Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Cửa phủ trống vắng, cánh cửa cao to uy nghiêm bất ngờ bật ra, một cái đầu xinh xinh ló ra, ngắm nhìn xung quanh, một tiếng thở dài cộng thêm
một nụ cười vươn vấn trên môi “Hoan hô, thoát rồi, hắc hắc”

“Phải không” thanh âm trầm thấp mang theo sự uy hiếp rất khủng bố sau lưng truyền tới, Hoàng Bá Dạ Sương nhăn mặt lại như ăn phải mướp đắng,
thầm cầu nguyện trước, vội xoay lại, nhe răng cười “Thỉnh an đại ca”

Hoàng Bá Hạo Minh nhướn mày lên, hai tay khoanh trước ngực, như đang
tra hỏi tội phạm, đôi mắt chim ưng thâm thúy nheo lại, hiện đầy nguy
hiểm.

Nàng cắn môi dưới, vạn phần chột dạ, chỉ biết đứng cười cười, và lùi
lại, vì đại ca của nàng hiện giờ phi thường khủng bố, rất hắc ám chỉ
nhìn nàng bằng ánh mắt chứa đầy thâm thù đại hận gì đó.

Nhìn thấy nàng sợ hãi thì hắn nghiến răng mà nói “Muội từng hứa qua cái gì với huynh”

Nàng lại nở nụ cười chột dạ, không nói ra được câu nào, số nàng thật
là xui nha, bị hai nô tỳ võ công cao siêu với thập đại cao thủ giám sát
cả ngày lẫn đêm, khó khăn lắm mới đánh lừa được họ, thế mà lại bị nhất
đẳng cao thủ này tóm được, thôi tiêu đời rồi.

Thấy chân nàng lùi lại thì hắn tiến lên, hắn dữ tợn lắm sao? Hắn là
sài lang mãnh thú sao? Vì sao nàng thấy hắn lại run như cày sấy? Hứa với hắn những gì, giờ đây lại thất hứa?


Thật là nàng căn bản không xem hắn ra cái gì cả, ngay cả lời nói nàng cũng nghe không lọt tai “Đứng im”

Đột nhiên mắt nàng muốn đổ lệ, nhưng vì sao nàng chẳng thể đổ lệ
được, dù cố gắng rặn nước mắt đi chăng nữa thì cũng không rặn được một
giọt nước mắt nào, ô…ô…ô…

“Sao, không chạy nữa đi” hắn nghiến răng mà phun ra câu này, trừng mắt nhìn nàng.

Thấy hắn hỏi, nàng chỉ biết cúi đầu, có chạy được sao? Căn bản giờ
nàng đang bị ép sát, lưng dán vào cửa, thật chất là không thoát nổi, dù
có biến thành con ruồi như tôn ngộ không đi nữa thì cũng bị tóm về thôi
“Đại ca”

“Dùng chiêu này nữa sao”, hắn nghiến lợi, mắt trái giật giật, hắn hứa không trúng kế của nàng nữa, nhất định phải hảo hảo giáo huấn tiểu thất hứa này một trận cho nàng chừa mới được.

“Đại ca, chẳng qua muội chỉ đi dạo xung quanh thôi”, thấy được kế của mình không xài được nữa thì ta trăm biến vạn hóa, trở nên nhu mì, thục
nữ mà đáp.

“Đi dạo, đi dạo mà lén lén lút lút sao” hai tay hắn chống trước mắt
nàng, tránh cho nàng trốn thoát, nếu nàng muốn đi dạo thì không thể
đường đường hoàng hoàng hỏi hắn sao, hắn sẽ tốt bụng dẫn nàng đi dạo,
đằng này nàng…., hừ.

“Đại ca….”, ta thật sự không trả lời được, đại ca thật khủng bố, tại
sao đại ca không giữ chức vụ tra hỏi tội phạm đi, chắc chắn đại ca sẽ
trở thành thần thám…..

Thấy nàng run rẩy thì hắn…..thôi quên đi “Đan Đan tìm muội có việc
gì” bao giờ hắn cũng phải mềm lòng với tiểu nữ nhân này, nàng đúng là
khắc tinh của đời hắn mà.

“A”, ta giật mình mà la lên, quả thật khi nãy Đan Đan có tới tìm ta và nói với ta:

“Xác thật có chuyện đó”, ta giật bắn mình lên mà hỏi lại khi Đan tỷ nói như thế.

Thượng Quan Đan Đan gật đầu, sắc mặt rất tệ hại nói “Hôm trước tỷ về
lại ngôi làng mà Tiểu Tương đang cư ngự….theo lời dân làng sau khi chúng ta rời đi được nửa ngày thì nhân vật thần bí kia biến đi mất dạng, qua
hai ba ngày thì Tiểu Tương cũng mất tích”


Ta sửng người ra, ngồi phịch vào mép gường, Đan tỷ lại nói tiếp “Kinh thành đang xào sáo, rối loạn, Thập nhất vương bị thích khách hạ độc,
các nam tử không trúng độc thì bị mất tích, khi tìm thấy đều là xác khô, ước chừng họ bị hút hết khí…dương khí…..”

Ta nuốt nước miếng “Thiên, thời đại này….không….ý muội là có yêu quái sao???”

Thượng Quan Đan Đan lắc đầu “Tỷ không biết tỷ thật sự không biết”, lúc sao nàng ta mếu máo miệng mà nói, hốc mắt đỏ hoe.

Ta ngẩn người ra rồi cầm lấy hai tay của Đan tỷ hỏi “Thật ra đã xảy ra chuyện gì”

Thượng Quan Đan Đan hít mũi ngăn chặn không cho nước mắt tuôn rơi mà
nói “Các nữ tử cũng đang dần mất tích, muội có biết nguyên do không”

Ta lắc đầu “Tỷ…điều tra ra….họ bị mất tích là do có ai đó sai khiến
hoặc bắt đi, tất cả các nữ nhân ai không bị nam nhân phụ tình thì bị
đánh đập thậm chí là bỏ rơi, họ….họ…chắc chắn là bị sai khiến….”

“Ý của tỷ là họ…..” thiên, thật không thể tin được, kinh thành lại
xảy ra chuyện kinh khủng như thế này, cuối cùng là ai đã làm như vậy.

Cuối cùng nàng ta cũng không ngăn được nước mắt mà khóc ròng lên, bổ nhào ôm lấy Hoàng Bá Dạ Sương mà khóc nức nở.

“Cuối cùng tỷ còn chuyện gì giấu muội” ta ôm lấy Đan tỷ, vỗ nhẹ lưng để dỗ dàng tỷ ấy.

“Ô…..ô….ô…Phụng muội….Phụng…muội ấy….muội….ấy”, Thượng Quan Đan Đan
khóc đến trời long đất lở, thở hồng hộc chỉ biết thốt ra những lời nói
này rồi vùi mặt vào người Hoàng Bá Dạ Sương khóc

Người ta cứng ngắt, từ kinh ngạc cho đến chấn động, một tiểu hài tử

nữ ngây ngô, khả ái, cuối cùng Đan Phụng thấu hận nam nhân nào mà tình
nguyện bán thân mình để họ giúp muội ấy trả thù?

“Đan tỷ, tỷ đừng vội hấp tấp mà hóa lẫn, chứng tỏ là Đan Phụng chỉ
đang bị người ta lợi dụng, chắc chắn họ vẫn chưa giết muội ấy, tỷ hãy an tâm đi” ta vội nói ra ý kiến của mình cho Đan tỷ nghe.

Thượng Quan Đan Đan ngước đầu lên, đôi mắt đẫm lệ, hít mũi, nàng lắc
đầu, giọng nói đã khàn đi “Nhưng mấy ngày….Phụng muội….mất tích…tỷ
đều….gặp ác mộng….tỷ rất sợ….rất sợ…họ sẽ làm hại muội….ấy”

“Yên tâm đi, nếu kinh thành có chuyện thì không lý nào phụ thân mẫu
thân muội bỏ qua, tỷ hãy minh mẩn lên, tỉnh táo lên, phụ thân mẫu thân
tỷ đang chờ tỷ cứu muội muội của mình về, Đan Phụng biết được vẫn còn
gia đình đang chờ nàng ta về, vì thế tỷ không được bỏ cuộc” ta nâng lấy
mặt Đan tỷ mà khẽ an ủi.

“nhưng tỷ….tỷ thật muốn khóc….ô….ô…” Thượng Quan Đan Đan lại vùi mặt
vào lòng Hoàng Bá Dạ Sương mà khóc, mấy ngày nay nàng tỏ ra mình kiên
cường không sao, nhưng nàng thật sự không phải là nữ cường, nàng chẳng
qua là một phụ nữ nhỏ nhoi, cứ tưởng làm sát thủ thì sẽ giúp ít cho bá
tánh, nào ngờ ngay cả muội muội mình cũng không nắm rõ tung tích, vậy
làm sát thủ để làm gì nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận