Đại Ca Uống Trà Sữa Không
Danh Hoài và Ngọc Cảnh Anh tức tốc chạy lên lầu.
Chỉ thấy trước cửa phòng khách có ba bốn người mặc áo đen đứng, bộ dáng hung thần ác sát không chút thiện ý nào.
Vệ sĩ thấy Danh Hoài có chút chần chừ sau đó cũng không ngăn cản mà để người tiến vào.
Danh Hoài vừa đi vào thì cơn tức giận từ đâu ập tới như núi lửa phun trào.
“Ông tới đây làm gì? Cút đi.”
Cậu xông tới chắn trước mặt mẹ mình, hệt như một con thú hoang giương nanh bảo vệ lãnh địa, liên tục gầm gừ đối với người đàn ông trước mắt.
“A Hoài bình tĩnh đi con.”
“Mẹ cứ để con lo.
Đối với loại người này chúng ta cứ lấy muối mà đuổi đi.”
Danh Vĩ không ngờ đứa cháu lâu rồi chưa gặp lại tuyệt tình đến như thế.
Bất quá, vốn là người có kinh nghiệm lâu năm trên thương trường, ông cũng không tỏ ra giận giữ hay mất kiên nhẫn chút nào, chỉ nhẹ nhàng điềm tĩnh nói.
“Ta đến đây là có chuyện chính sự muốn nói.
Ta biết mấy năm qua để hai mẹ con cháu chịu thiệt thòi.
Nay..”
“Cút…”
Danh Hoài hai mắt long sòng sọc, mắt đỏ ngầu vì tức giận, cậu ngắt ngang lời lão già này vì không muốn nghe mấy lời dối trá đó nữa.
Năm đó mẹ con họ đã chịu biết bao nhiêu uất ức khổ sở, nếu không phải có nhà Tiêu Oánh giúp đỡ, có khi cậu và mẹ chẳng còn mạng để sống tới tận bây giờ.
Thế nhưng vào miệng người đàn ông độc ác này chỉ là chút thiệt thòi.
Nực cười làm sao.
Ngọc Cảnh Anh thấy tràn cảnh trước mặt cũng sững người không biết làm gì.
Nhưng nhanh chóng anh cũng hiểu ra, Danh Hoài ghét lão già này, lão già này trước kia chắc chắn là ức hiếp mẹ con cậu.
Đã thế thì Ngọc Cảnh Anh cũng không cần nghĩ ngợi nhiều.
Anh nhanh chân chạy đến nhà bếp cầm hũ muối hột thường ngày ngâm rau lên đưa cho Danh Hoài.
Quả nhiên là đúng ý với Danh Hoài quá mà, cậu ngay lập tức vốc từng nắm muối to rải vào người Danh Vĩ.
“Ông đi mau đi.
Cút đi.”
Làm hệt như những gì ngày ấy bọn họ đã làm với mẹ con bọn họ.
Danh Vĩ có chết cũng không nghĩ có ngày mình bị rải muối xua đuổi bởi chính cháu nội của mình.
Ông ta la oai oái, vệ sĩ thì ba chân bốn cẳng che chắn cho ông chủ nên cũng không thoát khỏi số phận bị ném trúng.
“Này..
cháu..
“Danh Hoài à.”
“Thứ xúi quẩy.
Đi đi.”
Trong nhà phải nói là một mớ hỗn loạn.
Tiếng người la hét, tiếng chân giẫm hỗn loạn trên sàng.
Cuối cùng, Danh Vĩ dưới sự hộ tống cũng được đưa ra khỏi nhà mà rời đi.
Lúc đó trên chiếc áo đắt tiền của ông ta vẫn dính một mớ muối hột.
Danh Hoài tức giận thở phì phò, cho dù đã đuổi được người đi, nhưng những đau đớn cả nhà ông ta gây cho mẹ con họ sao có thể xoá đi một hai ngày.
“Danh Hoài, bình tĩnh lại đi con.
Không sao đâu.”
Triệu Xuyến Chi ôm chặt lấy con mình, vuốt nhẹ lưng con tựa như ngày bé.
Bà biết con trai mình thường ngày luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực chất trong thâm tâm vẫn có những đau đớn không thôi.
Vết sẹo năm ấy đã vỡ vụn ra rồi, không cách nào vá lại.
Phải mất một lúc lâu sau, Danh Hoài mới bình tĩnh lại.
Cậu khuyên mẹ về phòng nghỉ ngơi, sau đó chui thẳng vào phòng đắp chăn lại.
Ngọc Cảnh Anh sao có thể để người yêu mình chán nản như thế.
Anh cũng nhanh chân chui vào chăn, ủ ấm cả người đang lạnh lẽo của ai đó.
“Anh sẽ không ghét bỏ em chứ?”
Hành động lúc nãy của Danh Hoài có phần thô lỗ, lại không hề kính trọng người lớn.
Nhưng Danh Hoài tuyệt nhiên không chút nào hối hận khi làm việc đó.
Thậm chí cậu sẵn sàng rút dao ra nói chuyện nếu những kẻ đó tới thêm lần nữa.
Nhưng trong thâm tâm cậu vẫn sợ A Anh sợ mình, cho mình là vô phép.
Những hình tượng trước đó như một bức tượng tràn đầy vết nứt vậy.
“Không sao đâu.
Anh tin em có lý do mà.
A Hoài, bộ dáng em bảo vệ mẹ lúc nãy cực kì soái đó.”
Ngọc Cảnh Anh chui rúc vào trong lồng ngực người yêu, dụi đi dụi lại làm nũng.
So với người đàn ông xa lạ đó, anh càng thêm tin tưởng A Hoài của mình hơn.
Chắc chắn bọn họ đã làm gì đó khiến Danh Hoài phải tức giận.
Giữ lấy điều đó trong đầu, Ngọc Cảnh Anh ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Danh Hoài nhìn người yêu mình nói chuyện giọng nhỏ dần dần, sau đó ngủ đến chảy cả nước miếng thì cuối cùng tâm trạng cũng bình ổn vui tươi trở lại.
Đúng vậy, những người đó cứ để sang một bên.
Việc gì cậu cứ phải buồn rầu vì những người không xứng chứ.
Chụt…
Hôn nhẹ vào trán của người yêu, sau đó Danh Hoài cũng ôm anh mà ngủ.
Danh Vĩ tất nhiên là không vui vẻ được như vậy rồi.
Ông ta mang theo một thân đầy muối cùng một bụng bực tức đi về nhà.
Quả thực ông ta xem trọng Danh Hoài, nhưng hành động này hôm nay của cậu ta quá đỗi vô pháp vô thiên.
Nhìn thấy ông nội bước vào trong nhà, Danh Thanh đứng trên lầu cao siết chặt lòng bàn tay.
Quả nhiên anh đã bị ông nội phản bội rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...