Dịch & Biên: †Ares†
Trong phút chốc, trong lòng Tiểu Bạch Long tựa như có vạn mã giẫm qua.
Quả thật quá bất ngờ...
Dùng lối suy nghĩ của con người, đề nghị của Tiểu Bạch Long là rất hợp lý. Thế nhưng dùng lối suy nghĩ của yêu quái, hay đúng hơn là thổ phỉ thì cách của Khỉ Đá rõ ràng tốt hơn.
Làm sao bây giờ? Không cẩn thận tự đào hố tự nhảy vào...
Giờ khắc này, Tiểu Bạch Long hoàn toàn tỉnh ngộ. Bất kể mình có nhấc quan hệ gì với Khỉ Đá, thì cái con khỉ này vẫn luôn là yêu quái. Mà Hoa Quả Sơn, chính là hang ổ thổ phỉ.
Ký kết hiệp nghị với thổ phỉ, đây là một chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào chứ?
Tiểu Bạch Long há to miệng, cực kỳ hoảng sợ nhìn chằm chằm Khỉ Đá, mắt trừng như muốn rớt ra ngoài.
Nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Tiểu Bạch Long, Khỉ Đá buông lỏng tay ra, cúi đầu rót trà, bộ dáng nhàn nhã.
Một hồi lâu, Tiểu Bạch Long cố gắng lắm mới nặn được nụ cười, cẩn thận nói:
- Hầu ca thực thích đùa giỡn.
Vẻ mặt kia đã hoàn toàn không còn vẻ hào hứng như lúc nãy.
- Là nói giỡn sao?
Khỉ Đá liếc mắt nhìn y.
Tiểu Bạch Long lại run lên, sửng sốt một hồi, cố gắng cười nói:
- Đừng hù đệ. Bắt cóc đòi tiền chuộc há là hành vi của quân tử? Lại nói, bằng quan hệ của chúng ta, làm sao huynh lại làm thế chứ?
- Ta chỉ là một yêu quái, không phải người, nói gì là quân tử.
Khỉ Đá cười lớn nói:
- Yêu quái không cướp bóc là không làm việc đàng hoàng, ngươi không biết sao? Huống hồ, hai ta có quan hệ gì?
Ánh mắt kia nhìn qua thật giống như con mèo đang nhìn con chuột sắp bị mình vờn chết.
Tiểu Bạch Long thật sự sợ, cực kỳ sợ.
Lại do dự một hồi lâu, cố lấy dũng khí, y thấp giọng nói:
- Huynh đừng quên, huynh còn thiếu đệ một cái nhân tình. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ không tốt cho thanh danh giang hồ của huynh.
- Hả?
Khỉ Đá giống như tỉnh ngộ ngẩng đầu, lại cúi đầu nghĩ sơ, nói:
- Nếu ngươi không nói thì ta đã quên chuyện này rồi. Đúng là như vậy thì cũng không tốt.
Thế nhưng chưa đợi Tiểu Bạch Long kịp thở phào, chỉ nghe Khỉ Đá không chút để ý nói:
- Dù sao chuyện đó không nhiều người biết. Vậy cũng chỉ có thể đòi tiền chuộc xong rồi giết con tin. Chỉ cần chuyện này không truyền ra ngoài sẽ không ảnh hưởng thanh danh của ta, ngươi thấy đúng không?
- Giết... giết... giết... giết con tin...
Sấm sét giữa trời quang a...
Tiểu Bạch Long lắp bắp không nói nổi một câu.
Khỉ Đá lại không hề để ý cảm thụ của y, cứ thế nói tiếp:
- Đúng rồi, ngươi cảm thấy đưa thư cho phụ vương ngươi nên kèm theo một bàn tay của ngươi tốt hơn, hay một cái lỗ tai tốt hơn đây?
Tiểu Bạch Long không nói gì, cái miệng thì càng há lớn hơn.
