- Anh biết… Anh cũng không có tự trách. Anh đang nghĩ, tư tưởng của chúng ta cùng Quang Minh Tôn Thần bất đồng.
Long Vũ nói:
- Anh đang suy nghĩ, nếu như có thể thuyết phục được Quang Minh Tôn Thần, thì vấn đề có lẽ dễ giải quyết hơn một chút.
- Anh sợ không đủ thời gian?
Đường Hương Hương nhíu mày hỏi.
- Đúng vậy.
Long Vũ nghiêm mặt nói
- Quang Minh Tôn Thần khẳng định cũng biết bị Bạch Mi Đạo Nhân bán đứng.
Cho nên anh nghĩ hẵn đã phòng bị từ trước rồi. Vũ nội lớn như vậy,có
nhiều chỗ mới nghe lần đầu, thời gian lại quá gấp gáp, vấn đề này thật
là quá phiền toái. Anh có chút lo lắng. Không thể để cho Bạch Mi đạo
nhân bỏ mạng vô ích được.
- Anh Vũ, nói thật, em là có chút…
Vẻ mặt Đường Hương Hương bỗng có vẻ sầu lo.
Long Vũ đem nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng an ủi (DG: Mình cũng muốn an ủi)
- Không cần sợ, hết thảy có anh.
Đường Hương Hương vòng tay lại ôm chặt Long Vũ, giọng run run nói:
- Anh Vũ, nhưng em…
Long Vũ tràn ngập tin tưởng:
- Hết thảy đều tốt thôi.
Đường Hương Hương nói:
- Vâng, em tin anh.
Tuy nói thế nhưng thân thể mềm mại của Đường Hương Hương vẫn đang run run.
Long Vũ hôn đôi môi thơm của nàng, tay đã mò tới cặp bưởi mềm mại kia:
- Hương Hương, kỳ thật em nên bình tĩnh lại. Lấy thực lực của em hiện
tại, hoàn toàn có thể một mình độc bá một phương. Em là Vu Thần, trong
Tam Giới, ngoại trừ anh và La Lâm thì em cũng rất mạnh rồi. Nhất là lúc
anh không có ở đây, em phải lãnh đạo và bảo vệ thế giới. Em có thể làm
được…
- Vâng.
Đường Hương Hương thẹn thùng nói:
- Người ta muốn được anh bảo hộ mà.
Long Vũ ha ha cười nói:
- Hương Hương, trong số nữ nhân của anh, em là người chấp nhất với tình yêu nhất… Anh thích…
Đây là câu nói thật lòng của hắn, cũng là một câm cảm khái. Đường Hương Hương đối với hắn từng có hận, cũng có yêu. Trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng đã thành chính quả.
Từ sau khi báo gia cừu. Tình yêu tựa hồ đã trở thành sinh mệnh của nàng.
Vì tình, nàng đã tử bỏ thân phận, địa vị, quang vinh…
Nữ nhân như vậy, đáng để hắn bảo hộ vình viễn…
Đường Hương Hương nhẹ giọng ưm một tiếng, song thủ ôm lấy cổ nam nhân
của mình. Bàn tay Long Vũ bắt đầu sờ loạn khiến cho thân hình Đường
Hương Hương mềm nhũn ra. Cả người run rẩy, hơi thở trở nên dồn dập. Hiển nhiên là đã xúc động rồi.
Cảm giác thời cơ đã tới, Long Vũ lấy phương thức kịch liệt nhất tiến nhập vào thân thể mềm mại của nàng, tận tình hưởng những đường cong lả lướt, mềm như không xương của Đường
Hương Hương.
Đường Hương Hương ngọ nguậy thân hình trần như
nhộng dưới thân Long Vũ, có lẽ do hoàn cảnh và vị trí mới lạ nên nàng
đang cực kì kích thích. Nàng biểu hiện ra sự cuồng nhiệt, liều chết xu
nịnh, uyển chuyển hầu hạ cho hắn.
Đôi khi biện pháp quên đi sợ hãi tốt nhất chính là hoan ái. Đường Hương Hương từ trên người Long Vũ đang được an ủi phần nào.
Bình tĩnh mà nói thì thân hình Đường Hương Hương cũng làm cho áp lực Long Vũ phải nhận cùng cảm giác sợ hãi giảm đi rất nhiều.
Sau khi Long Vũ thả một đàn nòng nọc, hai người gắt gao ôm một chỗ, Đường Hương Hương dịu dàng nói:
- Có anh ở bên cạnh em… Em không còn sợ hãi gì nữa…
Long Vũ thấp giọng cười nói:
- Yên tâm di, tương lai anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em. Luôn luôn thả nòng nọc không ngừng nghỉ vào trong cơ thể của em…
Khuôn mặt Đường Hương Hương đỏ lên, cúi đầu vào bả vai cắn hắn một cái. Long Vũ lại tiếp tục đè ngửa Đường Hương Hương, âm thanh nam nữ hoan ái lại tiếp tục vang lên.
…………………………..
…………………………..
Sáng hôm sau, Long Vũ tự mình đem Đường Hương Hương trở về, hơn nữa
luôn dặn dò nàng phải cố gắng lấy dũng khí để bảo hộ thế giới này.
Trải qua một đêm an ủi, tâm tư Đường Hương Hương cũng đã biến hóa rất nhiều, tỏ vẻ đồng ý.
Trên đường trở về, Long Vũ đột nhiên cảm ứng được khí tức của Thiên Nguyên.
Long Vũ biến sắc, hắn vội phóng khí tức ra truy tìm, tại đỉnh núi Thái Huyền Sơn, hắn thấy Thiên Nguyên một thân bạch y.
Thiên Nguyên tựa hồ đã biết Long Vũ tìm tới, khóe miệng chứa đựng vẻ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Ngươi đã đến rồi.
Long Vũ bình tĩnh hỏi lại:
- Vì sao lại mất tích lâu vậy?
Thiên Nguyên khẽ mở đôi môi, nghiêm túc nói:
- Ta phải suy nghĩ vài sự tình…
- Thông suốt rồi sao?
Long Vũ truy vấn.
Thiên Nguyên trầm mặc một lát, khuôn mặt bỗng giãn ra, phá lên cười.
Tiếng cười vang vọng tứ phía. Cười thật lớn một hồi hắn mới dừng lại, mở miệng nói:
- Không thông suốt, nhưng ta biết ngươi đang nắm giữ quy tắc Thiên Đạo. Có biện pháp có thể làm cho chúng ta không bị biến
thành kẻ chết thay hay không?
- Đương nhiên là có!
Long Vũ cười:
- Ta tu luyện hỗn độn quyết, nhưng cũng không bị lực lượng Thiên Đạo.
Thiên Nguyên, so với thứ mà ngươi nắm giữ thì ta mới là kẻ chân chính sở hữu quy luật Thiên Đạo chân chính.
Nhìn Long Vũ dương dương tự đắc, trong lòng Thiên Nguyên trong lòng cảm thấy rất phức tạp, giờ thì
hắn có thể xác định lời đồn đại là sự thật.
Long Vũ đích xác đã có được quy luật Thiên Đạo.
Hắn thầm thở dài một tiếng:
- Xem ra lão thiên thực sự chiếu cố cho ngươi.
- Ngươi hẳn là rất hâm mộ ta phải không?
Long Vũ khẽ cười mỉm hỏi lại. Trong giọng nói tràn ngập trào phúng cùng khinh thường, tựa hồ cười nhạo hắn còn quá yếu đuối.
Thiên Nguyên lẳng lặng nhìn Long Vũ, đối với Long Vũ biểu lộ cảm xúc
lúc này, cũng không ngoài ý nghĩ của hắn, lúc trước đã sớm tính toán
trước tới trường hợp này.
Hai người duy trì trầm mặc được một lúc thì Long Vũ hướng về phía Thiên Nguyên khẽ cười, tiếp tục giễu cợt:
- Thiên Nguyên, nếu ta cho ngươi làm thuộc hạ cho ta, ngươi nguyện ý không?
- Ta có thể đảm bảo an toàn cho ngươi.
Long Vũ nhấn mạnh.
Thiên Nguyên nhìn Long Vũ, chậm rãi mở miệng nói:
- Ngươi cũng biết, ta là người rất ghét bị gò bó, mặc cho là Quang Minh
Tôn Thần hay Huyết Anh Đại Đế, cũng không thể nào. Vài ngày nay, ta một
mực nghĩ sau này nên làm thế nào. Nói thật, ta không thể thông suốt,
nhưng ta hiểu ta tuyệt đối không thể khuất phục dưới chướng bất cứ kẻ
nào khác. Ngươi, thì càng không! Long Vũ, chúng ta đều là kẻ chết thay, ở điểm này, ta và ngươi rất giống nhau. Cho nên ta rất hi vọng ngươi có
thể giúp ta thoát khỏi hàng ngũ những kẻ chết thay.
Thiên Nguyên tiếp tục:
- Chúng ta có thể hợp tác. Không ai lãnh đạo ai, không ai ra lệnh cho ai, ngươi thấy thế nào?
Long Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt từng mấy lần động sát niệm với bản thân.
Hít sâu một hơi, Long Vũ bỗng nhiên nghĩ tới rất nhiều chuyện, rất
nhiều người. Nhớ ngày đó làm Thiên Ngoại Tuần Vũ, Thiên Nguyên trong mắt Long Vũ là uy phong dữ dội như nào. Hắn hoàn toàn là một tồn tại siêu
việt hơn cả tưởng tượng.
Nhưng hiện giờ, hắn đã có thể cùng Thiên Nguyên đối mặt nói chuyện ngang hàng.
Thậm chí Thiên Nguyên lúc này còn đứng dưới tầm mắt của hắn.
Chuyển biến đầy tính hí kịch.
Rất giàu sắc thái kì huyễn.
Nhưng tất cả đều thật.
- Ngươi đang suy nghĩ gì, hay đề nghị của ta không tốt?
Thiên Nguyên hỏi.
Giờ khắc này, Thiên Nguyên đối với thái độ của Long Vũ rất khó nắm bắt, thậm chí hắn còn nghi ngờ quyết định của bản thân có chút mạo hiểm.
- Rất không tốt!
Long Vũ khinh thường nói:
- Ngươi căn bản không có bất cứ thứ gì để cò kè mặc cả với ta.
Lời này nói ra, Thiên Nguyên rất thất vọng, thậm chí có chút tuyệt vọng.
Kỳ thật, hắn đã sớm liệu tới thái độ này của Long Vũ.
Bất quá hắn vẫn nuôi một hi vọng.
Cho tới giờ hắn chưa từng là kẻ dễ dàng bỏ cuộc.
Long Vũ ho nhẹ hai tiếng, hít thở thật sâu, mạnh mẽ áp chế xúc động trong lòng:
- Thiên Nguyên, giao ra cái đồ giả mạo quy luật Thiên Đạo, sau đó biến đi.
Thiên Nguyên trầm mặc nhìn hắn, cũng ho nhẹ hai tiếng, hắn không thích
khẩu khí của Long Vũ. Ngay cả Quang Minh Tôn Thần lúc trước cũng chưa
từng vô lễ như thế với hắn.
Nhưng hắn biết rõ, nam nhân trước mặt có đủ bản sự để làm điều này.
Đối mặt với Long Vũ trào phúng cùng châm chọc, khinh thường. Thiên
Nguyên cả người run rẩy, phẫn nộ điên cuồng, rồi hét thật lớn trước mặt
Long Vũ.
Long Vũ chỉ tiếp tục cười lạnh, thậm chí động thủ.
Nhưng trước mắt, Thiên Nguyên cũng không nói gì.
Thiên Nguyên không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào, khẽ cúi đầu, tựa như
đang suy tư cái gì đó rất quan trọng, lại tựa như không muốn nói gì.
Long Vũ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt híp lại, dần dần ảm đạm.
Một hồi lâu sau, Long Vũ nhìn chiến hữu từng vai cùng mình lạnh lùng nói:
- Ta ghét nhất là người hai mặt, mà ngươi lại chính là loại như vậy.
Đầu ngón tay Thiên Nguyên run nhè nhẹ rồi hạ xuống, nhưng biểu tình không chút nào thay đổi, khan khan nói:
- Ngươi muốn giết ta, rất khó.
Ánh mắt Thiên Nguyên híp lại. Trong mắt ẩn hiện một đạo hàn quang:
- Ngươi muốn biết ngọn lửa Quang Minh ở đâu chứ?
Long Vũ mấp máy môi, áp chế cảm xúc trong lòng, hỏi lại:
- Ngươi biết? Nói cho ta biết, rốt cục nó ở đâu?
- Đúng rồi, tại sao ngươi biết chuyện này…
Hắn nhìn Thiên Nguyên nói:
- Ngoại trừ tên Quang Minh Tôn Thần, không thể nào có người khác biết, ngươi làm sao biết được?
Thiên Nguyên trầm mặc như trước nhìn hắn, ánh mắt càng lúc càng sáng.
Từ lúc Long Vũ mở miệng nói hắn đã hiểu rằng Long Vũ rất cần tin tức của mình, rất rất cần.
Long Vũ có chút đờ đẫn nhìn Thiên Nguyên rồi nói:
- Nói cho ta biết, đây là mục tiêu chung của chúng ta, chỉ cần Quang Minh Tôn Thần chết thì ta và ngươi đều an nhàn.
Thiên Nguyên nở nụ cười lạnh, thanh âm có chút sắc bén lên:
- Tại sao ta phải cho ngươi biết… ( Long Sếch: Giờ thì anh cứng rồi) Nghĩ lại lúc trước ngươi thái độ với ta ra sao đi?
Long Vũ trầm giọng:
- Ngươi đang thử sự kiên nhẫn của ta sao?
Thiên Nguyên ánh mắt lạnh như băng:
- Ta biết ngọn lửa Quang Minh ở đâu. Cho nên ngươi căn bản không dám động thủ với ta.
Thiên Nguyên hít thật sâu một hơi, trong giọng nói bình tĩnh cùng nhẫn tâm nói:
- Nếu ta muốn chết, ta sẽ cho Tam Giới chôn cùng, đương nhiên, cả ngươi.
Long Vũ nhìn chằm chằm Thiên Nguyên, thanh âm như lạnh như dao nói:
- Ngươi rốt cục muốn gì? Ta không tin ngươi muốn chết tại vũ nội sống lâu như vậy chả lẽ lại cam tâm chịu chết? Hơn nữa còn là thân hình cụ diệt. Thiên Nguyên, ngươi ngẫm lại đi, ta có thể giúp ngươi, cũng có thể cứu
ngươi…
Thiên Nguyên lạnh lùng nghiêm mặt, căn bản đối với câu
nói của Long Vũ không có chút phản ứng nào, chỉ híp mắt khinh thường
nói:
- Mấy ngày nay ta luôn không lộ diện, nhưng thật ra chính
là nghiên cứu quy luật Thiên Đạo ta đang sở hữu, quang minh huyền bí
cũng là được phát hiện ở đây.
Nói xong, trong mắt Thiên Nguyên cũng phục hồi bình tĩnh:
- Hiển nhiên, ngươi nắm giữ mới chính là quy luật Thiên Đạo chân chính
của vũ nội, mà ta có được bất quá chỉ là thứ mà Thiên Ngoại Thiên các
qua các vị đời trước nghiên cứu ra. Trong đó có cả Quang Minh Tôn Thần.
- Suy diễn quy luật Thiên Đạo cần lực lượng cực mạnh cùng sự kiên nhẫn rất lớn.
Thiên Nguyên nói
- Phàm là người tham dự suy diễn Thiên Đạo đều lưu lại dấu vết. Mà ta
thông qua dấu vết này đã biết căn nguyên của Quang Minh Tôn Thần.
Long vũ nói
- Bớt sàm ngôn đi, ngươi rốt cục muốn thế nào?
Hắn nhìn Long Vũ lạnh lùng nói:
- Ngoại trừ ngọn lửa Quang Minh, ta còn nghĩ thông suốt nhiều việc
khác…Về việc sống hay chết. Cho dù hình thân cụ diệt ta đều không sợ.
Còn hơn làm một sinh mệnh hèn mọn như con kiến trong Tam Giới này. Cho
dù chết ta cũng không có gì tiếc nuối.
Lời nói Thiên Nguyên tựa hồ không muốn uy hiếp. Chỉ là đơn giản giống như đang kể truyện.
Người ngoài nhìn Long Vũ có vẻ lãnh khốc nhưng thực ra lại rất đa tình, Thiên Nguyên chính liều mạng lợi dụng điều này.
Nghe xong lời Thiên Nguyên nói, Long Vũ đứng dậy dùng một ngữ khí chưa từng có trước mặt Thiên Nguyên tỏ thái độ:
- Thiên Nguyên, ngươi đến tột cùng muốn gì? Chỉ cần có thể, ta đều đáp ứng ngươi.
Lúc này, hai người không còn diễn trò nữa, lời nói đều là sự thật.
Nhất là Long Vũ, mục đích hắn muốn chính là biết vị trí ngọn lửa Quang Minh.
Nghe Long Vũ nói, Thiên Nguyên dần đứng thẳng người lại, sau đó mệt mỏi nói:
- Ta đã quá mệt mỏi… Cuộc sống của ta mất mục tiêu rồi, mất hết rồi, nói thật giờ muốn làm gì chính ta cũng không biết nữa.
Nói tới đây, Thiên Nguyên nhắm hai mắt lại trầm mặc một lát mới nói tiếp:
- Ngươi nói xem, rốt cục ta nên làm gì?
Hắn mở hai mắt ra, lạnh lung nói
- Ta muốn tất cả đều nhanh chóng kết thúc.
Long Vũ lạnh lùng nói:
- Ngươi như thằng điên.
Thiên Nguyên thấy Long Vũ sỉ nhục mình bỗng cười thành tiếng, lạnh như băng nói:
- Ngươi sợ, ta có thể cảm thấy ngươi đang sợ hãi, rốt cuộc ngươi sợ cái gì?
Thiên Nguyên nhìn hắn một cái, bỗng có chút mệt mỏi nói:
- Một khi trong lòng người có chút băn khoăn, liền trở nên cảm thấy bế
tắc. Không quản lực lượng của ngươi có cường đại thế nào, cũng rơi vào
hoàn cảnh như vậy thôi. Trước kia, ta cũng như vậy. Tình trạng của ngươi bây giờ, chẳng khác gì ta, đúng không?
Nói như vậy, mọi việc đều đã thông suốt.
Thiên Nguyên kì thật đang uy hiếp Long Vũ.
Nhưng Long Vũ cũng không ngăn cản.
Thiên Nguyên thấy ánh mắt phức tạp của Long Vũ bỗng trong lòng cảm thấy buồn bã, đang nghĩ tới chính mình. Con người, một khi trong lòng không
băn khoăn, không vướng bận, không có gì phải theo đuổi thì cũng chỉ như
cái xác không hồn.
Nói thật, Thiên Nguyên dù đang chiếm thế
thượng phong nhưng giờ phút này hắn cũng chả sung sướng gì. Bởi vì hắn
thấy hắn sống cũng chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa.
Long Vũ tựa hồ cũng cảm nhận được tâm tư của Thiên Nguyên, bèn trầm mặc một lát rồi nói:
- Thiên Nguyên, ngươi đang chán nản, đây không phải tính cách của ngươi…
Lúc này, tứ phía im phăng phắc, Thiên Nguyên bỗng nghiêm túc nói:
- Đúng thế, trên thực tế chính ngươi cũng đang rõ sự thật. Ta không có
cách nào thay đổi tâm cảnh của mình. Có lẽ đây chính là huyển ảo của
cuộc đời.
- Đồ bất lực.
Long Vũ đánh giá hắn.
- Đồ hỗn trướng..
Thiên Nguyên rốt cục cũng nổi giận:
- Ngươi có tư cách gì nhục mạ ta, ngươi cho là ngươi rất giỏi sao Long Vũ? Nếu ngươi giỏi như vậy tại sao lại bị ta uy hiếp?
- Là sao?
Không nhịn được nữa thì không cần nhịn, Long Vũ khóe miệng nổi lên một
nụ cười. Thiên Sư Pháp Kiếm trong tay nắm chặt, đôi mặt đã ẩn chứa sát
ý.
Giơ Thiên Sư Pháp Kiếm lên, Long Vũ khẽ cười một tiếng:
- Thiên Nguyên, ngươi đã hiểu rõ huyền ảo của cuộc đời này thì cũng không thể trách ta không khách khí được.
Khi nói chuyện, hỗn độn nguyên lực trong cơ thể Long Vũ đã kích phát
ra. Kiếm quang của Thiên Sư Pháp Kiếm thổ nạp không ngừng, uy thế kinh
nhân.
Thiên Nguyên nghe được lời này, trong lòng chấn động, trong mắt bắn ra một đạo tinh quang, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn giúp ngươi…
Long Vũ khẽ cười một tiếng:
- Không phải là ngươi đã mất hết niềm vui trong cuộc đời sao. Ta giúp ngươi giải thoát.
Nghe Long Vũ nói lời như thế, lại nhìn vẻ mặt xơ xác tiêu điều của hắn. Thiên Nguyên tự nhiên sẽ hiểu tâm tư của Long Vũ rồi. Lập tức cừu hận
đối với Long Vũ trong lòng hắn như núi lửa phun trào, trên vẻ mặt tuấn
tú phủ một tầng sương lạnh, lạnh lùng nói với Long Vũ:
- Ta cũng không tin, ngươi thật sự dám giết ta, chẳng lẽ ngươi không muốn biết ngọn lửa Quang Minh hạ lạc ở đâu sao?
- Đúng là ta muốn biết ngọn lửa Quang Minh ở đâu. Nhưng, ta nhất quyết không để ngươi uy hiếp.
Vừa nói xong, Thiên Sư Pháp Kiếm trong tay như tia chớp phát ra, hỗn
độn nguyên lực phát ra tiếng rít mãnh liệt, giống như thúc giục hồn giả
trong tay Chiêu Hồn Phiên, làm cho tâm Thiên Nguyên rung động.
Khoảng cách mấy thước, ngay khi kiếm quang vọt đến trước mặt, trước
người Thiên Nguyên ngay lập tức phóng ra một chút kiếm quang màu đen,
đâm đúng vào kiếm quang của Long Vũ. Có thể thấy được, khoảng thời gian
vừa rồi Thiên Nguyên cũng không an nhàn, sức chiến đấu tăng lên khá
nhiều.
“ Ầm ầm…”
Theo một âm thanh kinh thiên vang
lên, mũi kiếm được Long Vũ phát ra bị Thiên Nguyên chặn lại. Bất quá
Thiên Nguyên cũng bị chấn lui ba bước, hỗn độn nguyên lực đã đi vào cơ
thể.
Ngay lúc mới đứng vững, Thiên Nguyên đột nhiên giật mình,
đỉnh đầu truyền tới một cỗ sát khí cường đại: Hắn ngẩng đầu lên chỉ thấy Long Vũ toàn thân phủ hỗn độn nguyên lực, phát ra khí tức dày đặc, thân hình như con ưng khổng lồ lăng không phi xuống. Người còn chưa tới mà
sát khí đã làm Thiên Nguyên cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương.
Thiên Nguyên chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại từ bốn phương tám
hướng bỗng nhiên áp chế cơ thể, toàn thân như rơi xuống hầm bang. Vô tận hàn khí như vạn vạn cây kim nhỏ đang tàn phá hộ thân khí kình bên ngoài cơ thể. Hắn lập tức quát một tiếng lớn, thân hình như con quay cấp tốc
xoay tròn, một lợi kiếm màu đen trong tay liên tục đâm ra bốn phương tám hướng, kiếm kiếm đều mau lẹ vô cùng, kình lực như vạn quân.
Có thể hiểu, Thiên Nguyên đối mặt với loại đại địch như Long Vũ không chút xem thường.
Hơn mười kiếm đâm ra, Thiên Nguyên lập tức cảm thấy áp lực ngoài thân biến mất vô tung.
Lúc này, Long Vũ thúc giục Thiên Sư Pháp Kiếm xuất ra hai Vấn Thiên Thần Long phi thẳng tới.
Thiên Nguyên không vội sợ hãi, lợi kiếm hắc sắc trong tay hướng ra
ngoài chém tới, lực lượng hai người đã ngưng tụ hướng về phía trước công kích lẫn nhau.
Tiếng vang thật lớn đi qua, hai cỗ kình khí lập tức khuếch tán đi tứ phía, từ đó nổi lên một trận lốc xoáy, cây cối đất đá đều bị phá hủy.
Tiếng nổ vừa dứt, Long Vũ cũng bị bắn lên
phía trên, sau đó cũng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Sau đó, hắn nhìn về
phía Thiên Nguyên.
Lúc này trời đất đều trắng xóa một màu, Long Vũ vừa rồi triệu hồi ra Vấn Thiên Thần Long tuy bị hắn phá vỡ, bất quá
trong lúc nổ, một cỗ hỗn độn nguyên lực đã sớm chui vào thể nội thông
qua chuôi kiếm của hắn, lúc này xương cánh tay có chút đau nhức.
Lúc này chỉ thấy Thiên Nguyên há mồm thổ nạp, những sợi tơ màu vàng bám đầy trên người. Không lâu sau khi trên người hắn phát ra vài điểm hào
quang thì sắc mặt cũng khá hơn nhiều.
Đây là thứ Thiên Nguyên thông qua Quy luật Thiên Đạo ngộ ra.
Bất kể là mặt trời, mặt trăng, ngôi sao đều có thể hấp thu làm lực lượng cho mình dung.
- Ha ha…
Long Vũ đột nhiên nở nụ cười:
- Thiên Nguyên… rốt cục ngươi cũng đâu tiêu sái được như lời ngươi nói. Ngươi chính là kẻ sợ chết
Sắc mặt Thiên Nguyên trở nên âm hàn:
- Không phải sợ chết, chẳng qua không muốn chết dưới tay ngươi thôi.
- Ta cũng lười quản ngươi nghĩ ra sao, tóm lại, hôm nay ta sẽ giết ngươi.
Long Vũ nói:
- Ngọn lửa Quang Minh, tự nhiên ta sẽ phái người đi tìm. Ta có thể giết
Quang Minh Tôn Thần như thường, Đáng tiếc là ngươi không nhìn được thôi.
Khi nói chuyện, sát khí của Long Vũ càng lúc càng nặng. không
khí xung quanh có vẻ quỷ dị, bốn phía tựa hồ hoàn toàn yên tĩnh. Toàn bộ đều ngưng lại trong nháy mắt.
Giống như đêm trước bão vậy.
- Cũng tốt, ta và ngươi cùng tất tay như này, kể cả chết trong tay ngươi ta cũng không nói gì hơn.
Chỉ thấy sát khí quỷ dị trên mặt đấy mỗi lúc một tăng, lợi kiếm trên
tay đã vươn ngang, thân kiếm ẩn chứa một tầng sát khí, trong chốc lát
đã không thể nhìn rõ, thật quỷ dị.
Long Vũ lẳng lặng nhìn biến
hóa của Thiên Nguyên, trên mặt lộ ra một nụ cười kì lạ. Phảng phất như
đối với sự biến hóa trên người Thiên Nguyên không có một chút kinh ngạc.
Chỉ thấy toàn thân Thiên Nguyên đã bị sát khí che kín, hắn thấy Long Vũ không hề có động tĩnh gì thì phẫn nộ nói:
- Long Vũ, ta cho ngươi nếm mùi kiếm quyết ta mới ngộ ra.
Lời vừa dứt, thân hình đã hướng vị trí của Long Vũ phóng tới, lợi kiếm
hắc sắc trong tay như độc xà xuất động nhắm thẳng tới yết hầu Long Vũ,
một cỗ kiếm quang sắc bén phá không hướng thẳng tới phía Long Vũ.
Thấy Thiên Nguyên hướng phía mình vọt tới, Long Vũ chỉ cười, cười càng
lúc càng sáng lạn. Hai chân vừa động, thân hình như khói nhẹ hướng bên
trái lướt ngang hai thước, tránh được kiếm quang hắc sắc của Thiên
Nguyên.
Cùng lúc, toàn thân Long Vũ ngưng tụ một tầng hỗn độn nguyên lực.
Một tiếng kiếm khí xé gió vang lên, một đạo kiếm khí hùng hồn màu vàng
từ kiếm của Long Vũ bắn ra, hướng lồng ngực Thiên Nguyên vọt tới.
Tiếp đó, Long Vũ lại nhảy lên cao nhìn xuống, hướng phía đỉnh đầu Thiên Nguyên xuất ra bốn con Vấn Thiên Thần Long.
Đối mặt với kiếm khí của Long Vũ, Thiên Nguyên cũng không cảm thấy bối
rối, biểu tình dữ tợn vẫn không đổi. Hắc kiếm trong tay tùy ý đâm một
nhát, mũi nhọn sắc bén của địa kiếm lần thứ hai xuất hiện, đánh trúng
kiếm khí Long Vũ vừa phát ra, đồng thời từ người hắn phát ra một cỗ tinh thần lực cản lại thần long của Long Vũ.
Những công kích liên tiếp cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc.
Nhưng công kích của Thiên Nguyên còn xa mới có thể bằng được Long Vũ.
Ngay tại lúc Thiên Nguyên còn chưa kịp lấy lại hơi, Thiên Sư Pháp Kiếm
của Long Vũ lại đánh tới đỉnh đầu của Thiên Nguyên. Lúc trước Thiên
Nguyên đã nhận ra thế công của Long Vũ, hắn vội vàng dùng hai tay cầm
kiếm, thi triển mười thành công lực hướng Long Vũ chém tới.
Trong nháy mắt, hai mũi kiếm lại giao nhau. Khí kình nổ mạnh lần thứ hai lại vang lên, chỉ thấy thân hình Thiên Nguyên như diều đứt dây bay ra
ngoài.
Mà Long Vũ cũng không dễ chịu hơn là mấy.
So với lần trước, sức chiến đấu của Thiên Nguyên tăng quả thật không ít.
Không thể nghi ngờ Thiên Nguyên trước kia đều là diễn kịch.
Hắn căn bản không muốn chết, mà muốn cho Long Vũ sơ ý khinh thường, không giết hắn. Cũng đỡ một mối lo trong đầu.
Tuy thân mình bị đánh bay nhưng Thiên Nguyên cũng không lo lắng. Cùng
Long Vũ giao thủ mười chiêu đối với hắn chỉ là thử nghiệm.
Hắn biết rõ mục đích của bản thân.
Phải thừa cơ hội này, tiêu diệt Long Vũ.
Thiên Nguyên cảm thấy uy hiếp của Long Vũ còn lớn hơn Quang Minh Tôn Thần rất nhiều.
Hiển nhiên, chỉ cần giết chết Long Vũ thì hết thảy đểu dễ dàng.
