_Bảo bối, con chịu ở lại rồi sao? hic...
Thật tốt quá
Phàm phu nhân vui mừng trong lòng, cuối cùng cũng có người thay đổi được bản tính như thú hoang kia bà thật sự rất vui, thầm khen cô gái nhỏ có thể thuần phục con người lãnh khốc u ám
_Bảo bối mau ngồi cạnh mẹ
Phàm phu nhân kéo hắn ngồi xuống ghế, hôm nay là ngày đặt biệt, đứa con yêu quý đã đồng ý về nhà bà còn gì vui hơn nữa tất cả cũng là nhờ vào Tương Y bà đánh giá cao cô gái nhỏ thông minh, từ đầu Phàm phu nhân không nghĩ cô có thể thay đổi hắn nào ngờ cô chiếm trọn trái tim tưởng chừng khô khốc
_Tiểu Y, ngồi xuống...cẩn thận
Hoa Trạch Siêu kéo ghế dìu cô ngồi xuống một cử chỉ nhỏ cũng không rời khỏi, hắn ngồi cạnh cô ánh mắt luôn hướng về cô, cô ngại ngần không dám nhúc nhích quãng thời gian sau này hắn đã bắt đầu đem cô đến đây, Phàm gia có rất nhiều người nên cô rất lo lắng
_Mời bố mẹ ăn cơm
Hắn dù đi xa vẫn không quên lễ nghĩa, hắn nhàn nhạt đưa tay gấp thức ăn cho bố và mẹ, sau đó xoay sang cô
_Tiểu Y, ngoan há miệng ra
Hoa Trạch Siêu không để cô động đũa mà ân cần gấp thức ăn đến tận miệng cô, cô trố mắt vẫn không dám há miệng, hắn vẫn ung dung chờ đợi nếu cô không nghe lời sẽ lập tức dùng ánh mắt nguy hiểm đe doạ
_Con người ta còn đi học, A Siêu đừng có vồ vã quá
Phàm chủ tịch nhắc nhở con trai, ông nhớ lại chuyện tình trường của mình cũng từng như vậy
_Đừng, tôi tự ăn được
Lâm Tương Y đẩy bàn tay hắn ra xa, sắc mặt không được thoải mái cúi xuống vội vã uống ngụm nước lấy lại bình tĩnh, có người liếc mắt nhìn không vừa ý nhưng không dám nói đó là An Thuần Hy, ả không thích cô thậm chí còn rất ghét
_Mấy người nghĩ tôi ăn bám à? Đợi đi tôi sẽ lấy hết tài sản này, lúc đó tôi tống cổ từng người ra ngoài đường lê lếch
An Thuần Hy điên tiết ghen ghét ngẫm nghĩ, cả nhà họ Phàm giờ đây không ai tin tưởng ả ta cả, họ im lặng là để chờ ả ta sinh để lấy ADN mà thôi, thấy tình hình không ổn, ả ta vờ bước đến gần Tương Y
_Lâm tiểu thư mời cô thử canh vi cá này, nó rất ngon đó nha!
_Giọng nói này?....
Lâm Tương Y nhíu mày ôm đầu cô cứ thấy giọng nói này rất quen nhưng không thể nào nhớ ra được, một cảm giác bất an vừa tiếp cận khuôn mặt xinh đẹp kia đã thấy không có thiện cảm, cô mãi chăm chú nhìn ả ta cố gắng để nhớ xem trong những lần gặp gỡ cô đã thấy ả ta ở đâu
Cô đau đầu không tài nào nhớ nổi nên buộc miệng hỏi thẳng, ánh mắt sợ hãi nhìn ả ta, đối với loại người này không hiểu sao cảm giác cô rất sợ, trong lòng không thể nào bình tĩnh được, rất bất an, ả ta sợ cô phát hiện nên cố ý làm đổ bát canh lên người cô
_Ối...Lâm tiểu thư tôi xin lỗi
_Vợ ngốc, có bỏng chỗ nào không?
_Tránh ra...
Hoa Trạch Siêu lồng lộn đen tối, trên tráng nhăn nhúm chau lại, bao nhiêu bực tức tràn về, con người nóng nảy không lúc nào nhịn được phiền não chán nản nhếch môi mở ra dò hỏi, hắn đứng dậy kéo cô ra khỏi bàn ăn, vẻ mặt tối sầm trông rất đáng sợ quát nạt, một cử động nhẹ làm cô đau làm hắn không yên, hắn hậm hực người cộc cằn muốn mắng chửi
_Đi, tôi đưa em lên phòng
Hắn bồng cô lên, hắn nhìn vết dầu mỡ ở trên ngực cô thì không vui, cô muốn vùng vẫy thoát khỏi vòng tay đang bế cô trong ngực, trước mặt mọi người hắn làm cô khó xử quá, cô không muốn vì sự cưng nựng này mà làm cho nhiều người nghĩ cô thích làm nũng, việc này như đang khiêu khích lòng ghen tị của nhiều người trong biệt thự, nếu không phải cô muốn hắn hàn gắn tình cảm gia đình thì cô đã không muốn ở lại đây, cô chẳng khác nào kẻ dùng thân ăn bám, lại làm nhiều người nhìn ngó không thoải mái, đa số đều không ai thích cô vì cô đã chiếm trọn sự quan tâm của hắn
Hoa Trạch Siêu cẩn thận đưa cô về phòng, hắn mạnh bạo đá cửa phòng bật ra, hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống phòng tắm, bàn tay cởi cúc áo bị bẩn của cô
_Hoa tổng, anh bỏ tôi ra, để tự tôi làm được
_Em mới gọi gì?
Hoa Trạch Siêu gằng giọng hỏi, chỉ cần một chút sơ ý không quan tâm hắn là hắn nổi cáu ngay
_Ơ...ờ..ông xã em tự làm được
_Ngoan, đừng có bướng
Hắn không ngừng tay, ánh mắt ngập tràn lo lắng nhìn cô, hắn lau đi vết bẩn dầu mỡ trên người cô, ân cần một động tác nhỏ cũng không rời khỏi cô, hôm nay hắn thật lạ không còn lạnh lùng khó gần như ngày nào, Hoa Trạch Siêu như trở thành con người khác, dịu nhẹ biết quan tâm người khác,thời gian trôi qua cô đã dùng sự mềm mỏng lấp đi cái ngang tàn trong hắn
_Vợ à! Đừng sợ, tôi ngày nào cũng muốn chăm sóc em
Hắn hôn lên tráng cô, sau khi dội rữa vết bẩn trên người hắn bế cô lên giường, vẫn không để cô tự do thay quần áo, hắn tự tay chọn cho cô bộ váy mới
_Đồ đáng ghét thì ra anh giấu hết váy áo, biến thái...
Lâm Tương Y thét lên, cô phát hiện toàn bộ tủ quần áo đều được hắn cho dời đi chỗ khác, từ hôm nay hắn muốn tự tay chăm sóc cô mà không để ai tiếp cận cô, lúc nào cũng khư khư ở bên cạnh cô, lấy mất tự do của cô nhất cử nhất động đều không để cô một mình rời khỏi hắn, hắn bây giờ cuồng dã cuống lấy cô trong đầu có suy nghĩ không chỉ muốn lấy đi thể xác cô mà còn muốn lấy đi tất cả những gì thuộc về cô nhất là về phương diện tình cảm dạo gần đây hắn không thích để cô đi ra bên ngoài vì lo lắng có kẻ nhìn ngó.
_Ở cùng tôi không cần mặc váy áo...haha
Tiếp theo Chap 102 Cô chỉ là tình nhân
By Thuỷtinh103
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...