Thấy thế, Khỉ Đá có chút hứng thú nhìn y, ánh mắt cuối cùng chú ý tới cặp sừng rồng trên đầu y, từ từ nói:
- Nếu không cắt một cái sừng rồng đưa qua nhỉ? Phụ vương của ngươi nhất định sẽ nhận ra.
Mặt Tiểu Bạch Long tái mét.
Y từ từ dịch lùi ra xa Khỉ Đá. Cái bồ đoàn kia giờ giống như là có lót kim bên dưới.
Làm sao bây giờ?
Chạy trốn? Hình như chạy không thoát nổi...
Phóng nước tiểu đánh lạc hướng rồi chạy? Hữu dụng không?
Tiểu Bạch Long đã luống cuống không nghĩ được gì.
Không đợi Tiểu Bạch Long trì hoãn thời gian, chỉ nghe Khỉ Đá bật cười, đưa tay vỗ vai y, nói:
- Ha ha, xem ngươi sợ đến thế nào kìa, đùa thôi mà. Nếu làm vậy, Dương Thiền và Ngao Thính Tâm còn không liều mạng với ta.
Nói tới đây, hắn cười ngặt nghẽo đến thở không ra hơi.
Thế nhưng Tiểu Bạch Long lại cười không nổi, hoàn toàn cười không nổi.
Chỉ có thể ngơ ngác nhìn Khỉ Đá.
Một lúc sau, Khỉ Đá mới hết cơn cười, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Thế này đi, ngươi cứ yên tâm ở lại đây. Ta bỗng cảm thấy ngươi không có gì đáng ngại. Cái đề nghị kia của ngươi rất hay, nhưng phải cho ta vài ngày suy nghĩ đã. Sao, ngươi không ngại chứ?
Suy nghĩ cái gì?
Suy nghĩ có giúp mình thu thập Cửu Đầu Trùng không? Hay suy nghĩ có nên giết con tin không? Hay là nghĩ xem nếu giết con tin thì ứng phó thế nào với Dương Thiền và Ngao Thính Tâm?
Mặt của Tiểu Bạch Long đã vặn vẹo vì sợ hãi.
Sờ sờ cằm, Khỉ Đá nghĩ nghĩ, lẩm bẩm:
- Nếu không dẫn ra ngoài Hoa Quả Sơn, để người khác làm, còn mình giả bộ không biết gì?
- Hả?
- Ta vừa nói gì sao?
- Không, không!
Tiểu Bạch Long vội vàng phủ nhận.
- Đúng rồi, hiền đệ à.
Khỉ Đá làm vẻ mặt thân thiết khoác vai Tiểu Bạch Long, tóm y tới gần mình, nói:
- Đệ có thích đi săn không? Vi huynh biết một chỗ đi săn không tệ gần Hoa Quả Sơn. Nếu không, chúng ta chọn thời gian đi một chuyến? Mà thôi, chọn tới chọn lui làm gì, khuya hôm nay luôn đi.
Tiểu Bạch Long hơi ngẩng đầu, trong đầu hiện lên một cảnh tượng.
Đi săn với Khỉ Đá, bỗng đâu mình bị yêu quái từ bốn phía lao tới bắt lấy, tiếp theo cắt sừng đòi tiền Tây Hải Long cung. Khỉ Đá vẻ mặt ấm ức nói với Dương Thiền và Ngao Thính Tâm rằng mình bất hạnh bị yêu quái lai lịch không rõ bắt làm tù binh, chối sạch mọi chuyện.
Tới khi lấy được tiền chuộc, giết con tin, thần không biết quỷ không hay...
Tiểu Bạch Long hoảng sợ mở to hai mắt nhìn Khỉ Đá, đầu lắc như trống bỏi:
- Không, không săn. Ta không thích đi săn.
Khỉ Đá nhíu mày, nheo mắt nhìn Tiểu Bạch Long:
- Vậy sao? Vậy đi câu cá nhé?
- Không, không câu cá. Ta ghét câu cá!
- Vậy đệ đi đưa giúp ta một phong thư được không?
Khỉ Đá làm bộ lấy giấy bút ra:
- Quên, đệ nói ta nên viết thư cho ai đây?
Đây là muốn đẩy mình vào chỗ chết a...
Nín nửa ngày, Tiểu Bạch Long giả bộ nhìn ra cửa sổ, chớp chớp mắt, cẩn thận nói:
- Hầu ca à, sắc trời không còn sớm, đệ chuẩn bị về đây.
Sắc trời? Dưới tòa thành dưới đất này còn có thể thấy sắc trời?
Chỉ thấy Khỉ Đá biến sắc, móc móc cái lỗ tai nói:
- Ta không phải là đang tìm việc cho đệ làm, làm tăng quan hệ giữa chúng ta sao? Đệ lại khách sáo với ta à? Lão tử hận nhất là người khách sáo!
Dứt lời, Khỉ Đá bày ra bộ mặt hung tợn, khiến Tiểu Bạch Long ứa hết mồ hôi trán.
- Ái ui!
Tiểu Bạch Long bỗng kêu lên, sau đó ôm bụng lăn lộn trên mặt đất:
- Hầu ca, đệ đau bụng quá! Ai u, hôm nay không thoải mái, ngày mai lại tán ngẫu vậy! Đệ tự đi, không cần tiễn đâu.
Dứt lời, cũng không đợi Khỉ Đá mở miệng, y tông cửa xông ra, một đường chạy như điên.
Nhìn cái bóng thất kinh kia chạy xa, Khỉ Đá mặt không thay đổi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đi sớm một chút có phải không sao không, cứ thích ép ta, đồ ngốc.
Nói xong, Khỉ Đá vẫy vẫy tay gọi tiểu yêu ngoài cửa cách đó không xa:
- Tìm hai người theo dõi hắn, nhớ phải để hắn biết đang bị các ngươi lén theo sau. Cách một hai ngày thì hỏi hắn khỏe chưa, bảo hắn có rảnh tới chỗ của ta, ta có chuyện quan trọng thương lượng. Tới khi thấy hắn rời khỏi Hoa Quả Sơn mới thôi.
- Rõ!
Có một vài người chính là như vậy, được đối xử khách sáo một chút là sẽ lên mặt. Ài...
Vừa quay đầu, Khỉ Đá thấy được Đoản Chủy từ đằng xa tới.
- Ngao Liệt sao vậy?
Đoản Chủy nhìn hướng Tiểu Bạch Long vừa chạy đi hỏi.
- Không có gì, ta dọa hắn chút thôi. Tìm ta có việc sao?
- Ừ.
Đoản Chủy nghĩ nghĩ, nói:
- Mọi người muốn gặp ngươi một chút.
- Mọi người?
- Cửu Đầu Trùng, Lữ Lục Quải, Vạn Thánh Long Vương, rất nhiều người. Còn có... Bạch Cốt Tinh kia nữa.
Khỉ Đá hơi ngẩn ra, tức thì hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Hắn lặng yên nhìn Đoản Chủy như đợi lời giải thích.
Tựa hồ hiểu ý tứ của Khỉ Đá, Đoản Chủy hít một hơi thật sâu, nói:
- Chuyện không liên quan đến ta, ta chưa hề nói gì cả. Là mọi người để ta tới mời ngươi qua một chuyến.
- Không phải ngươi, vậy là Vạn Thánh Long Vương rồi?
Đoản Chủy không trả lời, xem như thừa nhận.
Thấy thế, Khỉ Đá bất đắc dĩ thở dài, có chút không vui nói:
- Đi thôi, đi gặp.
Nếu không phải Đoản Chủy nhắc tới, Khỉ Đá hoàn toàn không biết rằng Bạch Tố còn ở lại Hoa Quả Sơn. Đối với hắn, chuyện này đã qua, dù thế nào thì hắn cũng không có ý định hợp tác gì với sáu tên yêu vương không đáng tín nhiệm kia.
