[Đừng có cãi mẹ!]
Kim Taehyung về nước ngay tối hôm đó, dẫu vậy thì hắn cũng chẳng thoát được việc ở cùng người lạ. Nhà bị chia đôi, phòng cạnh bên cũng dọn để Lee Sarang đến ở. Ba hắn nói là để bồi đắp thêm tình cảm cho đôi bên.
Nhà hắn không quan trọng chuyện ăn cơm trước kẻng hay đại loại thế, nhưng chắc chắn sẽ quan trọng hoá vấn đề môn đăng hộ đối. Kim Taehyung cất điện thoại vào túi quần, tay cầm theo áo khoác muốn đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa mở, Lee Sarang đã đứng ở trước mặt. "Anh định đi đâu thế ạ?"
"Tôi đến công ty." Kim Taehyung khoá của phòng, cũng chẳng nói thêm điều gì nữa. Mới vừa về nước, hắn đã nôn nao muốn tìm xem Jeon Jungkook đang ở cái chốn nào.
Có một hôm hắn gọi cho cậu bằng điện thoại khác, còn nghe thấy tiếng ngáy o o của ai đó. Giữa đêm lại phát điên gọi như vậy khiến hắn mới phát hiện hoá ra Jungkook sớm đã tìm được người nào đó cạnh bên chăng?
Kim Taehyung vừa hỏi, tim Jungkook đã bình bịch hẫng đi một nhịp. Cậu không nói nên lời, dứt khoát cúp máy chặn số.
Giám đốc cũng chẳng có gì để gọi tiếp, căn bản ngay lúc đó thật sự thất vọng. Rằng hắn nghĩ Jeon Jungkook bản tính kì cục chắc chắn sẽ khó lòng quen ai, thế mà nào ngờ trong khoảng thời gian hắn ở nước ngoài. Cậu đã lên giường với người ta luôn rồi.
Nhưng đó vốn chỉ là suy nghĩ nhất thời của hắn, Kim Taehyung của hiện tại nói đến công ty thực chất là tìm tới nhà trọ của cậu. Hỏi xem Jeon Jungkook đã đi cùng ai, xui xẻo rằng đại ca không giao du với mọi người, hắn hỏi đến người ta còn chẳng biết Jungkook có ở đây bao giờ.
Kim Taehyung thất vọng đôi chút, hắn thật sự đến công ty. Ngồi thừ ra, gõ lạch cạch gì đó trên bàn phím. Dẫu sao hắn cũng có thể tìm thông tin của cậu, tiếc là người đã muốn trốn thì có tìm cũng chẳng ra.
Đám đàn em của cậu cũng biến mất như bốc hơi, chẳng ai còn ở lại nơi phồn hoa, hay những cửa tiệm mà bọn họ lui tới. Chỉ vì đại ca đến đâu, chúng nó sẽ đi đến đó. Bây giờ nhàn rỗi ngồi nhìn đại ca quay tới, quay lui với chùm chanh, chùm quýt ở ngoài vườn.
Đầu Đinh nhìn đại ca ngồi trên ghế, mắt chăm chăm vào chanh, miệng nhóp nhép nhai không ngừng. Tai hệt như vểnh lên để nghe lời bác sĩ giải thích gì đó, Jungkook mỗi tháng sẽ phải đến bệnh viện. Sắp tới là tháng thứ ba, bụng bự lên khi cậu nhìn vào gương. Đại ca vô tư làm mọi thứ, chỉ không ngờ đàn em nhìn đến nổi nhớ hết một ngày của cậu làm gì luôn rồi.
Khuyên Mày nhìn vào một khoảng sân vườn, nó hồi tưởng lại hoạt động theo thời khoá biểu của đại ca. Buổi sáng Jungkook thức dậy lúc sáu giờ, ăn sáng sau đó đi chợ mua thức ăn. Buổi trưa sẽ trốn Không Lông Mày đội nón ra vườn, hôm thì hái chanh, ngày sẽ hái quýt. Vào cử chiều sẽ ăn dặm, ăn mọi thứ mà chúng nó mua về cho cậu rồi mới leo lên giường ngủ trưa vào lúc bốn giờ chiều. Ngủ đến sáu giờ sẽ tắm rửa rồi ăn cơm tối, Jungkook nằm thẳng tay, thẳng chân trên giường đọc hướng dẫn chăm sóc em bé rồi tự lực mát xa bụng.
Tất nhiên đôi khi thằng Khuyên Mày sẽ ngồi bên cạnh chống cằm, chọt chọt ngón tay vào bụng cậu. "Đại ca này! Bao giờ em bé mới đạp nhỉ?"
