Đại Ca Xã Hội Đen "Cầm Thú Tinh Khiết"

Tiểu Lan nuốt nước miếng, không ngờ xã hội đen kiếm tiền đáng sợ như thế, lần sau là bao nhiêu? Lần sau nữa, không phải trở thành triệu phú sao? Nghĩ như thế, thật ra vì mục tiêu này chết cũng đáng giá, cứ dựa theo tiền lương của cô một tháng vài ngàn như vậy, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không thể thực hiện được?

Đông Phương Minh cũng nói: "Các cô phải biết, nếu không phải Đại Tam nhận ra chúng tôi, cơ hội này căn bản không tới phiên các cô, chỉ cần lần này cùng nhau sống chết, tương lai có cơ hội, chúng tôi cũng sẽ giao cho các cô đi làm đầu tiên, không phải lần nào cũng hung hiểm như vậy!" Dĩ nhiên, lần này cũng chừa đường lui cho bọn họ, lúc nào bị cảnh sát bắt thì nói bị người ta ép buộc, đây chính là xã hội đen a, aiz, cứ có cảm giác đang dụ dỗ em gái nhỏ!

"Tôi. . . . . . Tôi không sợ!" Một cô gái nhỏ giơ tay, thật giống như đột nhiên hiểu ra, không sao cả, nói: "Tôi tin tưởng Chị Thất sẽ bảo vệ cho chúng ta!" Cùng lắm thì chết thôi, trong chớp mắt cũng không có gì đáng sợ.

"Tôi cũng không sợ, Chị Thất, hi vọng về sau chị sẽ tiếp tục trọng dụng chúng tôi, chúng tôi cũng rất hy vọng có thể cùng mọi người trở thành anh em tốt chết sống có nhau, từ nay về sau cùng hưởng vinh hoa!"

"Cùng hưởng vinh hoa!"

Trình Thất nhếch môi, cứ nói đi, tiền vật này, người gặp người thích, cô không chờ mong họ lập tức nguyện ý vì Phi Vân Bang xông pha khói lửa, bởi vì cô tin chắc một ngày nào đó những người này cũng sẽ như các anh em, tình cảm chính là như vậy, phải từ từ xây dựng.

"Chị Thất, chị xem bây giờ tôi giống cảnh sát không?" Tiểu Lan bắt chước trên TV, đứng thẳng người không khiêm tốn, không lên tiếng, ánh mắt bén nhọn vô tình, không hãi sợ sống chết, một tay nắm súng lục bên hông, một tay chống nạnh, đi tới đi lui bên cạnh Trình Thất, thật giống như đang suy đoán người này tốt xấu.

"Như vậy quá ra vẻ, tự nhiên một chút, không nên hở một tí là sờ súng, đúng rồi, chính là như vậy, giống như sáng nay dạy cho các cô là được, các cô phải nhớ, bây giờ các cô là cảnh sát bảo vệ công lý, mà bọn họ là súc sinh muốn gieo họa cho gia đình của các cô, là súc sinh, đối đãi với súc sinh, vẻ mặt không cần ôn hòa, không cần giảng lý lẽ với bọn chúng, bởi vì bọn chúng nghe không hiểu tiếng người, biết không?"


Các cô gái cùng nhau gật đầu.

Ma Tử lặng lẽ dựng thẳng ngón cái, không hổ là Chị Thất, mấy câu nói có thể xong chuyện, nhìn về phía anh em Phi Vân Bang nói: "Đã đến lúc rồi, chúng ta nhất định phải đem hàng đi trước khi cảnh sát đến, mặc kệ gặp phải chuyện gì, tuyến đường tuyệt đối không thể sửa đổi, cho dù ở phía sau có người đuổi theo cũng vậy, dù sao Đại Tam và chúng ta chung đụng rất nhiều năm, nếu không vạn bất đắc dĩ, không thể ngẩng đầu lên!" Đông Phương Minh đem thuốc màu bôi lên gương mặt đẹp trai.

Đông Phương Minh cũng đem các loại thuốc màu vẽ loạn lên mặt những người khác, cố gắng che giấu.

So với người lạ, bọn họ có kinh nghiệm hơn nhiều, cái chữ sợ này đã nhiều năm không biết viết rồi.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Trình Thất mới chậm rãi đứng dậy, tay phải nâng lên, thầm đếm đến mười, sau đó chém xuống.

‘toét, toét, toét, toét! ’

Cảnh sát ùn ùn kéo đến phá vỡ không gian yên tĩnh, hơn hai trăm người rối rít đứng lên, Tiểu Lan lấy loa vừa xông về trước vừa rống to: "Người phía trước nghe đây, các người đã bị bao vây rồi, bỏ vũ khí xuống, nộp vũ khí đầu hàng, tranh thủ sẽ được khoan hồng!"


"Người phía trước nghe đây, các người đã bị bao vây rồi, bỏ vũ khí xuống, nộp vũ khí đầu hàng, tranh thủ sẽ được khoan hồng!"

Salsa nghe vậy, lập tức nắm dây thừng, chuyển người lên trên mái nhà, lấy ra một khẩu súng thật giảm thanh nhắm ngay thân thể người cầm đầu, ‘Pằng’ một tiếng, bắn chính xác vào trên đùi, Không chút nào ngừng nghỉ, nheo mắt nhắm ngay bánh xe của mười chiếc xe hơi, ‘Pằng, pằng, pằng’ không lãng phí một viên đạn, từng viên bắn vào ngay giữa bánh xe ở bên cạnh bãi cỏ, không sai lệch.

"Con mẹ nó, có mai phục!"

"Anh Tam có mai phục!"

"Có mai phục!"

