Thành Dương Châu, Hội Tiên Lâu.
Sáng sớm, Bạch Sầu Phi và Cố Uyển Tình đã đến Hội Tiên Lâu tiễn mọi người sắp đi tới cánh rừng ở Tây thành, “Khi ly biệt ắt lưu luyến, nhưng trên đời này, không có yến tiệc nào không tàn, ta sẽ chăm sóc Uyển Tình thật tốt, chờ tin lành của các ngươi. Đi đường cẩn thận.” Bạch Sầu Phi lạnh nhạt nói, lấy ra một chiếc túi gấm, “Trong này có sáu mươi Tang Môn ngân châm, ba bình hóa thi thủy*, còn có các loại thuốc giải độc và thuốc trị ngoại thương do Uyển Tình phối chế, trước khi vào lăng mộ nhớ mua đủ thức ăn.”
*nước dùng để tiêu hủy thi thể
“Bạch Sầu Phi, ngươi có chuyện gì giấu chúng ta?” Cố Tích Triều từng bước tiến lên, nhìn chằm chằm Bạch Sầu Phi, nói, “Chúng ta không phải ngốc tử, ngươi tốt nhất thành thật nói hết sự tình, nếu không, ta giải độc không xong, ngươi cũng đừng mơ cứu được Vương Tiểu Thạch!”
Bạch Sầu Phi rũ mắt, thở dài: “Ngươi đã muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết, cho tới hôm nay, người tiến vào lăng mộ mà có thể đi ra, không có ai khác ngoài Vương Tiểu Thạch. Lôi Thuần và Địch Phi Kinh vì sao không thể tham gia yến tiệc đêm rằm của các ngươi, chính là bởi vì họ tiến vào lăng mộ, hiện nay sống chết chưa rõ. Trong lăng mộ rốt cuộc có cái gì, ai cũng không rõ, cho nên các ngươi tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.”
“Quả nhiên.” Vô Tình cười khẽ một tiếng, “Nơi Bạch Sầu Phi phải kiêng kị ba phần quả nhiên không phải bình thường, đa tạ đã nhắc nhở, cáo từ.”
Mọi người chắp tay hành lễ, xoay người rời khỏi Hội Tiên Lâu, Bạch Sầu Phi nhìn bóng người xa xa, nói với Cố Uyển Tình vẫn một mực im lặng: “Uyển Tình, vì sao muội không đi vào lăng mộ với họ? Thủ pháp thi triển ám khí của muội, Đường Môn lão thái quân còn phải tán thưởng, bất luận là tự bảo vệ mình hay hỗ trợ kẻ khác đều không thành vấn đề, nhưng muội lại thà chờ ở nơi này.”
“Bạch ca ca, huynh hẳn là nhìn ra được ân tình giữa Thích Thiếu Thương và Cố ca ca, đúng không?” Cố Uyển Tình ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, Bạch Sầu Phi không nhìn được nét mặt của nàng, chỉ nghe tiếng nói có chút đạm mạc, “Lần này tiến vào lăng mộ, là kiếp nạn, cũng là cơ hội của bọn họ, nếu Thích Thiếu Thương có thể nắm bắt, vậy Cố ca ca và hắn sẽ công đức viên mãn. Ta không muốn quấy nhiễu tư tưởng của Cố ca ca lúc đó, muốn cùng Thích Thiếu Thương đi tiếp hay không, vẫn là chính huynh ấy phải quyết định. ”
Bạch Sầu Phi vỗ đầu Cố Uyển Tình, cười nói: “Nha đầu này, nhiều mưu mô như vậy. Bất quá muội nói cũng đúng, chuyện tình cảm tốt nhất người bên ngoài đừng nên nhúng tay vào, dù sao đây là chuyện cả đời của bọn họ. Đi thôi, chúng ta trở về chờ bọn họ.”
Cố Uyển Tình gật gật đầu, cùng Bạch Sầu Phi chậm rãi rời khỏi.
Thành Dương Châu, rừng cây phía tây.
Phía tây thành Dương Châu người ở rất thưa thớt, ba mặt núi vây quanh, xung quanh kỳ phong san sát, nơi nơi đều là cây cối dày đặc, che lấp ánh dương. Rừng cổ thụ trải dài vô tận, trong tầng tầng rừng rậm, lơ đãng mơ hồ có một con sông xuyên qua. Ánh dương từ trên cao rọi xuống, xuyên qua tầng tầng cổ thụ um tùm xanh biếc, cánh rừng bị bao phủ bởi một tầng khói mù, thần thần bí bí, phảng phất nét cô liêu, dường như từ khi sơ khai đến tận bây giờ, chưa từng có hơi ấm con người.
Đoàn người Thích Cố len qua từng khe hở giữa rừng cổ thụ, tiến vào sâu bên trong, mặt trời đã khuất sau dãy núi, xung quanh văng vẳng tiếng hổ gầm vượn hú, âm thanh ma quái nổi lên tứ phía, âm trầm đến dọa người. Mọi người, tuy là đều là giang hồ nhân sĩ hằng ngày tẩu mã phi trần, nhưng lần đầu tiên cảm nhận một không khí âm trầm khủng khiếp như trong khu rừng này, không nhịn được nắm chặt vũ khí trong tay. Chừng một trăm mét phía trước, cây cối che trời cùng dây leo tử đằng quấn lấy nhau tạo thành một cánh cửa thiên nhiên, trên cửa có treo hàng trăm chuông đồng rỉ sắt, quỷ dị đỏ như máu. Đột nhiên một trận gió thổi qua, nhưng mấy trăm chiếc chuông đồng lại không có chút động tĩnh, chỉ đong đưa theo gió.
“Thiếu Thương, cái đó… Ở đó có một đứa nhỏ.” Tức Hồng Lệ bỗng nhiên nắm lấy ống tay áo Thích Thiếu Thương, thân người run rẩy vì sợ hãi. Cái gì đã khiến Tức Hồng Lệ, võ lâm đệ nhất mỹ nhân, hoa dung thất sắc, mọi người không khỏi nhìn về phía ngón tay Tức Hồng Lệ đang chỉ.
Một nữ tử khoác y bào ôm chân ngồi trên tảng đá, bên người lập lòe một ngọn đèn, nhưng lại phát ra lục quang le lói. Tiếng ca yếu ớt lan trong gió, mọi người ngưng thần lắng nghe, thì ra cô bé này đang hạ giọng hát một bài đồng dao: “Trước đây có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có cái lão hòa thượng kể cho tiểu hòa thượng nghe chuyện xưa…” Mọi người nghe vậy không khỏi có chút buồn cười, đứa bé này cứ hát tới hát lui một vài câu đồng dao như vậy.
Mục Cưu Bình cười lớn nói: “Ta nói, nữ oa oa (búp bê), ngươi không hát gì khác, chỉ hát vài câu này, có ý gì.”
“Lão Bát, không được nói bậy!” Thích Thiếu Thương quát lớn, một tiểu cô nương xuất hiện trong rừng rậm hoang tàn vắng vẻ, thật sự rất không bình thường.
Lúc này, nữ tử đột nhiên ngẩng đầu lên, màu da nàng trắng bệch, đôi mắt thật to, nhưng lạ kỳ thay lại không có tròng trắng, chỉ có con ngươi đen láy quỷ dị, khóe mắt có tơ máu. Nàng vẫn không nhúc nhích nhìn đoàn người Thích Cố, tiếp tục hát: “Có một ngày lão hòa thượng chết đi, bụng rách toạc ra, từ bên trong một tiểu hòa thượng chui ra, không có tóc là không có tóc, hắn lại giảng chuyện xưa, nhưng bờ môi hắn không cử động.”
Nữ tử đứng lên, mang theo ngọn đèn kia chậm rãi đến gần mọi người, miệng vẫn tiếp tục hát: “Có một ngày tiểu hòa thượng cũng chết, bụng rách toạc ra, từ bên trong Bồ Tát xuất hiện, Bồ Tát nói, vẫn là gừng càng già càng cay. Trong miếu chỉ còn lại Bồ tát, ngài cao hứng cười, tiếng cười phát ra là của lão hòa thượng và tiểu hòa thượng. Bọn họ lại tiếp tục kể, rằng trước đây có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có cái lão hòa thượng kể cho tiểu hòa thượng nghe chuyện xưa…”
“Đừng hát nữa, ngươi đừng hát nữa.” Tức Hồng Lệ bịt tai, hướng về phía tiểu cô nương kêu to, nàng chịu không nổi.
Tiểu cô nương ngừng lại, mỉm cười: “Ta chờ các ngươi đã lâu rồi, các ngươi muốn đi vào không, người đã vào không thể đi ra, trừ thúc thúc kì quái kia, chỉ một người đó thôi.”
“Đa tạ đã quan tâm, chúng ta quyết định đi vào, ngươi có thể chỉ đường không?” Vô Tình hỏi, “Ngươi cố ý chờ chúng ta ở đây, không phải để chỉ đường sao?”
Tiểu cô nương cười khanh khách, “Ca ca rất thông minh, sau cánh cửa này chính là phạm vi của lăng mộ, có ba con đường dẫn vào lăng, các người chia làm ba nhóm. Không đi được tới cuối con đường, không ai có thể đi ra, các ngươi quyết định nhanh một chút, để trò chơi còn bắt đầu.”
“Như vậy, Hồng Lệ, Tiểu Yêu và lão Bát một nhóm, ta và Tích Triều một nhóm, Vô Tình và Phương tiểu Hầu gia một nhóm, các ngươi thấy thế nào?” Thích Thiếu Thương đưa ra phương án, tránh ánh mắt kinh nghi của Tức Hồng Lệ, nhìn Cố Tích Triều nói, “Tích Triều, thương thế của ngươi còn chưa lành, chúng ta một nhóm ổn hơn.”
Cố Tích Triều trong lòng biết rõ tên thổ phỉ này chắc chắn muốn gạt người khác ra, nhưng y cũng không tỏ vẻ phản đối: “Ta không có ý kiến khác, các ngươi cứ vậy mà lo liệu.”
Sau khi Thích Thiếu Thương được Cố Tích Triều cho phép, nhìn mọi người chung quanh, Tức Hồng Lệ lời nói đang ở cửa miệng vội nuốt xuống, im lặng. Vô Tình nói với Phương Ứng Khán đứng phía sau: “Tiểu Hầu gia, e rằng dọc đường phải làm phiền ngươi.”
Phương Ứng Khán cúi đầu, ghé sát vào tai Vô Tình: “Ta nhất định đem hết khả năng bảo hộ Vô Tình tổng bộ chu toàn, xin Vô Tình tổng bộ yên tâm.”
Vô Tình quay đầu đi, tránh khuôn mặt Phương Ứng Khán, “Tiểu cô nương, chúng ta đã quyết định xong, có thể đi vào được chưa?”
“Hắc hắc, xong rồi sao?” Nữ tử trong nháy mắt vọt đến trước mặt mọi người, nhanh đến mức không ai biết nàng đến như thế nào, “Bảy cái chuông, mỗi người một cái, nếu các ngươi chết, chuông sẽ treo ở đây.” Nữ tử chỉ chỉ mấy trăm cái chuông đồng vắt vẻo trên cây, “Được rồi, các ngươi vào đi, một khi đã vào không thể trở ra đó.”
“Hồng Lệ, chúng ta đi thôi.” Hách Liên Xuân Thủy che chở Tức Hồng Lệ, đi vào thụ môn đầu tiên.
Mục Cưu Bình thấy thế nói với Thích Thiếu Thương: “Đại đương gia, ta đi rồi, người phải cẩn thận. Ngàn vạn lần đừng ngây ngốc bị người khác lừa nữa, nếu Đại dương gia có gì bất trắc, ta nhất định đem ngươi thiên đao vạn quả.” Câu cuối cùng này là dành cho Cố Tích Triều.
“Tích Triều, chúng ta cũng khởi hành đi.” Thích Thiếu Thương qua quýt vài tiếng với lão Bát, xoay người hỏi ý Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều phất tay áo, đi vào thụ môn, “Thích Thiếu Thương, thất thần cái gì, còn không mau đi.”
Nữ tử thấy mọi người đã bước vào phạm vi lăng mộ, trên mặt hiện ra một nụ cười ngây thơ, lại khẽ hát: “Phía sau ngươi có tiếng động, ngươi quay đầu lại, nhưng không có gì cả. Nhìn sang trái, không có gì, nhìn sang phải, cũng không có gì, nhìn lên trên, không có gì, nhìn xuống dưới, thấy một cái đầu, cái đầu này, thật sự rất quen. Ngươi minh tư khổ tưởng, sốt ruột vò đầu, tay lại quơ vào khoảng không, trên cổ của ngươi, không có gì cả.” Hòa theo tiếng ca của nữ tử, hàng trăm cái chuông đồng trên thụ môn kêu leng keng, thanh âm càng lúc càng lớn, vang tận mây xanh.
Nữ tử còn đang khẽ hát, trước mắt nàng xuất hiện một đôi giày thêu màu hồng nhạt, thanh âm mơ hồ nói: “Bọn họ đã đi vào?”
“Đúng vậy, vào rồi.” Cô gái lại ôm chân ngồi trên tảng đá, ngửa đầu hỏi, “Tỷ tỷ, tỷ nói xem bọn họ có ngốc hay không, muội đã nói đi vào sẽ chết, bọn họ lại muốn vào.”
Trong thanh âm mơ hồ hàm chứa ý cười: “Mỗi người đều có những chuyện không làm không được, muội đã đưa chuông cho bọn hắn?”
Nữ tử gật gật đầu, lấy ra một vòng dây thừng xuyên chuông, gảy từng cái một: “Muội đem Đãng Hồn Linh cho bọn họ, nghe nói đem chủ nhân Đãng Hồn Linh làm thành nhân đăng (đèn người), sau đó treo Đãng Hồn Linh lên, chúng ta có thể nghe được tiếng chuông kì diệu nhất trên đời này. Tỷ tỷ, muội muốn nghe quá, cho nên muội một lần đưa ra bảy cái chuông.”
“Muội đó, mấy trăm cái chuông còn chưa đủ cho muội chơi sao?” Trong thanh âm mơ hồ mang theo cưng chìu sủng ái, “Trong lăng mộ lại có mấy kẻ coi tiền như rác đã chết, Xu Nguyệt tỷ tỷ của muội sẽ làm vài cái nhân đăng thật đẹp, muội đi xem không?”
Nữ tử nghe vậy mặt mày hớn hở, nhảy cẫng trên tảng đá, “Muội muốn xem nhân đăng, tỷ tỷ, muội đi theo tỷ.”
“Đãng Hồn Linh sao, không ngờ nha đầu này lại cho các ngươi Đãng Hồn Linh, xem ra đây là thiên ý.” Đôi giày thêu màu hồng nhạt từ từ đi vào thụ môn, rồi biến mất trong rừng cây.
Ngoảnh lại nhìn đoàn người Thích Cố, mọi người vừa đi vào thụ môn, trước mắt hiện ra ba cửa nhỏ và ba con đường nhỏ, thụ môn phía sau biến mất không tung tích. Ba cánh cửa được xây từ sọ người, con đường kéo dài đến vô tận, căn bản nhìn không thấy đích. Trên mỗi cửa có viết một chữ, từ trái sang phải là Cổ, Thi, Huyết.
“Cửa này quả nhiên quỷ dị, chúng ta phải bàn bạc lộ tuyến một chút.” Phương Ứng Khán nhìn thấy chữ viết kia đỏ tươi, trong lòng rất khó chịu, trong lăng mộ này không có chỗ nào bình thường.
Mọi người đồng ý, qua một phen thương thảo, rốt cục nhất trí thông qua. Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương đi “Cổ” môn, Vô Tình và Phương Ứng Khán đi “Thi” môn, Hách Liên Xuân Thủy, Tức Hồng Lệ và Mục Cưu Bình đi “Huyết” môn.
Sương thu lượn lờ như máu đổ, cổ độc ngọ nguậy giữa không trung. Mơ về tàn thi, theo hoàng tuyền hiện rõ nhân đăng. Sâu trong rừng rậm, thanh âm của ai ngân nga, đây rốt cuộc là điệu tế của kẻ sống hay khúc khải hoàn của người chết, Thích Cố hai người cuối cùng đã đến gần trung tâm của tất cả mưu mô, dần dần tiếp cận bàn tay gây ra tội ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...