Lúc hắn quay trở lại xe, thì có một người đuổi theo
_Đại thiếu gia...đại thiếu gia..
Là Tú Chi đuổi theo hắn, Tú Chi sợ hãi lo lắng chưa biết phải nói thế nào về việc của cô
_Chuyện gì? Tôi sẽ thưởng cho cô chuyện báo tin cho tôi đến đây
Hoa Trạch Siêu chán nản nghĩ là người giúp việc muốn được thưởng, hắn đang sầu não nên sẽ xử lý việc đó sau
_Không...không phải ạ, đáng lẽ tôi đang ở bệnh viện với mẹ tôi, nhưng nghi ngờ có chuyện hiểu lầm nên tôi quay lại, lúc đại thiếu gia gọi cho tôi tra hỏi...Tôi đã rất lo...
_Ngắn gọn được không? Dài dòng...
Hắn nhíu mày bước vào trong xe, mặt mày ủ rũ không muốn dài dòng, trong lòng bấn loạn chán chường
_Thật ra là Lâm tiểu thư có nhờ tôi giữ sợi dây chuyền lúc cô ấy đi tắm vì vướn víu, tôi bất cẩn quên đưa lại, Lâm tiểu thư sợ đại thiếu gia nhìn thấy mình không đeo dây chuyền sẽ trách mắng nên đã đi xe quảng đường dài đuổi theo tôi, tôi thật có lỗi đã làm rơi dây chuyền ở khu rừng cạnh nhà, Lâm tiểu thư đã phải vất vả tìm nó....tôi khẳng định cô ấy không có bỏ trốn khi đi cô ấy còn đem theo áo ấm của đại thiếu gia nói là khi nào về thì ghé qua Tập Đoàn đưa cho đại thiếu gia, Lâm tiểu thư sợ đại thiếu gia bị lạnh, cô ấy đã một mình ở ngoài trời rét tìm dây chuyền...rất đáng thương, dù có run rẩy vì lạnh hay mệt nhọc đều không bỏ cuộc
Hắn nghe xong, trong lòng dâng đầy hối hận, bộ mặt đóng băng thu nhỏ cảm thấy có lỗi vì đã bắt nạt cô mà không phải là im lặng nghe cô giải thích, hắn nhói đau tự trách bản thân không bảo vệ cô để cô một mình uất ức bị hắn mắng chửi thậm tệ rồi bỏ đi, hắn càng giận bản thân đã không thấu hiểu rằng thỏ nhỏ đã dầng quan tâm đến mình, còn lại bản thân hắn ích kỷ chỉ nghĩ đến cảm giác trong lòng, còn trói buộc cô nghe theo, cứ nghĩ cô ôm cái lạnh một mình bước đi hắn nóng nảy đá tung cửa xe, chạy thật nhanh đi tìm cô...
Hắn đi khắp nơi, tìm mọi góc ngách, sợ rằng mấy cây gai to làm cô bị thương, càng sợ mấy cái hố làm cô trượt chân, hắn mang trong mình cảm giác lo sợ như bị đe doạ, từ trước đến giờ chỉ có hắn đe doạ người khác chứ chưa ai đe doạ hắn hôm nay hắn thật sự thấu hiểu...vắng đi cô hắn trở thành thế nào...
_Lâm Tương Y...
Hắn nhìn thấy cô ngất đi bên một cây to, vì trời quá lạnh, vì cô quá yếu ớt, cơ thể vốn dĩ không chịu được cái lạnh quá mức, trên khuôn mặt không chút thần sắc mệt lã không còn muốn thở, hơi thở nặng nề như bị đem đi dầng dầng yếu dầng...cô nhắm mắt thấy mình tự do khi không cần thở nữa
_Tôi sẽ đi...tôi sẽ đi...hụ hụ...lạnh...lạnh
Cô thều thào yếu ớt, lúc ho cổ họng còn khạc ra cả máu tươi, chúng nhanh chóng thấm xuống tuyết làm hắn đau lòng, những giọt máu đỏ thấm như chạm thẳng vào tim hắn rát lắm
_Y nhi...tôi sai rồi...mở mắt nhìn tôi
Hoa Trạch Siêu áp tay lên khuôn mặt trắng bệch, trên mũi đỏ đã không còn hơi thở, ngột ngạc đến cùng cực, hắn hốt hoảng đau khổ, cái con người lạnh lẽo u ám này nhận ra trong cuộc sống của mình không thể cứ cứng nhắc cường quyền bắt ép cô được nữa, hắn nhận ra đã yêu cô mất rồi...từ lúc nào cũng không hay biết, chỉ biết là không có cô hắn không bình yên trôi qua một ngày được
_Y nhi...em không được xảy ra chuyện
Hắn ôm cô, vội cởi áo khoát khoát cho cô, hắn hôn lên môi thổi vào đó chút không khí để cô tỉnh lại, cơ thể cô giờ đây sắp bị tuyết ngoài trời đông cứng lại
_Mau tỉnh lại...
Hắn hối hận ôm chặt cô, trong thâm tâm cực kỳ có lỗi, vội vã bồng cô đi, hắn không ngừng gọi tên cô
Môi cô tím tái khô ran, lồng ngực bị nghẽn lại không thở được, tim hồi hộp đập mạnh, tình hình chuyển biến rất tệ, do thiếu ôxi cô càng mệt hơn, chỉ muốn buông bỏ mọi thứ mặc cho một người đang ra sức kêu gào, hắn gắt gỏng với chính bản thân mình, tức giận vì đã không nghe cô giải thích
_Có phải mình chết đi rồi không? Nhưng mà áo ấm này vẫn chưa đưa cho Hoa tổng, mình phải nhanh lên mới được...
Lâm Tương Y cảm thấy không còn muốn thở nữa, cô muốn nhanh chóng trút bỏ hơi thở nặng nề này, trạng thái mê man muốn nhanh chóng đưa thể xác đến một nơi xa chuyển áo ấm cho người nào đó, cô không muốn người quan trọng trong tâm trí cô bị lạnh...
_Y nhi lúc tỉnh lúc mê...không được...
Hoa Trạch Siêu nhíu mày hốt hoảng nhìn cơ thể nhỏ bé run rẩy sắp co giật, anh đẩy vội ngón tay vào khoan miệng cô để cô cắn lấy nếu không cô tự mình cắn lưỡi chỉ tổn hại đến bản thân trong vô thức.
Tiếp theo Chap 60 Ma vương biết hối hận
By Thuytinh103
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...