Sau khi hắn ý thức được điểm này thì đã muộn. Giữa không trung vang lên tiếng cười:
- Long Vũ, ngươi rốt cục cũng nghĩ thông suốt rồi... Bắt đầu đi, ngươi không có lựa chọn nào khác, ngươi phải tăng tu vi lên, hi vọng ngươi có thể mau chóng tu luyện tới Địa Cảnh. Ta rất mong đợi...
- Ta tới giúp ngươi một tay…
Nói xong, từ giữa không trung, chỗ Long Vũ xuất hiện từng đạo mây màu trắng. Hắn có thể rõ ràng cảm ứng được trong những tầng mây hàm chứa đại lượng thiên địa linh khí.
Quả nhiên, những tầng mây trên đỉnh đầu của hắn bất động, thiên địa linh khí mảnh liệt không ngừng từ giữa không trung chiếu xuống. Những thiên địa linh khí kia nhanh chóng hướng trên người hắn hội tụ, nhất thời Long Vũ cảm giác thân thể mình như muốn bay bổng. Hắn cảm giác mình giống như muốn phi thăng rồi.
Vu Thần Ba Độ kinh hãi trợn mắt há mồm, hắn vạn lần không ngờ, tu luyện lại có thể tiến hành như vậy.
Tốc độ như vậy, đối với nhận thức của hắn mà nói, quả thực thật bất khả tư nghị.
Thiên địa linh khí cường đại không ngừng gia nhập vào cơ thể Long Vũ. Mặc dù hắn cảm thấy quanh thân sướng khoái vô cùng, nhưng cảm giác phiêu nhiên muốn bay cũng làm trong lòng hắn mãnh liệt không an tâm. Tiếp tục như vậy, khí tức của hắn sớm muộn sẽ bị lực lượng Thiên Đạo can thiệp.
Mà đây cũng chính là kỳ vọng của Quang Minh Tôn Thần.
- Ha ha!
Cảm nhận được lực lượng trong cơ thể Long Vũ đang cấp tốc tăng lên, giữa không trung, Quang Minh Tôn Thần phát ra tiếng cười sảng khoái. Cho tới bây giờ, hết thảy đều dựa theo kế hoạch của hắn mà tiến hành.
Không biết tại sao, khóe miệng Long Vũ cũng hiện lên vẻ tươi cười. Giống như mùi vị âm mưu được như ý. Hắn ngồi xếp bằng trong hư không, tận tình hấp thu thiên địa linh khí.
Đồng thời. Trong cơ thể hắn càng không ngừng vận chuyển Hỗn Độn Quyết.
Rất nhanh, theo Hỗn Độn Quyết vận chuyển, quanh thân Long Vũ vốn bị thiên địa linh khí tràn ngập ôm trọn, nhất thời cảm giác vô cùng tràn trề chưa bao giờ thấy. Trong lòng Long Vũ vui mừng. Hắn biết Quang Minh Tôn Thần cung cấp thiên địa linh khí giờ phút này đang bị Hỗn Độn Quyết hấp thu chuyển hóa.
Đúng lúc này thì một đạo tiếng sấm chợt vang lên. Ngay sau đó, một đạo bạch quang từ hư không đánh xuống, chiếu vào trên người Long Vũ. Nhất thời khiến cho cả người Long Vũ chợt trở nên nhẹ nhõm.
Trong lòng Long Vũ cả kinh. Thì ra là Quang Minh Tôn Thần lo lắng tiến độ tu luyện của Long Vũ không nhanh. Lần nữa từ lỗ hổng tại Tiên Cảnh rút lấy một chút linh khí đưa tới đây.
Bạch quang chợt hiện, lúc này Vu Thần Ba Độ bên cạnh mới phục hồi lại tinh thần, tim hắn âm thầm đập nhanh. Cứ theo đà này, hắn thật sự sẽ chết trên tay Long Vũ.
Bởi vì lực lượng Long Vũ đang cấp tốc tăng lên.
