Chương 67: Trong bức tranh có đôi chim yến (thượng) . . .
Buổi tối, tôi nằm ở trong lòng hắn, không đầu không đuôi nói một câu: “Em xin lỗi.”
Tay hắn siết chặt, sử dụng một chút lực dễ dàng quay mặt tôi lại, khoảnh khắc ấy tôi sinh ra cảm giác quay cuồng giống như chiên trứng gà trên chảo vào buổi sáng sớm= =. Vốn đưa lưng về phía hắn, nói chuyện chỉ có chút lo lắng, nhưng bây giờ nghe thấy tiếng hắn hô hấp, tôi lại đổi ý muốn lùi bước.
“Nói đi, anh nghe đây.” Đại BOSS gần đây biến hình lợi hại, khi nói chuyện thường nhỏ nhẹ, giống như chỉ một câu có thể làm cho người ta được sinh ra, nhưng cũng chỉ một câu cũng có thể làm cho người ta chết đi.
Tôi lúng túng như ngâm thơ: “Đợi tiểu Quan được sinh ra, anh có đuổi em ra khỏi nhà hay không?” Lo lắng này giấu trong lòng tôi như lông mọc rậm rạp sắp mốc meo hết cả. Hiện tại cố gắng lấy dũng khí hỏi ra, tôi lại thấy mình có chút ngu ngốc.
Hắn buồn cười cúi đầu xuống, hô hấp nóng mà tê dại, phả lên mặt tôi, tôi có chút không nhịn được. Nhưng ánh mắt hắn nhìn chằm chằm tôi như đang rình con mồi, giằng co gắt gao với tôi, làm cho lòng tôi càng lúc càng có cảm giác trầm trọng không tên.
Nhìn chán cho tới tận lúc tôi bối rối, đại BOSS mới tỏ thái độ: “Đồ ngốc, lại phải tìm một người mẹ khác cho nó thì phiền lắm…”
… … Anh trả lời thẳng vào câu hỏi sẽ chết hả? Không đi đường vòng công ty sẽ lỗ vốn sao?
Tôi vừa lòng, dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn mệt mỏi ngủ.
……………
30 Tết cùng đến nhà chồng ăn cơm, vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy bố tôi đang đùa giỡn với Tuyết Nhi rất vui vẻ, cằm của tôi gần như muốn rớt xuống dưới. Trừng mắt nhìn một màn này, bỗng nhiên cảm thấy đau nhức.
Mẹ chồng nhiệt tình chạy ra tiếp đón: “Những năm trước luôn là một nhà ba người, có hơn cũng chỉ thêm chị Chu, rất vắng vẻ, năm nay Quan gia chúng ta sắp có cháu trai nên tăng thêm thành viên, sẽ có thêm hai người, à, không phải, hiện tại là ba người chứ. Đây là việc đáng mừng nhất!”
“Hôm nay, mẹ đã tự mình tới mời ông thông gia đến đây , cùng với cô y tá lạnh lùng kia nữa nhưng mà cô ấy không tới.”
Đại khái là sắp tới năm mới nên không khí thực high, mẹ chồng nói chuyện tới nỗi giương nanh múa vuốt, vui mừng giống như đứa trẻ con ngây thơ, chất phác chờ mong náo nhiệt.
Tôi nhìn mắt bố chồng, ông chăm chú nhìn vợ mình đang phóng đại mọi chuyện, hơi có chút ý cười lóe lên trong mắt. Tôi rất khâm phục, không phải vì bố chồng tôi cũng đã sắp 60 tuổi nhưng nom vẫn rất phong lưu phóng khoáng, mà là đã từng trải qua nhiều mưa gió sóng to như vậy nhưng hai ông bà vẫn chẳng khác nào một đôi vợ chồng son, có thể tương trợ nhau trong lúc hoạn nạn bất kể chướng ngại trước mặt ra sao, tay trong tay cùng nhau đối mặt với tương lai. Trải qua gian khổ mới hái được quả chín, mãi mãi tỏa ra hương thơm ngào ngạt mà chưa một ai được ngửi qua.
Tôi hiện tại lại có chút sợ hãi lo được lo mất, cảnh tượng hoà thuận vui vẻ bây giờ giống như một giấc mộng, như hoa trong gương, trăng trong nước, tôi sợ mình chẳng may lơ đãng hắt xì một cái, mọi thứ đều có thể vô hình bị hủy bỏ, cuối cùng sẽ tìm không thấy một chút dấu vết nào…
Tôi từng lén xin cố vấn từ Tiểu Bạch, kẻ tự xưng là chuyên gia, cô ấy luôn oán giận bản thân không vượt qua được thế hệ 9x , đến cả mang thai cũng không nhanh bằng tôi, huấn luyện cho tôi một chương trình học về dưỡng thai: “Sách nói phụ nữ lúc mang thai luôn có cảm giác sắp phải rời bỏ, mất đi một thứ gì đấy, rồi khi nằm ngủ thường mơ thấy bị rơi xuống từ trên cầu thang hoặc là bị ngã xuống từ vách núi đen, gặp phải những điều này có thể nói lên rằng trong lòng cậu chứa đựng nhiều tâm sự làm tổn hại tới sức khỏe… Chẳng lẽ là ở trong lòng BOSS không kìm lòng nổi chuyện gì sao?”
Nếu như thế, nên treo ngược mình lên cây theo hướng Đông Nam đi = = (câu này xuất phát từ trong phim Khổng tước đông nam phi (khổng tước bay về phương đông nam). Đây là bộ phim Romeo – Juliet phiên bản Trung Quốc, kết thúc thì hình như là nam chính thắt cổ chết vì tình. Cái này ta cũng không rõ lắm, vì chưa xem phim này)
Thời điểm ăn cơm tất niên tôi ngồi bên cạnh bố, ông giống như đứa trẻ miệng ồn ào không thể ngăn cản nổi “Tôi muốn cái này” “Tôi muốn cái kia” . Hoảng hốt nhớ lại cái đêm trắng đó, ở trong phòng hơi nóng của lẩu lượn lờ, tôi chỉ có thể túm lấy góc áo của bố “ con muốn ăn thịt bò, à, còn muốn uống sữa chua nữa…” Giờ đây vị trí đã hoán đổi, vật đổi sao dời, đổi thành bố cứ như vậy mắt mở to ,mồn đang ăn cũng mở to , trong miệng đầy thức ăn, lòng tôi đột nhiên dâng lên không chỉ là niềm vui sướng nhỏ bé mà còn là sự an ủi…
Tục lệ sau khi kính rượu sẽ đến lúc được phát lì xì, tôi thay mặt bé Quan còn chưa ra đời, mặt không đổi sắc, tâm không thẹn thùng, một phát nhận hai lần lì xì, còn cân nhắc xem đến lúc nào đó nên lừa gạt đứa bé trong bụng này để vơ hết tài sản vào túi .
Tả San Hô gọi điện thoại từ một nơi nào đó ầm ĩ, hình như đang bắn pháo hoa, bùm bùm liên tục không dừng lại. Thế nên đành chuyển thành gửi tin nhắn, nhưng mà hôm nay mạng di động Trung Quốc bận tối mắt tối mũi, một tin nhắn mà mười lăm phút sau mới gửi tới được di động của tôi. Hóa ra, trên quảng trường phía Tây có mở tiệc pháo hoa, theo truyền thuyết đây chính là sự kiện nóng bỏng nhất, náo nhiệt nhất, tổn hao của cải nhiều nhất gần 5 năm qua tại thành phố M, cô ấy còn phóng đại bữa tiệc này thành bữa tiệc chỉ có ở trên trời, trần gian không thể có được. Như là nói đúng tiếng lòng của tôi, nhất thời làm tâm can tôi ngứa ngáy khó nhịn, quyết định mạo hiểm nguy cơ có thể bị răn dạy, dứt khoát kiên quyết mở miệng xin phép: “Em muốn đi xem tiệc tối.”
Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, lại liếc mắt nhìn TV một cái, trong lòng đại khái là vô cùng kinh ngạc: đây không phải đài truyền hình trung ương, đây không phải chỉ là tiểu phẩm hài giải trí, hầu như thường là có vài người cùng nhau đùa vui ở trên sân khấu rồi tự cho đó là tác phẩm hài kinh điển đấy chứ.
Tôi chỉ có thể tiếp tục giải thích: ” Em muốn đi xem tiệc pháo hoa ở quảng trường phía Tây…”
Mẹ chồng đúng lúc bưng đĩa cam đã cắt lên, hát đệm nói thêm: “Đúng đó, các con đều còn trẻ, ở nhà xem tiết mục cuối năm không có ý nghĩa gì lắm.”
