Chương 55: Cơn gió muộn (thượng) . . .
Sáng sớm hôm sau lúc rời giường bị dọa chết khiếp, toàn bộ phía trước phía sau trong vườn đều không thấy Tuyết Nhi. Tôi gấp đến độ xoay vòng vòng, ngay cả bữa sáng cũng không thèm làm. Đại BOSS mặt âm trầm: “Tốt nhất là không thấy.”
Tôi tức giận trừng hắn: “Đồ không có tình yêu!”
Cuối cùng náo loạn nửa ngày, nó trốn ở nhà hàng xóm, cùng con chó Nhật Bản đánh nhau khó phân thắng bại, thậm chí còn có vẻ chỉ hận không gặp nhau sớm hơn, khi tôi ôm về cả hai còn ẩn tình đưa tình, bộ dáng Y Y khong chịu nổi. Tôi tức giận không nhẹ, nhéo lỗ tai nó răn dạy: “Không có tí tiền đồ nào cả, thân mật cùng con chó Nhật Bản như vậy, quả thực là hành vi của kẻ phản quốc đi theo địch! Nhìn xem lông mày bị bẩn chưa này, xốc xếch thế này nữa, ngay cả con chó nhỏ hơn cũng đánh không lại, mày không thấy xấu hổ sao? !”
Nó chỉ ngao ngao kêu loạn, một đôi móng vuốt dùng sức ở trong không trung cào loạn.
“Dáng vẻ này trông rất giống em!” Đại BOSS nhàn nhàn mở miệng, đi ra bên ngoài.
“Nếu không đi sẽ muộn đó.”
“Chờ tao về lại tiếp tục giáo dục tư tưởng!” Tôi oán hận đem con chó ném cho dì Lưu.
Đến công ty mới phát hiện cuộc đời của tôi hoàn toàn là một thảm kịch…
“Tôi chưa từng thấy cô như vậy, không nói câu gì tự tiện tạm rời cương vị công tác, sau đó để chú cô đưa đến một tờ giấy xin phép là xong. Nghĩ đây là đâu? Là vườn rau của cô chắc? ! Còn đem chúng tôi để vào mắt sao? Có một cái núi để dựa vào liền coi trời bằng vung, tổn hại ích lợi công ty, tôi có quyền đề nghị công ty xử phạt loại nhân viên không có trách nhiệm như cô đấy nhé!”
Tôi cười hì hì ăn quịt: “Sao có thể? Tôi có việc gấp thật mà, bố tôi bị bệnh, nên tôi không kịp chào hỏi thôi, cuối cùng đến bệnh viện mới phát hiện di động đã hết pin.” Tôi mặt không đổi sắc nói dối như cuội, chỉ sợ hắn có nửa điểm nghi ngờ: “Không tin tôi dẫn anh đi xem bố tôi, ông còn nằm ở trong bệnh viện đó.”
Hắn coi như cũng có chút lòng nhân từ: “Không có việc gì chứ? Có cần giúp hay không?”
Tôi lắc đầu như là trống bỏi: “Không cần không cần, cám ơn Du tổng quan tâm.” Thế này mới giữ được mạng nhỏ chuồn ra văn phòng.
Thoát được hòa thượng nhưng không trốn được ni cô, Tiểu Mẫn ở phía sau nhéo tay tôi: “Đừng có mà định lừa chị, nói thật mau, có phải hay cùng soái ca nào ngắm hoa dưới trăng không? Đừng cho là chị không biết gì, ngày đó ở trước cửa khách sạn chị nhìn thấy em ngồi vào một chiếc Lamborghini xanh ngọc. Chứng cứ rành rành như thế mà em còn định chối à?”
Tôi sửng sốt, tiện đà nhớ tới ngày đó là do Lý Quân Thành gây họa, liền pha trò nói sang chuyện khác: “Nghe nói căn tin mới có một chú rất đẹp trai, thật hay giả vậy?”