Nhưng nếu như hắn xuất thủ ngăn cản, tất nhiên sẽ khiến Tôn Thần bất mãn. Đến lúc đó, đoán chừng vấn đề sẽ càng nghiêm trọng hơn. Trơ mắt nhìn lực lượng Long Vũ không ngừng tăng lên, nhưng Ba Độ không có bất kỳ phương pháp xử lí nào. Chỉ có thể đợi ở một bên lo lắng suông.
Bạch quang lần nữa toàn bộ đánh vào trên người Long Vũ, linh khí cường đại vây quanh Long Vũ không ngừng xoay tròn, một trận ba động quỷ dị, bạch quang đều đã tiến vào trong người Long Vũ.
Long Vũ nhất thời chỉ cảm thấy quanh thân một trận đau nhức, toàn thân giống như muốn tan rã. Trong lòng Long Vũ giật mình, xem ra thiên địa linh khí tiến vào cũng không phải là trong phạm vi mình có thể thừa nhận. Bất quá đau nhức lại không có kéo dài quá lâu. Rất nhanh, cỗ lực lượng cường đại này cũng đã trở lại bình thường, trong lòng Long Vũ lập tức mừng rỡ, đem cổ lực lượng này điều động vận chuyển tuần hoàn bên trong thân thể.
Thiên địa linh khí cường đại làm trong cơ thể Long Vũ tỏa ra một đạo quang mang chói mắt, thậm chí so với ánh sáng mặt trời càng thêm chói mắt.
Nhìn biến đổi trước mắt, Vu Thần Ba Độ nhất thời sững sờ.
Mà lúc này, Long Vũ tựa hồ cũng tiến vào một cảnh giới huyền diệu, thân ảnh Ba Độ đã biến mất không thấy. Mà cảnh sắc bốn phía cũng hoàn toàn bất đồng, giống như là đến một không gian hoàn toàn mới.
Long Vũ nhất thời hồ đồ, không biết mình hiện tại là đang ở địa phương nào?
Khẽ trầm tư một chút, Long Vũ thử vận chuyển một chút Hỗn Độn Quyết. Rất bình thường, cũng không có cái gì khác thường. Đồng thời, hắn bắt đầu hấp thu linh khí dồi dào trong hư không.
Đột nhiên trong hư không hiện lên một màu trắng, một đạo linh quang xẹt qua, ở quanh người Long Vũ tạo thành một lốc xoáy cự đại. Một hư ảnh từ trong đó chậm rãi hướng về phía trước, từ từ hội tụ thành một hình người.
Long Vũ khẽ hoảng sợ, linh khí sung túc chung quanh đột nhiên bắt đầu khởi động, áp bách khiến Long Vũ cơ hồ hít thở không thông. Hắn hít một hơi khí thật dài, con mắt nhìn lại, nhưng vẫn không thể nhìn rõ chân diện mục của hư ảnh kia.
Hư ảnh hình người ở trước mặt Long Vũ kia, theo thời gian dần trôi qua càng trở nên rõ ràng.
Long Vũ cảm giác được hắn nhìn về phía mình, một loại áp lực làm người ta sợ hãi. Khi hắn bức bách, Long Vũ không thể tự chủ điên cuồng thúc dục Hỗn Độn nguyên lực.
Bỗng nhiên, một trận ba động tản ra, linh khí chung quanh bắt đầu khởi động. Hư ảnh mang đến cảm giác bị áp bách cũng không còn mãnh liệt như vừa rồi.
- Là Quang Minh Tôn Thần sao?
Long Vũ không khỏi hoảng sợ.
Hư ảnh không có bất kỳ đáp lại nào.
Trên thực tế, Long Vũ cũng không thấy được đó có phải là Quang Minh Tôn Thần hay không.
Bất quá, trừ Quang Minh Tôn Thần ra, hắn cũng không biết người nào có uy thế lớn như vậy.
Chẳng lẽ là Huyết Anh Đại Đế?
Đang lúc trong lòng Long Vũ muốn hỏi thăm một lần nữa, đột nhiên hắn cảm thấy trong đầu một trận nổ vang. Một tia linh quang xông vào ý thức hải của mình, cũng nhanh chóng cùng thần thức của mình bám chặt với nhau.
Nhất thời Long Vũ chỉ cảm thấy trước mắt mình hiện ra vô số đoạn hình ảnh, các loại tin tức điên cuồng tiến vào đầu óc của mình. Long Vũ lập tức nhận ra lúc này một thần thức khác đang cùng thần trí của mình hỗn hợp cùng một chỗ.
Tình huống như thế, làm hắn hoàn toàn không cách nào hiểu được.
Vô số tin tức tràn ngập làm Long Vũ cảm giác trong đầu của mình tựa hồ như sắp nổ tung. Ngay khi Long Vũ sắp chịu đựng không nổi, hư ảnh hóa thành linh quang thần thức kia giống như đột nhiên bỏ qua giãy dụa, ở trong đầu Long Vũ bình tĩnh lại. Chỉ chốc lát sau nó cùng với thần thức của Long Vũ cũng dần dần sáp nhập vào. Chỉ trong sát na mà thời gian phẳng phất phật như đã trải qua vô tận năm tháng, một loại cảm giác tức giận cùng không cam lòng khó có thể diễn tả đầy rẫy trong thần kinh Long Vũ, làm cho hắn cơ hồ muốn thét lên thật lớn để phát tiết uất ức trong lòng.
Rốt cục, hết thảy tất cả cũng trở lại bình tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Long Vũ chậm rãi mở mắt, trong mắt lóe ra quang mang cực nóng, hắn bây giờ còn có chút mê mang.
Bởi vì hắn vẫn như cũ không biết đạo thần thức kia là chuyện gì xảy ra?
Bất quá đạo thần thức này đối với hắn mà nói, cũng là vô cùng có lợi. Bởi vì trong sát na, hắn phảng phất hiểu rõ rất nhiều việc. Hắn tựa hồ biết quy tắc vận hành Thiên Đạo...
Hắn thậm chí nghi ngờ, lúc trước tin tức tiến vào đầu óc mình có thể chính là quy luật Thiên Đạo.
Nhưng rõ ràng quy luật Thiên Đạo là ở trong tay Thiên Nguyên.
Chuyện này rất kỳ quái, thậm chí có chút quái dị. Cảm giác giống như là một giấc mộng. Thế nhưng cũng không phải là mộng. Bởi vì trong lòng Long Vũ rõ ràng cảm ứng được mình lấy được chỗ tốt.
Nếu như đây thật chính là quy luật Thiên Đạo, điều này có thể khiến Long Vũ kích động vạn phần.
Hắn thật có chút vội vàng cẩn thận nghiên cứu một chút.
Chuyện gì xảy ra?
Hơi chút bình phục tâm tình kích động, Long Vũ liền bắt đầu cẩn thận nghiên cứu tin tức trong đầu.
Tâm thần một lần nữa xâm nhập vào trong đầu, Long Vũ chỉ cảm thấy bên tai vang lên một tiếng. Chỉ một thoáng, vô số sao kim lóe lên, một loại cảm giác kỳ dị tràn vào trái tim, cảm giác đó khiến hắn nói không ra lời. Toàn bộ các loại tư vị khổ lạt đột nhiên đắm chìm ở bên trong, thật sự là khó có thể tiếp thu. Hắn liều mạng thu nhiếp tinh thần, cố gắng dùng tâm niệm nhớ lấy, dụng thần thể ngộ.
Cũng may nhờ đã trải qua nhiều lần bị uy hiếp nên ý chí hắn đã không giống bình thường. Thời gian dần qua, hắn cũng dần ngộ ra được ảo diệu bên trong.
Đây đích thật chính là quy luật Thiên Đạo.
Mặc dù không biết tại sao quy luật Thiên Đạo lại hiện ra trong đầu mình, nhưng sau khi trải qua một phen nghiên cứu, Long Vũ đã xác định.