Jungkook cũng chọt chọt vào bụng, cậu chăm chú nghĩ ngợi sau đó lắc đầu. "Tao cũng không biết nữa!"
Đại ca không buồn bã lắm vì những ngày này vẫn luôn ăn no, ngủ kĩ. Hai lần tái khám sẽ trốn Không Lông Mày lượn một vòng đến trước cửa nhà hắn ngó vào một chốc, không biết là làm gì nhưng sau đó lại tiếc nuối trở về chỗ Không Lông Mày để đi về quê.
Jungkook sống yên bình bao nhiêu thì Kim Taehyung càng sầu não bấy nhiêu, giả dụ như những lúc giám đốc nhớ về cậu. Hắn sẽ không thể ngủ được, rồi cứ vậy đem công việc ra tiếp tục làm, thuốc ngủ vài ba hôm sẽ lại sử dụng. Hoặc là đày đoạ những nhân viên trong công ty phải tăng ca đến khuya muộn cùng mình.
Bấy nhiêu chưa đủ, Kim Taehyung tiếp tục đổi số điện thoại. Hắn chẳng dừng lại việc gọi điện hay nhắn tin đến cậu, giám đốc càng cố gắng, Jeon Jungkook sẽ càng tuyệt tình chặn số. Đôi khi cậu sẽ bắt máy rồi im lặng nghe hắn nói, sau đó mím môi tắt đi. Hay vài lúc sẽ đọc tin nhắn giám đốc gửi rồi lặng lẽ mỉm cười. Thật ra Jungkook rất muốn phản hồi rằng cậu cũng nhớ hắn.
Vài hôm nữa Jeon Jungkook lại đến bệnh viện khám thai, mỗi lần như vậy sẽ rất tủi thân. Vì ai cũng đều sẽ đi cùng chồng, riêng cậu lại đi cùng đàn em. Nếu như là Không Lông Mày thì nó sẽ chu toàn mọi việc, nhưng đến Khuyên Mày sẽ biến thành dẫn theo con đi khám cùng.
Jungkook nằm nghiêng người, cậu nhìn tin nhắn của số máy lạ. Đại ca chớp mắt, một tin nhắn nữa được gửi đến, Jeon định chặn số nhưng Kim Taehyung lại tiếp tục nhắn thêm hai tin.
[Anh]
[Trả lời tôi đi, nếu không tôi sẽ phải uống thuốc ngủ đấy. Thật bức bối.]
Jungkook quyết tâm từ bỏ một cách mãnh liệt, cậu nhìn như vậy cũng rất xót nhưng sau đó chẳng hề đáp lời.
Kim Taehyung bên này điên cuồng gõ phím, hắn gửi vô vàn tin nhắn. Sau đó ghi âm giọng nói rồi gửi đi.
[Tôi chưa có ăn tối, muốn ăn anh]
[Không phải, tôi gõ thiếu. Muốn ăn cùng anh.]
[Jungkook, ba tôi muốn tôi phải lấy người ta.]
[Tôi không có thích nhỏ tuổi nữa, vừa phiền lại vừa điệu đà. Muốn gặp anh, muốn hôn anh một cái.]
«Jeon Jungkook, tôi nhớ anh lắm.»
Jungkook không chịu nổi sự phiền phức này, hoặc là vì cậu mủi lòng rồi nên chẳng nỡ chặn hắn. Đại ca nhắn lại một tin nhắn rất ngắn, nhưng chẳng hề liên quan đến những gì hắn đề cập.
[Toui ngủ rồi, đừng cÓ phiền. Tôi không đOjc đăU]
Kim Taehyung nhìn thấy hồi đáp đã rất buồn cười. Jeon Jungkook không phải vừa mớ ngủ vừa trả lời hắn đâu nhỉ, trông giống trẻ con nhưng làm giám đốc cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Giám đốc lại không biết Jeon Jungkook vì run tay mà sai chính tả, đại ca muốn gỡ tin nhắn lại chẳng biết ấn ở chỗ nào. Sợ tìm người giúp đỡ sẽ bị mắng vì còn qua lại với Kim Taehyung. Jungkook xấu hổ ôm chặt gối, ngày hôm nay sẽ chỉ là ngoại lệ. Qua hôm sau Jungkook sẽ không nhẹ dạ như vậy nữa.
___
phải gặp nhao để chăm bầu hoi😋 khum phải phù thuỷ nên nói kh dới viếc ngược nhe hịiihi
à khúc sai chính tả của jeon kookoo là cố tình đồ đó
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...