Đại Bát Hầu

Dịch: Mink

Biên: †Ares†

Tầng trời thứ ba mươi ba, Đâu Suất cung.

Trong đình viện bằng đá, Thái Thượng đang nhắm mắt, ngồi xếp bằng không hề nhúc nhích. Tước Nhi đang ngồi ở bàn bên cạnh, cắm cúi viết. Hai vị tiên nữ đứng ở phía sau nó thi thoảng lại đưa tay chỉ chỗ sai.

Một đồng tử từ xa bước tới, nhìn liếc qua Tước nhi rồi hành lễ với Thái Thượng, nói:

- Khởi bẩm sư phụ, sư huynh đi nghe giảng truyền tin về, nói là người kia được dẫn lên tầng ba, chưa tiếp xúc với nhị sư thúc.

Thái Thượng hơi mở mắt, cũng liếc nhìn Tước Nhi một cái, nói:

- Người nào được xếp ngồi cạnh hắn?

- Cái này…

Đồng tử hơi hơi cúi đầu, nói:

- Sư huynh nói là một vị tiên gia không biết tên.

- Tiên gia lạ mặt?

Thái Thượng hơi khom người, vuốt râu rồi nhìn nghiêng mặt nhìn chú chim đậy trên cành cây gần đó, nói:

- Được rồi, không cần xen vào nữa rồi. Nên biết, cũng đã biết. Ngươi đi xuống đi.

- Vâng.


Đồng tử vội vàng khom người, lui lại mấy bước rồi mới xoay người rời đi.

- Người nào khiến lão tiên sinh để ý kĩ vậy ạ?

Tước Nhi vừa viết vừa nói.

- Một kẻ mà thu phục không được mà giết cũng không xong, chỉ có thể dụ dỗ, lừa gạt để tránh phiền phức.

Thái Thượng nói nhỏ.

...

Tới chạng vạng thì đạo hội ở Di La cung mới kết thúc. Trước đó, Khỉ Đá đã rời đi.

Một đường đạp Cân Đẩu Vân, hắn không ngừng thì thầm:

- Tăng tư chất, tăng tu vi, cũng không trừ nghiệp lực, không tiêu tan lệ khí...

Nguyên Thủy Thiên Tôn chìa cành ô liu với hắn, nhưng hắn đã không phải con khỉ ngây thơ vừa có mặt trên đời này mấy chục năm trước nữa rồi.

Sư phụ còn lấy hắn ra làm thẻ đánh bạc thì Nguyên Thủy Thiên Tôn lại có thể mang lại cho hắn cái gì đây?

Thái Thượng không thể tin, Tu Bồ Đề không thể tin, Nguyên Thủy Thiên Tôn không thể tin, Như Lai càng không thể tin…

Tất cả đại năng, hắn đều không thể tin được ai.

Thái Thượng không thể đối phó hắn vì ông ta phải khôi phục thiên đạo. Tu Bồ Đề thu hắn làm đồ đệ vì muốn xé rách thiên đạo. Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn giúp hắn là vì ông ta thấy đá Thiên Đạo còn chưa nứt đủ.

Trừ những điều này, hắn chẳng là gì cả.


Người duy nhất có thể tin chỉ có chính mình. Chỉ có một cách là phải trở nên thật mạnh để có thể trở thành người đánh cờ như bọn họ.

Thế nhưng, tu vi…

Cán cửa Hành giả đạo có ba tầng. Một là tư chất, hai là nghiệp lực, ba là lệ khí. Tư chất quyết định giới hạn chạm được, một mặt phải dựa vào trời cho, mặt khác thì hậu kỳ có thể dùng đan dược bổ khuyết. Còn nghiệp lực là lệ khí thì dựa vào giết chóc.

Đây là phương thức tu hành cơ bản nhất của Hành giả đạo.

Bây giờ Khỉ Đá đang gặp vấn đề về tư chất. Không thể đột phá giới hạn thì có cố gắng thế nào cũng không được. Một khi đột phá được giới hạn tư chất, cứ tiếp tục cần cù tu hành, Khỉ Đá nắm chắc có thể tiêu trừ nghiệp lực và lệ khí.

Thế nhưng viên linh đan kia cũng không hề đơn giản như lời nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Ngoài việc tang tư chất, nó còn kem theo một công hiệu nữa, đó là tăng tu vi...

Mọi người đều biết, tu Hành Giả đạo, một khi tăng tu vi thì sẽ kéo theo lượng lớn nghiệp lực và lệ khí. Tới đẳng cấp như Khỉ Đá lại càng nghiêm trọng. Nếu trong khoảng thời gian cực ngắn, tư chất tăng lên, tu vi tăng lên, lại không kịp tán đi nghiệp lực và lệ khí...

Như vậy, kế tiếp sẽ là một màn cực kỳ kinh khủng.

Lệ khí tích lũy quá nhiều thì sẽ mất lý trí, lâm vào trạng thái cuồng bạo. Nghiệp lực tích lũy quá nhiều thì có thể gợi ra thiên kiếp...

Đến lúc đó, kết quả là hủy tất cả.

Hắn cắn răng, rồi tăng tốc độ lên cao nhất như để phát tiết. Hắn như một vì sao rơi từ tầng trời thứ ba mươi lăm xuống tầng trời thứ tám, xé rách toàn bộ tầng mây ven đường, lưu lại một vệt dài đến mấy nghìn dặm.

Cấm quân Thiên Đình đều bị kinh động.

Trên Linh Tiêu bảo điện, Ngọc Đế ngơ ngác nhìn tầng mây bị xé rách, con mắt híp lại thành một đường nhỏ.


- Là yêu hầu kia.

Quyển Liêm đứng phía sau nói nhỏ.

- Hắn lại làm sao thế?

Ngọc Đế vuốt râu thặt chặt hỏi.

- Để thần đi điều tra.

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

...

Khi Khỉ Đá dừng ở trước Ngự Mã giám, hắn đã thở hồng hộc rồi.

Dòng khí từ chuyển động của hắn tạo thành cuồng phong thổi quét khắp nơi, khiến Ngự Mã Giám nho nhỏ như chiếc thuyền lá lênh đênh giữa giông bão biển cả.

Tuy khoảng cách ngắn nhưng hắn lại hao tổn tới một phần mười linh lực.

Mây mù xung quanh đây cùng những tảng đá nhỏ lơ lửng đều bị dòng khí này đánh tan.

Khỉ Đá ngẩng đầu ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Ông ta lại ở chỗ này sao? Đan dược là của ông ta, vậy có khi nào ông ta có biện pháp hóa giải không?" Hắn tự hỏi.

Trong cuồng phong, ông lão tóc đen hơi do dự, rồi chợt hóa thành bụi mù phiêu tán, biến mất giữa mây mù.

Ngơ ngác tìm hồi lâu, cuối cùng Khỉ Đá thất vọng bay vào Ngự Mã giám.

Trận gió lốc cuốn qua khiến mọi người còn tưởng Thiên Đình gặp phải tai họa gì. Ai nấy cũng kinh hoảng nhìn Khỉ Đá bước chầm chậm về phòng của hắn rồi đóng cửa lại.

Sau đó, Phong Linh tìm hắn hỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn đã giảng những gì ở Di La cung. Cả ngày, Khỉ Đá chỉ ngồi trò chuyện với Nguyên Thủy Thiên Tôn thật, còn hàng giả kia nói gì hắn nào đâu biết? Vì thế hắn đành ấp úng nói dối cho qua chuyện.


Đáng tiếc, lập tức đã bị Phong Linh biết được.

Hạm Vi tiên tử và Đế Tâm tiên tử cũng lên Di La cung, cũng đã nói nội dung giảng kinh cho Phong Linh qua ngọc giản.

Thái Âm Tinh Quân giống như quyết tâm muốn kéo gần quan hệ với Phong Linh, không thèm để ý Ngự Mã giám còn một yêu vương, cho phép Hạm Vi và Đế Tâm chọn hôm nào đó tới Ngự Mã giám thăm Phong Linh.

Còn vào hôm nào thì không ai biết được.

Sáng sớm ngày hôm sau, cấm quân Thiên Đình liền bố trí trạm gác mới ở ngay cạnh Ngự Mã giám. Nghe tin, Khỉ Đá lặng lẽ đảo qua một vòng thì phát hiện trú đóng ở đó có sáu thiên tướng cảnh giới Hóa Thần và vô số loại pháp khí.

Xem tình hình này, Ba La Tăng Yết Đế muốn phái người tới lặng yên vận chuyển những binh khí áo giáp kia đi chắc cũng phải phí chút công phu rồi.

Sau hôm qua, bất kể là Nguyên Thủy Thiên Tôn hay Thái Thượng Lão Quân đều giống như biến mất, không chút tăm tích.

Khi Đá lại bắt đầu đóng cửa không ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng lại bảo Lý Bình đến phủ khố mượn sách về đọc.

Trong phủ khố của Thiên Đình, cái gì cũng quý chỉ mỗi sách là không. Bất kể là thuật pháp thượng thừa hay phù triện đồ văn đều chỉ lấy giá gốc.

Đây có thể coi như là một ưu đãi của Thiên Đình dành cho chúng tiên.

Chính vì thế, đương nhiên mỗi ngày Lý Bình đều khệ nệ ôm một đống sách về, thi thoảng còn bị thiên tướng ở trạm gác cách vác ngăn lại kiểm tra.

Những đống thẻ tre này thì có thể có cái gì bất thường chứ? Không tra được gì, thiên tướng cũng không dám làm khó xử, cũng là bình an vô sự.

Chỉ tiếc… Sách nơi đây có vẻ không bằng Tàng Kinh các ở Tà Nguyệt Tam Tinh động, cho nên dù sách vở đã chất đầy nửa gian phòng thì Khỉ Đá vẫn không tìm thấy chút thông tin vào có ý nghĩa.

Mặc dù như thế, Khỉ Đá vẫn bảo Lý Bình tiếp tục mượn sách, còn mình thì tiếp tục mải miết trong đó.

Cũng không phải hắn thật sự trông mong có thể tìm được bí pháp phá cục diện bế tắc từ đống thẻ tre này, mà đơn giản là một cách để giết thời gian mà thôi.

Mọi chuyện cứ diễn ra như thế suốt hai mươi ngày.

Tới ngày từ năm mươi lăm từ hôm Khỉ Đá lên trời nhậm chức, ông lão tóc đen kia lặng yên xuất hiện ở trong phòng hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui