Sau khi nữ chính trong cuộc rời đi thì hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi, có vẻ như rất quyết liệt.Âu Nhã Thiên Kỵ chợt phá vỡ bầu không khí quỷ dị bằng cách đi thẳng vào vấn đề “huynh muốn gì?”
Huyền Vũ Lăng ánh mắt đơ đãn, hờn hợt trả lời “huynh muốn gì, chẳng lẽ đệ không biết” rồi lại nở ra nụ cười tà.
Âu Nhã Thiên Kỵ thở dài, cũng tại hắn gây ra biết bao nhiêu nợ phong
lưu để bây giờ hắn thật sự hối hận nha, rõ ràng hắn đã quay đầu lên bờ
sao mà không ai tin hắn hết a. Hắn dùng ánh mắt kiên định mà nói “đệ sẽ
dùng thời gian chứng minh cho huynh thấy, đệ là trân thành hoàn toàn
không hề có ý đùa giỡn”
Đôi mắt sắc sảo của Huyền Vũ Lăng quét nhẹ trên người Âu Nhã Thiên Kỵ rồi cười lạnh lên một tiếng, khuôn mặt tuấn tú chợt lạnh tanh nói
“chứng minh, huynh đã xem đến chán rồi”
Một dao một dao khứa vào tim của Âu Nhã Thiên Kỵ, hắn nắm chặt bàn
tay của mình, một mực giữ vững lòng tin mà nói “yên tâm, rồi huynh sẽ
thấy”
Huyền Vỹ lăng bất chi bất giác bật cười, khuôn mặt cười nhưng giọng
nói chứa đựng hàn băng “Phải không” dù hắn ta cùng biểu tiểu muội chẳng
thân thiết gì mấy, dẫu sao củng là biểu muội của hắn, dù cho Dạ Mỵ ngu
đần không hiểu ý tứ của tên đa tâm công tử này hắn cũng không quan tâm
vì bản tánh trời sinh Dạ Mỵ vốn vô tâm, nhưng còn Dạ Sương thì sao, rõ
ràng khuôn mặt của Dạ Sương tràn đầy sự chán ghét, nên hắn mới hảo tâm
ra tay tương trợ.
Âu Nhã Thiên Kỵ giật mình vì Huyền Vũ Lăng chưa từng vì ai mà dùng
giọng nói quái dị mang đầy sự đe dọa. Xem ra con đường của hắn cùng Dạ
Sương phi thường gian nan gian khổ a, mà cũng không sao phải cùng vượt
gian nan thì tình yêu mới càng nồng thắm a.
Lúc nàng đang chạy trốn thì nhị thúc đang đứng sừng sững trước mặt
nàng, khuôn mặt già nua chứa đựng ý cười, giọng nói mang đầy gió xuân
“xem ra, Sương nhi của nhị thúc nhanh chóng sắp xuất giá a”
囧 Im lặng một hồi ta bất chợt cười nhạt nói “Ngô, Sương nhi chẳng ham muốn được xuất giá như nhị thúc , nhị thúc nên mong hai lệnh đường của
nhị thúc xuất giá thì hơn”
Nhị thúc nàng có hơn kém nàng đâu, vội nói thêm một câu, vờ tỏ vẻ ủy
khuất giọng chua chát “Ngô, nếu như chúng nó như Sương Nhi đào hoa như
thế, nhị thúc ngươi cũng chẳng cần lo lắng đến hư tâm tổn khí a”
Nhị thúc nàng còn lợi hại hơn cả Thụy Minh biểu ca nàng nha, câu nào cũng nói chuẩn và chính xác.
Ta cứ không ngừng bị nhị thúc giục lấy chồng, nào là nhà Âu Nhã cũng
không tệ có thể xem xét, xát nhập hai gia tộc với nhau, càng làm cho gia tộc vững mạnh, nào là muốn có cháu bồng…. Ta đương nhiên chỉ cười qua
loa, thật chất trong tâm ta đang khóc thầm nè ‘tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa’
Bên này thì Hoàng Bá Thuần cùng Huyền Vũ Dạ Nguyệt cười lăn cười bò
không phải họ có ý nghe lén đâu nha, họ đứng trong thập đại cao thủ nên
tai đặc biệt thính nha, hai người nhìn nhau và lắc đầu với hành động
khiếm nhã của Hoàng Bá Thuật tuổi đã xế chiều mà vẫn còn sức lực đùa
giỡn
Đó là con họ nha, họ còn chưa lo lắng thế mà Hoàng Bá Thuật lại đi
xúi bậy rồi, nào là Âu Nhã gia tốt thế nào, nào là nên sinh sẵn mấy đứa
để gia tộc thêm đông vui, chẳng lẽ giờ gia tộc không đông vui? Nên Huyền Vũ Dạ Nguyệt hung hăng lườm thân ảnh của Hoàng Bá Thuật.
Nàng cười mỉm chi, nhún nhún vai vờ như thục nữ mà đáp lễ “Di, nếu
nhị thúc thích , sương nhi sẵn lòng dâng hai tay cho nhị thúc, xem ra
nhị thúc thèm thuồng Âu Nhã Thiên Kỵ hơn sương nhi a”
Nhị thúc nàng giảng đạo lý cho nàng từ nãy giờ mà chẳng câu nào lọt
tai nàng cứ như đàn rẫy tai trâu ấy, bất chi bất giác hắn cũng cười sảng khoái vì câu trả lời của nàng, vì lúc trước lão cha nàng cũng từng nói
thế với hắn.
Hắn khịt mũi nói “Ngô, xem ra nhị thúc chẳng có hi vọng a, nếu nhị
thúc là một mỹ nhân nhị thúc sẽ không suy nghĩ mà lao vào lòng Âu Nhã
Thiên Kỵ a” vừa nói vừa làm hành động hết sức hài hước
Nàng bất giác che miệng lại cười hả hê cả Hoàng Bá Thuật cũng cười
híp con mắt, chẳng ngó xem xung quanh họ có bao nhiêu cặp mắt đang chú ý họ.
Âu Nhã Thiên Kỵ từ nãy giờ cảm thấy nhột sống lưng nha vội di chuyển
tới mà hỏi tội “Ngô, hai người đang nói xấu tại hạ”, hắn tuy không giỏi
võ công nhưng cũng tạm được nha chí ít hắn nghe được đôi ba câu nha, hai người này thật xấu xa mà dám lấy hắn làm đề tài pha trò cười cho mọi
người.
Huyền Vũ Lăng lúc này cũng chẳng bênh Thiên Kỵ còn bỏ dầu vào lửa
“người nói xấu đệ còn có trăm ngàn thiếu nữ ở ngoài kia”, nói xong Huyền Vũ Lăng lại cười yêu nghiệt vốn có của hắn, khiến Âu Nhã Thiên Kỵ cứng
họng.
Hoàng Bá Thuật cười khổ, tỏ ra tội nghiệp cho Âu Nhã Thiên Kỵ, nhanh
chóng giải vây “phong lưu là một chuyện tốt a, tích lũy kinh nghiệm về
đời sống cũng giống như đại ca ta, một thời phong lưu nhưng lại bị trói
buộc bởi Nguyệt muội a và cũng trở nên ngoan ngoãn làm một chủ gia đình
làm một nam nhân tốt yêu thương vợ con a”
Ngồi bên này, sắc mặt Hoàng Bá Thuần méo đi một nửa, nếu bay giờ có
thể hắn sẽ chính tay bóp chết tên đệ đệ ngu xuẩn này, chuyên gian vạch
lưng cho người ngoài xem, chuyện phong lưu đó là một bài học nhớ đời của hắn, thế mà lại có người đem ra làm cuộc thảo luận.
Hoàng Bá Thuật lo nói mà không chú ý đến đằng sau có một đôi mắt mang đầy hận ý chĩa vào lưng của hắn, ước tính hàn băng trong người Hoàng Bá Thuần lên tới ngàn độ.
Âu Nhã Thiên Kỵ ánh mắt tỏ ra cám ơn vị đại ân công này, giọng nói tự tin “ta tin ta cũng sẽ làm được”
Làm làm làm, làm cái rắm, nàng thì chẳng hề tin đâu, ngay từ đầu hắn
cho nàng thấy gì lòng nàng vốn nguội lạnh với tên này rồi. Vì thế nàng
chỉ nhún nhún vai đứng cười khổ, khóc không ra nước mắt.
Tiệc đã tan ai cũng đường ai nấy về, xác định là trong đại sảnh không còn người ngoài thì Hoàng Bá Thuần nở ra nụ cười gian tà, không ngừng
đuổi theo Hoàng Bá Thuật mà đánh tới tấp không ngừng nghỉ, đánh tới
Hoàng Bá Thuật hoa rơi nước chảy phải quỳ xuống xin hàng, Hoàng Bá Thuần mới tỏ ra độ lương mà đi về sương phòng.
Còn nàng vẫn đang vân vân vì sao Đan Đan tỷ tỷ lại nói ra câu như thế này” “Tối nay muội phải đóng cửa và cài chặt then cửa đi là vừa”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...