Nghĩ tiếp lại dặn dò: “Có điều đi ra ngoài, Ứng Thư, con phải để ý trông nom tốt vợ mình ẹ , nếu thiếu một cọng tóc mẹ sẽ hỏi tội con.”
Hai mẹ con vô cùng đồng tâm hiệp lực. Quan Ứng Thư không thể chịu nổi ánh mắt tha thiết của 2 người chúng tôi, cuối cùng cũng gật đầu.
Mẹ chồng căn dặn đủ điều: “Nhan Nhan, con nhớ mặc thêm áo lông vào… Có đủ ấm hay không? chờ chút, mẹ lấy thêm áo cho con khoác ngoài.” Bà như con quay đi vào trong phòng, lấy ra một chiếc áo khoác to màu đỏ: “Tới đây, mặc thêm cái này vào, buổi tối gió lạnh thấu xương chẳng may cảm lạnh, chúng ta sẽ rất đau lòng. Con yên tâm, mẹ sẽ phụ trách đưa ông thông gia trở lại trại an dưỡng, các con cứ tận tình đi chơi đi.”
Người trên đường không ít, cả hàng dài xe cứ đi một chút lại ngừng ngừng một chút, rẽ trái rẽ phải mất một tiếng sau mới đến nơi. Quả thật người người tấp nập, đông như trẩy hội, ngay cả chỗ đỗ xe cũng không có.
Xe chỉ có thể đỗ ở một bãi đậu xe của một khách sạn cách đó xa xa. Quan Ứng Thư phải nhận điện thoại nên dặn tôi đứng nguyên tại chỗ đợi mệnh, bên trong ánh mắt như vô hình học Tôn đại thánh quy định phạm vi hoạt động, bắt tôi đứng trong vòng tròn giống như Đường Tăng. Tôi khúm núm cam đoan tuyệt đối không di chuyển.
Nhưng người tính không bằng trời tính, con người có ba cái vội, vì vừa mới ăn cơm tất niên rồi uống nhiều nước tới no, một bộ phận của hệ tiêu hóa chứa đầy nước thật sự là làm cho người ta khong nhịn được…
Tôi quét mắt nhìn xung quanh, mắt như đôi hoả nhãn kim tinh di chuyển, ông trờikhông phụ người khổ tâm, ở hướng 10 giờ tôi đã nhìn thấy dấu hiệu được cứu, trong lòng vui vẻ, cái gì cũng mặc kệ chỉ hướng vào mục đích, chậm chạp chạy tới đó …
Những cái gì cần ra đã ra hết tất nhiên tinh thần sẽ sảng khoái, giống như sau khi được vận công trừ độc, hệ thống gân cốt sẽ thỏi mái. Xa xa bỗng nhìn thấy Quan Ứng Thư đang chạy khắp nơi, kỳ thật tôi chưa nhìn qua hắn chạy lần nào, trước cả ngày hôm nay tôi còn tưởng hắn không bao giờ chạy. Vài lần do dự muốn mở miệng hỏi hắn, thời đại học khi tham gia chạy 800 mét có phải dựa vào lén đi Bentley mới tới được hay không… Bởi vì thị lực tôi tốt, cho nên nhìn được rõ ràng toàn bộ biểu cảm trên mặt Quan Ứng Thư. Vài sợi tóc rơi xuống bay bay theo nhịp bước chân, lông mi nhíu chặt cùng khuôn mặt nhăn nhó giống như không thể kiên nhẫn, hơn nữa ánh mắt từ trước đến nay luôn không để ý mọi thứ đã có thần sắc, thứ mà tôi cứ ngỡ hắn đã đánh mắt cách đây năm trăm năm rồi, đó là vô cùng lo lắng, ảo não, còn có cảm giác tan nát cõi lòng…
Tôi liền vung tay hô to: “Ông xã, em ở đây!”
Hắn lao về phía tôi với tốc độ không thể tin được, đâm thẳng vào tôi, làm tôi bị lui về phía sau vài bước, mới ôm chặt tôi vào lòng, cánh tay mạnh mẽ như sắt thép bao quanh tôi, làm cho tôi không thể động đậy.
Bất thình lình nhiệt tình như vậy làm cho tôi sợ tới mức vừa mừng vừa lo: “Làm sao vậy?”
Hắn lắc đầu, một lúc sau mới chậm rãi phun ra một câu: “Không có gì, để cho anh ôm một lát.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...