Không để cô lảm nhảm nữa Mộ Thiên Hàn hỗn loạn dừng động tác rút hai ngón tay ra bên ngoài, cầm lấy tiểu đệ đệ khổ sở sưng đau nãy giờ đẩy nhẹ chọc trúng hạt thông nhỏ của cô
_Á.
.
chết! đừng!
Phàm Mặc Mặc hậm hực giữ chặt vai anh gào lên, cô rất dễ bị tác động, anh còn bá đạo tì mạnh lên vùng nhạy cảm của phụ nữ thử hỏi có ai trụ được chứ? Lưu manh! chủ tịch lưu manh
_Không có sự cho phép của em tôi chỉ dám đứng ngoài mưa ướt át chờ đợi, đợi em mở cửa mới đi vào
Chết tiệt thật, giờ phút này anh còn hát ca chọc tức cô nữa, cái gì mà ở bên ngoài chờ đợi, anh cọ sát tiểu đệ đệ lên hai cánh lá kiểu này thật sự quá đáng lắm, rất tê tái cho cô, còn ám chỉ cô ướt át, vì ai mà cô như vậy? Mở! mở cái đầu anh, anh vào đến cửa còn bắt người ta mời gọi, cô không làm! hận anh chết được
_Ư! a! ư.
.
a! anh! em không làm nữa!
Cô xuýt xoa cắn môi khổ sở rên rỉ, giận dỗi muốn dừng lại, anh cười đểu trêu cô trẻ con quá đi, anh vờ vịt đẩy người để chỗ sưng to lên xuống bên ngoài, còn nhắm vào hạt thông nhỏ muốn dùng đầu gậy nghiền ngẫm ra, cô sởn da gà cong chân chịu đựng, thân thể nóng hừng hực không thôi, dây thần kinh căng thẳng quá mức, cô bị đẩy đến mức độ rất muốn, tuyết lê cọ sát lên người anh cách lớp áo ngực cũng bắt đầu rơi ra ngoài rồi, xấu hổ! cô xấu hổ nhưng khổ sở lắm vì hành động
_Ưm! a.
.
um! a!
Cô cắn vào ngực anh, cánh môi ngốc nghếch nhắm vào bông hoa đỏ trên ngực anh lúc nào không hay, cô cắn cô mút, anh trông thấy rất phấn khích xoa đầu cô vuốt tóc, cô có biết sự ngây ngô của cô rất nguy hiểm nó làm anh ngày đêm say đắm
_uhhh! uhhhh! u!
Rốt cuộc anh cũng không kìm chế nổi nên đẩy người đi vào, một tay tham lam kéo chân cô lên cao, bất ngờ bị kéo chân nơi mềm yếu mỗi lúc bị cắm sâu hơn, \*\*\* \*\*\*\*\* bắt đầu đón nhận chỗ to đùng kia, rất trướn nhưng dễ chịu hơn nhiều
_Ah! nhẹ! nhẹ! ah
Cô lo lắng dặn dò, anh không ngừng đẩy tới đẩy lui, khi cô đứng cảm giác sâu hơn gấp nhiều lần, anh cứ dòn dập vào chậm ra nhanh làm cô luyến tiếc hụt hẫng đang sung sướng bị anh trêu ghẹo bức bối lắm, mỗi lần như vậy đều đẩy chậm chậm đến lúc gần tới nơi sâu nhất thì mạnh một cái hất người, cô chới với muốn òa khóc trong sự khoái cảm khiến bản thân
_Ừ.
.
ừ.
.
đúng! ừ!
Mộ Thiên Hàn không nói gì cả, vẫn đang chuyên tâm bảo tiểu đệ đệ dụ dỗ ôm ấp \*\*\* \*\*\*\*\*, tập trung tận hưởng du thuyền định tình
_A! ức! kh! muốn!
Phàm Mặc Mac nhắm mắt không chịu nổi anh quá là ghê gớm, bao giờ mới chịu thôi đây, nhìn thấy cô đã đứng rất lâu anh huơ lấy áo ấm lớn quấn quanh cả hai rồi bế cô đi vào bên trong du thuyền, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, bên dưới bảo bối vẫn không lúc nào buông tha \*\*\* \*\*\*\*\*, chúng cứ chặt chẽ cuốn lấy nhau
_Ngoan! tận hưởng đi, phạt em vì tội quyến rũ
_Um!
Phàm Mặc Mặc không còn lời nào để diễn tả, cô tự động cắn cái gối chịu đựng, từng cơn hỏa tình vừa tắt giờ còn cuồng nhiệt hơn
_Dừng đi! ưmm! dừng!
Cô áp tay lên gương mặt nam tính lãnh đạm cầu xin, anh cứ ôm lấy cô đẩy người mặc kệ cô quặng người thở dốc, anh còn xốc cô ngồi dậy hai tay ôm cô đẩy người, cô buộc phải nhõm người lên xuống theo từng nhịp đẩy của anh
_Em cứ rên kiểu này, làm sao tôi dừng?
Mộ Thiên Hàn nháy mắt ôm chặt cô hơn, anh rất thích ve vuốt mỗi khi cô bên cạnh, con người khỏe mạnh và dũng mãnh không phút giây nào ngừng nhấp người ra vào, mãi cho đến tận khuya anh vẫn chưa chịu buông tha cho cô, đêm hôm vắng vẻ nghe rất là rõ tiếng động hai người phát ra, cô cảm thấy nguy hiểm cận kề nên sợ lắm, còn anh lúc nguy hiểm thì cực hứng thú, bá đạo ôm cô luận động mạnh hơn, quá hứng thú anh gầm lên mạnh bạo cong người một phát thở mạnh gấp gáp rút bảo bối ra ngoài phóng mạnh thứ dịch sệt lên bụng cô
_Á! ahhh!
Mộ Thiên Hàn vuốt mấy ngọn tóc vương trên vai mình, người cúi xuống hôn vội lên môi cô lấp đi hơi thở dồn dập vì mình mà hổn hểnh khổ sở, ở bên dưới anh ngang ngược bất ngờ đẩy bảo bối đi vào bên trong nơi tư mật của cô sau một trận như vũ bão, im lặng không luận động, chỉ là muốn giữ chặt cô một chút
_! hức! ưm.
.
um!
Anh vuốt ve tấm lưng mệt nhọc vương đầy mồ hôi mịn, trên mặt lan toả ánh sáng thõa mãn, ánh mắt đưa tình biểu hiện rất rõ, khẽ cúi người mút lấy những giọt mồ hôi vương trên khe rãnh tuyết lê, nhẹ nhàng liếm sạch, bỗng chốc động tình lại trỗi dậy, bên dưới bắt đầu réo rắc, thừa cơ hội vẫn còn ở bên trong, anh nhỏm người đẩy người chậm nhịp khởi động trở lại, triền miên trên cơ thể cô đến khi cô lim dim đi ngủ anh vẫn chưa muốn dừng lại, cả đêm không biết bao nhiêu lần thõa lấp cho đủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...