Đương nhiên, cái này cũng thuộc Quy luật Thiên Đạo. Tuy nhiên quy luật
Thiên Đạo hắn sở hữu chỉ là do các tiền bối tiền triều tổng kết rồi suy
diễn ra thôi. Nhưng dù thế cũng đủ cho Thiên Nguyên dùng rồi.
Không cần hỏi, nếu không có Quy luật Thiên Đạo hỗ trợ, giờ phút này hắn sớm đã chết về tay Long Vũ.
Đứng vững thân hình, Thiên Nguyên nhanh chóng phi thân về phía trước,
tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng. Chỉ chớp mắt thân hình đã tiếp cận
Long Vũ. Đúng lúc này, một cỗ kình khí từ thanh lợi kiếm hắc sắc bắn ra
hướng về huyệt Bách Hội tại đỉnh đầu Long Vũ.
Mắt thấy Long Vũ
sẽ bị công kích bất ngờ gây ra thương tích. Nhưng đúng lúc này, hai mắt
Long Vũ đột nhiên mở ra, sát khí của hắn tăng mạnh, nhất thời tản ra bốn phương tám hướng.
Nhìn qua thì sát khí này chỉ bình thường
nhưng thực ra là Long Vũ dùng hỗn độn nguyên lực ngưng tụ mà ra. Mặc dù
là vô hình, nhưng có thể giết người.
Có thể nói là giết người trong vô hình.
Thiên Nguyên không dám sơ suất thu kiếm lại chống đỡ.
Bị sát khí Long Vũ công kích, lúc này thứ cảm giác duy nhất Thiên
Nguyên có thể hình dung là lạnh. Đây không phải loại lạnh bình thường mà là lạnh từ sâu trong xương tủy. Hắn cảm thấy như bị sát khí khổng lồ
kia làm cho từng mạch máu trong người đóng băng lại.
Thiên
Nguyên vội vàng hướng phía sau lui về, nghĩ hết để thoát ly khỏi khu
vực của sát khí kinh người này. Nhưng mới lui vào bước thì phát hiện ra
sát khí của Long Vũ vẫn đang lan tỏa không ngừng.
Dường như không thể né tránh.
Mặc dù có nguyên lực hộ thể nhưng vẫn cảm thấy được cái chết gần kề.
- Đầu hàng đi.
Long Vũ nói nhè nhẹ:
- Nếu hiện tại ngươi đầu hàng ta có thể tha cho ngươi một mạng, ta chỉ cần biết ngọn lửa Quang Minh ở đâu?
- Đừng hòng! (DG: vẫn cứng)
Thiên Nguyên chợt quát một tiếng, vận chuyển tinh thần quyết, từ giữa
không trung hấp thụ năng lượng mặt trời, đồng thời toàn thân bạo phát
lực lượng cực nhanh, sát khí cũng theo đó mà ra.
Đồng thời một đạo thân ảnh xuát hiện trước người Thiên Nguyên.
Lúc Thiên Nguyên còn chưa kịp né tránh thì một con Vấn Thiên Thần Long đã xuất hiện, hung hăng đánh thẳng vào lồng ngực hắn.
Trong hỏang hốt, Thiên Nguyên chỉ kịp lấy lợi kiếm hắc sắc đỡ trước
ngực tiếp đón Vấn Thiên Thần Long. Long Vũ tựa hồ cảm ứng được năng lực
Thiên Nguyên cho nên đã sớm cho Vấn Thiên Thần Long thứ hai, thứ ba
thậm chí là sáu con nối đuôi nhau mà công kích.
Thiên Nguyên
vốn chuẩn bị không đủ, chỉ có thể ngăn chặn được một hai con, cuối cùng
cũng bị Vấn Thiên Thần Long công kích văng xuống đất.
Thiên Nguyên thổ ra một ngụm máu tươi khi bị văng xuống.
Hắn hung hăng nhìn Long Vũ.
Làm cho Thiên Nguyên văng xuống, Long Vũ cũng không khỏi cảm thấy hài lòng, hắn cười nói:
- Đầu hàng đi, ngươi căn bản không thắng được ta, ta nắm giữ Quy luật
Thiên Đạo chân chính. Ta có thể thấy rõ từng sơ hở trong chiêu thức của
ngươi, mà ngươi thì không thể phá giải Vấn Thiên Thần Long của ta.
Đối với Thiên Nguyên mà nói, thua dưới tay Long Vũ, đã làm tiêu tan nhuệ khí của hắn.
Đương nhiên, hắn cũng không dễ dàng chịu thua. Hắn nằm trên mặt đất một lúc, trong đầu đang hỏi làm sao để xoay chuyển thế cục.
Mà nhẫn nại của Long Vũ cũng có hạn.
Thiên Nguyên vẫn quật cường, Long Vũ tuy rằng kính nể nhưng không có nghĩa là hắn sẽ tha chết cho Thiên Nguyên.
Long Vũ cũng nghĩ thông, nếu không thể cho ta lợi dụng thì ta chỉ có thể hủy diệt đi mà thôi.
Coi như là giúp Tam Giới trừ đi một tai họa.
Long Vũ chuẩn bị phát động đợt tấn công thứ hai thì Thiên Nguyên đã gượng dậy.