Vừa nói đến chuyện này mắt cô ấy liền sáng như đèn pha: “Không phải là người thì đúng hơn, Phan An so với hắn còn kém hơn. Quan trọng nhất là món gà xào ớt xanh của hắn ngon tuyệt cú mèo balabalabala…”
… … Quả nhiên đánh rắn đánh giập đầu.
Trúc Diệp khó được rảnh rỗi mời tôi ăn cơm, nhưng lại không nói lời nào, khiến tôi cảm thấy lo lắng.
“Làm sao vậy?” Tôi vừa ăn thịt trên đĩa thủy tinh thượng đẳng vừa tò mò.
Cô ấy dùng ánh mắt ẩn tình đưa tình nhìn tôi chằm chằm khiến tôi mấy tầng nổi da gà: “Nếu cậu bị ông chủ để ý, cậu sẽ làm gì?”
“Bọn tớ đã là vợ chồng, có cái gì để ý nữa?” Tôi khiêm tốn thỉnh giáo.
“Tớ nói là nếu, nếu!” Cô ấy phát điên.
“Nói cách khác, cậu bị yêu nghiệt Lý Quân Thành thu phục? Đây không phải là tất cả đều vui sao, hồ ly hợp với khổng tước…”
“Cậu nếu muốn vác bụng đói về làm thì câm miệng cho Lão Tử!” Cuối cùng thì bão cũng nổi lên.
Kỳ thật tôi ở trong lòng vụng trộm vui vẻ, hai người bọn họ đều cấu kết với nhau làm việc xấu, giúp đỡ bao che cho nhau, trước kia cả hai đều thể hiện bản lĩnh riêng, lấy bản thân làm trung tâm mặt trời. Cho dù Trúc Diệp muốn lấy Lý Quân Thành làm thuốc chữa thương, thì người ta cũng không mãi mãi làm kẻ thay thế được. Hai người kì quặc, phỏng chừng lại trở thành kịch hay .
Buổi tối lúc đi trả sách bị quản lý viên mắng vài câu, nói bây giờ giới trẻ không biết giữ gìn sách, còn có vấn đề chữ tín nghiêm trọng, luôn mượn sách mãi không trả, khiến cho nguồn sách báo cung không đủ cầu. Tôi nhìn giá sách trống rỗng phía sau bà ta, mồ hôi tuôn như suối cúi đầu nhận tội, tích cực giao nộp tiển bồi thường quá hạn.
Tôi đại khái là bình thường bị đại BOSS giáo huấn đến trong lòng vặn vẹo, người ta có mắng tôi xối xả, tôi đã luyện thành đỉnh cao bản lĩnh bên ngoài thì xấu hổ ngượng ngùng nhưng trong lòng thì nhởn nhơ. Cho nên đối với việc nhân viên quản lí trách móc với tôi mà nói chỉ như mây bay mà thôi.
Buổi tối tất cả tức giận đè nén đều rơi xuống trên người Tuyết Nhi, nó làm đổ cả một lọ hạt tiêu to đùng. Ai biết là mũi chó lại thính đến thế, cách cặp lồng cơm ba trượng mà cũng ngửi thấy, vẫy vẫy cái đuôi nhưng không chịu mở miệng ăn. Tôi không đành lòng, đổi cho nó cái mới, thế này nó mới mừng rỡ chạy tới ăn, ăn hai miếng lại chạy tới cọ cọ ống quần tôi, tỏ vẻ cảm tạ, tôi đổ mồ hôi = =
Đại BOSS hôm nay có xã giao nên về muộn, tôi ôm Tuyết nhi ngồi trên sô pha xem quảng cáo, sau đó một người một chó đều bị thôi miên bởi mấy bài quảng cáo bài nào cũng giống bài nào, không có gì mới mẻ.
Tả San Hô gửi tin nhắn tới đúng lúc phát quảng cáo của Tần Y Y quảng cáo cho kem dưỡng da, da trắng nõn nà, khi sương trại tuyết. Cười tươi như hoa làm gì có dấu vết từng bị người ta khinh thường?
Tôi vừa đổi kênh vừa xem tin nhắn: “Ngày ra mắt bộ phim đó tớ đi thăm nhà học sinh, cho nên không đi, nghe nói ngày đó Tần Y Y cũng không đi. Hình như là hội điện ảnh không duyệt bộ phim này?”
“Hả? Chẳng lẽ là phim bạo lực hay phim cấp ba sao? Vì sao không duyệt chứ?” Tôi đào gốc bới rễ.
“Hình như là người đứng đầu hội này không thích cô ta, khắp nơi làm khó dễ. Tuy nói cô ta hiện tại nhân khí rất cao, nhưng cũng không chống cự nổi công ty toàn lực phong sát? Bộ phim này cũng là do cô ta đầu tư, không biết làm gì mà lại chọc tới hội điện ảnh.”
Tôi kinh hãi, gọi thẳng cho cô ấy, cô nàng đang ăn hoa quả sau bữa cơm: “Sao cậu lại kích động như vậy?”
Tôi pha trò: “Người nổi tiếng như vậy, có người dân nào lại không quan tâm chứ?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi tiếp.
“Tớ cũng không rõ lắm, chỉ là nghe một thầy giáo ở trường tớ nói thôi.” Hình như cô ấy đang ăn cái gì đó, lời nói không rõ.
Tôi hứng thú rã rời: “Được rồi, tớ mới vài ngày không ở đây, thiên hạ đổi chủ rồi .”
“Phốc” … Sau đó truyền đến những tiếng ho khan ho khan, tôi trốn tránh trách nhiệm, quyết định gác máy.
Kỳ thật tôi đối với Tần Y Y dường như rất phức tạp. Lúc đầu thờ ơ lạnh nhạt với mọi chuyện xấu của cô ta, hôm nay bị chụp cùng siêu sao nào đó ra khỏi khách sạn, ngày mai chụp đến cùng một vị danh nhân mờ ám không rõ. Giới giải trí, chỉ là như thế này mà thôi, sóng gió nhiều vô kể, nhắm mắt lại cắn răng một cái cầu vồng đỉnh cao liền bay qua. Thanh danh cô ấy sáng chói như mặt trời ban trưa, làm gì cùng đều là đề tài chính, là tiêu điểm ánh mắt.
Nhưng sau khi nghe nói cô ta là học sinh của bố tôi, trong lòng sinh ra một loại ý muốn tiếp cận, dường như tới không hề có đạo lý, nhưng lại mãnh liệt như sóng. Còn muốn đến lễ ra mắt phim là để có thể nhìn, thậm chí nếu may mắn thì có thể nghe được những chuyện bí ẩn năm xưa của bố tôi vài thập niên trước, những chuyện mà nhiều năm qua ông giữ kín như bưng với tôi, không hề đề cập tới.
Sau đó khi từ Paris đột ngột trở về nghe được ân oán khúc mắc giữa mẹ chồng ba người. Tôi suy nghĩ giống như giải một bài toán, tìm hiểu nguồn gốc, tìm căn nguyên tìm lúc khởi điểm. Nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, một bài toán cho câu hỏi nhưng thiếu dữ kiện, muốn tôi giải như thế nào đây?
Rồi tôi đối với Tần Y Y gần như chỉ có thể dùng từ căm thù đến tận xương tuỷ để hình dung, phỉ nhổ tất cả của cô ta, bao gồm dáng người thướt tha, ánh mắt mê người cùng với nụ cười quyến rũ giống như cây hoa thuốc phiện…
Nhưng tại sao tôi bây giờ lại ở trên mạng lục soát một loạt “Tần Y Y đắc tội người đứng đầu hội điện ảnh, rơi vào số phận bi thảm” “Bộ phim mới liên tiếp bị ném đá, Tần Y Y có thật sự hãm sâu vào ‘Tuyết tàng môn’ hay không ” “Không xuất hiện trong buổi ra mắt phim, Tần Y Y nằm trên giường nhà tù” mấy tin tức cực lớn như vậy, trong lòng bất an như là ném viên đá vào mặt nước khiến gợn sóng càng lúc càng lớn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...