Đại Ca Và Mít Ướt FULL


Tiết này là tiết thể dục, giáo viên yêu cầu mỗi học sinh đều phải chạy 800m.

Còn chưa bắt đầu mà Khương Điềm đã cảm thấy chán nản, cô còn nhớ lúc trước mình thi chạy 800m về bét.
Tiếng còi vang lên, nữ sinh trong lớp bắt đầu xuất phát.
Rất nhanh Khương Điềm đã bị tụt lại phía sau.

Bộ ngực no đủ của cô không ngừng nhảy nhót, thoạt nhìn phá lệ mê người.
Những học sinh nam cũng nhanh chóng tụ vào một chỗ, nhìn chằm chằm ngực của Khương Điềm mà thèm thuồng.
Mấy nữ sinh thấy Khương Điềm được yêu thích như vậy thì không khỏi ghen ghét.

Trong đó có người cố tình chạy chậm lại để Khương Điềm đụng phải mình.
Bất ngờ đụng phải khiến Khương Điềm không tránh khỏi việc ngã xuống đất.

Đầu gối của cô cọ trên mặt sân đến nỗi túa máu.
"A, Khương Điềm, xin lỗi cậu nha.

Tôi không biết cậu chạy chậm như vậy, cứ nghĩ phía sau đã không có người nữa."
Trần Nguyệt cười đầy giả dối, tỏ vẻ lo lắng đi đến trước mặt cô.
Lúc này lại có một nữ sinh khác lên tiếng: "Đây cũng đâu phải lỗi của Trần Nguyệt.


Ai biết còn có người chạy chậm như thế.

Mắt của cậu cũng đâu có mọc sau lưng mà biết được đằng sau có người."
Khương Điềm tức giận nắm chặt tay, nhưng cố tình cô lại không thể phản bác được vì dù sao cũng là cô đâm vào người ta trước.

Cô vừa giận, nước mắt lập tức đảo quanh trong hốc mắt.
Trần Nguyệt thấy vậy lại càng thêm đắc ý.

Mà những người khác trong lớp cũng đã sớm quen việc cô lập Khương Điềm.

Cho dù có nữ sinh dám trắng trợn bắt nạt cô thì cũng chẳng có ai đứng ra bênh vực.
"Cậu ấy bị thương nên không học tiếp được.

Tôi đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi."
Tô Dĩ Nam lạnh nhạt nói xong, lại làm trò trước mặt mọi người bế Khương Điềm lên.
Được Tô Dĩ Nam ôm theo kiểu công chúa trước mặt bao người như vậy, Khương Điềm lại thành công rước thêm một loạt ánh mắt ghen ghét của các nữ sinh.
Tô Dĩ Nam ôm cô đến phòng thay quần áo xong cũng không có ý định rời đi.
"Cậu mau đi ra ngoài đi.


Đây là phòng thay đồ nữ.

Nếu để người khác nhìn thấy sẽ nghĩ cậu là biến thái mất."
Khương Điềm duỗi tay đẩy đẩy ngực hắn.

Tên sắc lang này không phải là muốn nhìn cô thay quần áo đấy chứ?
"Tôi nhìn vết thương trên chân cậu một chút.

Nếu không có gì thì tôi sẽ ra ngoài ngay."
Tay Tô Dĩ Nam đã sờ đến cạp quần của cô.
Khương Điềm không lay chuyển được hắn, cuối cùng cũng đành để mặc hắn cởi quần của mình ra.

Lúc này cô bị Tô Dĩ Nam nhìn chằm chằm nên chỉ số thông minh tạm thời thụt xuống.

Nếu chỉ muốn nhìn vết thương trên đầu gối thì chỉ cần xắn quần lên là được, đâu nhất thiết phải cởi quần ra?
Kết quả cô lại bị Tô Dĩ Nam lừa cởi quần.
Quả nhiên sau khi cởi quần ra, Tô Dĩ Nam lập tức nhìn thấy vết thương trên đầu gối của Khương Điềm còn đang chảy máu.
Tô Dĩ Nam đau lòng cúi xuống hôn hôn miệng vết thương.

Môi của hắn lạnh lẽo chạm vào miệng vết thương khiến Khương Điềm run rẩy.
Nhưng mà đang trong lúc Khương Điềm cảm động vì được hắn dịu dàng an ủi thì bỗng nhiên miệng của Tô Dĩ Nam đã bắt đầu có xu hướng di chuyển lên phía trên đùi của cô.
Từ đầu gối rồi chậm rãi chuyển tới giữa háng, cuối cùng cách một lớp quần lót nặng nề liếm tiểu huyệt của cô.
"A! Cậu đừng liếm chỗ đó!"
Thanh âm của Khương Điềm mềm hệt như kẹo bông gòn khiến Tô Dĩ Nam càng thêm mạnh mẽ liếm mút hoa huyệt của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận