được, đến lúc đó cho dù đại ca sẽ bỏ qua chuyện cũ, La Ngọc Khôn nuốt trôi chuyện này sao? Nằm mơ đi, chân trời góc biển cũng phải bắt trở lại.


Cảnh sát trên thế giới đều là người một nhà, thật sự cho rằng trốn đi nước ngoài sẽ an toàn?

Ma Tử cảm thấy ấm áp trong lòng, cô không ngờ người đàn ông này quan tâm anh em của cô như vậy, cũng không thông báo trước cho Lạc Viêm Hành . . . . . .

Chỉ tiếc các anh em đều bị thù hận che đôi mắt, không nghe cô khuyên nhủ, hơn nữa cô tin tưởng, thật ra bọn họ cũng không muốn rời đi, chỉ có tìm Khúc Dị giúp đỡ, đưa tay nói: "Lấy ra đi!"

"Cái gì?" Khúc Dị không có thời gian nhìn, anh phải ngăn cản Trình Thất, phải, chỗ đại ca, anh sẽ nghĩ biện pháp nói tốt, Ma Tử này thật là, tại sao không nói sớm?

"Tiền a, tấm thẻ kia, hai tỷ!" Tiếp tục lắc bàn tay nhỏ bé: "Hôm nay có thể làm dịu lửa giận của bọn họ, đây là biện pháp duy nhất, lô hàng kia chúng tôi sẽ trả lại cho anh."

Khúc Dị ngẩn người, lấy ra cái thẻ đưa tới: "Không phải cô nói không vì tiền sao?" Đáy mắt đã hiện lên thất vọng, thật sự cho rằng chỉ đơn thuần coi trọng con người anh, vẫn không có hấp dẫn lớn hơn tiền sao? Nhớ tới buổi chiều điên cuồng, dư vị vô tận, đời này, chưa bao giờ sảng khoái như vậy, thì ra cũng chỉ là trăng trong nước hoa trong gương.

Ma Tử vừa mang vớ cho người đàn ông vừa giải thích: "Anh biết cái gì? Hiện tại chúng ta là người một nhà, anh là đàn ông của tôi, nếu không tiền này tôi quả quyết không thể nhận!"

Thì ra là như vậy, Khúc Dị gật đầu cười nói: "Thật không?"

"Tôi là loại người thấy lợi quên nghĩa sao?" Tức giận mang giày xong, đem tây trang ném tới: "Nhanh lên! Chúng ta phải chạy tới trước khi bọn họ rời đi, tôi nghĩ nhất định bọn họ còn đang chờ tôi!" Anh em của cô, cô hiểu, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cô.

Khúc Dị cầm lấy chìa khóa xe, kéo cô gái sải bước đi ra gian phòng, trên đường đi, vô cùng hài lòng khỏi phải nói, cô gái có chuyện có thể nghĩ đến anh trước tiên, còn nói cái gì là người một nhà, nghĩ tới vô cùng tự hào, chẳng lẽ là lương duyên trời định? Càng nghĩ, bàn tay càng siết chặt: "Từ nay về sau, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải tới tìm tôi, cho dù táng gia bại sản cũng sẽ không bỏ mặc cô, về sau tôi chính là người của cô!"

Ma Tử nghe xong, mặt đỏ tới mang tai: "Tôi biết rồi!" Cuối cùng bổ sung: "Tôi cũng vậy, ngay cả khi anh không có tiền, tôi cũng sẽ không rời đi!" Yêu có thể từ từ xây dựng, hơn nữa cô phát hiện sau khi trải qua buổi chiều vui vẻ, đối mặt với anh, cô sẽ mặt hồng tim đập, hơn nữa vào lúc nguy cấp, trong lòng bàn tay ấm áp, thân thể to lớn của người đàn ông giống như một tòa ngọn núi cao không ngã, mọi sự có anh ở đây, đều không cần lo lắng.

"Không phải tôi đã nói với các người, quân đội là thứ các người có thể trêu chọc sao? Không phải là đánh vào mặt quốc gia sao? La Ngọc Khôn sẽ truy nã, đừng nói nước Đức, đào ba thước đất cũng có thể tìm ra các người, về sau làm chuyện như vậy phải hỏi tôi trước một chút!" Mặt ủ mày chau nắm tay lái trong tay, hơn nữa hôm nay đại ca còn bị thương mắt, bị ném ở Tòa thành Vatican như vậy, nếu như bị những lão già kia biết, vẫn không thể mang một đám người đi lột da hủy cốt sao?

Ma Tử tự biết đuối lý, không có phản bác, thấy người đàn ông cũng không phải là có dũng mà không có trí, ít ra biết lợi hại trong đó, còn dạy dỗ cô, lén liếc nhìn một mắt, gạo đã nấu thành cơm, chờ kết hôn thôi, không yêu cầu tổ chức lớn, tùy tiện mời đám người Chị Thất ăn bữa cơm đã vừa lòng rồi.

Trước kia, cảm thấy ngày cũng như đêm, lúc này có không ít hy vọng, tiền đồ sáng lạng, thế giới càng ngày càng đẹp.

Bến tàu, mùi tanh tưởi nước biển làm cho lòng người nôn nóng, sóng lớn giống như từng thanh đao nhọn đâm vào trái tim mọi người, hai chiếc du thuyền to lớn có chút không thể chờ đợi, người đàn ông trung niên tóc đen, mắt nâu thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, có lẽ thật sự không nhịn được, tiến lên nhìn cô gái ngồi xổm ở đất, lấy tiếng trung không lưu loát nói: "Đã đến giờ, chúng tôi phải khởi hành rồi, đi không?"

Trình Thất đưa tay dùng sức xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó cúi đầu nhìn sổ tiết kiệm trong tay, hai mươi tỷ, Ma Tử, cô thấy được sao? Chúng ta có hai mươi tỷ rồi, nhưng cô đang ở đâu?

"Tôi không đi!" Lộ Băng không còn hơi sức, ngửa đầu nhìn trời: "Muốn đi các người đi thôi!"

"Ai nói muốn đi?" Đông Phương Minh liếc anh ta một cái, nhìn hoa kiều nói: "Nơi đây không nên ở lâu, các người đi thôi!"

Hoa kiều khoa trương nói: "Các người không đi sẽ chết, rất nhanh sẽ bị bắt !"

Trình Thất biết lý lẽ này, bọn họ từng uống máu ăn thề, cô tuyệt không thể bỏ lại Ma Tử một mình, muốn sống cùng nhau sống, muốn chết cùng chết, nếu như Ma Tử thật sự bị Long Hổ giữ lại, cô còn có cơ hội đi cứu, nhìn về phía các anh em còn lại: "Chuyện này không liên quan đến các người, các người có thể đi trước, đến đó tôi sẽ chuyển tiền . . . . . ."

"Chị Thất, chúng tôi cũng sẽ không đi, muốn đi thì cùng đi!" Tiểu Lan và bọn chị em cùng nhau lắc đầu, cô sống là người của Lộ Băng, chết là quỷ của Lộ Băng, Lộ Băng không đi, cô cũng không đi đâu, gặp phải nhiều lần sống chết, đối với cô Phi Vân Bang đã sớm là ngôi nhà duy nhất.

Những cô gái còn lại lau nước mắt gật đầu phối hợp, không phải là chết sao? Họ cũng không phải không có trải qua, hôm nay mỗi người trong nhà cũng đang tiêu xài tiền bọn họ gởi về, những ngày sau này càng ngày càng sung túc hơn, những thứ này đều do Chị Thất cho các cô, bây giờ đi rồi, còn có người nào đáng nói?

Một nhóm người mới tới không đi, như vậy những người còn lại thì càng không thể nào.


Trình Thất đứng dậy nhìn hoa kiều bất đắc dĩ nói: "Các người đi thôi!"

Hoa kiều giơ lên ngón cái, vừa lui bước ra sau vừa nói: "Rất giỏi, mong hợp tác lần sau!" Xoay người thoải mái lên thuyền, cầu nguyện trời xanh phù hộ cho các người, hơn nưa cũng thích giao thiệp với loại người như thế, hi vọng còn có cơ hội gặp mặt, phụ nữ, một đám phụ nữ, rất giỏi, so với không ít đàn ông mà ông ta đã gặp còn có nghĩa khí hơn.

Nhìn hai chiếc Thuyềnđi càng lúc càng xa, sau biến mất ở trong màn đêm, dường như mọi người cũng thấy được bánh xe vận mệnh đã khởi động, mà bọn họ sẽ bị kéo vào vực sâu mãi mãi không kết thúc, không ai biết đến tột cùng Ma Tử đi đâu, cũng đã chuẩn bị xong dự tính xấu nhất, cùng lắm thì chết, cũng phải cứu người ra ngoài.

Chú Phùng canh giữ ở ven đường, từ xa nhìn thấy có một chiếc xe chạy đến gần, đầu tiên là cảnh giác hí mắt, sau đó lấy ra Ống Nhòm quan sát, khi nhìn thấy cô gái chỗ cạnh tài xế, mừng rỡ kêu lên: "Tới rồi, tới rồi, Ma Tử đến rồi!"

"Cái gì?" Trình Thất chợt đứng dậy, vọt tới, quả nhiên, trong xe ngồi không là Ma Tử thì là ai ? Hơn nữa bên cạnh còn có Khúc Dị đi theo, Khúc Dị? Vậy có thể là bị áp giải đến không, nghĩ đến cái gì, tức giận mắng một câu: "Mẹ nó, rốt cuộc Ma Tử đang làm cái gì?"

Ngay cả Salsa cũng ngây ngốc nhìn người từ từ tiến tới, nghĩ thầm, Chị Ma Tử bị xì rồi.

Quả nhiên, Ma Tử vừa xuống đất, Đông Phương Minh liền bước lên trước níu lấy cổ áo gầm thét: "Tôi cũng cần một lời giải thích, cô có biết như vậy sẽ hại chết mọi người chúng ta hay không!"

"Chúng tôi chờ cô lâu như vậy, ngược lại cô có thể chạy đi nói chuyện yêu đương, Ma Tử, cô làm tôi quá thất vọng!" Hai mắt Lộ Băng đỏ ngầu, nếu không phải nhìn thấy trong người cô gái có thương tích, sớm đánh tới một quyền.

Khúc Dị bất mãn đi qua ngăn lại những người điên kia, đưa tay chân kéo cô gái bảo vệ ở sau lưng: "Trước tiên các người tỉnh táo một chút, Trình Thất, cô cũng không thể nghĩ, cho dù các người chạy trốn tới nước Đức, thật sự cho rằng Long Hổ và La Ngọc Khôn sẽ không tìm được cô sao? Cô cũng quá ngây thơ!"

Trình Thất hoàn toàn không có tâm tình để nghe những thứ này, một tay chống nạnh, chỉ vào Khúc Dị, nghiêm giọng: "Tôi mặc kệ anh rốt cuộc biết được bao nhiêu, đây là chuyện của chúng tôi, còn chưa tới phiên anh để ý tới, Ma Tử, cô không phải là người tự tiện chủ trương, nói cho tôi biết, tại sao lần này không nghe theo sự sắp xếp của tổ chức?" Trong lòng lửa giận cháy hừng hực, vì đợi cô, mọi người mất đi cơ hội rời khỏi, nếu muốn đi tiếp, chỉ sợ cũng khó như lên trời rồi.

Thuyền của Hoa kiều không ai dám lục soát, dù sao ông ta là đồng bạn hợp tác giao dịch với Lạc Viêm Hành hàng năm, giống như có quốc gia làm chỗ dựa, nhưng bây giờ, làm thế nào?

Ma Tử nhìn thấy ánh mắt Trình Thất long lên, cúi đầu khàn khàn nói: "Chị Thất, nơi này là nhà của chúng ta, tôi nghĩ, các anh em đều không nguyện ý rời đi, hơn nữa Khúc Dị nói không sai, thiên hạ rộng lớn, đều là đất của vua, Hình Cảnh Quốc Tế sẽ luôn luôn truy nã chúng ta, hai mươi tỷ đấy!" Đó là bao nhiêu tiền?

"Vậy cô nói cho tôi biết, làm sao bây giờ? Cô nói đi, làm sao bây giờ?" Lần đầu tiên Trình Thất kích động đến lệ rơi đầy mặt, nắm bả vai thủ hạ lắc mạnh, điên cuồng kích động.

"Tôi. . . . . . Tôi không biết, chúng ta trả đồ lại cho Long Hổ đi, Khúc Dị sẽ đem hai tỷ cho chúng ta, Chị Thất, tôi. . . . . ."

‘Chát!’

Trình Thất quăng một bạt tai, hung hăng nuốt nước miếng, sau đó trừng mắt nhìn về phía Khúc Dị: "Không thể nào!" Trả? Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy? Đã xảy ra chuyện mới đến nhận lỗi, nguyện ý đưa tiền, có phải giết người cũng có thể nhận lỗi hay không?

"Lô hàng này các người nhất định phải trả lại, nếu không chắc chắn gây thành họa lớn, Trình Thất, cô có thể tưởng tượng được!" Khúc Dị không ngờ đám người kia cố chấp như vậy, cần gì chứ? Nghĩ đến cái gì: "Nếu như các người thật sự cần gấp số tiền kia, được, tôi cho các người mượn trước, như vậy được chưa?"

"Ha ha ha ha ha!" Trình Thất buồn cười xoay người, đối mặt với biển rộng giễu cợt: "Tại sao anh ta phạm lỗi lại muốn anh đưa bồi thường cho anh ta? Tại sao? Có biết lúc ấy chúng tôi phải trả giá bao nhiêu mới thành công hay không? Mà Lạc Viêm Hành anh ta ở đâu?" Tức giận chỉ về phương hướng Italy: "Anh ta có nghĩ qua cảm nhận của chúng tôi sao? Chết nhiều anh em như vậy, hồn còn chưa đi, có biết lúc ấy chúng tôi đau đớn bao nhiêu không? Hận không được từng đao từng đao cắt thịt anh ta !" Đáy mắt hiện lên hận ý rõ rành rành, trong nháy mắt bùng lên.

Khúc Dị thở dài, chuyện này là lỗi của đại ca, anh biết, làm như thế nào mới tốt đây? Đưa tiền cũng không muốn, xem ra thật dự đã phát giận rồi.

"Xem ra hàng đã bị mọi người đưa đi, nước đổ khó hốt, như vậy đi, bây giờ mọi người đi cũng không đi được, tôi cũng sẽ không thả cho mọi người đi, đó là đang hại mọi người, Trình Thất, chuyện này tôi tạm thời sẽ không nói cho đại ca, trước tiên mọi người trốn ở chỗ của tôi đi, mọi người tin tôi, chuyện này nhất định sẽ đi qua!"

Trình Thất lau lệ một cái, chết cũng không nghĩ đến chuyện sẽ biến thành như vậy, đến cuối cùng còn phải nhờ người Long Hổ bảo đảm, Lạc Viêm Hành, anh thật đúng là giỏi, một Khâu Hạo Vũ, một Khúc Dị, cũng nguyện ý nghe lời anh, đã làm sai chuyện ngay cả nói xin lỗi cũng không có, còn thản nhiên nói là vì muốn tốt cho Phi Vân Bang: "Vô luận như thế nào, hôm nay phải đi!"

Ma Tử kéo Khúc Dị đến một bên: "Các người muốn giết anh ấy ?"

Khúc Dị cau mày, làm sao lại nói khó nghe vậy?

Trình Thất lạnh lùng nhìn Ma Tử, dường như đã nghĩ tới điều gì, bàn bạc cùng nhau? Đưa tay nói: "Tôi cũng cần tỉnh táo, các người đừng ai làm phiền tôi!" Sau đó đi về phía bờ biển, yên tĩnh ngồi xuống, không đi cùng Khúc Dị là bởi vì anh là người của Lạc Viêm Hành, nếu như đã sống chung với Ma Tử cũng xem như một nửa người mình, có thể một mình một ngựa đã chứng minh thành ý của đối phương.

Hơn nữa, hiện tại thực sự chỉ có một con đường này có thể đi, Khúc Dị không thả người, gọi một cú điện thoại, đám người bọn họ có chắp cánh cũng không thể bay, suy nghĩ kỹ lời nói của Khúc Dị, cũng hơi có lý, hai mươi tỷ này không chỉ là tranh cãi xã hội đen, cũng liên lụy đến quân đội, đó chính là đối đầu với quốc gia, một câu đưa xuống, chân trời góc biển cũng không có nơi dung thân, dĩ nhiên, nếu muốn tìm đến một địa phương không bao giờ bị phát hiện, cũng không phải là không thể nào, vấn đề là . . . . . .

Làm thế nào rời đi!

Hơn nữa cho đến bây giờ Lạc Viêm Hành không thể không biết hàng bị lấy, trừ phi là kẻ ngu, nhưng tại sao không phái người đuổi bắt? Quá nhiều chuyện khó hiểu làm cho đầu óc cô hỗn loạn, hay là Lạc Viêm Hành nguyện ý đưa tiền này cho cô? Rốt cuộc tại sao anh làm như vậy? Báo ơn? Đúng vậy a, báo ơn, vì hai tháng chết tiệt nọ, hai mươi tỷ mua đứt, cũng đáng.


Nếu như Lạc Viêm Hành không tới xử lý cô, cũng chỉ còn lại La Ngọc Khôn, cúi đầu siết chặt cuốn sổ nhỏ, tiền này tuyệt đối sẽ không trả lại, không sai, Phi Vân Bang là tổ chức muốn tiền không cần mạng, không nắm trong tay thì thôi, nắm trong tay cũng đừng hòng nhả ra.

Nửa giờ sau, Trình Thất mới bình tĩnh đi vào đám người: "Khúc Dị, anh thật sự có thể bảo đảm an toàn của chúng tôi sao?"

"Tôi đương nhiên có thể, lấy đầu người bảo đảm!" Có chỗ nào an toàn hơn so với nấp ở Long Hổ?

Cứ như vậy, Trình Thất giật đầu: "Được, nhưng tiền này là chúng tôi dựa vào bản lãnh có được, muốn trách thì trách La Ngọc Khôn không đủ cẩn thận, tôi nghĩ đại ca các người có là biện pháp khiến cho La Ngọc Khôn bồi thường tổn thất này chứ?"

"Cô cũng quá to gan rồi, chọc giận La Ngọc Khôn, cô cho rằng sau này còn có ngày sống dễ chịu sao?" Tiền thật sự quan trọng như vậy sao?

Trình Thất chê cười: "Anh không cần nói, tôi không trốn, ông ta dựa vào cái gì nói do Phi Vân Bang chúng tôi làm? Có chứng cớ không? Hơn nữa, nếu thật là tôi làm, tại sao tôi còn ở lại Trung Quốc? Tôi ngu ngốc à?" Không có chứng cớ, đừng hòng nói.

Khúc Dị chắc lưỡi: "Đầu cơ trục lợi các người rất lành nghề, tiền các người không muốn giao ra cũng không sao, bây giờ có thể đi theo tôi chứ?" Hay là trước bố trí cho bọn họ, sau đó, chờ đại ca trở về rồi nói, đại ca, lần này thật xin lỗi, anh đang ở Tòa thành Vatican rèn luyện cho tốt, nửa tháng sau, nhất định tìm anh về.

Ma Tử biết các anh em còn bất mãn đối với cô, cho nên không nói gì, chỉ yên lặng đi theo bên cạnh mọi người, lên xe trước, đem một tấm thẻ nhét vào lòng bàn tay Trình Thất: "Tổng cộng là hai tỷ!"

Trình Thất không có từ chối, cái này tới cũng được, cũng không cảm thấy Khúc Dị là một kẻ đần, cô cảm thấy anh ta sẽ lấy lại tổn thất từ Long Hổ, hai tay nhét vào túi, ngồi vào ghế lái phụ, bắt chéo chân, đợi xe chạy mới nói: "Bây giờ anh ấy không nhìn thấy, tôi lấy đi giấy tờ và tiền bạc của anh ấy, chỉ chừa lại điện thoại di động, nhưng số bên trong tôi cũng xóa mất, tôi chỉ có số ở Tòa thành Vatican, bây giờ còn chưa có liên lạc với các người sao?"

"Không có, buổi sáng Hạo Vũ trở về gọi điện thoại cho tôi, nói đại ca ở bên ngoài chơi rất vui vẻ! nhưng vài ngày nữa, không liên lạc được sẽ phát hiện có vấn đề!" Khúc Dị thành thật trả lời, hiện tại đại ca ăn cơm chưa? Có thể được người tốt bụng nào đó mang về nhà nuôi hay không?

Tại sao lại đột nhiên bị thương mắt? Không cách nào tưởng tượng một người mù làm sao sinh tồn nơi đất khách quê người, sẽ không bị lừa gạt chứ, ngày thường rất đẹp trai, nếu như bị bà già biến thái coi trọng. . . . . . Hay là ông già nào đó. . . . . . Không thể nghĩ, không thể nghĩ, quá đáng sợ.

Trình Thất day day thái dương huyệt, sau đó xì mũi coi thường: "Mạng của anh ấy lớn lắm, yên tâm, ông trời không dám thu anh ấy đâu !"

"Điểm này tôi đồng ý, từ nhỏ đại ca đã lăn lộn ở trong rắn độc mãnh thú, muốn tánh mạng của anh ấy cũng không dễ dàng như vậy!" Điểm này rất tự hào.

"Nghe nói trước kia anh ấy rất hận mẹ kế của mình ?"

Khúc Dị nhún vai: "Nào chỉ là hận? Mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ làm thế nào hại chết anh ấy, có một lần còn tìm đến sát thủ, khi đó đại ca mới mười hơn tuổi chứ mấy? Tôi cũng không biết anh ấy, nghe Hạo Vũ nói lúc ấy cậu ta cũng cho rằng đại ca chết rồi, kết quả có một cô bé nào đó đưa anh ấy trở về, phúc lớn mạng lớn a, sau khi vừa thoát khỏi miệng hùm, mới nghĩ ra biện pháp đi du học, nếu không đã sớm xong rồi !" Một đứa bé, làm sao đấu hơn được một con bò cạp trưởng thành?

Trình Thất vẫn nhàm chán nhưng trong lòng đã có gợn sóng, không trách được đã nhiều năm còn hỏi cô tại sao ban đầu đưa anh trở về, nếu lúc ấy biết sau khi anh trở về sẽ đối mặt với mẹ kế ác liệt như vậy, cô tình nguyện vẫn nuôi dưỡng anh ở bên cạnh, làm trâu làm ngựa cho cô, chẳng lẽ anh một mực trách cô đưa anh trở về sao?

Vậy thì quá oan uổng, lúc ấy làm sao biết những chuyện này? Cũng chỉ biết rõ đối phương là một cậu ấm nhà giàu, ăn sung mặc sướng, không hiểu chịu khổ, cảm thấy mang theo bên người là gánh nặng, ai ngờ. . . . . .

Trời mới biết tên cháu trai tài giỏi như vậy, đã tiễn đưa thiên tài đi rồi, nếu không bây giờ Phi Vân Bang cũng có thể nổi tiếng trên thế giới rồi, lỡ một bước chân thành thiên cổ hận a.

Năm ngày sau. . . . . .

"Còn không ăn? Tên nhóc này đủ bướng bỉnh, ăn một miếng đi, rất sạch sẽ, tôi nhìn tận mắt thấy đứa bé kia chỉ gặm một cái, cầm đi!" ông già đem một cái đùi gà rán đưa đến khóe miệng người đàn ông.

Lạc Viêm Hành đã khôi phục lại bình thường, chỉ bởi vì có chút nguyên nhân mà tinh thần không phấn chấn, giống như tên ăn xin ngồi trên chiếu bên đống rác, ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt đẹp trai đã bẩn thỉu không chịu nổi, trên người càng tỏa ra mùi mồ hôi bẩn nồng nặc, chán chường nhìn trời, cũng không biết có phải Thượng Đế đang dùng ánh mắt chế nhạo nhìn anh hay không.

Thân phận đặc biệt, không thể tùy ý tìm cảnh sát, trên thế giới người muốn giết anh nhiều lắm, chỉ có thể ở nơi này chờ cứu viện.

Dĩ nhiên, hình dạng giống như quỷ nửa chết nửa sống cũng không nghĩ tới đói bụng, có lẽ mỗi người đàn ông thất tình đều trải qua quá trình này, đối với chuyện gì đều không hăng hái, cũng không quan tâm đến chuyện sống sót, mỗi ngày ông già đều đến, lắc đầu một cái: "Lấy đi!"

"Tên nhóc này, cần gì làm khó thân thể? Hỏi cậu, cậu lại không nói, thật không ăn sao? Cái bụng cậu đang réo gọi!" Ông già cũng bắt đầu nể phục đối phương chịu nhịn đói, dứt khoát đem đùi gà xé ra.

Mùi thịt gà thơm không ngừng kích thích vị giác của người đàn ông, trong miệng ứa nước chua, năm ngày rồi, ngoại trừ uống nước, thật sự không ăn gì, dạ dày không ngừng co bóp, nhưng ăn loại đồ ăn này sao? Cho dù nghèo túng đi nữa cũng không ăn đồ thiu cơm thừa chứ? Nuốt nước miếng, còn muốn từ chối, thịt đã bị nhét mạnh vào trong môi mỏng.

Giống như bị đói khát một thế kỷ, miệng hơi dính đến nước cam lộ trong veo liền không cách nào buông ra, nghĩ thầm, dù sao không có người biết anh, thử nhai một chút, nhíu mày bắt đầu ưu nhã nuốt vào, dường như mùi vị vô cùng ngon miệng.

Ông già cười, đem mấy cái đùi gà khác cũng nhét vào trong tay đen thui của người đàn ông: "Như vậy mới đúng, ăn nhiều một chút, nhìn cậu đoán chừng không phải là người chịu khổ vất vả kiếm sống, tỉnh lại đi, tôi không hi vọng thấy người giống như tôi, cậu nhóc, không nên cảm thấy cái gì mất mặt, tôn nghiêm tuy rằng quan trọng nhưng so với sinh mạng, không đáng giá nhắc tới, tôi dạy cho cậu làm thế nào để được ăn, thật ra rất đơn giản, dù sao bản thân cậu là người mù, càng có thể lấy được lòng thương hại của mọi người, nếu như cậu muốn càng nhiều, cũng được, tự tay đánh gãy chân của mình, không bao lâu, cậu có thể bắt đầu làm lại!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui