Đại Bát Hầu

Dịch: Hoangtruc

Biên: †Ares†

Dưới bầu trời đầy sao, Cửu Đầu Trùng cùng Khỉ Đá đốt lên một đống lửa.

Một đống lửa nho nhỏ như vậy lại vô cùng bắt mắt trong đêm tối này. Toàn bộ khu vực Sương Vũ sơn, dù là yêu quái hay thiên binh thiên tướng đều như ngừng hít thở, lặng yên nhìn chăm chú vào điểm sáng trên sườn núi kia.

Thiên Bồng biết yêu hầu giảo hoạt kia đang công khai biểu thị sự hiện hữu của mình với y, cũng là công khai biểu thị sự hiện hữu của mình với tất cả yêu quái khu vực Sương Vũ sơn.

Biết vậy nhưng y còn có thể làm gì? Phái nhân mã qua đó? Con yêu hầu kia đang muốn như vậy đấy!

Không ngừng quấy rầy, không ngừng khiêu khích, khiến cho cả chi hạm đội phải không ngừng di chuyển tới tới lui lui theo hai người bọn hắn, rồi lại không thu được kết quả gì. Hắn muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy được vẻ mặt thất bại của thủy quân Thiên Hà.

Hắn đang hiển lộ võ lực của mình, đùa giỡn với thủy quân Thiên Hà trước mặt mọi người.

Có con khỉ này gia nhập, cuộc chiến này đã bắt đầu dịch chuyển lệch về phía phương hướng không thể dự kiến được rồi.

...

Bên cạnh đống lửa, Cửu Đầu Trùng ung dung nướng thịt hươu, thỉnh thoảng nhìn về phía hạm đội của thủy quân Thiên Hà.

- Ngươi nói xem, bây giờ có bao nhiêu thiên binh thiên tướng, tính cả yêu quái nữa, đang nhìn ta nướng thịt? Làm sao ta đột nhiên cảm giác được vạn chúng chú mục thoải mái thế nhỉ?

- Có lẽ không ít, có thể nhẫn nhịn giỏi đấy. Bởi vậy không phải ngươi càng phải bộc lộ tay nghề nướng thịt thật xuất sắc vào sao?

Khỉ Đá đang đứng trên mặt bàn đá bên cạnh, nhìn về phía hạm đội và Sương Vũ sơn xa xa.

Hắn đã đứng gần một canh giờ, cứ đứng mãi như thế, không nhúc nhích hệt một pho tượng. Không rõ hắn đang nghĩ ngợi gì.

- Đúng đúng đúng, ta phải để bọn họ biết được, Cửu Đầu Trùng ta không chỉ đánh nhau được mà còn có thể nướng thịt ngon lành. Ha ha ha ha.

Cửu Đầu Trùng vui vẻ nở nụ cười, hứng thú nướng thịt cũng đột nhiên tăng vọt.

Chừng hơn một canh giờ sau, khi Cửu Đầu Trùng ăn hết toàn bộ thịt hươu vừa nướng xong, Khỉ Đá mới mở miệng nói.

- Ăn xong chưa?

Cửu Đầu Trùng lặng yên lấy khăn tay lau dầu mỡ dính trên miệng:

- Ăn xong rồi. Nói thật, chúng ta nên mang theo một ít hương liệu, khi đó cuộc chiến này sẽ biến thành cuộc một dã ngoại thoải mái ở bên ngoài rồi a.

- Đi, giúp ta một tay.


Khỉ Đá nhảy lên nhảy xuống mấy tảng đá, bắt đầu tìm kiếm củi đốt khắp nơi.

- Ngươi đang muốn làm gì đây?

- Ngươi cứ tới phụ là được.

Cứ bận rộn như vậy một lúc, cuối cùng hai người mới gom lại thành một đống củi lớn. Sau đó Cửu Đầu Trùng bị gạt qua một bên, còn Khỉ Đá bắt đầu di chuyển khắp sườn núi.

- Ngươi định làm gì vậy?

- Một lát nữa sẽ biết.

Không lâu sau, Khỉ Đá đã bày xong mấy hình vẽ trên sườn núi. Rồi hắn giơ tay lên, đốt toàn bộ chỗ củi đó lên.

Lập tức, hạm đội đối diện bật lên tiếng cười, nhưng sau đó thoáng cái đã cố gắng kìm nén lại. Còn về phần Sương Vũ sơn, tiếng cười càng lúc càng điên cuồng.

Thậm chí còn có mấy tên yêu quái gan to nhảy ra khiêu khích.

- Ngươi bày trò gì vậy?

Cửu Đầu Trùng nhìn chằm chằm vào mớ củi được đốt cháy trải rộng đầy trên mặt đất hỏi.

- Không có gì, chỉ ân cần hỏi thăm mẹ Thiên Bồng Nguyên Soái một chút thôi.

Khỉ Đá phủi phủi mảnh gỗ vụn trên tay.

- Phụt... Chửi tục?

...

Vào lúc này, đám yêu quái đã bắt đầu ồn ào, nhưng bên phía hạm đội thủy quân Thiên Hà lại tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió lớn vù vù thổi qua từng chiếc chiến hạm.

Từng tên thiên binh khẽ cúi đầu, không dám lên tiếng. Còn thiên tướng thì kẻ nào kẻ nấy tái xanh cả mặt mày, cũng không dám lên tiếng. Có điều Thiên Bồng đứng ở trên boong thuyền lại biểu hiện đầy bình thản.

- Con yêu hầu này hứng trí cao đến bất thường nhỉ.

Thiên Bồng cười nhạt, rồi xoay người rời đi:

- Khi nào thì ôn thủy (nước ôn dịch) được đưa tới?

- Trong ba ngày nữa hẳn sẽ tới nơi.

Thiên Cầm vội vàng bước nhanh theo:


- Thế nhưng như vậy có phải quá... hay không? Một khi sử dụng chúng, không chỉ yêu quái mà cả những sinh linh khác cũng khó thoát.

- Cố hết sức khống chế phạm vi ảnh hưởng là được. Về phần chút ít chuyện bị lộ ra ngoài, để sau này hãy nói tiếp. Chúng ta không thể thua trận chiến trước mắt này được, cũng không gánh nổi.

- Rõ.

...

- Này, ngươi vừa nhìn một lúc lâu vậy là suy nghĩ ra cái trò này hả? Thế này có nhàm chán quá không?

Cửu Đầu Trùng hỏi.

- Thế này mà còn nhàm chán? Vậy ngươi tìm chuyện gì đó không nhàm chán bày ra coi?

Khỉ Đá liếc nhìn Cửu Đầu Trùng, quay người đi tới đống lửa vừa nãy hai người đốt lên.

Cửu Đầu Trùng thở dài nhìn về phía hạm đội bên kia, cũng đi theo sau.

- Lại nói, mấy tên kia sẽ nghe theo chúng ta quyết liều chết với thủy quân Thiên Hà sao?

- Có lẽ có, có lẽ không. Nếu bọn chúng còn có đầu óc, có lẽ sẽ đồng ý.

Khỉ Đá ngồi xuống tảng đá cạnh đống lửa, tiện tay cầm hai quả đào chọc vào nhánh cây, rồi nướng trên ngọn lửa:

- Đây là lý do mà ta phái nhạc phụ ngươi làm đặc sứ.

Cửu Đầu Trùng liếc nhìn hai quả đào được nướng trên ngọn lửa, ngồi xổm trước người Khỉ Đá, nhíu chặt mày nói:

- Chỉ là ta thật sự cảm thấy ngươi phái lão đầu tử làm đặc sứ không hay cho lắm. Ta tin ông ấy sẽ không phản bội Hoa Quả Sơn, thế nhưng... Lão đầu tử nhân từ nương tay, còn là bạn cũ với tên Ngưu Ma Vương kia, ta e không khéo ông ấy lại khiến chuyện đổ bể, làm ảnh hưởng tới Hoa Quả Sơn.

Khỉ Đá giương mắt liếc nhìn Cửu Đầu Trùng:

- Ngươi không tin cha vợ mình hả?

- Ngươi cũng biết, lão đầu tử có hơi cổ hủ. À, lời này đừng nói lại cho ông ấy nghe.

Nghĩ một chút, Cửu Đầu Trùng bổ sung tiếp:

- Cũng đừng nói cho Noãn Noãn.


- Ngươi còn sợ vợ nữa hả?

- Không phải sợ, mà là yêu! Hiểu không?

- Được rồi, ta là loại người đi nói lung tung sao? Chuyện này vốn đột nhiên phát sinh, cũng không có tính toán trước, đi bước nào tính bước đó chứ sao.

...

Xa xa, Vạn Thánh Long Vương còn đang đi trên sườn núi Ma Phong, nhìn ánh lửa xếp thành dòng chữ thô tục không khỏi bật cười ha ha.

- Hầu vương của các ngươi coi như cũng là một quái nhân đấy.

Ngưu Ma Vương không nhịn được mà nhăn mày.

Ngưu Ma Vương còn chưa từng tưởng tượng ra còn có chuyện lăng nhục nhau trên chiến trường như vậy.

Vạn Thánh Long Vương vuốt vuốt râu dài nói:

- Tính cách Mỹ Hầu Vương có điểm cổ quái, nhưng thật sự rất trọng tình nghĩa.

Ngưu Ma Vương khẽ ngây người, nhẹ giọng thở dài:

- Không dễ gì được lão Long Vương đánh giá như vậy a.

Vạn Thánh Long Vương cười cười không đáp lời, quay đầu đi dọc theo đường núi xuống bên dưới.

Ngưu Ma Vương đi theo, thấp giọng hỏi;

- Lão Long Vương à, lão Ngưu ta có chuyện muốn thỉnh giáo.

- Mời Ma vương cứ nói, nếu biết được, lão Long nhất định sẽ nói tường tận.

Vạn Thánh long vương chắp nhẹ tay nói.

Ngưu Ma Vương lặng lẽ liếc mắt nhìn lão Long vương, thản nhiên hỏi:

- Nếu lão Long Vương ở vào vị trí của lão Ngưu ta hôm nay, sẽ lựa chọn thế nào? Là trốn đi hay nghe theo lời Mỹ Hầu Vương, tất tay đánh cược một lần? Nếu là trốn đi, lão Long vương nghĩ xem có thể bị Mỹ Hầu Vương kia thừa cơ...

Nói đến đây, y khẩn trương dùng khóe mắt nhìn thoáng qua Vạn Thánh Long Vương.

Chỉ thấy sắc mặt Vạn Thánh Long Vương vẫn bình thản như trước.

Vạn Thánh Long Vương lặng yên đi một đoạn, mới nói:

- Đại khái, Ma vương không cần phải lo lắng Hầu vương đánh lén. Tuy nói binh bất yếm trá nhưng theo như hiểu biết của lão Long với Hầu vương, nhất định Hầu vương chẳng thèm làm như vậy. Ma vương lo nghĩ nhiều rồi.

Ông ta khẽ ngừng một chút, rồi nói tiếp:

- Về phần chuyện mà Ma vương hỏi, bỏ trốn hay tất tay đánh cược một lần... Chuyện này lão Long cũng không thể nói được. Nếu Ma vương chịu tất tay đánh cược một lần, tuy nói có chút mạo hiểm, nhưng không chừng có thể giữ vững được cơ nghiệp Sương Vũ sơn này a. Nếu bỏ trốn, tuy nói an toàn nhưng chắc chắn lại như trước, lấy giỏ trúc mà múc nước, tốn công dã tràng. Cái nào cũng có lợi và hại, tự bản thân Ma Vương phải cân nhắc.


Nghe Vạn Thánh Long Vương trả lời vậy, Ngưu Ma Vương tựa hồ như lâm vào suy tư.

Lại đi thêm một đoạn nữa, Ngưu Ma Vương mới mở miệng hỏi tiếp:

- Lão Long Vương à, lão Ngưu còn muốn hỏi một câu. Ông nói xem có khả năng Mỹ Hầu Vương nhìn thấy chúng ta đánh lại thủy quân Thiên Hà thì sẽ ngừng mọi hành động, tọa sơn quan hổ đấu hay không? Như thế vừa làm suy yếu thủy quân Thiên Hà, vừa làm suy yếu chúng ta. Chỉ sợ như vậy... mới phù hợp với lợi ích của Hoa Quả Sơn nhất?

Vạn Thánh Long Vương dừng bước, nhìn chằm chằm vào Ngưu Ma Vương nói:

- Nếu là Hầu vương thật sự tính toàn như vậy, nhất định sẽ không bảo lão Long đi chuyến này rồi.

...

Một đêm này, với toàn bộ khu vực Sương Vũ sơn mà nói chính là một đêm không ngủ.

Khỉ Đá không ngừng bày trò, tạo đủ mọi từ thô tục trên sườn núi, ân cần hỏi thăm một hệ nữ tính trong nhà Thiên Bồng mấy lần. Sau đó còn phát triển đến mức sợ đám thiên binh không nhìn ra, còn không ngại phiền hà mà nghiêm túc tỉ mỉ chú thích rõ ràng câu từ thô tục bằng các loại văn tự.

Thiên Bồng vẫn đầy bình tĩnh, thế nhưng mấy tên thiên tướng lại không thể kềm chế được.

Chủ soái bị người ta làm nhục như vậy, có khác gì bản thân bị làm nhục đâu?

Đám thiên tướng đã nhiều lần vọt tới trước mặt Thiên Bồng thỉnh chiến, đều bị Thiên Bồng cứng rắn ép xuống. Ngay cả có thiên tướng đề ra sách lược ăn miếng trả miếng, cũng bị Thiên Bồng phủ quyết.

Kết quả là dù Khỉ Đá có khiêu khích thế nào đi nữa, thủy quân Thiên Hà còn không chửi mắng lại.

Chuyện này đã khiến rất nhiều yêu quái Sương Vũ sơn vui cười đến phát cuồng.

Tuy rằng đại đa số bọn chúng không biết chữ, nhưng trong nhiều yêu quái như vậy vẫn có vài tên biết chữ, có thể phiên dịch ra cho bọn chúng đấy.

Nguyên cả buổi tối nay, bọn chúng đều nằm ở cửa động cười nhạo thủy quân Thiên Hà, cười đến chết đi sống lại, cười đến chưa bao giờ được cười thoải mái như vậy. Cười xong, cả bọn chợt cảm thấy phiền muộn. Cũng là yêu vương, cũng đối mặt với thủy quân Thiên Hà, làm sao yêu vương Hoa Quả Sơn lại kiêu ngạo như vậy, mà yêu vương của bọn họ lại ẩn núp trong động như rùa đen thế kia? Có lẽ lúc đầu hẳn đã chọn sai đối tượng nương nhờ vào rồi?

Với Ngưu Ma Vương vừa đưa tiễn Vạn Thánh Long Vương, một đêm này lại càng thêm trằn trọc khó ngủ.

Lựa chọn trước mắt thật ra rất đơn giản. Ở lại, bọn họ có thể giữ được thế lực. Bỏ đi, bọn họ đảm bảo bản thân được an toàn.

Bị thủy quân Thiên Hà một mực truy đuổi phải chạy loạn khắp nơi bao nhiêu năm như vậy, còn chưa chạy đủ sao?

Vạn Thánh Long Vương nói Mỹ Hầu Vương sẽ không hạ độc thủ sau lưng, sẽ không cố ý để cho để cho bọn họ cùng thủy quân Thiên Hà liều mạng lưỡng bại câu thương, có thể tin được lời lão sao?

Thật ra, coi như là có liều chết lưỡng bại câu thương với thủy quân Thiên Hà thì vẫn còn ngoan cường hơn chuyện chạy trốn chết rồi. Nhưng nếu bị người ta lợi dụng như vậy, có ai nuốt nổi cơn giận được a?

Rốt cuộc, lựa chọn của lý trí chưa chắc đã là lựa chọn cuối cùng nhất.

Một đêm này, y không chỉ nghĩ cách thuyết phục bản thân, mà còn chuẩn bị kỹ lý do thuyết phục mấy yêu vương khác.

Đáng tiếc là cả một đêm này y vẫn không nghĩ ra cách nào thuyết phục bản thân được. Có điều y vẫn bị thuyết phục. Thuyết phục y, chính là những tiếng cười không ngừng ngoài động phủ truyền vào kia.

Sáng sớm ngày hôm sau, y rốt cuộc đã hạ quyết tâm, triệu tập mấy yêu vương khác lại, công bố quyết định... hoặc có thể nói là lời đề nghị của y.

- Ta cảm thấy, có lẽ chúng ta nên phát động phản công, chiến đấu đến cùng với thủy quân Thiên Hà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui