Hắn bật dậy ôm nàng.Nàng từ trong xúc cảm trở về,thấy một nam nhân ôm lấy nàng.Nàng tức giận,nghĩ sao mà ăn đậu hũ của nàng trắng trợn như vậy,dù có đẹp zai nhưng đừng đánh mất hình tượng chứ.Nàng hất hắn ra
"Tên mỗ nam nhân kia,ngươi là gì mà ôm ta chứ?"
Ầm!Từng cái sét đánh xẹt wa đầu hắn.Cái gì?Nàng không nhớ hắn?Phải rồi,có thể nàng rơi xuống núi nên mất trí nhớ chăng?Đúng rồi,chắc chắn là thế.Hắn suy nghĩ xong thì tiến đến gần nàng
"Thiên nhi,mới ba năm không gặp mà nàng đã wên vi phu sao?"Hắn trêu chọc
Ầm!Lần này là sét đánh ngang tai nàng(tg:Lôi thần thích hai vk ck này hả ta,sao cứ thích đánh sét vào z?;Lôi: Là nha đầu ngươi kéo ta vô chứ ai?;tg:*cầm bản thảo đọc*oh)
"Cái...cái zề?Ta có lão công rồi sao?"mặt nàng đơ ra
" Đúng z"hắn nói xong rồi kể lại cho nàng nghe nhưng cũng có thêm mắm dậm muối (muối i_ốt cho nó mặn)zô,cũng có lượt bỏ một số chi tiết
Nàng hậm hực bỏ ra ngoài luôn,như thế nào mà nàng có lão công rồi,nàng còn muốn tung hoành ngang dọc cơ.Nhưng sao,con tim nàng lại ấm áp và hạnh phúc như thế này?Chắc là do bị hắn chọc tức nên nhòi máu cơ tim đây mà,chắc phải chế thuốc thôi(tg: người đâu,ta muốn tự tử thay một kẻ hết sức thông minh ở đây).Có một cảm giác gì đó hp,vui mừng nhưng lại có gì đó chua xót xen lẫn trong tâm tư nàng.Còn hắn,hắn mừng như điên dại,thông báo các tướng sĩ gọi nàng là vương phi.Hắn kể từ đó không còn mặt mài âm u nữa mà thay vào một nụ cười nắng tỏa.Đối với Bách Khang,đó là một tin sốc dữ dội,anh yêu nàng rồi nhưng không dám nói,bây giờ thì mãi mãi không kịp.Anh đành buông tay mà chúc nàng hp.Sau đó vài ngày,anh nói muốn đi tìm người thân nên đã lên đường đi.
Sau một tuần,vết thuơng của hắn đã hồi phục hẳn,quân lính rất vui mừng còn nàng thì cảm thấy phiền.Kể từ hôm hắn khoẻ,hắn liền qua phòng nàng ngủ ké,nàng bực mình bèn tưởng tượng hắn là gối ôm mà ngủ luôn,rất thoải mái.Nghỉ ngơi không bao lâu thì quân Lãnh Thịnh quốc chiến đấu.Hôm nay là ngày chiến
Hai bên hưng phấn ngời ngời ra trận,nàng cũng không chịu ở nhà mà mặc giáp phục theo hắn.Hắn uy nghi,lẫm liệt hơn xưa vì có nàng bên cạnh.Hai bên giao đấu,hắn và nàng cũng lao vào chiến đấu,nhưng nàng không biết võ(mất trí)nên không để ý có tên đằng sau chém lén.Vừa lúc đó,hắn thấy nàng sắp bị chém thì bay qua bao bọc lấy nàng và đỡ nhát chém cho nàng.Giây phúc hắn ôm nàng,từng kí ức bị phong ấn trong nội tâm từng mãnh hiện lại trong đầu nàng.Từ việc nàng xuyên thành đứa trẻ,bị tứ hôn cho hắn rồi đến việc tại sao nàng té núi.Tại sao?Tại sao hắn không tin nàng?Nàng cảm thấy đau khổ nhưng nàng sẽ bỏ qua cho hắn bởi vì,khi nàng mất trí nhớ,nàng vẫn yêu hắn lần thứ hai.Nàng yêu hắn,yêu hắn thực nhiều dù hắn có thế nào với nàng thì nàng vẫn đồng ý.Vì một chữ "yêu".
Những giọt nước mắt rơi nhưng nàng không cho chúng tiếp tục như thế.Nàng đứng lên rồi đỡ hắn,hắn cũng bị thuơng nhẹ thôi,nhưng nhìn nàng khóc,bất giác tim hắn đau nhói.Phải chăng nàng đã nhớ lại?
Nàng lao vào cuộc chiến,hiết nhưng kẻ đã tổn thuơng hắn,từng tên từng tên một ngã xuống dưới lưỡi kiếm của nàng.Nàng đã bại quân Lãnh Thịnh quốc mà không tốn một binh tốt nào.Tiếng đồn về nàng vang xa,vị Vương phi của lãnh khốc vương gia đã trở thành huyền thoại,tiêu diệt 3 vạn quân lính mà chỉ một mình.Các quân lính càng nể phục nàng hơn,như thế mới xứng đáng với chủ nhân của họ chứ.Sau đó,cả đoàn người trở về kinh thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...