Tú La Lệ chết ra sao thì Yêu Nghiệt liền chết kiểu đó, cũng chưa thỏa mãn cơn tức của Liễu Thất, thay vì giải quyết Yêu Nghiệt cho nàng ta
chết cũng nhắm mắt nơi hoàng tuyền thì Liễu Thất lạnh lùng quăng thân
ảnh lụi tàn như một con búp bê tồi tàn rách nát, thân thể không đồng đều sang một bên, mặc cho Yêu Nghiệt tự sinh tự diệt.
Ngay cả chết cũng không giúp cho Yêu Nghiệt toại nguyện, muốn cắn
lưỡi nhưng sớm bị Liễu Thất giải quyết nhanh gọn lẹ >
Bàn tay thon dài nhuốm đầy da thịt, máu tươi, riêng bộ bào vẫn còn
trắng tinh không bị vấy bẩn, Liễu Thất hài lòng liếm lấy giọt máu trên
khóe môi một cách thỏa mãn tràn đầy sung sướng, không hề để tâm đến
những kẻ xung quanh.
Bỏ lại thân ảnh Thượng Quan Đan Phụng cho Hoàng Bá Thuần, Huyền Vũ Dạ Nguyệt không cam chịu yếu thế trước Hoàng Bá Dạ Sương liền thi nhau ai
ói nhiều hơn.
Thân thể của Độc Cô Thát Tề dần dần biến dạng, Liễu Thất nói “Hắn là
phụ thân của ngươi, nhân lúc hắn còn tại thế ngươi nên cùng hắn hàn
huyên đôi câu, ngươi còn muốn nôn tới khi nào”
Đang nôn kịch liệt thì thân ảnh Hoàng Bá Dạ Sương run lên một trận,
ngước mắt nhìn Liễu Thất, bất chợt lại cúi đầu, cắn chặt môi dù không
đành lòng nhưng mà nàng nói “Không giấu gì ngươi, ta không phải Tư Mã
Sương”
“Sương nhi” ngừng lại động tác Huyền Vũ Dạ Nguyệt bất đắc dĩ khiển
trách, bên cạnh còn có Hoàng Bá Thuần cùng Hoàng Bá Hạo Minh đồng thanh, trách nàng quá thẳng thắn ngu ngốc!
Cười nhạt, Liễu Thất hờ hững nói “Độc Cô Thát Tề không có sự bao dung và độ lượng như Âu Nhã Vỹ”
Bất chợt mọi người liền im hơi lặng tiếng, nhìn thẳng Liễu Thất như
mong muốn một câu trả lời hoàn mỹ, đánh vỡ bầu không khí im lặng, là Độc Cô Thát Tề nói “Sương nhi, qua đây….cho phụ thân….ngắm…nhìn….lần
cuối….”
Lão nhân gia vội bồng lấy thân ảnh yếu ớt của Độc Cô Thát Tề qua bên
lôi đài, Hoàng Bá Dạ Sương lắc đầu, rơi nước mắt “Nhưng ta không phải,
ta không phải là Sương nhi mà ngươi tìm”
Bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt non nớt của Hoàng Bá Dạ Sương, hắn nói “Thật xin lỗi… thật xin lỗi…”
Nàng tỏ ra vẻ hưởng thụ khi bàn tay của Độc Cô Thát Tề chạm vào mặt nàng “Nhưng ta là kẻ thế thân”
“Nếu ngươi là kẻ thế thân thì ngươi sẽ chẳng bao giờ tin tưởng bọn
ta, khi bọn ta tiếp cận ngươi” Liễu Thất thay mặt Độc Cô Thát Tề giải
thích.
“Nhưng….” Cắt đứt câu trả lời của Hoàng Bá Dạ Sương, Độc Cô Thát Tề nói “Còn nhớ…kí…ức…của…con…là…lúc…6…tuổi”
Trong trí nhớ của Hoàng Bá Dạ Sương, mọi kí ức của nàng ở giai đoạn 5 tuổi đều không rõ, cho tới khi 6 tuổi là lần đầu tiên nàng ngồi dậy, sơ nói với nàng là “VănVăn, con đã ngủ mất 5 ngày rồi, không sao chứ?”
Ta tròn to mắt, giật mình nhìn hắn “Không, không thể” ta lắc đầu trong mơ hồ không thể tin chuyện hoang đường như vậy được.
“Sương…nhi…do…lỗi…của….ta….,ta…có…thể…nghe….con…gọi….ta…một…tiếng…phụ…thân…chứ….” Độc Cô Thát Tề giọng đứt quảng, hơi thở yếu ớt nhìn nàng bằng đôi mắt
bán nguyệt đầy trân tình
>
>
>
>
Nói tới đây, giọt nước mắt nàng chảy xuống, người ta bảo cho dù xa
tận chân trời gần ngay trước mắt vẫn không thể nhìn nhận nhau, dù xa
cách như cốt nhục tình thân vẫn luôn đọng lại, trả trách khi ở bên Độc
Cô Thát Tề thì nàng cảm thấy rất thân thuộc rất ấm áp, rất mãn nguyện.
“Phụ thân” nàng gọi một cách nghẹn ngào, nằm sập vào người của Độc Cô Thát Tề khóc nức nở, khẽ vỗ lưng nàng hắn nói “Ngoan”
Nàng khóc rất bi thảm, trách oán hắn “Vì sao lại không tìm ta sớm
hơn, vì sao luôn trốn tránh ta, phụ thân có biết làm trẻ mồ côi thực
thảm”
Khuôn mặt lộ ra sự đau đớn, áy náy, hắn nói “Thật xin lỗi”
“Con không muốn nghe câu xin lỗi nữa” vươn người dậy nàng quát, bất
chợt thân ảnh của Độc Cô Thát Tề mờ đi, nàng hoảng hốt “Phụ thân,
người….”
“Hãy sống cho thật tốt” sau khi nhìn Hoàng Bá Dạ Sương lần cuối, Độc
Cô Thát Tề liền liếc mắt nhìn Liễu Thất rồi thân ảnh từ từ tan biến
trong không trung.
“Không, phụ thân” nàng tri hô lên, vươn người tới ôm lấy Độc Cô Thát
Tề nhưng lại vấp ngã do Độc Cô Thát Tề đã thật sự đã tan thành mây khói
“Không” nàng đau đớn hét lên, nước mắt tuôn trào như cơn suối.
Ông trời thật nhẫn tâm, cốt nhục tình thân vừa nhận lại, liền cướp đi phụ thân của nàng, thật nhẫn tâm “Ô….ô….ô….”
Lão nhân gia thương tâm ôm lấy thân ảnh của Hoàng Bá Dạ Sương, Hoàng
Bá Hạo Minh nhăn mày muốn giật lại thì bị Liễu Thất ngăn cản.
“Sương nhi, ta là tam thúc của con – Độc Cô Thát Vân, con không hề cô độc, con còn tam thúc, còn Thất nhi” vỗ về lưng của nàng, Độc Cô Thát
Vân bấy giờ mới tiết lộ thân phận của mình.
Ôm chặt Độc Cô Thát Vân, nàng khóc lóc ỉ ôi, quả thật so với phụ thân, tam thúc cũng ấm áp và thân thiết.
“Vậy còn nhị thúc???” Huyền Vũ Dạ Nguyệt tò mò hỏi “Chẳng phải các người đã gặp rồi sao?” Liễu Thất cười nhạt nói.
Từ trong lồng ngực của Độc Cô Thát Vân, nàng hướng tới Liễu Thất hỏi “Ngươi là nhị thúc của ta”
Liễu Thất nhăn mày, Độc Cô Thát Vân cười lên một tiếng, Liễu Thất nói “Chẳng lẽ ngươi đã quên câu chuyện kia?”
Nghe Liễu Thất nói, thông minh 3 năm ngu trong một 1 lúc chính là chỉ Hoàng Bá Dạ Sương, nàng ngạc nhiên nói “Là Tây Phong Âu, Tây Phong Âu
là nhị thúc của ta?”
“Tây Phong Âu” Huyền Vũ Dạ Nguyệt cùng Hoàng Bá Thuần cũng ngạc nhiên không kém phần nào, không thể nào Tây Phong Âu làm sao có thể là người
Độc cô gia?
“Vì ba huynh đệ bọn ta bất hòa nên mỗi người liền đi một ngã, đại ca
ta – Độc Cô Thát Tề bản tính vốn tàn độc nên ở lại thành xưng vương, còn nhị ca ta –Độc Cô Chính Phong từ nhỏ vốn lương thiện muốn cứu dân độ
thế nên liền bỏ nhà ra đi làm theo tâm nguyện của mình, còn ta – Độc Cô
Thát Vân chỉ muốn tiêu diêu tự tại làm một thần tiên hưởng phước” Độc Cô Thát Vân liền giải thích
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...