Sau khi hắn biết rõ ràng quy luật Thiên Đạo, cả không gian phảng phất chấn động, trong hư không vô tận đột nhiên hiện đầy các loại màu sắc. Ngay sau đó vô số đạo thất thải thụy quang chiếu xuống, bao phủ hoàn toàn quanh thân hắn. Ù ù tiếng sấm vang tận mây xanh, Long Vũ vẫn nhắm mắt hoàn toàn không biết.
Thời gian dần trôi qua, thải quang càng ngày càng mạnh, cả hư không đang rung động, trong đó phát ra tiếng vang khác thường, chung quanh linh khí vẫn giống như thủy triều vọt tới.
Trên bầu trời, thất thải hào quang chớp động trong nháy mắt hội tụ bắn vào trong cơ thể Long Vũ, hàng loạt tiếng nổ vang dội phía chân trời. Toàn thân Long Vũ tỏa ra kim sắc quang mang chói mắt. Nơi xa nhìn lại giống như một đoàn bạch quang lóe ra chói mắt.
Thời gian dần trôi qua, thân hình của hắn từ trong quang mang màu vàng dần dần hiện ra lơ lửng trong hư không.
Long Vũ căn bản không biết tình huống ngoại giới. Giờ phút này, tâm thần hắn cơ hồ hoàn toàn đắm chìm trong Thiên Đạo pháp tắc. Đối với biến hóa thân thể của mình cùng tình huống chung quanh hoàn toàn không rõ ràng lắm.
Cũng không biết trải qua bao lâu, kim sắc quang mang quanh thân Long Vũ dần thu nạp trở lại, ánh sáng thiên cơ mang điềm lành dần dần tản đi. Long Vũ lõa lồ lăng không đứng yên, tóc đen trải dài trên vai, trên người thỉnh thoảng lưu chuyển một tia quang mang màu vàng nhạt. Hắn ngửa đầu nhắm mắt lại, một cỗ khí tức thánh khiết và thần thánh tỏa ra khắp quanh thân.
Giờ phút này, Long Vũ đã tu luyện thành công Hỗn Độn Quyết Địa Cảnh. Tu vi lực lượng so với lúc trước mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn cũng không có khiến cho lực lượng Thiên Đạo tạo ra phản ứng.
Bởi vì, Thiên Đạo cách đang ở trong đầu của hắn. Bởi vì, quy luật Thiên Đạo đang ở trong đầu của hắn.
Hắn có thể rất nhẹ nhàng thông qua những thứ pháp tắc kia mà tránh khỏi sự giám sát của lực lượng Thiên Đạo.
……………………………
……………………………
Ngày mới đang dần sang tỏ, từng tia nắng phía Đông đang lộ ra từ phía chân trời. Còn chưa kịp đem quang mang ấm áp bao phủ khắp thiên địa, đã bị một đoàn mây đen chẳng biết từ nơi nào bây đến che phủ, hồng quang bỗng nhiên lộ vẻ ảm đạm, sắc trời trở nên tối sầm.
Đỉnh Thái Huyền Sơn, La Lâm một thân trang phục màu đen đang đứng cùng Thiên Dực Hổ lạnh lùng nhìn chăm chú vào giữa không trung. Vào thời khắc này, nàng tựa hồ cũng cảm ứng được sự ảo diệu của Thiên Đạo pháp tắc.
Đồng thời, nàng cũng biết tình huống hiện tại của Long Vũ ca ca.
Mây đen rất nhanh đã bị một đạo ánh sáng mờ xua tan, mặt trời lần nữa tỏa ra quang mang chói mắt.
Hốc mắt Bạch Mi đạo nhân hãm sâu, mặt mũi yên lặng, giống như là một mộc tượng được điêu khắc ra từ gỗ, không có một chút phản ứng nào. Hắn đã cảm thấy một chút gì đó.
Giờ phút này, sâu trong nội tâm của hắn lại có chút ít thống khổ.
Rất nhanh, hắn từ Quang Minh Tôn Thần biết được một chút tình huống của Long Vũ.
Một kế hoạch rất hoàn mỹ, sau cùng vào lúc khẩn yếu nhất lại thất bại.
Tu vi Long Vũ đã đến Địa Cảnh Hỗn Độn Quyết, cũng tương đương với Ba Độ sau khi nổi điên. Nhưng hắn lại không bị lực lượng Thiên Đạo chú ý.
Tình huống như thế, đối với Quang Minh Tôn Thần mà nói thì quả là không cách nào tưởng tượng.
Hắn cố gắng suy nghĩ, cũng không biết rõ ràng đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trên lý luận, hắn lập kế hoạch cho người chết thế hết sức hoàn mỹ, căn bản không có một chút tỳ vết nào, nhưng trên thực tế, kế hoạch của hắn lại thất bại.
Bởi vì Thiên Ngoại Thiên dùng trăm vạn năm phân tích mới ngộ ra quy luật Thiên Đạo thì đã bị Thiên Nguyên lấy đi, cho nên Quang Minh Tôn Thần cũng không rõ ràng hiện tại là cái dạng tình huống gì.
Hắn chỉ lệnh cho Bạch Mi đạo nhân âm thầm điều tra rõ ràng.
Giờ này khắc này, hắn hi vọng nhất chính là lực lượng Long Vũ lần nữa tăng lên.
Dựa theo hắn tính toán, tu vi Long Vũ giờ phút này cùng Ba Độ cũng đã tương đối không chênh lệch mấy. Có lẽ hắn có thể đánh bại Ba Độ, nhưng chưa chắc có thể tiêu diệt Ba Độ. Muốn tiêu diệt Ba Độ, Long Vũ còn phải tiến thêm một bước tu luyện.
Quang Minh Tôn Thần cảm giác được, chỉ cần Long Vũ tu luyện Hỗn Độn Quyết đến Thiên Cảnh, nhất định sẽ khiến cho lực lượng Thiên Đạo chú ý.
Dù vậy, trong lòng Quang Minh Tôn Thần cũng có chút lo lắng cùng sợ hãi.
La Lâm đến, khiến cho Tuyết Cơ cùng các nàng vô cùng vui vẻ.
Bởi vì thông qua La Lâm, các nàng biết được tình huống mới nhất của Long Vũ. Bất quá La Lâm cũng không có nói rõ. Chỉ nói là lực lượng của Long Vũ ca ca đã tăng lên, nhưng không bị lực lương Thiên Đạo chú ý.
Tin tức này rất nhanh truyền khắp Huyền Môn.
Cơ hồ tất cả mọi người đều hoan hô.
Đại kiếp Tam Giới, người duy nhất có thể dựa vào chính là Long Vũ.
Trước mắt biết được Long Vũ vẫn vô sự, mọi người tự nhiên là hưng phấn không thôi.
Có người vui mừng, cũng có người lo lắng. Bên trong đạo tràng, vẻ mặt Bạch Mi đạo nhân lãnh mạc, tâm tình có chút phức tạp. Nếu như kế hoạch của chủ tử thất bại, như vậy hắn cũng sẽ theo chủ tử thần hình câu diệt, mãi mãi biến mất trong thiên địa.
Hắn đang nghĩ, bước tiếp theo bản thân mình đến tột cùng là nên làm như thế nào?
Truy tìm nguyên nhân? Chẳng phải thách đố nhau sao?
Thử nghĩ, ngay cả chủ tử Quang Minh Tôn Thần còn không thể làm rõ được là chuyện gì xảy ra, hắn như thế nào có thể tìm hiểu rõ ràng được. Huống chi, thời gian không đợi người.
Khoảng cách thời gian trở về với Thiên Đạo càng ngày càng gần.
Một khi Thiên Đạo chính thức trở về, hết thảy đều đã chậm.
Khi đó, chờ đợi bọn hắn chính là hủy diệt.
- Thình thình…
Đúng lúc này, một trận tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt ý nghĩ của Bạch Mi đạo nhân.
- Vào đi!
Bạch Mi đạo nhân nhàn nhạt đáp một tiếng.
Cửa phòng bị đẩy ra, đi vào là La Lâm vận một thân y trang màu đen. Thiên Dực Hổ đã biến trở thành một con mèo nhỏ màu trắng nằm trong lòng Tuyết Cơ, Đường Hương Hương chơi đùa.
- Ngươi cùng Quang Minh Tôn Thần rốt cuộc là quan hệ như thế nào?
Sau khi La Lâm đi vào, lạnh giọng hỏi.
Thời điểm ở Thiên Ngoại Thiên, La Lâm từng không chỉ một lần giám sát Bạch Mi đạo nhân cùng Quang Minh Tôn Thần liên lạc. Đáng tiếc Quang Minh Tôn Thần lấy đại thần thông che giấu tin tức của bọn hắn, coi như là La Lâm cũng không rõ ràng lắm bọn họ trong lúc đó rốt cuộc là nói cái gì.
Cho nên, sau khi trở về, La Lâm muốn nghe một lời giải thích.
Vẻ mặt nàng lãnh mạc, lặng yên nhìn Bạch Mi đạo nhân, muốn từ trong miệng của hắn biết được rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra.
Nhưng Bạch Mi đạo nhân không nói một lời nào, hắn chỉ là lặng yên nhìn La Lâm.
Kể từ khi nghe được câu hỏi kia của La Lâm, hắn vẫn duy trì tư thế đứng yên, lãnh mạc nhìn đối phương, vẫn nhìn rất lâu.
Từ trong đồng tử của hắn dần dần hiện lên một tia cười giễu cợt nhàn nhạt.
Khóe mắt hắn khẽ híp lại, sau đó trông hắn rất kỳ quái.
Khẽ nghiêng đầu, đôi môi mím chặt, hắn nhìn La Lâm nhàn nhạt nói:
- Ngươi nói nhăng gì đó, ta không biết ngươi đang nói cái gì?
- Ta hỏi lần nữa, ngươi cùng Quang Minh Tôn Thần rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?
La Lâm trầm mặc, lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời, chẳng qua là chờ đáp án kia.
Sắc mặt Bạch Mi đạo nhân có chút trắng bệch, hồi lâu sau, hắn nhẹ nói:
- Ngươi rốt cuộc là đã biết những gì?
Những lời này bên trong có chứa ý tứ hàm xúc rất rõ ràng.
Có lẽ đây chính là một loại cam chịu bản thân sao?
- Ta chỉ là muốn biết tại sao ngươi muốn cùng Quang Minh Tôn Thần liên hiệp hãm hại Long Vũ ca ca của ta...
La Lâm thở dài nói:
- Cho tới nay, Long Vũ ca ca của ta đối với ngươi rất tin tưởng, hơn nữa cũng rất tôn kính. Nhưng vì sao ngươi lại đối đãi với hắn như vậy?
Bạch Mi đạo nhân trầm mặc hồi lâu, bàn tay chậm rãi vò vò đầu gối, trong lòng hắn ngầm cười khổ. Hắn không nghĩ tới, thân phận của mình lại bại lộ.
Lúc trước, Hậu Thổ Đường Hương Hương phát hiện mình cùng chủ tử liên lạc.
Hôm nay, ngay cả nha đầu bên cạnh Long Vũ cũng đã nhận ra.
Nếu như hai người bọn họ cùng ra mặt chứng nhận, tin tưởng cả Huyền Môn, người tin tưởng các nàng sẽ chiếm đa số.
Trong lòng nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Mi đạo nhân híp lại, hắn cảm giác mình không cần thiết phải giải thích cái gì. Nhưng không biết tại sao, chỗ sâu nhất trong lòng của hắn, có một tia đau khổ.
Thật ra thì hắn rất thích Long Vũ.
Nếu như không phải là bất đắc dĩ, hắn không thể nào hạ thủ đối với Long Vũ.
- Ta rất thích Long Vũ...
Thanh âm Bạch Mi đạo nhân đề cao một chút, ngữ khí kiên định một tí, lần nữa lập lại một câu trong lòng.
La Lâm ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Mi đạo nhân, dùng một tiếng cười lãnh mạc tới cực điểm hỏi:
- Ta hỏi ngươi, ngươi cùng Quang Minh Tôn Thần ngầm liên hệ là chuyện gì xảy ra? Ngươi dám nói chuyện Uông Kiếm nổi điên không liên hệ gì tới ngươi? Mặc dù trở lại không lâu, nhưng chuyện xảy ra ở Huyền Môn mấy ngày nay ta toàn bộ cũng biết rồi. Ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Ngươi cũng đã biết Quang Minh Tôn Thần là một người như thế nào mà…
Ánh mắt La Lâm tựa như hai cây dao găm đâm về Bạch Mi đạo nhân nói:
- Hắn là một tên mất hết tính người, vô cùng ích kỷ...
Ánh mắt La Lâm híp lại, vô số ánh nhìn lạnh lẻo bắn ra:
- Ta ở Thiên Ngoại Thiên đợi một thời gian ngắn. Thông qua khoảng thời gian này, ta đã hoàn toàn biết được nhưng việc Quang Minh Tôn Thần đã làm. Ta không khoa trương chút nào mà nói, hắn là một động vật không có nhân tính. Trong nhận thức của hắn, trong thiên hạ này, ngoài hắn ra, tất cả các sinh linh còn lại đều là kiến hôi. Hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không đem tánh mạng ngươi để trong mắt.. Ngươi cùng hắn hợp mưu, chính là đang vuốt râu hổ.
Bạch Mi đạo nhân cười khổ, hắn là phân thân của Quang Minh Tôn Thần, há có thể không biết những chuyện này.
Khóe miệng La Lâm nổi lên một tia cười lạnh:
- Nói đi, ngươi cho rằng ngươi giả bộ làm điếc rất giỏi sao... Hoặc nói là ngươi chột dạ?
- Long Vũ ca ca luôn luôn cảm thấy ngươi là một người tốt, một người đáng giá tôn kính...
La Lâm hướng về phía Bạch Mi đạo nhân lạnh lùng nói:
- Nhưng là ngươi ở trong bóng tối làm những chuyện không bằng cầm thú.
Bạch Mi đạo nhân không nói gì, chẳng qua là lãnh mạc mà tỉnh táo ngồi nghe. Nghe những thứ này, biểu tình của hắn không có chút mảy may dị thường.
Tâm tình La Lâm tựa hồ có chút kích động.
Hít sâu một hơi, nàng mới lắng xuống, thở dài nói:
- Nói cho ta biết, có phải ngươi bị hắn hiếp bức? Nếu quả thật là bị hiếp bức, ta sẽ trợ giúp của ngươi.
Bạch Mi đạo nhân rốt cuộc lạnh lùng mở miệng, nói ra câu nói đầu tiên:
- Nha đầu, trước khi ngươi có chứng cớ, ta hi vọng ngươi không nên nói lung tung gán ghép tội danh nằm vùng cho ta... Ngươi đi đi... lời ta đã nói..., cũng đừng trách ta không khách khí.
- Hừ!
La Lâm khinh thường nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh lại ta sao?
- Không thể!
Bạch Mi đạo nhân thẳng thắn nói:
- Nói thật, ta căn bản không có khả năng đánh bại ngươi... Bất quá ta nghĩ ngươi sẽ không hồ đồ như vậy theo ta động thủ. Trước khi có chứng cớ, ta vẫn còn là Huyền Môn tổ sư...
La Lâm dùng một loại ánh mắt thương cảm ngớ ngẩn nhìn hắn, nói:
- Quá bi ai... Ngươi không cảm thấy ngươi như vậy rất đau xót sao? Ta chắc chắn, ngươi sẽ bị Quang Minh Tôn Thần đùa chết, kết quả của ngươi nếu mà biết thì rất thê thảm...
