Mạch Ly nằm trên giường, chịu đựng sự chiếm hữu cực đoan của Kim Triền Húc mà chỉ muốn tìm cách để thoát thân.
Thế nhưng cô chạy không được, cô làm cách nào cũng không thể rời khỏi hắn.
Mạch Ly nức nở, trên người không có chỗ nào là không có dấu hôn, Trải dài từ cổ cho đến từng ngón chân, thậm chí cô còn nhìn thấy khuôn mặt si mê của người đàn ông kia khi hôn lên từng ngón chân cô như thể đang đánh dấu chủ quyền.
Kim Triền Húc thở dốc bên tai cô, ép cô phải rướn người lên để tiếp nhận hắn, không xa không rời, Mạch Ly bị hắn giày vò đến mức ngất đi lúc nào cũng không biết.
Cứ như vậy đến khi cô tỉnh lại, bị Kim tổng vừa dỗ vừa lừa cho cô ăn một chén cháo rồi lại tiếp tục ép cô vận động cho đến sáng ngày hôm sau.
Tờ mờ sáng, Mạch Ly mệt mỏi đưa tay ra xoa xoa viền mắt hơi xót. Đêm qua Kim Triền Húc như thể phát điên vậy, hắn không những ép cô làm chuyện ấy quá mức, thậm chí còn ép cô nhắc đi nhắc lại mấy lời đáng xấu hổ mà tới bây giờ nhớ lại Mạch Ly vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng.
Cô hơi xoay người ra phía sau, phát hiện Kim Triền Húc đã rời khỏi giường tự lúc nào.
Phía bên đó vẫn còn hơi ấm, hẳn là hắn vừa rời đi chưa được bao lâu.
Mạch Ly biết đêm qua Kim tổng đã bế cô đi tắm rồi nên cơ thể cô mới có thể sạch sẽ khoan khoái như thế, chỉ có điều bây giờ cô lại muốn đi tắm một lần nữa.
Vừa mới bước xuống giường, đột nhiên Mạch Ly chú ý tới một vật thể lạ ở trong phòng.
Mấy cột sắt mỏng làm bằng vàng nạm kim cương lấp lánh khiến cho Mạch Ly ngơ ra một lát. Cô hoảng hốt nhìn xung quanh một vòng, sau đó khuôn mặt lại càng trở nên tái nhợt.
Một chiếc lồng vàng y như lời Kim Triền Húc đã nói.
Đêm qua người đàn ông đó ôm chặt lấy cô rồi nói rằng muốn làm một chiếc lồng vàng để nhốt cô lại, cô còn tưởng hắn đang nói giỡn và đe dọa cô mà thôi, nhưng nào ngờ sáng sớm nay vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy chiếc lồng này được đặt chỉnh tề ở trong phòng.
Nó bao quanh chiếc giường trắng rộng lớn ở giữa phòng, không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ. Nó đủ để Mạch Ly có thể hoạt động trong không gian cách giường 1 đến 2 mét.
Cô đi tới, muốn đưa tay bẻ một khung vàng bất kì, thế nhưng thanh vàng trông mỏng manh này lại được chế tác bằng cách nào mà lại cực kì cứng rắn, dù cô có bẻ đau tay thì nó chưa hề xi nhê một chút nào hết.
Đúng lúc này.
“Cạch.”
Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, người vào không ai khác ngoài Kim Triền Húc. Hắn bê một khay đồ ăn sáng trông cực kì bắt mắt đẹp đẽ đi vào cửa, trên môi người đàn ông là nụ cười như gió xuân, người khác nhìn vào còn tưởng hắn vốn dĩ đã là một người ấm áp như thế rồi.
Kim Triền Húc thấy Mạch Ly đứng đó thì ý cười càng sâu hơn, hắn lấy chiếc khóa vàng mở cửa lồng rồi đi vào trong đặt khay thức ăn xuống chiếc tủ cạnh giường, một mặt hắn liền đưa tay kéo người con gái kia ngồi vào trong lòng hắn, bàn tay mơn trớn trên mái tóc mềm mượt của cô.
“Tỉnh rồi hả? Có thích món quà nhỏ mà anh tặng em không? Anh đã cho người làm cấp tốc trong đêm đấy, thế nhưng em yên tâm, nó vẫn là món quà cực kì tinh xảo và đẹp đẽ, mỗi món đồ của em đều phải là thứ tốt nhất.”
Mạch Ly sợ rồi, cô chỉ muốn chạy trốn mà thôi. Thế nhưng cô giãy không thoát, nghĩ như vậy, hốc mắt Mạch Ly đỏ bừng, sống ngần đó năm, cô chưa bao giờ đối diện với một tình yêu cực đoan như thế.
“Kim Triền Húc, tôi không muốn, anh thả tôi ra ngoài…”
Thế nhưng dù trông cô có đáng thương đến mức nào, Kim tổng cũng không hề mềm lòng.
“Không được, anh đã nói rồi, anh sẽ nhốt em cả đời, nhưng anh cũng sẽ bên cạnh em mọi lúc mọi nơi, A Ly, em không thể rời khỏi anh, một giây cũng không thể được.”
- ----
Cứ như vậy qua mấy ngày, Mạch Ly cảm tưởng bản thân sắp phát điên đến nơi rồi.
Những ngày này, Mạch Ly đều bị hắn nhốt trong lồng, không thể ra khỏi phòng ngủ chứ đừng nói tới việc trốn đi.
Cô hoảng loạn chết mất, cô không thể sống như vậy cả đời được.
Trong thời gian này, cô từng cố tình làm bản thân bị thương, như dùng vật sắc nhọn để cứa vào tay, hay dùng dao nĩa để ép Kim triền Húc thả cô ra, chỉ có điều tất cả mọi việc đều vô dụng, không những vậy Kim tổng còn chăm cô càng kĩ lưỡng hơn, đảm bảo cô không thể manh động dù chỉ một giây.
Chỉ có điều cũng chính vì những hành động đó mà cô gặp được nữ chính nguyên tác.
Vương Y Y, chuyên gia tâm lí mà Kim tổng đã gọi về cho cô, cũng chính là nhân vật mà cả nam chính lẫn nam phụ là Kim Triền Húc đều yêu say đắm sau này.
Vương Y Y đến như một vị cứu tinh của cô vậy, vì cô nghĩ nếu như Kim Triền Húc yêu cô ấy, hắn ta nhất định sẽ buông tha cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...