Trên không Bắc Hải, trận chiến đã tiến vào giai đoạn gay cấn.
Khỉ Đá vẫn giữ dáng vẻ ba đầu sáu tay. Hắn sử dụng tất cả lực lượng, bay nhanh trên mặt biển. Nước biển bị nhấc theo, che khuất bầu trời như một tấm ngăn nước giữa không trung.
Trời đất đều đang rung động.
Hắn xoay người, tập kích bất ngờ về phía Thông Thiên Giáo Chủ đang lơ lửng giữa không trung.
Ba cây Kim Cô bổng đồng thời đập xuống, bốn thanh Tru Tiên kiếm nghênh đón, ánh lửa sáng chói nháy mắt bắn ra.
Xung kích mạnh mẽ quét ngang qua mặt biển. Xoáy nước đều bị chặn đứng, gợn sóng khuếch tán, tạo nên những cơn sóng thần.
Ba cây Kim Cô Bổng và bốn thanh Tru Tiên kiếm kẹt vào nhau phát ra tiếng "ken két". Song phương đều dùng toàn bộ sức lực, không nhường chút nào.
Thông Thiên Giáo Chủ nghẹn đủ một hơi, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đỏ bừng.
Trên mặt Khỉ Đá lại chậm rãi lộ ra nụ cười dữ tợn.
- Hế, vẫn chống đỡ được đấy chứ, Thông Thiên Giáo Chủ?
Hắn há miệng để lộ răng nanh, gào thét, sóng âm chói tai điên cuồng khuếch tán.
Linh lực ngưng tụ như thành thực chất vờn quanh người hắn.
Bị sức mạnh khổng lồ đè ép, Thông Thiên Giáo Chủ từng chút từng chút lùi về phía sau, sắc mặt hoảng sợ.
- So sức lực với Hành đạo giả, ông không có bệnh đấy chứ? Ha ha ha ha.
Khỉ Đá cười toét miệng nheo mắt nhìn chằm chằm đối phương, sương trắng theo tiếng cười lớn phiêu tán trước mặt Thông Thiên Giáo Chủ.
Từng chút từng chút, Thông Thiên Giáo Chủ bị đẩy về phía mặt biển bên dưới.
Mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán Thông Thiên Giáo Chủ trượt dài, bốc hơi trước khi rớt xuống.
- Đừng có cuồng vọng, lão phu đã sống mấy vạn năm, không phải một con yêu hầu như ngươi có thể so sánh được!
Thông Thiên Giáo Chủ ra sức giơ tay, cả người Khỉ Đá bị đẩy lùi về phía sau. Nhưng ngay sau đó, Khỉ Đá lại đè về lại, tiếp tục mạnh mẽ đẩy Thông Thiên Giáo Chủ lùi về phía sau.
- Sống lâu, chỉ chứng tỏ được ông là lão bất tử, hiểu chưa?
Trong đôi tròng mắt trừng lớn loáng thoáng hiện ra mấy sợi tơ đen. Linh lực cuồng bạo, lệ khí vẫn đang điên cuồng tăng mạnh.
Thông Thiên Giáo Chủ sửng sốt, rồi nheo đôi mắt lại, đọc chú văn.
Một lá cờ màu đen khổng lồ chợt hiện ra phía sau lưng Thông Thiên Giáo Chủ. Từng luồng linh lực sắc đen bay lả tả như mây mù, rót vào giữa lưng ông ta.
Chỉ một phút chốc, quần áo trên người ông ta phồng lên, linh lực màu đen bao quanh người, lực lượng truyền đến trên thân kiếm chợt tăng mạnh.
Lực đẩy của Khỉ Đá ngừng lại.
Chính vào lúc này, một trong sáu bàn tay cầm Kim Cô bổng chợt buông lỏng, túm lấy cổ áo phồng lên của Thông Thiên Giáo Chủ, dùng sức kéo lấy.
- Cạch!
Trán của Khỉ Đá đập mạnh lên sống mũi Thông Thiên Giáo Chủ.
Thông Thiên Giáo Chủ ngửa ra sau, máu văng tung tóe.
Trong khoảng thời gian ông ta choáng váng này, Khỉ Đá đồng thời buông lỏng năm bàn tay còn lại. Hắn mặc kệ Tru Tiên kiếm, lao lên ôm chặt lấy đối phương, cắn một phát lên vai Thông Thiên Giáo Chủ, xé ra cả thịt.
Một thanh kiếm đã đâm vào bụng của Khỉ Đá. Ánh sáng bảy màu trên lưỡi kiếm bốc cháy xèo xèo, đốt cháy lớp lông, thậm chí là nội tạng. Nhưng hắn như thể không hề có cảm giác gì, lại tiếp tục cắn một cái.
Thông Thiên Giáo Chủ kinh hồn buông lỏng Tru Tiên kiếm, dùng sức đẩy hắn muốn tránh thoát, nhưng lại bị Khỉ Đá quấn cả người lên, túm chặt.
Ba thanh Tru Tiên kiếm và Kim Cô bổng đều đã rơi xuống.
Khỉ Đá túm lấy tay Thông Thiên Giáo Chủ, một cú lên gối ngay vị trí phổi của ông ta.
Thông Thiên Giáo Chủ muốn nôn cả mật ra ngoài luôn.
Một cú móc trái đánh mạnh lên khuôn mặt già của ông ta, răng đều bay cả ra ngoài.
Trong thoáng chốc cả người ông ta sắp bay ra ngoài, thì bị hắn hắn túm lại. Trên bốn nắm đấm của hắn tụ tập linh lực, điên cuồng đánh lên xường trái của Thông Thiên Giáo Chủ.
- Nếu bàn về đánh lộn, lão tử đây mạnh hơn ông gấp trăm lần.
Trong lúc ngơ ngơ ngác ngác, một giọng nói vang lên trong đầu của Thông Thiên Giáo Chủ.
"Tại sao không tới sớm một chút? Tại sao không tới sớm một chút? Tại sao không tới sớm một chút?"
"Bây giờ tới để cứu thế hả?"
"Ngươi cứu được sao?"
"Ha ha ha ha, người tốt đều để các ngươi làm rồi, ta chỉ đành phải làm người xấu vậy!"
Trong bạo kích cuồng loạn, Thông Thiên Giáo Chủ bị đánh từ giữa không trung xuống tận dưới đáy biển.
Mặt biển đều bị tạo thành một cái lỗ hổng lớn.
Quần áo trên người Thông Thiên Giáo Chủ đã bị đánh thành bột mịn. Nhưng Khỉ Đá vẫn đang tiếp tục đánh, theo sát đánh ông ta vào dưới biển sâu, dấy lên bùn cát khắp nơi.
Trong một khoảng không tối tăm mờ mịt, chỉ nghe được tiếng vang ầm ầm.
Lỗ hổng được tạo ra trên mặt biển đều đang chậm rãi khép lại.
Một ánh sáng đen bay lên giữa không trung, xoay quanh một vòng rồi lại đánh về phía Khỉ Đá và Thông Thiên Giáo Chủ.
Khỉ Đá thu hồi ba đầu sáu tay trốn lên giữa không trung, Kim Cô bổng rơi vào trong biển xông ra khỏi mặt nước trở lại bên tay hắn.
Nước biển chậm rãi hội tụ thành xoáy nước.
Thông Thiên Giáo Chủ lao ra khỏi mặt biển, loạng choạng bay lở lửng trước người Khỉ Đá. Ông ta ôm ngực, thiếu chút nữa không thở nổi.
Đầu tóc ông ta bù xù như tên ăn mày bên đường, người đầy vết thương, nhìn khác hẳn lúc trước, trên hai vai còn máu me đầm đìa, đôi mắt đỏ bừng như sắp không mở ra được.
Trong tay còn nắm chặt quyển trục màu đen.
- Chú pháp Kim Thân không tệ nhỉ, như vậy mà vẫn không chết.
Khỉ Đá chậm rãi rút thanh kiếm đang cắm trên bụng mình ra, cười hì hì liếm liếm vết máu trên răng nanh, khinh bỉ:
- Chỉ là thịt dai quá, rất khó ăn. Nhưng mà giết ông cũng có thể hóa giải lệ khí, xem như có chút tác dụng.
Ba thanh kiếm còn lại đồng thời phá mặt nước, xoay quanh bên người Thông Thiên Giáo Chủ.
Ông ta run rẩy nhìn chằm chằm Khỉ Đá, trên mặt đã không còn nhìn thấy vẻ tự tin như lúc trước.
Rất rõ ràng, đánh tay không ông ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Khỉ Đá.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa mới đến Nam Thiên Môn còn chưa kịp bước qua cửa, một giọng nói đã vang lên trong đầu.
"Thế của yêu hầu này đã thành, ta cũng không chống đỡ được."
- Nhốt hắn lại là được. Bảo vật không còn, về sau luyện lại là được, đừng đáp cả bản thân vào.
...
Thông Thiên Giáo Chủ thở dài một cái, vung tay mở quyển trục trong tay ra.
Xung quanh lập tức như biến thành một cái lỗ đen, cắn nuốt toàn bộ ánh sáng.
Một pháp trận khổng lồ như không hề có biên giới yên lặng thành hình, phát ra ánh sáng đen nhè nhẹ bao phủ lấy cả mặt biển.
Chỉ chớp mắt tất cả dị động giữa trời đất đều ngừng lại, yên lặng không một tiếng động.
Khỉ Đá khá sững sờ.
Bốn thanh kiếm chậm rãi bay về phía bốn góc pháp trận.
Thông Thiên Giáo Chủ một tay ôm ngực, lặng lẽ nhìn chằm chằm Khỉ Đá, rồi lùi lại từng chút một.
- Đây là cái gì?
Khỉ Đá do dự hỏi.
- Ngươi cho rằng kiếm trận Tru Tiên, chỉ là bốn thanh kiếm thôi sao?
Thông Thiên Giáo Chủ mặt không thay đổi trả lời.
Nước biển bên dưới từ từ tạo thành xoáy nước, nhưng không phải là vòng xoáy như lúc trước, mà chỉ có từng xoáy nước nhỏ, kích cỡ như những chiếc bánh xe, chậm rãi xoay tròn.
Tầng mây giữa không trung chia ra thành từng mảng nhỏ, cũng xoay tròn như nước biển bên dưới.
Tất cả cảnh tượng trước mắt đều bắt đầu chớp tắt, biến hóa, như một mặt kính vỡ.
Chỉ chớp mắt thôi, Khỉ Đá có cảm giác như cả thế giới đều bị pháp trận này cắt thành vô số mảnh.
Thông Thiên Giáo Chủ cười lạnh, quay người bay về phía Nam Thiên Môn.
...
Trên điện Linh Tiêu, Thiên Bồng đứng yên, nhìn lên.
Sắc mặt y tái nhợt không chút huyết sắc.
Chinh chiến ngàn năm, đến giờ đây y lại chẳng còn gì cả.
Ngọc Đế lặng lẽ ngồi dựa trên long ỷ, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt không thấy được chút buồn vui nào.
Thời gian trôi qua từng chút, thậm chí không ai mở miệng quấy rầy. Từng đôi mắt đều lặng lẽ nhìn chăm chú vào hai người.
Cả đại điện lặng im không một tiếng động.
Giữa chúng tiên, Na Tra trừng mắt nhìn Thiên Bồng, nắm đấm siết chặt, lầu bầu:
- Đúng là tự tìm đường chết, lúc trước không nên cứu cái tên không có đầu óc như ngươi. Thật vất vả mới tìm được cơ hội, kết quả ngươi tự chui đầu vào. Đáng đời ngươi.
Na Tra quay đầu, chợt nhìn thấy Thái Bạch Kim Tinh bên cạnh đang âm thầm bấm tay tính toán gì đấy.
- Đang tính gì vậy?
Na Tra nhỏ giọng hỏi.
- Đang tính tỉ lệ đặt cược, còn nhớ trận cá cược nọ không? Hình như ngươi cũng có đặt mà nhỉ.
Thái Bạch Kim Tinh thờ ơ liếc nhìn Na Tra, cười nói:
- Thiên Bồng bị giáng xuống trần, đầu thai làm phàm nhân, lão phu là người kiếm được nhiều nhất.
Na Tra nghe vậy suýt chút nữa đã giận điên, hạ thấp giọng giận dữ nói:
- Lúc này rồi mà ngươi còn tính cái này?
- Không tính cái này thì lão phu phải làm gì chứ? Hạ phàm đánh với yêu hầu một trận hả?
Thái Bạch Kim Tinh khinh thường liếc xéo Na Tra một cái.
- Ngươi!
Na Tra giận tới mức quai hàm đều phồng cả lên, nhưng rồi lại hạ nhiệt, nhỏ giọng nói:
- Bây giờ có còn nhận đặt cược không?
- Vậy thì phải coi là cược gì nữa.
Thái Bạch Kim Tinh duỗi cổ cách đám người quan sát, thuận miệng trả lời:
- Với tình hình này, nếu ngươi cược hắn năm trăm năm bình yên vô sự thì bao nhiêu lão phu cũng nhận, nếu cược hắn bị giáng phàm thì... Xin lỗi nhé, đã đóng cược rồi. He he.
Na Tra hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta cược hắn sẽ vào súc sinh đạo.
Thái Bạch Kim Tinh lập tức sững sờ, nhìn Na Tra, nhíu mày nói:
- Đây là tỉ lệ đặt cược một trăm đó, được, ngươi muốn đặt bao nhiêu?
- Một trăm vạn kim tinh.
- Một trăm vạn kim tinh?
Thái Bạch Kim Tinh lập tức sững sờ. Lão nghi ngờ nhìn Na Tra, nói:
- Ngươi có nhiều vậy không hả?
- Vậy đặt cả Hỏa Tiêm thương, Phong Hỏa luân, Hỗn Thiên lăng, Càn Khôn quyển của ta luôn thì sao?
- Vậy cũng không đủ.
- Ngươi!
- Thế chấp bằng vật thật phải quy ra tiền.
Thái Bạch Kim Tinh gật gù đắc ý nói:
- Chí nhất phải thêm cả Trảm Yêu kiếm và Trảm Yêu đao của ngươi vào nữa.
- Được!
Na Tra trợn mắt nói.
...
Qua hồi lâu, Thiên Bồng cười khẽ. Y chậm rãi nhắm hai mắt:
- Nói vậy, là bệ hạ muốn hỏi thật sao?
Ngọc Đế ngồi yên, không nói một lời.
Thiên Bồng mím môi, nhẹ giọng hỏi:
- Nếu Thiên Bồng không giải thích được, bệ hạ tính xử lý Thiên Bồng thế nào đây?
- Dựa theo luật pháp của Thiên Đình, nên xử lý thế nào thì thế ấy.
Ngọc Đế nhẹ giọng nói.
- Vậy... dựa vào luật pháp của Thiên Đình, nên xử lý thế nào đây?
- Thái Bạch Kim Tinh.
- Có thần.
Thái Bạch Kim Tinh khiêu khích liếc nhìn Na Tra bên cạnh, cuộn tay áo từ trong đám người chen đi ra.
- Dựa vào luật pháp của Thiên Đình, chuyện này nên xử lý thế nào?
Ngọc Đế hỏi.
- Bẩm bệ hạ.
Thái Bạch Kim Tinh chắp tay, chậm rãi nói:
- Dựa theo luật pháp của Thiên Đình, thông đồng với địch là trọng tội, phải đánh xuống mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh. Nhưng giờ đây Địa Phủ đã bị hủy, muốn đánh xuống mười tám tầng địa ngục cũng không được. Nên giờ chỉ đành chờ chiếm lại Địa phủ rồi mới bàn sau. Nhưng đây là trọng tội, một khi thẩm định, tốt nhất vẫn nên chấp hành ngay lập tức.
Ngọc Đế nhìn Thiên Bồng chăm chú, chậm rãi mở miệng hỏi:
- Không còn cách xử lý nào khác nữa sao?
- Có thì có.
Thái Bạch Kim Tinh nhíu mày nói:
- Bệ hạ, Thiên Đình này không phải vẫn còn có giếng Trích Tiên sao?
Lão quay đầu, cười gượng nói:
- Thiên Bồng à, lão phu chỉ đang tùy việc mà xét, ngươi nhất định đừng trách lão phu đó.
Thiên Bồng ngơ ngác đứng đó, ánh mắt vô hồn, không nói một lời.
Trên đài cao, Ngọc Đế gật đầu, nhẹ giọng than thở:
- Thiên Bồng, bây giờ, mời ngươi hãy giải thích. Nếu không giải thích rõ ràng được thì nguy nan trước mắt, trẫm, cũng không cứu được ngươi.
Ngọc Đế vẻ mặt bất đắc dĩ, Thiên Bồng bật cười kinh ngạc:
- Tùy ngài.
Nói xong, y chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...