‘Pằng, pằng, pằng’

Đang chuẩn bị sắp xếp trên thuyền, người áo đen nhanh chóng đem chứng cớ ném xuống biển, vừa muốn lấy ra vũ khí đối kháng thì chỉ thấy vô số cảnh sát ùn ùn kéo đến, trong tay bọn họ cầm cúng máy tự động, mẹ nó, muốn cạy ra rương gỗ cũng không còn kịp nữa, căn bản không nghĩ ai có thể đến gần thuyền mức độ này mà thần không biết quỷ không biết, cho nên mới mang theo gần như là súng lục.


Súng lục làm sao đối kháng với Súng máy tự động? Xa xa nhìn lại, số người của đối phương tương đồng với bọn họ, thức thời cũng bắt đầu giơ tay, anh Tam sẽ có Long Hổ Hội che chỡ, ít nhiều gì cũng có thể bảo vệ tánh mạng, cùng lắm thì nói đây là muốn hiếu kính cho Lạc Nhị gia.

Đại Tam nhảy xuống xe tức giận mắng to: "Các người là cảnh sát ở đâu? Con mẹ nó, biết lão tử là ai không?"

Con mẹ nó, tôi quan tâm anh là ai ? Trình Thất nén hơi bật thốt, chợt nhìn thấy hai người đàn ông muốn chạy trốn, quay đầu nhìn về phía Salsa trên nóc nhà, nháy mắt ra dấu.

Salsa không cần khoảng cách, lập tức hiểu ngay, làn đạn đen như mực trong nháy mắt nhắm ngay hai người không biết chết sống, ‘Pằng, pằng’ hai phát liên tục.

"A a!"

‘Phù phù! ’

Hai người ôm chân ngã xuống đất.

Tiểu Lan hít một hơi lạnh, bắn rất chính xác, khoảng cách xa như vậy, cô ấy làm sao làm được? Vẫn cho rằng cô gái ngốc này hồ hồ, nhưng trong một đêm, có thể tìm được rất nhiều đồng phục cảnh sát và còi cảnh sát, Phi Vân Bang thật là ngọa hổ tàng long, lòng tin càng tăng lên gấp bội, ngay cả cao thủ như thế cũng nguyện mạo hiểm cùng cô, cho dù có chết cũng đủ lắm rồi, ném bỏ tất cả sầu lo, dĩ nhiên, âm thanh của người đàn ông quá lớn, tràn đầy khí thế, hơi khiếp đảm, rất cung kính hỏi: "Xin hỏi ông là ai?" Không phải là Lạc Viêm Hành tiếng tăm lừng lẫy đó chứ? Chưa ăn thịt heo nhưng chưa thấy heo chạy qua sao?

Nếu như thực sự là Lạc Viêm Hành, cần phải tìm cách rút lui.


"Tôi XXX!" Trong đám người, Lộ Băng hận không được vả một cái vô miệng cô, tôi nói cô có thể đừng hỏi một câu ngu ngốc như vậy được không? Trực tiếp ra lệnh một tiếng, lấy hàng a!

Ngay cả Trình Thất cũng nghĩ không ra, cô đang muốn làm gì?

Cả khuôn mặt Đại Tam cũng giống như bị động kinh, dĩ nhiên, còn chưa tới mức đối nghịch, nhìn cảnh sát này chắc chắn là một tay mơ mới xuất đạo, cố ý giơ ngón tay cái lên nói khoác nói: "Là bí thư tỉnh ủy! Bắt tôi? Cô bắt được không?"

Tiểu Lan nhất thời vỗ vỗ ngực, hù chết cô, không nói hai lời, lạnh lùng ngẩng đầu tức giận quát: "Bắt tất cả lại cho tôi!" Bí thư Tỉnh ủy? Lừa gạt quỷ đó? Làm như cô không thấy trên ti vi sao? Người đàn ông này bốn mươi mấy tuổi, bí thư tối đa cũng năm mươi tuổi, đợi chút. . . . . . Nhớ Chị Thất đã nói, lần này phải đánh nhanh thắng nhanh, bắt hàng không bắt người. . . . . .

Đại Tam lập tức lui về phía sau, hí mắt nói: "Cô thật không sợ?" Ở đâu ra tay mơ? Lá gan lớn như vậy.

Trình Thất đã muốn ra tay hành động. . . . . .

"Sợ. . . . . . Không sợ. . . . . . Đại Tam, ông đừng cho rằng tôi không biết trong xe chứa thứ gì, 13 thuyền súng ống đạn dược, cho dù cha ông có là Tổng thống quốc gia, cũng đủ để ông ngồi tù rồi !" Lúc nói chuyện, ánh mắt lay động không ngừng, như có một chút sợ hãi, sờ sờ cằm tiếp tục nói: "Như vậy đi, tôi ở cục cảnh sát khu Nam thành phố, nhận được lệnh cấp trên tới bắt ông, tay không quay về là không thể nào, nếu ông thật sự có bản lĩnh, tự mình tới cục cảnh sát lấy hàng, cũng đã nhượng bộ một bước rồi, tôi không bắt ông, thế nào? Tôi mang người tới đều xuất thân bộ đội đặc cảnh, ông muốn đánh, tôi cũng theo tới cùng!" Nhìn như vô cùng bình tĩnh, thật ra lòng bàn tay đã sớm chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, may nhờ thường ngày trong lúc rãnh rỗi xem không ít tiểu thuyết Xã hội đen, nếu không làm sao từ cái khó ló cái khôn cũng đủ để cô tiêu hóa rồi.

Đôi mắt Trình Thất lóe sáng, thật không nhìn ra, con nhóc này có tiềm lực như thế, liếc mắt nhìn Đông Phương Minh cùng nhau mỉm cười, như vậy càng có thể tiết kiệm thời gian đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui