Đại Ca Học Đường Và Bé Ngốc


Vào ngày hè gió thổi nhè nhẹ, trên sân thể dục xuất hiện mấy sắc màu bắt mắt, Tô Triết đang chơi đá bóng cùng với các anh em của mình.

Khuôn mặt của Tô Triết rất nổi bật, đủ để khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, và hắn còn được mệnh danh là nam thần của trường đại học K.
Hắn là một người làm mưa làm gió ở trường, scandal gần đây của hắn đã khiến hắn càng nổi tiếng hơn.

Trận đá bóng kết thúc, mồ hôi chảy dài trên má với vẻ gợi cảm khó tả, chả trách ai cũng thích Tô Triết, người ta thực sự có vốn liếng để kiêu ngạo.

Trong giờ giải lao, cậu bạn thân Lý Gia Luân hỏi hắn: " Sao ông lại chia tay với bé ngốc nhà ông thế?"
Chuyện này quả thực là một trò cười ở đại học K, đường đường là Tô Triết cao phú soái, vậy mà lại yêu đương với Tống Ngọc, cũng đủ làm cho người ta bàn tán trong một thời gian.

Mặc dù Tống Ngọc có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng cậu là một đứa ngốc, chẳng qua là hai người nghiêm túc qua lại trong gần một tháng, đây đã được coi là một khoảng thời gian dài trong lịch sử tình ái của Tô Triết.
Tô Triết đáp: " Thì sao, không được à.

Ai nói yêu đương thì không thể chia tay?"
Lý Gia Luân nói: " Tất nhiên là có thể chia, chỉ sợ là bé ngốc nhà ông sắp khóc ngất trong nhà vệ sinh thôi!"
Tô Triết không hề quan tâm, định nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục rong ruổi trên sân bóng.

Hắn thích cảm giác có gió thổi qua người mình, đột nhiên hai mắt tối sầm, trước mặt có thêm một cái hệ thống giống như ti vi.
Hệ thống chứa đựng âm thanh đặc biệt máy móc: " Tôi là hệ thống tự vả, cố tình đến đây để trợ giúp cho cậu."
Tô Triết đang trong độ tuổi trẻ trâu, nghe hệ thống nói thì khịt mũi coi thường.

Hắn sinh ra đã là con ông cháu cha, ba mẹ hòa thuận và còn có một đứa em trai, thành tích của hắn ở đại học cũng đứng đầu trong danh sách, bất kể là về mặt tình cảm hay cuộc sống thì đều không có chỗ nào cần phải giúp đỡ cả.

Hắn nhìn hệ thống đầy khiêu khích: " Mày có thể giúp gì được cho tao?"
Giọng nói của hệ thống vô cùng bình tĩnh: " Tôi có thể giúp cậu tìm lại người yêu.

Cậu ấy là tình yêu đích thực của cậu trong cuộc đời này, nếu cậu đánh mất cậu ấy thì cậu sẽ mất hết tất cả niềm hạnh phúc!"
Tô Triết khẽ cười, không hề cho là thật: " Người tao yêu sợ là còn chưa ra đời đâu.

Có phải là mày đã tìm nhầm mục tiêu rồi không? Nếu không thì mày đi tìm người khác đi?"
Hắn cảm thấy có vẻ như cái hệ thống này sử dụng đầu óc không được tốt lắm.
Hệ thống lại không thèm đếm xỉa đến sự ghét bỏ của hắn, nó chỉ chiếu một bóng người trên ti vi nhỏ, đó là Tống Ngọc, người mà hắn vừa mới chia tay.
Tô Triết tập trung tinh thần hỏi hệ thống: " Có ý gì?"
Hệ thống trả lời: " Nếu bây giờ cậu không đi tìm cậu ấy, thì cậu ấy sẽ bị chị của mình bắt nạt." Sau đó chợt xuất hiện một đoạn ngắn trong nhà vệ sinh, hình như là ở trong khu nhà cũ của trường.

Trong lòng Tô Triết có hơi sốt ruột: " Nhưng mà bọn tao đã chia tay rồi!." Từ khi sinh ra hắn đã ngậm thìa vàng, cho nên hắn luôn xem nhẹ tình yêu.


Hệ thống biến mất ngay sau đó, hoàn toàn không cho hắn cơ hội để tiếp tục giải thích.

Giọng nói của cậu bạn thân Lý Gia Luân vang lên bên cạnh hắn: " Đi thôi, chúng ta đi đá bóng." Y cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao Tô Triết lại ngẩn người ở đó không nhúc nhích.
Tô Triết kéo cái khăn mặt đang che ở trên đầu sang một bên, có chút bực bội: " Mấy ông cứ chơi đi." Nói xong thì trở về lớp học.
Quả nhiên vừa bước vào thì không thấy bé ngốc nhà bọn họ đâu cả, và chỗ ngồi của bé ngốc trống không.

Nhớ tới lúc bọn họ chia tay, Tống Ngọc khóc đến mắt đỏ hoe, lại kết hợp với những lời mà hệ thống đã nói, khiến cho lòng hắn bùng lên một ngọn lửa khó hiểu.
Sao hắn có thể thích Tống Ngọc cơ chứ?.

Chẳng qua là Tống Ngọc trông khá đẹp thôi mà.

Hơn nữa, ở bên cậu và yêu đương với cậu cũng rất nhàm chán.

Chính là cái kiểu hắn đưa Tống Ngọc về nhà, rồi buổi sáng Tống Ngọc sẽ mang cơm cho hắn, vừa nhàm chán lại vô vị.

Hắn đứng dậy ra khỏi lớp, các tiết tự học trong trường đại học đều không có ai quản lý.

Hắn tùy tiện rời khỏi phòng học và đến nhà vệ sinh trong khu nhà cũ để tìm người, hắn còn nghĩ rằng đó là một trò chơi khăm của hệ thống.

Nhưng khi tìm đến tầng 3, hắn nghe thấy được tiếng khóc kìm nén của Tống Ngọc, làm cho trong lòng hắn cảm thấy thắt lại.
Sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói khác trong nhà vệ sinh, đó là Tống Mỹ Hoa: " Tao đã nói trước với mày là hãy tránh xa cậu ấy một chút, sao cái mặt mày cứ trơ ra thế?"
Tống Mỹ Hoa là chị gái của Tống Ngọc.

Trước đây, khi Tô Triết và Tống Ngọc ở bên nhau, hắn chỉ cảm thấy Tống Mỹ Hoa hơi phiền phức, giờ đây lại càng quá đáng hơn.
Tô Triết lập tức đẩy cửa nhà vệ sinh bỏ hoang ra, quả nhiên nhìn thấy bọn họ ở bên trong.
Tống Ngọc chỉ biết khóc.
Tô Triết nói mỉa: " Dù gì thì Tống Ngọc cũng là em trai ruột của cô, vậy mà cô lại bắt nạt em ấy thế đấy?"
Tống Mỹ Hoa giật cả mình, vừa quay người lại nhìn thấy Tô Triết thì vội vàng giải thích: " Mình...!mình chỉ đùa giỡn với nó thôi!"
Tống Mỹ Hoa nghiêng người, Tô Triết lập tức trông thấy Tống Ngọc bị giội nước ướt sũng hết cả người, trông cậu thật đáng thương, quần áo trên người dán chặt vào làn da của cậu, phác họa ra đường cong mảnh khảnh.
Cổ họng của Tô Triết nghẹn lại khi chứng kiến.

Hắn nhận ra rằng ngoài việc Tống Ngọc có chút ngốc nghếch, thì ngoại hình của cậu thực sự không thể chê vào đâu được: " Cô nghĩ là mắt của tôi mù rồi sao, cút! Nếu không phải là tôi không đánh phụ nữ thì hôm nay cô chết chắc rồi."
Tuy rằng Tô Triết có hơi nổi loạn, nhưng vẻ ngoài quả thực rất đẹp trai, con ngươi vô cùng đen, khi nhìn chăm chú vào một người thì trong ánh mắt như chứa đựng vòng xoáy, khi hắn tức giận thì trong ánh mắt như có dao nhỏ.

Tống Mỹ Hoa vốn thích Tô Triết, làm sao chịu được người trong lòng nói như vậy, cho nên cô ta ôm mặt chạy đi.

Tô Triết kéo Tống Ngọc đứng dậy, tức (1) quá mà nói: " Cô ta mắng em, sao em không mắng lại hả?"
Trông Tống Ngọc thật tội nghiệp, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, cậu dùng tay xoa xoa: " Nhưng chị ấy là chị gái của em mà!"
Tô Triết không nhịn được liền dừng ở trên đầu của bé ngốc rồi búng vào trán và bảo: " Cô ta có chỗ nào giống chị của em chứ.

Em thì tốt như vậy còn cô ta lại quá xấu xa!." Tống Ngọc lấy tay che đi chỗ bị búng, tựa như một bé thỏ đang nhìn sang đây với đôi mắt đỏ hoe.

Tô Triết kéo người lên thì phát hiện trên cánh tay của Tống Ngọc còn có vết đỏ, trông có vẻ là từng bị người ta véo.

Da của Tống Ngọc rất mềm, chỉ cần chạm vào mặt trên một chút là sẽ có vết.

Tô Triết nổi giận đùng đùng, ngay cả hắn cũng không nỡ ức hiếp cậu, bé ngốc mới xa hắn có mấy ngày thôi mà đã trở nên thê thảm như vậy, được lắm: " Có phải là chị của em làm không?"
Tống Ngọc không dám trả lời.
Tô Triết lập tức định đi ra ngoài, nhưng lại bị bé ngốc ôm ở sau lưng và nói: " Em còn tưởng rằng anh sẽ không tới!"
Tô Triết cảm nhận được nhiệt độ ẩm ướt từ người phía sau truyền đến làm hắn cảm thấy có chút ấm lòng.

Vốn dĩ hắn không muốn quan tâm, nhưng cái hệ thống quái quỷ kia đã khẳng định rằng Tống Ngọc là tình yêu đích thực của hắn trong cuộc đời này, khiến cho lồng ngực của hắn cứ cảm thấy là lạ.

Nhìn cả người của Tống Ngọc đều bị giội ướt hết, Tô Triết lập tức cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người của Tống Ngọc: " Về sau nếu có người bắt nạt em, thì em cứ đến tìm tôi." Hắn cũng có chút không hiểu rốt cuộc là mình đang nghĩ gì.
Tống Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, thật ra thì Tống Ngọc cũng khá đáng yêu khi không nói chuyện, sự giận dữ của Tô Triết bỗng nhiên dịu đi không ít, hắn đưa tay ra nhéo khuôn mặt của bé ngốc: " Về sau phải nghe lời tôi!"
Tống Ngọc thưa vâng một tiếng, nhưng khi vừa đứng dậy định đi cùng hắn, thì hai đầu gối của Tống Ngọc mềm nhũn và suýt nữa ngã nhào xuống đất, may mà Tô Triết nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy eo của cậu, nên mới tránh cho cậu khỏi tiếp xúc gần với sàn nhà.
" Em sao thế?" Tô Triết hỏi.
Dường như Tống Ngọc không thể nói chuyện, hồi nãy bị giội quá nhiều nước lạnh, hiện tại cậu hơi sốt nhẹ.

Cậu biết Tô Triết đang giận, cho nên vừa rồi cảm thấy có chút khó chịu cũng không dám nói ra.

Tô Triết nổi cơn thịnh nộ, Tống Mỹ Hoa này vẫn còn là chị của Tống Ngọc đấy, ngay cả em trai mình mà cũng ra tay được, hắn lập tức bế cậu lên rồi chạy thẳng một mạch đến phòng y tế để bác sĩ khám cho cậu.
Bác sĩ đo nhiệt độ cho cậu là 39,1°C và nói rằng phải tiêm vào bắp thịt để hạ sốt.
Tô Triết kêu lên: " Vậy còn chần chờ gì nữa, mau tiêm cho em ấy đi."
Tống Ngọc nghe nói đến tiêm thì vô cùng sợ hãi: " Em không tiêm đâu." Nói xong thì lùi ra sau.
Tô Triết nói: " Không thể không tiêm."
Khi Tống Ngọc phát sốt, hai mắt như phủ một tầng hơi nước, đáng thương cực kỳ, môi đỏ mọng làm người ta muốn hôn.

Lúc này cứ luôn miệng nói không cho tiêm, Tống Ngọc hiếm khi không nghe lời như vậy.
Tô Triết không phải là người dễ tính nên lúc đó rất bực: " Không được." Sau đó hắn giúp bác sĩ giữ cậu lại, khi Tống Ngọc đối mặt với việc bị tiêm thì phản kháng vô cùng kịch liệt, nhưng dưới sức mạnh trấn áp tuyệt đối thì cậu không phải là đối thủ của Tô Triết, và nhanh chóng bị đánh bại.


Bác sĩ liền tiêm nhanh vào mông của cậu.

Tiêm qua loa rồi đi ra, để lại bọn họ ở trong phòng khám và theo dõi.

Tô Triết là thanh niên độ tuổi hai mươi, vừa nãy bị cọ quậy nên trong người hơi khô nóng, hắn thầm mắng bé ngốc cũng biết dụ dỗ người ta lắm.

Nhưng sau khi tiêm xong, Tống Ngọc vẫn không chịu ngẩng đầu lên, Tô Triết vừa nhìn thì đã nhận ra rằng Tống Ngọc đang khóc.

Những ý nghĩ trong đầu bỗng nhiên biến mất, Tô Triết nói: " Làm sao thế? Chỉ là tiêm thôi mà."
Tống Ngọc không nói lời nào, chỉ biết rơi nước mắt, trong lòng Tô Triết rối bời: " Được rồi, được rồi.

Lần sau không tiêm nữa." Hắn rất ít khi dỗ dành người khác, nhưng Tống Ngọc lại không thèm để ý tới hắn, cậu quay mặt sang một bên, rõ ràng là đang giận dỗi.
Tô Triết nhếch mép cười khẩy, đúng là không biết điều.

Hắn xoay người rời đi, nhưng đi ra đến cửa liền cảm thấy bản thân thật hết thuốc chữa, đang yên đang lành lại đi nổi nóng với bé ngốc làm gì, em ấy cũng có hiểu chuyện gì đâu.

Sau đó hắn quay trở về, vừa mới quay lại thì phát hiện ánh mắt của bé ngốc đang dính chặt vào cửa.

Tô Triết ngồi ở mép giường của Tống Ngọc: " Giữ gìn sức khỏe bản thân cho thật tốt.

Đợi đến khi em đỡ sốt thì tôi sẽ đi."
Tống Ngọc nhìn hắn: " Vậy nếu em không hạ sốt thì anh có thể luôn ở bên cạnh em không?"
Tô Triết nhìn cậu: " Nói lời ngốc nghếch gì vậy?." Sau khi ngồi bên cạnh cậu và khiến cho cậu phải nằm chen chúc trên giường bệnh, thì hắn lại cảm thấy nhàm chán nên cũng qua đó nằm, một cái giường bệnh mà hai người nằm ở trên thì có vẻ hơi nhỏ.

Tống Ngọc chỉ có thể nghiêng người qua một bên, nhường cho Tô Triết nghênh ngang nằm ở đó.

Tô Triết có chút mệt mỏi, dù sao thì hắn cũng đã đá bóng lâu rồi, nên một lúc sau hắn liền ôm Tống Ngọc mà ngủ thiếp đi.

Qua một lát sau thì nghe thấy đủ loại âm thanh ồn ào ở bên ngoài khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.

Động tác bật dậy của Tô Triết rất vang dội, hắn vừa tức giận mở mắt ra thì đã trông thấy cậu bạn thân Lý Gia Luân đang bị trẹo chân và được đồng đội đỡ đến đây.

Nhưng lúc này tất cả mọi người đều đang trố mắt ra nhìn vẻ mặt khó tả của hắn: " Bọn ông biết cách chơi đấy!"
Hai người nằm ở trên giường, tay của Tô Triết đang ôm lấy người của Tống Ngọc, đầy vẻ chiếm hữu.

Lại nhìn đến ga trải giường bừa bộn trong phòng khám chật hẹp của trường, những hình ảnh cọ xát không tốt cho trẻ em cứ lóe lên trong đầu của bọn họ.

Tô Triết có chút nổi nóng: " Mấy ông đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế hả?"
Những người này lúc thường ngày đều là đồng đội của Tô Triết, giờ đây đang cười hì hì bảo: " Ông tự nhìn lại mình đê!." Cuối cùng Tô Triết cũng ngó sang Tống Ngọc đang bị ép qua một bên, cực kỳ đáng thương giống như vợ bé nhỏ, hai má hơi ửng hồng, khóe mắt ươn ướt, quần áo mặc trên người ướt sũng, hoóc-môn ở tuổi dậy thì làm cho người ta liên tưởng đến một số chuyện linh tinh.

Tô Triết tùy tiện nằm bên cạnh, đôi tay còn ôm Tống Ngọc một cách trắng trợn, giống chia tay ở chỗ nào, rõ ràng là đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thì có.


Ở trong phòng y tế mà xảy ra loại chuyện này thì cũng thật kích thích quá đi.
Tô Triết nói: " Nếu đầu óc của mấy ông không tốt thì đi chữa trị ngay đi.

Chỉ là tôi thấy chuyện bất bình nên mới ra tay giúp đỡ thôi."
Bạn thân Lý Gia Luân đáp: " Ông mà cũng biết giúp đỡ người khác, lại còn thấy chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ cơ á.

Bình thường ông có thích lo chuyện bao đồng đâu?." Vừa nói chuyện vừa không ngừng dùng ánh mắt liếc hắn, dù có bị trẹo chân cũng không thể ngăn y nhiều chuyện.

Tô Triết mặc kệ y, hắn nói: " Mau đi chữa đi, không sợ lưu lại mầm bệnh à." Vừa nói ra đã làm cho người kia cực kỳ hoảng sợ, sau đó y khập khiễng đến phòng y tế của trường, trong phòng lại yên tĩnh trở lại.

Hắn chủ động cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho bé ngốc nhà mình, đo xong thấy nhiệt độ trở lại bình thường là 37,2°C liền bảo: " Ổn rồi." Sau đó định đưa Tống Ngọc đi, mới đi được hai bước thì bụng của Tống Ngọc phát ra tiếng ùng ục.

Tô Triết hỏi cậu: " Em đói hả?" rồi hơi nhướng mày.

Hai má của Tống Ngọc có chút nóng lên, giống như đã làm sai chuyện gì đó và không biết nên nói gì vào lúc này.

Tô Triết nói: " Đúng lúc tôi cũng đói bụng, mời em đi ăn luôn!." Tìm thấy một quán bán món malatang (2) mà hắn thích ăn ở ngoài trường học, vừa nhấc chân lên, liền chuyển hướng và dắt theo cậu đến quán bún ở bên cạnh.

Bé ngốc vừa mới hạ sốt, nên ăn món gì đó dễ tiêu một chút.

Sau khi gọi hai suất ăn lớn, Tô Triết ngồi thưởng thức ở bên cạnh, còn Tống Ngọc lại gắp tất cả những lát thịt bò béo ngậy của mình vào cái bát cũng đầy đủ như thế của Tô Triết.
(2) 麻辣烫: Malatang ➡️

(3) 米线: Mễ tuyến: là một loại bún có nguồn gốc từ tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.

Nó được làm từ gạo tẻ thông thường, và thường được bán ở dạng tươi chứ không phải dạng khô.

(wiki)

Tô Triết hỏi: " Sao em lại đối xử với tôi tốt như vậy?"
Tống Ngọc vô cùng ngoan ngoãn đáp: " Em muốn mang đến cho anh tất cả những thứ tốt đẹp nhất!"
Tô Triết nói: " Nhưng chúng ta đã chia tay rồi!." Hắn cố ý dùng những lời này để trêu chọc bé ngốc.
Mắt của Tống Ngọc lập tức đỏ lên, Tô Triết không ngờ rằng bé ngốc lại không biết đùa như vậy: " Đừng khóc, cùng lắm thì chúng ta không chia tay nữa.”
Tống Ngọc giương đôi mắt đẫm lệ lên, trông đáng thương vô cùng mà hỏi hắn: " Có thật không ạ?." Có chút làm cho người ta thương cảm, rõ ràng chỉ là một bé ngốc, sao lại hiểu chuyện như vậy.

Sắc mặt của Tô Triết có hơi mất tự nhiên, hắn vuốt vuốt tóc đầy khó xử: " Ừ." Nói một cách mập mờ không rõ.
Tống Ngọc vui vẻ nói: " Vậy thì em có thể ăn rất ít!." Sợ rằng mình ăn nhiều thì sẽ bị ghét bỏ.
Tô Triết nói ở bên cạnh: " Ăn hết mọi thứ nhanh lên, nếu không thì tôi sẽ không ở bên em nữa." Những lời này quả nhiên rất hữu dụng, Tống Ngọc nghe Tô Triết nói vậy thì lập tức ăn hết sạch tất cả thức ăn, cuối cùng còn nhìn Tô Triết với vẻ mặt cầu khen ngợi.

Tô Triết nhéo khuôn mặt của cậu, rồi chạm nhẹ lên đôi môi xinh đẹp của cậu: " Ngoan lắm.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui