Lâm Tương Y loay hoay suốt một buổi sáng, cô đi chợ vào bếp nấu ăn, tuy là cô nấu không ngon nhưng cũng hăng hái năng nổ, hôm nay cô muốn hắn ăn cơm cô nấu chứ không phải là ra ngoài ăn uống
_Lâm tiểu thư, tôi nghĩ chuyện này không có kết quả đâu, cô không nhớ lần trước cô nhắc đến gia đình liền bị đại thiếu gia mắng cho hoảng sợ hay sao?
Tú Chi ra sức can ngăn cái việc cô cực khổ nấu ăn, vì Tú Chi biết chắc hắn sẽ không ăn mà còn hất đổ mọi thứ cho xem, cô vừa nghe Tú Chi nói đã run tay, con dao cũng sắt vào tay chảy máu...
_A...ui da...
Cô nhăn nhó nhìn ngón tay bị cứa sâu chảy nhiều máu, cô nhảy lên vì quá đau...nhìn lại mới thấy cô quá tài giỏi đến nỗi cắt vào đến hai ngón tay
_Lâm tiểu thư cô có sao không? Híc...cô mà có sao thì Phàm thiếu đuổi việc tôi mất
_Không sao đâu mà...
Cô tự mình băng bó hai ngón tay vào cùng một miếng bông băng, không từ bỏ cô tiếp tục nấu ăn, Tú Chi khổ sở luống cuốn vì cô, vừa lo vừa sợ, nhìn đồng hồ giờ này hắn cũng sắp về đến
_Tú Chi, chị đừng quá căng thẳng, là anh ta ly hôn vợ cũ còn bá đạo cấm ghét cuộc sống gia đình cái gì chứ? Không biết vợ cũ của anh ta đã từng khổ sở thế nào?
Lâm Tương Y do không hiểu hết câu chuyện nên thật thà nhận xét, cô nghĩ rằng vợ cũ của hắn từng rất khổ sở khi sống với hắn, dạo gần đây hắn rất tốt với cô nhưng với suy nghĩ non nớt của cô cô vẫn chỉ là 1 nữ sinh không nhìn hết được nội tâm của hắn
Một lát sau....
Lâm Tương Y bày thức ăn ra bàn, tỉ mỉ chau chuốt từng món, sau đó vui vẻ lên lầu thay bộ quần áo, sáng giờ nấu ăn quần áo đã bị dầu mỡ làm bẩn
_Đại thiếu gia...ngài đã về...
Hắn vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy bàn ăn được dọn sẵn, khung cảnh ảm đạm năm nào ùa về, nhớ lại mùa đông năm trước cùng An Thuần Hy vui vẻ tận hưởng hạnh phúc của vợ chồng son nào ngờ ả quá tham lam có lần còn trách mắng...."Hoa Trạch Siêu anh là người chồng vô cảm, suốt ngày chỉ biết có công việc, anh giàu có nhưng còn thua một người đàng ông bình thường nhưng rất có khả năng" Hoa Trạch Siêu nhớ lại lời nói đau lòng của An Thuần Hy...trong người liền tức giận hét lớn
_Ai cho phép nấu ăn? Vứt hết cho tôi
Hắn đến gần cái bàn được bày biện đẹp mắt, nhìn những món ăn trên bàn chẳng những không vui mà còn đùng đùng phát tiết, gương mặt tàn độc nhìn những món ăn như kẻ thù, dường như hắn đem cuộc hôn nhân đỗ vỡ trút vào những món ăn cô kỳ công chuẩn bị
_Đại thiếu gia bớt giận, tôi đã nói rồi nhưng Lâm tiểu thư vẫn nấu... huhu... không phải lỗi của tôi...
Tú Chi hoảng sợ cúi mặt giải thích, trong lòng oan ức bị cô làm cho hắn mắng một trận cực kỳ oan uổng
_Thỏ nhỏ....
Hắn lập tức đi lên lầu tìm cô, tức tối, nổi điên, cọc cằn chuẩn bị mắng cô xối xả
_Mở cửa...khóa cửa là sao? Em có muốn cánh cửa này đổ nát không?
Hắn đập tay lên cửa rất mạnh, còn hung dữ đạp cửa, giọng nói đe doạ tàn độc, nếu cô không mau mở cửa thì biết tay hắn
_Được rồi...đợi đã...
Cô đang tắm cũng không yên với hắn, hắn cứ thét lên chói tai, con người cực kỳ nguy hiểm, gấp đến không đợi được
_Tôi nói em mở cửa có nghe không?
Hắn đá mạnh vào cửa, trên lầu Tú Chi nghe âm thanh vang dội kinh khủng, đúng là đáng sợ, cô thầm cầu mong cho Lâm Tương Y không có chuyện gì xảy ra
_Tôi mở cửa ngay...hung dữ cái gì? Quá đáng
Cô nhăn nhó chạy đến, do quá vội dép lông dưới chân trượt ra, cô vướng chân ngã sấp mặt xuống đất...
_A...ui da...huhu...đau chết được...đồ tàn ác...gấp gáp cái gì chứ?
Cô ngồi dưới sàn mắng chửi cái người lãnh khốc rõ ràng có chìa khoá riêng sao không tự mở cửa vào, còn bắt buộc cô mở cửa, đến nỗi vội quá vấp chân té ngã
_Em...có sao không?
Hắn dùng chìa khoá riêng mở cửa, cửa vừa mở hắn đã không nhịn được cười nhìn cô lăng lộn với váy áo chưa kịp mặc, cái chăn quấn quanh người xốc xếch, ở đầu gối ửng đỏ gay gắt
_Đau chết được...hức..
Cô xấu hổ kéo cái chăn che lại thân thể, hắn từ tâm trạng bực tức u ám vừa nhìn thấy cô trong tình trạng như thế liền tươi cười không còn tức giận, mỗi lần nhìn thấy cô tâm trạng luôn cực tốt, bao nhiêu bực tức đều tan biến
_Đứng lên...
Hắn bế cô lên, nghiêm mặt để cô không biết hắn đang cười, vẻ mặt lạnh nhạt doạ nạt
_Đau quá...huhu...quá đáng....anh bị điên hả? Lưu manh...
Hắn nhìn bộ dạng ngốc nghếch đang ở trong ngực khán cự rất thích, ánh mắt ca nhỏ nheo lại lườm hắn làm hắn yêu thương tha thiết, tình cảm luôn mảnh liệt dành cho cô nên không thể nào giận cô được
_Mặc váy áo vào, hay em muốn chúng ta "ăn" trưa ở đây?
Hắn dịu dàng bế cô ngồi trên người hắn, chăm chú mặc lại váy áo cho cô, cử chỉ ân cần tha thiết
_Có mặt váy áo cũng không xong, nói xem em có thể làm cái gì?
Hắn sấy tóc cho cô, mớ tóc dài vừa ướt vừa rối còn bù xù lung tung, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, ở trong ngực hắn thật sự rất hạnh phúc, cô cảm nhận là vậy
_Hoa tổng...chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không?
Cô áp tay lên mặt hắn dò hỏi, lần đầu tiên cô chủ động thế này, đôi mắt to mở ra chờ đợi câu trả lời, mong là hắn đồng ý, thực tế hắn rất hận bữa cơm gia đình nó gắn với ký ức không vui về người phụ nữ phản bội mà hắn chôn vùi rất lâu, bây giờ cô ngây thơ chỉ muốn cùng hắn ăn cơm, cô không hề biết chuyện gì xảy ra trong quá khứ và hắn không muốn đem quá khứ của mình ra dằn vặt cô
_Được...
Hắn nhếch môi trả lời, vẻ mặt không còn căng thẳng, vì cô chẳng những ăn một bữa cơm đâu, mà là ngày nào cũng muốn cùng cô ăn cơm, vì cô bây giờ là hơi thở của hắn, một nét buồn vương trên mắt kia thôi cũng đủ làm hắn xé lòng, cô đã thay đổi được hắn, hắn lúc nào cũng cưng chiều cô cực độ.
Tiếp theo Chap 74 Ăn cơm gia đình
By Thuytinh103
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...