Bạch Mi đạo nhân nghe vậy, không có nói nữa.
…………………………..
…………………………..
Trên hư không, trong nháy mắt khi Long Vũ mở mắt, một đạo quang mang màu vàng nhất thời xạ ra. Một khắc kia, cảnh sắc chung quanh hắn c lần nữa trở về.
Vu Thần Ba Độ vẫn như cũ đứng cách hắn không xa giữa không trung.
Giờ phút này, hắn kinh ngạc miệng cũng không khép lại được.
Bởi vì khi hắn nhìn lại, Long Vũ đã hoàn toàn thay đổi, trong nháy mắt tăng lên tu vi.
Không sai, trong lúc Long Vũ cảm thấy thời gian rất dài, mà đối với người ngoài cuộc như Ba Độ mà nói, chẳng qua là trong nháy mắt...
Hơn nữa hắn cũng từ Quang Minh Tôn Thần nhận được tin tức, sự chú ý của lực lượng Thiên Đạo cũng không có từ trên người của hắn dời đi. Nói một cách khác, Long Vũ cũng không có bị lực lượng Thiên Đạo chú ý.
Không thể tưởng tượng nổi.
Trong đầu Ba Độ chẳng qua là hiện ra bốn chữ.
Long Vũ khẽ cười một tiếng, nói:
- Ba Độ, ta từ trong ánh mắt của ngươi thấy được sự kinh ngạc cùng sợ hãi... Ta biết tâm tư của ngươi, ta đến trả lời nghi vấn trong lòng ngươi đây. Không sai, lực lượng của ta tăng lên, ta cũng tu luyện thành công Hỗn Độn Quyết Địa Cảnh, nhưng mà ta vẫn bình yên vô sự... Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta là chính nghĩa...
Câu nói cuối cùng này của Long Vũ có chút giả bộ ép hắn nghi ngờ.
Bất quá sự thật chứng minh, nói như vậy, đối với Vu Thần Ba Độ cùng Quang Minh Tôn Thần uy hiếp lớn hơn một chút.
- Long Vũ, ngươi chớ đắc ý, mặc dù tu vi của ngươi tăng cường, nhưng ngươi vẫn không thể đem ta giết chết.
Dặn dò của Quang Minh Tôn Thần, Ba Độ cũng không để trong lòng.
- Thử một chút mới biết được!
Long Vũ hừ lạnh một tiếng, nhưng ngay sau đó triển khai công kích. Ba Độ bên này tự nhiên cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đón đánh. Tốc độ của hai người như điện, động tác nhanh chóng, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng sẽ cho cho đối phương vô hạn uy hiếp, thanh thế lớn dị thường.
Vu Thần Ba Độ hít sâu một hơi, Lục Thần Kiếm vung lên nửa vòng, xẹt qua một đường vòng cung xinh đẹp, bỗng dưng ngón tay tay trái xẹt qua mũi kiếm, một vết màu đỏ tươi chảy trên thân Lục Thần Kiếm. Lục Thần Kiếm đột nhiên chấn động, thiên địa u ám, thân kiếm phát ra hàng vạn hàng nghìn oán linh, phát ra thanh âm ghê người.
Tu vi Long Vũ tăng cường, Ba Độ tự nhiên không dám chậm trễ, lúc trước tay không có vũ khí công kích đã mất đi hiệu lực.
Vu Thần Ba Độ nhẹ nhàng mà đem Lục Thần Kiếm vung xuống, từng sợi hung hồn từ lục thần kiếm toát ra, điên cuồng hướng Long Vũ đánh tới. Những thứ lệ quỷ oan hồn này cũng từng chết dưới Lục Thần kiếm, bọn họ bị Vu Thần Ba Độ lấy máu huyết luyện chế qua, uy lực lại càng cường đại hơn mấy lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...