Lâm Tương Y nghe xong câu chuyện xúc động của hắn mà không kìm được xúc động, hai mắt long lanh rơi lệ từ lúc nào không hay, cô không nghĩ hắn lại có một hôn nhân buồn như vậy
_Thì ra là vậy, tính cách ngang tàn của Phàm chủ tịch cũng là vì chuyện này ảnh hưởng
....
Phàm gia trang là một nơi cực kỳ xa hoa, đó là ngôi biệt thự to được dát vàng lộng lẫy, đây là biệt thự nằm trong top những ngôi biệt thự xa hoa và giàu có nhất, từ bên ngoài đã có rất nhiều vệ sĩ cùng người hầu canh giữ, ngày đêm đợi chờ phục vụ, một nơi mà không phải ai cũng có thể đặt chân đến, từ khoản cách ngoài cổng lớn vào trong biệt thự cũng phải rất xa, có đi cũng mỏi cả chân, cô nhìn bề ngoài của biệt thự trầm trồ khen ngợi, điều kiện của Phàm gia quá tốt bởi thế có rất nhiều mỹ nữ cùng tiểu thư khuê cát dốc hết sức để được lọt vào mắt hắn, vừa đến cổng xe chưa được vào cô đã bị ngăn lại bởi một vệ sĩ mặc vest đen có bộ dáng rất hung dữ
_Đừng động vào, nha đầu này là người của A Siêu
Vừa nghe nhắc đến Hoa Trạch Siêu, hai vệ sĩ lúc nãy đã vội vã cúi đầu xin lỗi cô
_Vào trong đi
Đường Vũ Phùng đưa cô vào bên trong biệt thự, chân vừa chạm đến làng gạch hoa đắt tiền cô đã bị choáng ngợp vì bên trong, một lối kiến trúc quá đẹp, nó chẳng khác gì cung điện thu nhỏ chẳng thiếu thứ gì, ngay cả người hầu đều là những người rất xinh đẹp
_Xin chào Lâm tiểu thư...
_Lâm Tương Y, em chịu khó một chút nhé...
Nói xong, Đường Vũ Phùng cho hai vệ sĩ kéo cô lên tầng 1, đẩy cô vào một căn phòng rồi khoá cửa lại...
_Thầy Phùng, thầy làm gì vậy? Mau thả em ra...thầy nuốt lời rồi sao, em đồng ý đến đây nhưng không hứa là ở lại đây..hức...
Cô to tiếng đập cửa, nếu biết trước mình rơi vào tình thế này thì đã không hiếu kỳ nghe câu chuyện vừa rồi
_Mau mở cửa đi, thầy ức hiếp người quá đáng rồi đó...
Cô liên tục đập cửa, hoảng loạn liếc mắt khắp phòng vừa nhìn thấy cây đèn ngủ liền dùng nó đập vào cửa để thoát thân
_Học trò này, ăn nói cho đàng hoàng, ai dám động đến sợi tóc của em? Em nghĩ tôi bản lĩnh ức hiếp em sao? Tôi chưa muốn mang hoạ sát thân đâu
Vũ Phùng nhíu mày biểu môi, hai từ ức hiếp nặng nề quá, ai mà dám động đến người của Hoa Trạch Siêu chứ
_Phùng! Tại sao lại nhốt con gái nhà người tan A Siêu đâu? Nó vẫn không chịu về à? Con làm vậy sẽ rất thiệt thòi cho người ta, An Thuần Hy cũng sẽ không vui
Phàm phu nhân từ bên ngoài lên tiếng, bà lo lắng nhận xét cứ nghĩ đến giây phút bảo bối mình hết lòng nuông chiều về đây sống là trong lòng dâng lên xúc động tuy nhiên
_Mẹ ơi, công bằng nào cho con, hức...mẹ muốn hất hủi mẹ con con có phải không? đâu có gì chắc chắn được nha đầu này có thể khiến ông xã con về đây? Hay là cứ mở cửa hành hạ tra hỏi trước đã
An Thuần Hy yểu điệu cất giọng nhỏ nhẹ nhưng thâm độc tay đặt lên cửa toan mở ra, nóng lòng muốn đem cô ra tra hỏi, ả muốn biết trông cô thế nào mà khiến ông xã của ả hết mực si mê
_Đừng...bức dây sẽ động rừng, nếu A Siêu biết chúng ta đem phụ nữ của nó ra tra hỏi chẳng khác nào làm mất hòa khí, khó khăn lắm mới có chút hy vọng, cứ bình tĩnh, đợi A Siêu đến lúc đó hãy nhìn thử xem nha đầu này như thế nào mà có thể khiến A Siêu quan tâm
_Nhưng mà mẹ à, có người vợ nào để chồng mình đưa tiểu mật về nhà? Hức...huhu...cái thai của con có tội gì chứ? Nó là cốt nhục của A Siêu mà...nếu không ai cần vậy để con chết quách cho xong
An Thuần Hy lồng lộn thất thế, ả giãy nảy ý muốn đập đầu tự tử cho rồi, ả à nhìn thấy cô chắn chắn sẽ hành hạ đay nghiến
_Tiểu Hy, không được nghĩ bậy, con và A Siêu đã ly hôn, việc con có lỗi với nó hay không vẫn chưa xác định được, con ở lại đây đã là chuyện tốt lắm rồi, việc A Siêu tìm niềm vui mới mẹ không quảng được, tuy nhiên ngày nào con còn ở đây mẹ tuyệt đối không để ai coi thường hay bắt nạt mẹ con con
Phàm phu nhân lên tiếng, mọi chuyện hãy cứ để thời gian trả lời, bà đã nhận ra An Thuần Hy có tính tình không tốt như bà nghĩ, có lẽ bà đã yêu thương sai chỗ
****
Tập Đoàn Hoa Vũ...
Hoa Trạch Siêu nhìn đồng hồ, giờ này cũng đã 12 giờ đêm, hôm nay do công việc cần xử lý nhiều quá, không có thời gian nên quên mất việc gọi điện thoại cho cô, đến tận bây giờ khi cầm lấy điện thoại nó đã hết pin, còn cái tên Hoắc Kiệt Nam trong lúc hoảng loạn, không nghĩ được cách gì nên đã đến Phàm gia đuổi theo cô mà không về ngược Tập Đoàn thông báo hay gọi cho Hải Đan nên cứ thế hắn nghĩ rằng cô vẫn học ở trường sau đó về nhà như thường lệ. Cho nên hắn ung dung đóng laptop quyết định về thẳng nhà luôn mà không cần gọi cho cô
_Reng..reng...
Điện thoại bàn reo lên, hắn chăm chú nhìn nó mà chưa bắt máy, ánh mắt nghi ngờ nghĩ ngợi
_Có phải là Tiểu Y? Điện thoại mình hết pin
Hắn đặt laptop xuống bàn, tay nhấc điện thoại lên
_Xin chào lão đại...
Đầu dây bên kia là Đường Vũ Phùng, hắn đen tối nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát, trong đầu nghĩ đến vấn đề có phải đã có chuyện xảy ra với cô?
Tiếp theo Chap 78 Cô có là gì?
By Thuytinh103
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...