Hắn thủy chung vẫn tin rằng Long Vũ không dám giết hắn.
Bởi vì hắn nắm giữ bí mật ngọn lửa Quang Minh.
Đây chính là đòn sát thủ của hắn.
Long Vũ không có cố kỵ gì, dùng chiêu chiêu đều tàn nhẫn, chiêu chiêu
đều sắc bén. Thiên Nguyên cảm thấy không thể ứng phó nối.
Thiên Nguyên vốn nghĩ sách lược ứng phó với Long Vũ là hoàn hảo nhưng bây giờ chỉ có thể trợn mắt lên nhìn.
Trong lòng Thiên Nguyên đã bắt đầu hối hận, mắt thấy Long Vũ xuất ra sát chiêu, hắn càng đánh càng kinh hãi.
Giờ phút này, hắn đã tự hạ thấp yêu cầu xuống, đừng nói muốn giết Long Vũ, chỉ cần chạy thoát cũng là vô cùng thành công rồi.
- Thiên Nguyên, ta cho ngươi biết, uy lực chân chính của quy luật Thiên Đạo là như nào.
Long Vũ khẽ cười một tiếng, nói:
- Ta đã thấy nhược điểm trí mạng của ngươi rồi.
Nói xong, Long Vũ thi triền toàn phong kích, đồng thời trong khoành
khắc triệu hồi bốn con Vấn Thiên Thần Long. Động tác trong nháy mắt đã
hoàn thành.
Thiên Nguyên nhất thời kinh hãi, bởi vì thời khắc này hắn phát hiền toàn bộ đường lui đã bị chặn.
“Liều mạng!”
Thiên Nguyên nổi giận gầm thét, quyết định liều mang. Nhưng hắn vẫn
nghĩ rằng Long Vũ không dễ dàng hạ sát thủ, hắn nghĩ Long Vũ đang bức
bách mình mà thôi.
Ngay tại lúc nghĩ vậy thì Thiên Nguyên đã bắt đầu liều mạng.
Trong khoảnh khắc, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu, kết quả thì
Long Vũ lợi dụng sơ hở trong công kích của Thiên Nguyên đối với hắn
triển khai một kích trí mạng. Tiếp theo, Thiên Nguyên phát ra một tiếng
kêu thảm thiết kinh thiên động địa.
Chỉ thấy lồng ngực Thiên
Nguyên đã bị Long Vũ dùng Thiên Sư Pháp Kiếm đâm một nhát. Hỗn độn
nguyên lực trong nháy mắt xâm nhập thể nội của Thiên Nguyên.
Thiên Nguyên lộ ra ánh mắt thống khổ, cắn chặt răng chuẩn bị tự bạo.
- Cấm!
Đúng lúc này Long Vũ quát một tiếng, thân thể Thiên Nguyên không thể
động đậy, lực lượng cũng bị cầm cố. Ngay cả Tinh thần quyết cũng không
thể động.
Thiên Nguyên trợn tròn mắt.
- Phịch.
Thiên Nguyên mất đi kiểm soát cơ thể văng xuống đất, chỉ có thể hung trợn trừng mắt lườm Long Vũ.
- Thiên Nguyên, ngươi làm ta rất thất vọng.
Long Vũ khinh thường nói:
- Vốn tưởng ngươi đã nghĩ thông suốt, nhưng hóa ra ngươi chỉ là tên gia
hỏa vô sỉ. Lúc trước ngươi nói nhiều như vậy chỉ để ta mất cảnh giác,
tặng ta một kích trí mạng sao, muốn giết ta sao? Hay, kế sách rất hay.
Nói thật, khi ngươi vừa nói ta cũng chút nữa bị ngươi lừa, thật sự cho
rằng ngươi đã thông suốt.
- Hừ.
Thiên Nguyên cả giận nói
- Thắng làm vua thua làm giặc, ta vốn không phải đối thủ của ngươi, tùy
ngươi xử trí. Bất quá ngọn lửa Quang Minh ở đâu thì ngươi đừng hòng
biết.
- Ha ha, xử lí ngươi sao? Nhìn ngươi có thể vô liêm sỉ tới mức thế, ta sẽ cho ngươi sống thêm vài ngày sao?
Nói xong Long Vũ phá luôn khí hải của Thiên Nguyên.
Nhất thời, Thiên Nguyên cảm thấy lưc lượng của mình đang không ngừng thoát ra.
- Ta cho ngươi thành phế nhân.
Ánh mắt Long Vũ có chút đọc ác. Bất quá, đối với loại người như Thiên Nguyên thì độc ác một chút có sao.
Thiên Nguyên mặt xám như tro tàn. Chuyện cho tới nước này hắn không còn bất cứ phương pháp gì xử lý.
- Ta nói, cái gì ta đều nói.
Mắt thấy Long Vũ muốn chắt đứt kinh mạch trong cơ thể, hắn nhất thời hoảng sợ.
- Đã muộn rồi!
Long Vũ khẽ cười một tiếng, tay phải xuất hiện một đạo ám quang kim
sắc, trong khoảnh khắc hóa thành một bàn tay trực tiếp chộp lấy đỉnh đầu Thiên Nguyên, đem quy luật Thiên Đạo phế đi.
Nhưng nụ cười trên mặt Long Vũ rất nhanh cứng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...