Đi cùng Đoản Chủy ra khỏi thành dưới đất, thi triển thuật pháp, cả hai nhanh chóng tới một động phủ cách đó vài dặm.
Ngày đó tiếp Bạch Tố cũng ở nơi này. Sau khi yêu thành bị hủy, nơi này đã trở thành chỗ để Khỉ Đá tiếp người từ bên ngoài tới. Có đôi khi vài cuộc hội nghị cũng tổ chức tại đây.
Đương nhiên, Khỉ Đá cũng không hay mở hội nghị. Đại đa số thời điểm, hắn đều là một nhà độc tài, tự mình quyết định, sau đó phát một tờ công văn cho cấp dưới làm theo là được.
Làm người thống trị, thực tế hắn rất lười, cũng không thích giải thích cho bất cứ kẻ nào.
Cho dù đôi khi cần hỏi một chút ý kiến của người khác, thì thông thường cũng là hai ba người chọn một góc khuất ở Hoa Quả Sơn, đôi khi là căn phòng trong thành dưới đất, đôi khi là cạnh một dòng suối nhỏ nào đó, cũng có đôi khi là căn nhà gỗ trên đỉnh núi, thậm chí là một góc bất kỳ trong núi, đứng một lúc sẽ quyết định xong chuyện.
Còn nếu đã tới đây thì ý nghĩa có nhiều người.
Mà lúc có nhiều người, trong khái niệm của Khỉ Đá là không thích hợp bàn bạc, chỉ thích hợp công bố mệnh lệnh đã xác định.
Nghe lời vừa nãy của Đoản Chủy, tựa hồ như đang có rất nhiều người.
Nhiều người như vậy tới tìm mình thương lượng... Đây là muốn "bức vua thoái vị" sao?
Đương nhiên, đây là nói giỡn. Hoa Quả Sơn này còn ai có thể thay hắn?
Tiến vào đại sảnh, Khỉ Đá liền thấy được hai mươi mấy yêu quái đứng rải rác.
Bên trong này có Lữ Lục Quải, có Vạn Thánh Long Vương, có Hắc Tử, có Đại Giác, có Cửu Đầu Trùng, có Giác Xà v.v... Thậm chí có cả người rất ít lộ diện công khai là Dương Thiền và Dĩ Tố.
Nói cách khác, toàn bộ nhân vật thuộc trung tâm quyền lực của Hoa Quả Sơn đã ở đây rồi.
- Đại vương.
- Đại vương.
- Hầu ca.
- Khỉ Đá ca.
Đủ loại cách gọi đập vào mặt.
Vạn Thánh Long Vương chắp tay nói:
- Đại vương, lần này làm phiền ngài...
- Ngươi đừng nói vội.
Không đợi ông ta nói hết, Khỉ Đá đã ngăn lại, rồi nhẹ giọng nói:
- Nghe nói mọi người tới tìm ta có chuyện quan trọng thương lượng, nhưng dù thương lượng gì thì cũng là chuyện của nội bộ chúng ta.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Khỉ Đá đã bước tới trước mặt Bạch Cốt Tinh Bạch Tố.
Bạch Tố có chút kinh hoảng, hơi cúi người muốn thi lễ. Nhưng Khỉ Đá không đợi nha đầu này mở miệng, đã khẽ vươn tay xách toàn thân Bạch Tố lên.
Cử động này khiến Bạch Tố sợ hãi, thiếu chút nữa kêu lên, lại không dám giãy giụa.
Những người có mặt tại đây thì giật mình.
Xách theo Bạch Tố, Khỉ Đá đi từng bước một tới cửa, ném nha đầu kia ra ngoài, lại đóng sập cửa lại.
Quay đầu, hắn nói với đám người còn chưa kịp phản ứng:
- Được rồi, hiện tại có thể bắt đầu. Muốn thương lượng cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...