Phàm Mặc Mặc lủi thủi đi về nhà, cô không dám khóc vì sợ các con biết chuyện nhưng mà hai hốc mắt thất thần đỏ hoe từ lúc nào, cơ thể gầy yếu phông phanh trước gió rét
_Không có gì cho mấy đứa nhỏ, chúng bị đói nhìn rất là tội, mình vô dụng quá!
Cô lo ngại khi đường về nhà mỗi lúc gần hơn, giờ này các con bụng đói meo vẫn đang đợi mẹ mang thức ăn về
_Mẹ Mặc! mẹ Mặc!
Ba đứa nhỏ nheo nhóc chạy ra sân mừng cô, cô biết chúng sẽ rất thất vọng vì cô không tìm được món gì đem về cả
_Mẹ Mặc, mẹ ơi! hihi!
Bọn trẻ cứ cười suốt mà không nói gì cả, cô bế tiểu Vương lên thằng bé chỉ vào nhà nơi tiểu Đan và tiểu Điềm đang vui vẻ cùng nhau chơi búp bê
_Ngày nào bố cũng đến đó mẹ, bố mua cho tụi con nhiều thứ lắm
Tiểu Vương cười rạng rỡ khoe với cô, từ hôm nay chúng không phải ăn thức ăn nguội lạnh nữa nên vui lắm và quan trọng là cả ba đứa quấn lấy bố không rời
_Mấy đứa nói!
Phàm Mặc Mặc chạy vào nhà nhìn ngó, đúng là trong ngôi nhà ổ chuột cô thuê bây giờ rất khác mọi thứ dành cho các con cô đều thuộc loại tốt nhất, không thiếu thứ gì về vật chất thảo nào bọn trẻ rất vui vì chúng không còn sống trong những ngày thiếu thốn nữa
_Mộ chủ tịch đến đây khi nào?
Cô hỏi các con nhưng bọn trẻ ngơ ngác không trả lời, chỉ có tiểu Điềm là buông con búp bê đến ôm cổ mẹ càu nhàu
_Sao mẹ gọi bố là Mộ chủ tịch? Hừm! mẹ hư quá!
_Bọn con không thương mẹ nữa, mẹ phải gọi bố là "ông xã" như trên ti vi mới đúng chứ?
Tiểu Vương cũng hồ hởi gằng giọng nghiêm nghị nhìn mẹ, ba đứa trẻ mới gặp bố chúng không lâu mà chả đứa nào đứng về phía cô cả
_Mẹ ơi, tiểu Đan nhớ bố mẹ đưa con đi gặp bố đi mà, bố nói bất cứ khi nào cũng được bố có để lại địa chỉ đây này
Đến lượt tiểu Đan mè nheo, con bé nũng nịu giãy nảy muốn gặp được bố ngay và liền, địa chỉ còn được để lại trong chiếc điện thoại đã ghi âm sẵn, một cách âm thầm nhưng rất chu đáo anh thừa biết cô không biết chữ nên đã chuẩn bị rất kỹ
_Tiểu Đan ngoan, giờ này tối rồi, Mộ chủ tịch! à! bố! bố con rất bận, hay là để ngày mai!
_Không! không! huhu! mẹ không thích bố phải không? Nhưng chúng con thích bố! hức!
Cô có dỗ dành thế nào thì tiểu Đan vẫn không chịu con bé khóc ré lên thảm thiết đã vậy có sự giúp sức của anh hai tiểu Vương và em út tiểu Điềm ba đứa thi nhau òa khóc bao vây cô mà gây áp lực
_Mẹ không yêu bọn con, mẹ không yêu bố huhu!
_Ba đứa ngoan.
.
mẹ!
Phàm Mặc Mặc chưa kịp nói hết câu ba đứa trẻ đã ngang nhiên đứng dậy rời khỏi vòng tay cô, như có sự chuẩn bị trước cả ba lấy cặp nhỏ cả áo khoát tự mình mang giầy, xúng xính bước ra cửa, ngoài trời tối mịt còn âm u sắp đổ mưa
_Tiểu Vương, tiểu Đan, tiểu Điềm!.
đợi mẹ! không được đi lung tung!
Rốt cuộc cô vẫn phải đưa ba đứa con đến biệt thự Lam Nguy, ngôi biệt thự nổi tiếng nhất nước với sự xa hoa và tráng lệ, vừa hỏi đến nơi đó đã có người chỉ dẫn rất rõ cho nên việc đi đến đó không khó lắm, điều mà cô lo ngại chính là việc gặp anh đã vậy còn mang theo các con, cô sợ người nhà anh lời ra tiếng vào
Biệt thự Lam Nguy
Vừa nhìn thấy ba đứa trẻ đáng yêu đứng trước cổng gọi to, còn hô hoán rất lớn, đám vệ sĩ và bảo vệ bên ngoài theo chỉ thị nhận ra ngay đó là ba bảo bối của Mộ Thiên Hàn, nên việc bọn trẻ hồn nhiên bước vào cổng cười nói là chuyện bình thường, duy chỉ có cô là rụt rè, bỡ ngỡ đứng nép ngoài cổng choáng ngợp với ngôi biệt thự quá to lớn đồ sộ.
Trông thấy bóng dáng thân quen năm nào, Thẩm quảng gia vui vẻ ra chào, bà đã từ Mỹ sang đây để chuẩn bị chăm sóc ba bảo bối của nhà họ Mộ
_Trời ơi ba đứa trẻ đáng yêu quá đi, nhìn xem tiểu thiếu gia giống bố như đúc! Phàm tiểu thư, bốn năm rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ?! mau vào trong đi sao cứ đứng ngoài cổng mãi??? Thiệt thòi cho cô rồi, nhưng không sao vài hôm nữa Mộ lão phu nhân và Mộ phu nhân còn có cả Mộ gia sẽ đến đây dự lễ kết hôn của đại thiếu gia, có lẽ họ sẽ bù đắp cho cô một khoản
Thẩm quảng gia thật thà nói nhưng bà đã vô tình làm tim cô nhói, cô chột dạ nhún vai, cảm thấy không khí ở đây ngột ngạc quá, cô không hề cần một khoản bù đắp nào hết, tất cả chỉ làm cho vết thương trong lòng cô thêm sâu mà thôi
_Bù đắp sao??? Cô ta xứng đáng à? Có chắc ba đứa con hoang này là của Hàn?
Một giọng nói chua chát từ phía sau vang lên, từ trên siêu xe người phụ nữ sang trọng bước xuống, đó là Nguyệt Du vị hôn thê danh giá của anh và cô ta không tiếc lời miệt thị cô
_Nhìn xem mặt mũi bọn chúng kìa, ba bộ mặt của ba thằng đàn ông khác nhau! haha
Nguyệt Du trắng trợn sĩ vã, Phàm Mặc Mặc nghẹn ngào câm hận nhìn người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp nhưng đầu óc đen tối, cô đến đây không phải để nghe những lời miệt thị này, nếu đã là như thế, vậy cứ để anh đem giống của anh nhân lên người cô ta đi, cô thật sự không muốn mệt mỏi thêm nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...