Đại Ca Xã Hội Đen "Cầm Thú Tinh Khiết"

Khóe mắt người đàn ông giật một cái: "Cô cứ nói đi?" Nụ cười không giảm.

Bên này Hàn Dục đã dẫn người đem hàng hóa trong xe lấy ra, làm của riêng.

"Lạc Viêm Hành, con mẹ nó rốt cuộc tôi chọc tới anh lúc nào? Phải tự mình đến cướp?" Trình Thất nhanh chóng đưa tay ngăn lại các anh em muốn đổ máu, chỉ nghĩ phải lừa gạt cảnh sát như thế nào, về phần trên đường bị người uy hiếp, thật không có nghĩ qua, nếu không, hôm nay cũng sẽ không tay trắng rồi, làm sao kéo chân bọn họ?

Quả nhiên, Hàn Dục lướt qua tài xế xe Minibus thì mất hết tính người móc ra vũ khí bắn một phát tài xế chết ngay, sau đó cầm vũ khí tự nhiên giắt bên hông, một màn này làm cho người của Phi Vân Bang hoảng sợ run rẩy, cũng may Chị Thất ngăn cản bọn họ, nếu không đã sớm đánh rắm rồi.

Lạc Viêm Hành cười nhạo một tiếng, anh thật muốn xem cô có thể giả bộ tới khi nào, một tay sờ về phía cằm, ra vẻ đàng hoàng: "Đối xử với người không phục tùng, phương pháp duy nhất chính là làm cho cô ấy ngoan ngoãn nghe lời!" Lạnh lùng vô tình xoay người đi vào bên trong xe: "Rút lui!"

Hàn Dục vừa lấy xe vừa lắc đầu, từ trong kính chiếy hậu nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông không che giấu được nụ cười, cách trả thù ấu trĩ như thế cũng nghĩ ra, anh ta cũng muốn nghi ngờ chỉ số thông minh của đại ca mình, anh ấy còn cảm thấy thích thú, thật nhàm chán!

Sáng sớm đánh động mọi người chạy tới nơi này. . . . . . Đúng rồi! Nghe nói có hai người bị thế chân ở chỗ Lão Lưu, nghĩ như thế, ngược lại trả thù hợp lý, từ từ đem người bên cạnh cô từng bước từng bước trừ bỏ, nhìn thủ hạ bị mổ bụng moi tim mới gọi sống không bằng chết, cao! Thật sự là cao!

Chờ Trình Thất phục hồi lại tinh thần, hơn mười chiếc xe hơi đã sớm hất bụi, cô không nghĩ ra mục đích của Lạc Viêm Hành làm to như vậy, tin chắc 10 kg ma tuý đối với anh mà nói, tác phẩm được dịch tại di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn, không đáng một chút nào, duy nhất có thể chính là trả thù, có lẽ anh sớm biết người của đêm đó là cô rồi nhưng lại rất không có khả năng, nếu không, cô có thể đứng ở nơi này sao?

"Trời ạ Chị Thất, vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại chúng ta đi đâu tìm 10 kg hàng trắng giao hàng?"

"Chú Phùng và Lưu Nghĩa còn ở trong tay người ta!"

Lúc này, Trình Thất mới chợt hiểu ra, đúng vậy a, tại sao cô quên bọn người Chú Phùng? Hàng tuyệt đối không thể bị cướp đi, không nói hai lời, một thân một mình xoay người lên xe, đẩy ra tài xế đã chết, đạp mạnh cần ga lao theo phía trước, nếu không biết chuyện đêm đó, khả năng duy nhất như anh đã nói, muốn thu phục Phi Vân Bang, trở thành chi nhánh nhỏ dưới cờ Long Hổ.


Bộ máy tổ chức Long Hổ Hội quá lớn, trên có Tổng Hội Trưởng, dưới có hai vị hộ pháp, bảy vị trưởng lão, 34 chi nhánh, cho dù cô cam nguyện xếp hạng thấp xuống một chút, như vậy một khi đồng ý, người đứng đầu chi nhánh cũng sẽ không là cô, Long Hổ Hội sẽ tự phái người tới tiếp quản, ngay cả các anh em của cô cũng đều là tinh anh, nếu nắm trong tay người đứng đầu bang hội, có thể chèn ép tinh anh chớ nói chi là người đứng đầu chi nhánh, hay người già.

Chuyện này đối với cô mà nói căn bản là không thể, thà làm ngọc vỡ.

"Anh Hành, đuổi tới rồi!"

Lạc Viêm Hành gật đầu một cái, tỏ ý đã sớm dự liệu.

Lần đầu tiên Hàn Dục ca ngợi: "Không nhìn ra cô gái này còn rất có nghĩa khí, cũng không biết có thể kiên trì bao lâu!"

Điểm này Lạc Viêm Hành cũng muốn chứng thực, nghĩ lại hôm đó bị bắt cóc đã gặp phải những cao thủ, tinh thần tràn đầy hăng hái rất đáng quý, cố tình thu vào dưới trướng để trọng dụng: "Đám người kia không phải là tầm thường, nếu làm cho bọn họ phục tùng, chính là nhân vật trí dũng kiệt xuất trong thời buổi loạn lạc!"

"Anh cũng quá đề cao bọn họ chứ? Chỉ nhìn tư cách những người này . . . . . ." Cũng cực kỳ khinh thường.

Nhưng Lạc Viêm Hành không nghĩ như vậy, biết dùng người mới có thể làm chuyện lớn, tư cách không có nghĩa là bản thân không có năng lực, có thể dùng năm phút đồng hồ chạy thoát dưới mắt trên trăm viên cảnh sát, cũng không phải chuyện dễ dàng, so với giết cô, không bằng để cho cô ra sức cho Long Hổ, chợt cảm thấy dường như càng ngày càng thưởng thức cô gái kia, kinh ngạc hí mắt.

Trình Thất dùng hết sức vọt tới trước, đỉnh đầu thò ra ngoài cửa sổ không ngừng rống to: "Lạc Viêm Hành, anh dừng lại đó cho tôi, Lạc Viêm Hành, Lạc Viêm Hành. . . . . . Dừng xe, dừng xe Lạc Viêm Hành. . . . . ." Đáng chết, muốn thu phục Phi Vân Bang về anh ta sao? Thứ người như thế, muốn người tài năng đặc biệt nào mà không có? Cố tình níu lấy cô không thả, thật đúng là phải cám ơn anh cất nhắc.

Rốt cuộc ở đâu chiếm được ưu ái của anh ta? Vẫn giấu kín tài năng, vẫn bị người để mắt tới, tác phẩm được dịch tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, người bên cạnh quả thật cũng được cho là nhân vật trâu bò, Lộ Băng nhìn như quần áo lụa là nhưng thiên hạ thật không có loại bom nào anh ta hủy không được, mà bom do anh ta chế tạo ra, tuyệt đối không một người nào gỡ bỏ được.


Đông Phương Minh chính xác tốt nghiệp đại học danh tiếng, đầu óc thông minh, cho dù là tiếng địa phương các nơi hay ngôn ngữ các quốc gia, không có gì anh ta không biết, không hiểu, năng lực lãnh đạo càng thêm số một.

Ma Tử mặc dù vẻ ngoài xấu xí nhưng đối với bất cứ chuyện gì đã gặp qua là không quên được, trời sanh biến thái, Bàn Tử cũng được xưng là Lý Nguyên Bá tái thế, sức mạnh vô cùng, các anh em còn lại đều có bản lĩnh, một lòng khó được, bọn họ có thể trung thành không hai lòng, có thể đem toàn bộ những người này nghe theo lệnh của một người, quả thật so với lên trời còn khó hơn.

Mà cô làm được, hôm nay Lạc Viêm Hành muốn cướp người của cô, ngay cả cô cũng muốn thu nạp, để cho anh ta nằm mơ đi.

Chạy điên cuồng hơn hai giờ, xe dừng sát ở phía trước khu nhà cấp cao, đây cũng là lần đầu tiên Trình Thất tới nhà tên cháu trai, kinh ngạc nhìn khu nhà phía trước mênh mông bát ngát, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mười ngôi biệt thự lại có thể chiếm dụng gần phân nửa diện tích khu nội thành, xung quanh là rừng phong, trên sân cỏ xanh biếc đỗ mười chiếc máy bay tư nhân, vô số an ninh ngày đêm tuần tra, phiên bản hoàng cung hiện đại sao?

Ở giữa một tòa nhà cấp cao lấy phong cách châu Âu làm chủ, một cô gái hoa mắt, gần như biết càng nhiều thì càng nản chí, bao lâu cô mới có thể cùng các anh em có được cuộc sống đầy đủ hài hòa đến bực này?

Mười nóc nhà, sợ rằng người ở nơi này đều xem Long Hổ Hội là nhân vật không thể động đến, một câu nặng nghìn vàng.

"Người nào?"

Mắt thấy xe Trình Thất muốn xông vào, 30 tên bảo an tiến lên ngăn trở.

Trình Thất mơ hồ nhìn thấy khẩu súng bên hông của những người đàn ông, không thể không dừng lại, lật người xuống xe xông phía trước hô lớn: "Lạc Viêm Hành, con mẹ nó anh cút ra đây cho tôi, tôi cảnh cáo anh, nếu. . . . . ."


‘Để cho cô ấy vào đi! ’

Cái gì là dư âm còn văng vẳng bên tai? Con mẹ nó, anh ta đúng là giàu có, Trình Thất trợn mắt nhìn những kẻ chân chó kia một cái, nhanh chân chạy như điên vào ở giữa khu nhà cao cấp, không muốn thưởng thức cảnh đẹp, xông vào cửa chính nhìn đại sảnh giống như cung điện cùng người đàn ông ngồi ở bên trong ghế sa lon lật xem sổ sách, đánh là tự tìm đường chết, bởi vì bên cạnh anh có quá nhiều tay sai, tiến lên ôn tồn nói: "Lạc Viêm Hành, anh nói rõ ràng cho tôi, đến tột cùng phải như thế nào mới có thể trả đồ cho tôi?"

Lần đầu tiên không có dáng vẻ cợt nhã và lưu manh, trong con mắt hiện đầy nóng nảy.

Không đợi Lạc Viêm Hành mở miệng, Hàn Dục liền cười lạnh nói: "Trình Thất, không phải cô là người thích giả bộ ngu chứ? Không hề gì, chỉ muốn tiếp nhận Phi Vân Bang của cô!" Cho tròn ước mơ của lão Hội Trưởng.

"Không thể nào!" Trình Thất không chút suy nghĩ từ chối.

Mọi người hít một hơi lạnh, không ngờ lần đầu tiên có người dám ở ngay mặt không vâng lời đại ca, cô ta không sợ chết sao?

Hàn Dục cũng không nghĩ đến cô gái này sẽ từ chối, còn tưởng rằng cô đuổi theo chính là vì phục tùng, tại sao bướng bỉnh như vậy?

Lạc Viêm Hành hừ lạnh: "Xem ra Trình bang chủ không hề có thành ý!" Chưa từng ngẩng đầu lên nhìn, lười biếng lật xem vở.

Hai người lập tức tiến lên nắm Trình Thất kéo ra ngoài, vành mắt Trình Thất bắt đầu ửng hồng, vừa giãy giụa vừa rống to: "Lạc Viêm Hành, hàng có thể cho anh, nhưng mời đi Thanh bang nói một chút, tôi còn có hai người thủ hạ ở trong tay bọn họ, Lạc Viêm Hành, các người buông tôi ra, buông tôi ra. . . . . ." Thật là gặp quỷ sống, người này là ai vậy?

Lạc Viêm Hành không hiểu vào dưới trướng của anh dường như làm cho cô ủy khuất? Bao nhiêu người trông mòn con mắt, có thể tranh thủ tiến vào hàng ngũ bang hội còn không được, hay là thật sự chuẩn bị nổi lên tranh cao thấp với anh?

"Tôi đi, con mẹ nó!" Trình Thất thấy tránh thoát không ra, trực tiếp nhấc chân tàn nhẫn đạp ngã hai người, lần nữa vọt tới trước mặt người đàn ông: "Trừ cái này, cái gì tôi cũng có thể đồng ý với anh!"

"Cô nói cái gì, cụ thể bao gồm những gì?" Lạc Viêm Hành vẫn không chút để ý.


Trình Thất rất nhanh nắm hai quả đấm, nhìn mười mấy tinh anh xung quanh một chút, cắn chặt cánh môi, trong đầu lẩn quẩn suy nghĩ Lưu Nghĩa và Chú Phùng bị moi tim mổ bụng, chết không toàn thây, cố gắng hít sâu một cái, ánh mắt mê ly chuyển tới người đàn ông đến giờ cũng chưa từng nhìn qua cô, nhìn gần ba phút, thấy đối phương quả thật không để ý, yên lặng cúi đầu, vành mắt đỏ lên chậm rãi quỳ xuống.

Nhớ các anh em đã nói qua, soáng là người Phi Vân Bang, chết là quỷ Phi Vân Bang, xem như cô đồng ý, bọn họ cũng sẽ tình nguyện tự sát, tuyệt không chối bỏ, cô cũng có thể, chết cũng chỉ là lúc chợp mắt nhưng cô không thể để cho bọn họ chết, năm năm, hơn năm trăm người chỉ còn sót lại bọn họ, cũng tin chắc cô có thể dẫn bọn họ lần nữa đứng lên, cô làm sao nào phụ lòng bọn họ?

Không biết vì sao chọc đến người đàn ông này, không biết vì sao biến thành như vậy, càng không biết đến tột cùng đối phương muốn như thế nào mới có thể bỏ qua cho cô.

Khâu Hạo Vũ trợn mắt hốc mồm, lẩm bẩm nói: "Anh Hành. . . . . . Cô. . . . . . Cô ấy quỳ xuống trước mặt anh. . . . . ." Thiệt hay giả? Một người chết còn không sợ lại vì hai người thủ hạ làm cho cô quỳ xuống? Hơn nữa nhìn bộ dáng kia, lần đầu tiên quỳ xuống trước người ta? Cái này cần chịu đựng bao nhiêu áp lực trong lòng mới có thể làm được?

Lạc Viêm Hành rõ ràng ngơ ngẩn, bàn tay nắm sổ sách khẽ buộc chặt, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn sang, tầm mắt nhắm ngay mặt của cô gái, muốn nhìn biểu hiện rất nhỏ lúc này trên mặt cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, muốn nhìn xem trong đáy mắt quật cường đã sớm có tia máu giăng đầy hay không. . . . . . Không làm sao được, cho dù anh ép buộc mình như thế nào, thủy chung chỉ là một mảnh hư vô, vừa muốn đưa tay chạm tới thì lại ngại vì có chút nguyên nhân, không thể không kiềm lại.

Hàn Dục nhìn thấy dường như cô gái ẩn nhẫn, cả người đều phát run, tức giận sao? Cảm thấy khuất nhục? Tại sao lại muốn làm như vậy? Bằng lương tâm mà nói, muốn anh ta vì mấy tên thủ hạ mà quỳ xuống trước một người vô cùng đáng ghét, anh ta không làm được, đột nhiên có chút hâm mộ bang phái nhỏ này rồi, người tuy ít nhưng mọi người tình như tay chân, a! Không biết, một ngày nào đó anh ta và Diệp Thành bị người uy hiếp, đại ca sẽ vì bọn họ quỳ xuống chân bọn họ sao?

Trình Thất vô cùng tức giận, ở trong lòng không ngừng mắng chửi, cái này còn chưa đủ sao? Còn muốn như thế nào nữa? Hút hút lỗ mũi, chưa bao giờ ủy khuất như vậy, con mẹ nó, dù sao mặt mũi cũng vứt xuống nhà bà ngoại rồi, không ngại làm một chút cực đoan, rút ra chủy thủ trong ngực, nhắm ngay cổ họng, khẳng khái chịu chết nói: "Phi Vân Bang cũng không phải của một mình tôi, không phải tôi nói có thể thì có thể, tôi không cầu mong gì khác, chỉ hy vọng các anh em có thể an hưởng tuổi già, từ đó quy ẩn nông thôn!" Nói xong cũng nhắm mắt đem lưỡi đao bén nhọn hung hăng đâm vào cổ họng.

"Đem đồ vật trở về!"

Một tên đàn ông xem như bị tánh bướng bỉnh của cô gái này đánh bại rồi, đứng dậy đi về phía lầu hai, cuối cùng bổ sung: "Lui về nông thôn ở ẩn, đừng quên cam kết của cô!"

Trình Thất vẫn chịu nhục đứng dậy, theo mấy người đàn ông cùng nhau ra khỏi phòng, cho đến khi lên xe mới vỗ ngực lầm bầm lầu bầu: " Lui về nông thôn ở ẩn, tôi về cái bà ngoại anh đó!" Khổ nhục kế, thử là trúng! Chết? Anh ta còn chưa chết, tại sao cô đi tìm chết? Nếu anh muốn thu phục Phi Vân Bang, tự nhiên sẽ không để cho cô chết, Hừ! Cái gì Lạc Viêm Hành vô địch vũ trụ? Mưu kế nho nhỏ đã bị lừa.

Hơn nữa, giết cô truyền ra ngoài cũng không dễ nghe phải không? Kết quả là lợi dụng một loạt chiến thuật tâm lý, giành chiến thắng trong gang tấc, nhưng quỳ xuống là chân thật, đến giờ đầu gối vẫn còn ở trạng thái tê dại, Lạc Viêm Hành, đầu gối lão nương không phải quỳ tốt như vậy, tôi còn trẻ tuổi, có nhiều thời gian chơi với anh, chỉ sợ đến lúc đó tên già anh không chịu nổi giày vò!

Nhếch miệng, lộ ra hàm răng lạnh lẽo, hận không được cắn đứt cổ họng tên khốn kia, chuyện này làm cho cô tức giận, lấy tốc độ 180 km/h, núi xanh còn đó, sẽ có ngày nổi danh đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui