Đại Boss, Tôi Thích Anh Sao?

Chương 10
Cạch, cạch, cạch.
Nhân viên phòng tài vụ vẫn như mọi ngày mà tiếp tục công việc nhàm chán-đánh máy.Châu Khả Mi mặc dù tay đánh máy nhưng tâm trí đã nhanh chóng mà rời khỏi công việc rồi.
Những gì Song Linh nói hôm qua kể cũng có lí, nhưng hiện tại mình phải làm sao đây?
Khả Mi cứ để cho đầu óc phiêu du mà không biết mình đã đánh lung tung vào văn bản.
-Trời ơi, Khả Mi, bộ cô thấy tôi gặp chuyện như bữa trước mà không cảm thấy sợ hãi sao?! Cô đánh dư một con số không vào rồi kìa!-Kỉ Tâm bỗng dưng đập đập liền nhanh chóng khiến cho tâm hồn treo ngược cành cây của cô trở về vị trí.
-Ờ, cảm ơn cô!-Thất thần trả lời, Khả Mi lại tiếp tục nghĩ vớ vẩn.
-Trời ơi, cô lại nhập sai dữ liệu rồi kìa!-Lần này không hề kiêng dè mà hét toáng lên, mọi người liền đồng loạt mà quay lại nhìn Khả Mi.Thấy vậy, cô trưởng nhóm nhanh chóng gắt gỏng:
-Châu Khả Mi, cô đừng có nghĩ là có chủ tịch làm người chống lưng thì muốn làm gì thì làm nhá! Tôi tin ngài ấy là một người công tư phân minh!-Nghe thấy trưởng nhóm nói vậy, Khả Mi nhanh chóng mà xua tay rối rít, giải thích rồi lại chuyên tâm làm việc.
Haiz, thật tình là cô đâu muốn như thế đâu a! Tại sao mọi người cứ không chịu tin thế chứ?! Nhưng mà nghĩ lại tối qua Song Linh nói cũng không sai!
Đầu của Khả Mi như một cỗ máy thời gian quay về thời điểm tối hôm qua…
-Cái gì?! Cậu bán thân?!-Song Linh trợn hỏa lên khi nghe Khả Mi kể toàn bộ sự việc.Trời ơi, bạn tôi còn có thể ngốc hơn được không?!
-Biết sao được, mình cũng hết cách rồi! Vả lại lời anh ta nói cũng rất có lí!-Cô buồn rầu nói.
-Châu Khả Mi!!!-Bạn mình bỗng nhiên hét toáng lên khiến Khả Mi sợ hết hồn hết vía, cô nhanh chóng mặt tái mét mà nhìn bạn lộ nguyên hình là bà la sát chính hiệu.
-Mình nhớ như in mỗi lần bị bọn con trai trêu chọc chính cậu luôn là người giải thoát và dạy cho chúng nó một bài học.Lúc đó, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu, cảm thấy cậu là một nữ nhi đối với đàn ông không sợ hãi, gan dạ, vả lại cũng rất thông minh…
-Cậu làm mình ngại quá!-Khả Mi ngờ nghệch cười cười, ngại ngùng mà gãi đầu.
-Bây giờ tại sao trước mặt anh ta cậu lại như thế?! Châu Khả Mi, cậu bị anh ta tẩy não rồi! Mỗi lần ở trước mặt anh ta dù là quá khứ hay hiện tại cậu đều xuẩn ngốc như thế! Cậu không thể ngu hơn được nữa sao?!
Thấy bạn chửi rủa, Khả Mi tức lộn ruột mà nhanh chóng phản bác.

-Vậy cậu trả tiền nhá!
-Không trả được bây giờ thì trả dần dần! Anh ta đâu có bắt cậu trả ngay đâu có đúng không?
Khả Mi ngơ ngơ.-.-
-Mình nói cậu nghe, cậu dù gì cũng là phụ nữ, nếu như bán thân cho anh ta cũng không biết sớm muộn sẽ có chuyện gì xảy ra, còn chưa kể về sau dù hai người không còn liên quan đến nhau nữa thì phần thiệt cũng thuộc về cậu.Cậu tính ở vậy đến già sao?
Khả Mi bắt đầu thất sắc, nhanh chóng dùng ánh mắt sùng kính mà nhìn bạn mình, bây giờ cô bạn không khác gì ánh sáng của Đảng đã khai sáng cho cái tôi đầy mụ mị của Khả Mi.
Đúng vậy, mình không thể dễ dàng như vậy! Dù gì ba mẹ cũng tốn không ít cám gạo mà nuôi dạy mình! Chính vì vậy, bản thân mình không thể chỉ đáng giá hai tỷ được!!! Đúng thế!
Châu Khả Mi hừng hực khí thế mà nêu cao khẩu hiệu”chiến đấu hết mình vì giá trị của bản thân”, Song Linh chỉ ở bên cạnh mà ngao ngán lắc đầu.
Và đương nhiên đó chỉ là chỉ là chuyện của ngày hôm qua, cái chính là bây giờ thật sự cô không có can đảm.
Châu Khả Mi, mày không có gì phải sợ! Chẳng phải chỉ là đòi lại công bằng cho chính bản thân thôi sao? Vả lại tập đoàn cũng lấy tiêu chí dân chủ mà lãnh đạo mà! Nhưng cứ nghĩ đến bộ mặt khủng bố của boss đại nhân thì…
Khả Mi thất thần mà ngồi lì trong nhà vệ sinh, đến lúc định thần thì lại có tiếng nói vang ở bên ngoài.
-Này, các cô có biết Châu Khả Mi ở bộ phận tài vụ không?- Người phụ nữ đó đánh lại phấn đã phai trên gò má, câu hỏi vừa vang lên đã nhanh chóng được mọi người hưởng ứng kịch liệt a.
-Trời, con nhỏ đó bây giờ cả tập đoàn ai mà không biết đến nó với biệt danh gái đào mỏ chứ!
-Tôi nghĩ loại mèo mả gà đồng như nó rốt cuộc cũng chẳng ra gì!
-Đúng rồi đấy!
-Tôi nói ấy cô nghe, trong lúc làm việc con nhỏ đó chảnh lắm! Lúc nào cũng cái điệu bộ thất thần mà làm việc, muốn chứng tỏ cái gì đây chứ?
-Tôi nghĩ muốn mọi người biết mình là tình nhân của chủ tịch đây!
Tiếng bàn tán còn tiếp diễn một hồi lâu nhưng thật ra Khả Mi đã sớm không còn dũng khí để nghe nữa rồi.Bất giác nước mắt chảy xuống hai bên gò mà cô.

Tại sao không ai tin tôi cơ chứ? Tại sao lại nói tôi như vậy? Gái đào mỏ sao? Hừ, mấy người biết gì mà nói cơ chứ?
-Hu hu hu hu…-Không kìm nén được mà cô bất giác khóc, bây giờ không cần phải suy nghĩ gì hết, c6 phải làm rõ mọi chuyện.
Khả Mi lau nước mắt, hừng hực khí thế như songoku cấp độ bốn mà lao lên tầng 22 dưới ánh mắt sững sờ cũng như dè bỉu của mọi người.

Châu Khả Mi, can đảm lên! Nhất định phải đòi lại được công bằng! Mày đã chịu quá đủ rồi!!!
-Cô Châu, có chuyện gì sao?-Đang khi Khả Mi xốc lại tinh thần thì cô thư kí Nghi Phương không biết từ đâu ra, lịch sự hỏi.
-Tôi …tôi muốn gặp chủ …tịch!-Mấy giây trước còn hừng hực khí thế mấy giây sau đã nhanh chóng bị tinh thần đó hù cho không còn vía rồi.Phải chăng đó chính là”một bên là khát vọng và một bên là sự thật phũ phàng”mà khi xưa cô giáo thường giảng? Nghĩa là cô rơi vào bi kịch rồi sao?!
-Chủ tịch sao? Cô đợi tôi một tí!-Nói đoạn cô thư kí nhanh chóng gọi vào phòng đại boss, Khả Mi ngoài mặt thì cười cười thế nhưng trong lòng thầm cầu nguyện cho lão đại ngàn vạn lần đừng tiếp cô.Cô muốn về bộ phận! Cô hối hận rồi a!
Dù choc cô có cầu nguyện hằng trăm lần thì phũ phàng vẫn là phũ phàng, tang thương vẫn là tang thương.
-Chủ tịch cho cô vào rồi đấy!-Kèm theo một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp.
Cô thư kí, cứu tôi!!!
Thế là Khả Mi trong tư thế khiếp đảm mà bước vào xào huyệt của lão đại.
Châu Khả Mi, đã đâm lao thì phải theo lao! Nhất định phải làm cho ra lẽ!
-Có chuyện gì sao?-Giọng nói lạnh lẽo thường ngày vang lên, Khả Mi không rét mà run.
-Tôi …tôi…
-Cảm thấy nhàn rỗi thì tôi có thể cho cô làm thêm!-Nghe thấy câu nói đó cô nhanh chóng phản ứng quyết liệt. Cô cũng không phải loại đần độn đâu nha!

-Tôi …tôi không thể bán thân cho chủ tịch được!-Phù, may quá! Cuối cùng cũng nói ra được!
-Được!
Ế, dễ vậy sao?
Vì quá đơn giản mà Khả Mi sinh ra cảm giác bất an, và nhanh chóng sau đó cô đã không dự cảm sai.
-Theo như những gì đã nói, cô Châu bồi thường cho tôi!
-Chủ tịch, cái đó … anh cũng không bắt tôi trả ngay …nên tôi sẽ chưa thanh toán ngay bây giờ!
-…-Lão đại trầm ngâm nhìn khiến cô nhanh chóng cảm thấy ngột ngạt.
-Jason, mau giải thích cho cô Châu nghe đi!-Một người đàn ông tầm từ ba mươi nhanh chóng bước đến trước mặt cô, từ đầu đến chân toàn màu đen, làm cho căn phòng đã lạnh lẽo nay còn lạnh lẽo hơn.
Ách, lão đại, anh thật biết tuyển người nha!
Không để Khả Mi suy nghĩ lung tung, người đàn ông đó nhanh chóng cất tiếng:
-Cô Châu, số tiền cô nợ chủ tịch là hai tỷ đúng không?
Khả Mi nghiêm túc gật đầu.
-Vậy có nghĩa là nếu cô muốn thanh toán thì với mức lương bình thường thì cô phải mất hai mươi mốt năm không ăn, không uống, không tiêu xài hay bỏ ra một đồng xu nào để hoàn thành khoản nợ.Nhưng nếu cô tăng ca tức là một ngày làm 13h thì tiền lương của cô sẽ là mười triệu đến mười hai triệu, nghĩa là cô sẽ mất mười bảy năm không ăn, không uống, không tiêu xài để hoàn thành khoản nợ!
-Được rồi!-Lão đại giơ tay ý bảo ngừng, sau đó nhìn động tĩnh của Khả Mi.
Hai mươi mốt, nếu tăng ca chỉ mất mười bảy năm thôi sao?! Trời ơi, mình có thể làm được!
Nghĩ như thế, cô liền hồ hởi trả lời lão đại:
-Tôi sẽ trả tiền cho chủ tịch!
-Cô Châu, có lẽ tôi phải đích thân giảng giải cho cô lần nữa rồi!
-…
-Cô đã nghe Jason nói, tức là nếu muốn trả hết nợ tối thiểu cô phải mất mười bảy năm không ăn, không uống và đương nhiên không chi tiêu bất cứ khoản gì…

-Tôi biết!
-Cô Châu, cô ở trọ sao?
Khả Mi ngơ ngác gât đầu.
-Cô tính trong mười bảy năm không trả tiền nhà trọ sao?
-…
-Mười bảy năm không ăn, không uống?
-Cái đó…
-Tôi nghĩ cô chưa kịp trả hết số nợ đã nhanh chóng đi gặp Diêm vương điểm danh rồi!
-…-Cô thất sắc, chủ tịch nói cũng rất có lí a!
-Thôi được rồi! Nếu cô không muốn thì tôi cũng không ép, cửa ra đằng kia!
-A, chủ tịch, tôi đồng ý! Tôi đồng ý mà! Tôi sẽ vẫn kí!-Khả Mi cuống cuồng chộp lấy tay lão đại.Khả Mi, cả đời mày đừng mong có tương lai!
-Tay!-Lão đại lạnh lùng ra lệnh, cô liền kinh hãi mà nhìn cái móng heo của mình.
-Nếu như vậy thì cô có thể về làm việc được rồi!
Chủ tịch, anh không thể cho tôi trả nhiều năm được sao?
-Thời gian thì vô hạn nhưng tuổi tác của tôi lại hữu hạn, tôi cũng cần cưới vợ, mà chiếc nhẫn đó chính là đồ gia truyền nhà tôi.Cô Châu tính không chịu trách nhiệm này sao?
Ây da, lại bị giáo huấn!
Khả Mi uể oải bước ra nhưng chân chưa kịp đặt ra khỏi cửa thì lão đại liền nói:
-Cô Châu, việc cô bán thân thì cái chính là tôi cần sự tự do của cô, còn danh từ vợ chưa cưới hôm trước tôi nói cô đừng để ý nhiều.Không nên suy nghĩ quá nhiều, nếu không vốn chất xám đã ít trong đầu cô sẽ càng ít thêm đấy!
Lão đại nói thế thành công khiến Khả Mi chết đứng, mà hình như ngài ấy còn chửi cô ngu nữa có đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui