Đặc Thù Không Gian

Quang Minh Tôn Thần vung tay lên, bình tĩnh nói:

- Chuyện này ngươi không cần hỏi đến, ta sẽ như thế.

Huyết Anh Đại Đế lạnh lùng nói:

- Người sợ chết như vậy.. Người không nghĩ tới, vạn nhất Long Vũ không thể ngăn Ba Độ kịp thời, Tam Giới thật sự sẽ bị hủy diệt. Đã không có Tam Giới, vũ nội chỉ còn Thiên Ngoại Thiên chúng ta, thực là vô vị.

- Long Vũ có thể ngăn Ba Độ...

Quang Minh Tôn Thần cười nói:

- Long Vũ còn lợi hại hơn ngươi năm đó... Tin tưởng là hắn có thể làm được. Còn nữa, ngươi quên một việc, Long Vũ còn có một tính mạng và máy tính hình người La Lâm... La Lâm hiện giờ còn ở Thiên Ngoại Thiên, tiềm lực của ả ngươi cũng thấy được. Nếu như một mình Long Vũ không thể thu phục Ba Độ, vậy không phải còn La Lâm nữa sao? Còn có Thiên Dực Hổ nữa...

- Vẫn rất mạo hiểm...

Huyết Anh Đại Đế nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói:

- Long Vũ tu luyên Hỗn Độn quyết phải có quá trình, mà sự tàn phá của Ba Độ chắc chắn sẽ không tạm dừng.

- Ta biết..

Quang Minh Tôn Thần nói:

- Dù sao cũng phải hy sinh một chút. Vì vũ nội yên ổn một thời gian dài, ta cho là đáng giá.

- Tôn Thần, ta hỏi ngươi, chúng là còn là chính nghĩa sao?

Huyết Anh Đại Đế từ lúc nói lời này, ấn đường đần dần hiện vẻ mặt ngưng trọng, trong con ngươi thoáng hiện một cảm xúc không rõ ràng. Đồng thời quanh thân xuất hiện một cỗ khí tức cường đại.

Trong tim Quang Minh Tôn Thần bắt đầu đập rộn.

Lập tức lão hít thật sâu một hơi, trên mặt hơi trắng bệch, nhẹ giọng nói:

- Người thắng chính là chính nghĩa...

Huyết Anh Đại Đế lạnh lùng nói:

- Người mạnh làm vua. Tói cho cùng, Tôn Thần à, Tôn Thần người có cảm thấy sao, là người vẫn còn sợ chết.

Cặp môi Quang Minh Tôn Thần hơi run run, nói:

- Ngươi không sợ sao? Ta và ngươi có được sinh mệnh vĩnh hằng nhưng một lúc nào đó chúng ta tao ngộ sự uy hiếp của Thiên Đạo. Ngươi hẳn rõ là ta và ngươi trước mặt Thiên Đạo căn bản là vô lực chống cự.


- Vậy sao?

Huyết Anh Đại Đế bật cười lớn. Trong tiếng cười mang theo sự ác độc cùng trào phúng:

- Ngươi quả nhiên là sợ chết.

Quang Minh Tôn Thần không rõ đối phương xem thường cái gì, mặt không đổi sắc nói:

- Ngươi không sợ chết sao? Đừng quên đám phi tử của ngươi...

Sắc mặt Huyết Anh Đại Đế thay đổi, đồng tử sinh ra vẻ quyết tâm tựa như muốn xuất thủ giết Quang Minh Tôn Thần bất kỳ lúc nào. Một luồng sát khí tràn ngập thiên địa nhưng Quang Minh Tôn Thần không có chút cảnh giác, lão khinh thường nhìn hắn một cái:

- Đại đế, ngươi tâm tình không tĩnh bởi vì người cũng e ngại đúng không?

Huyết Anh Đại Đế cau mày, có chút bất đắc dĩ:

- Ta không sợ.. nhưng ta không muốn chết bất lực như vậy. Cho dù chết cũng phải khiến Thiên Nguyên chết trước ta.

- Nói nửa ngày thì ngươi cũng sợ chết.

Quang Minh Tôn Thần giễu cợt nói:

- Ngươi và ta chẳng có gì khác biệt, sống được càng lâu, lá gan càng nhỏ. Huống hồ dưới Thiên Đạo hóa thành bột phấn không chỉ đơn thuần là tử vong.

Lão nhìn nộ ý của Huyết Anh Đại Đế còn chưa yên trong mắt, y lắc đầu nói:

- Không cần biết trong lòng người nghĩ gì nhưng những việc là làm nhất định phải làm.

Huyết Anh Đại Đế thở dài nói:

- Nguyên bản ta tính toán triển khai khoa học kỹ thuật trong Tam Giới. Ngươi cũng biết sau này tận tình nghiên cứu phương diện này, thời cơ sẽ chín muồi thôi.

Trong lòng Quang Minh Tôn Thần hơi run sợ lắc đầu cười khổ:

- Cho dù là cường giả giống chúng ta thì cũng vô pháp nắm trong tay tất cả.

- Đại Đế, đừng nghĩ tới những đám hèn mọn Tam Giới nữa. Nhiều năm như vậy, chúng đều là người thủ hộ cho bọn chúng, coi như giờ chúng ta vứt bỏ chúng thì cũng không có gì đáng trách. Không ai quy định chúng ta phải luôn bảo hộ lũ hèn mọn Tam Giới này.

Quang Minh Tôn Thần nói một hơi muốn thuyết phục Huyết Anh Đại Đế đồng thời cũng nói chính mình:

- Đừng suy nghĩ nữa, có như thật sự có tội thì cũng do một tay Thiên Nguyên tạo thành.

Huyết Anh Đại Đế lạnh lùng nhìn thẳng phía trước hồi lâu:


- Không sai, Thiên Nguyên là tên đầu sỏ...

- Ngươi rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt.

Quang minh Tôn Thần cười lớn. Huyết Anh Đại Đế khinh thường nhìn hắn một lần.

Tuy nhiên trong lòng hắn đồng thời cũng khinh bỉ chính mình bởi vì hắn đã đồng ý với lời của Tôn Thần.

Quang Minh Tôn Thần bị ánh mắt của hắn làm cho bực mình, nghiến răng nói:

- Vì cái gì mà phải rêu rao ngươi cao quý so với ta. Hừ, ngươi trước đây tạo nghiệt cũng không ít.

Huyết Anh Đại Đế lắc đầu nói:

- Chúng ta không cần tranh luôn vấn đề này. Ta nói cho ngươi, người thắng mới có tư cách phán xét ai chính nghĩa ai tà ác. Vu Thần Ba Độ có thể giết được Long Vũ hay không?

Quang Minh Tôn Thần nhún vai nói:

- Điều này tuyệt đối không rồi. Ta nói rồi, Long Vũ còn lợi hại hơn ngươi năm đó. Hơn nữa chúng ta hao tốn nhiều tinh lực như vậy, tốn nhiều Hỗn độn nguyên dịch dồn cả cho hắn, hắn chính là thiên tài trong các thiên tài. Nếu hắn nguyện ý, trong vòng mười ngày có thể đem Hỗn độn quyết đạt tới cảnh giới tu vi, đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể tiêu diệt Ba Độ...

- Khi Long Vũ tăng tu vi lên, Thiên Nguyên cũng sẽ tăng theo.

Quang Minh Tôn Thần không nhịn được cười ha hả.

Huyết Anh Đại Đế xoay cổ nói:

- Ngươi có thể đảm bảo Long Vũ có thể mạnh như vậy sao?

- Điểm này ta nghĩ ngươi so với ta còn rõ hơn.

Quang Minh Tôn Thần nói:

- Ngươi cùng Long Vũ có chút tương tự, đó chính là đám mỹ nhân ở bên cạnh các ngươi đó.

- Còn nữa Long Vũ hắn còn có thân nhân, hắn có cha mẹ, gia gia.. thậm chí còn quyến luyến cái thế giới phàm nhân kia.

- Ta hiểu.

Huyết Anh Đại Đế thở dài nói:

- Nếu Long Vũ vì những người đó mà tăng tu vi lên để đối kháng với Ba Độ thì hắn đáng là người để ta tôn kính.


Quang Minh Tôn Thần nhún vai, tựa hồ rất đồng ý với lời nói của Huyết Anh Đại Đế.

Ngừng lại, Quang Minh Tôn Thần nói tiếp:

- Nói thật, ta rất yêu thích hài tử đó nhưng sự thật chính là ở sự tàn khốc nơi này, chúng ta không thể có chọn lựa khác.

Huyết Anh Đại Đế thâm ý nói:

- Tôn Thần, người không có thân nhân, ngươi cô đơn sao?

Quang Minh Tôn Thần trầm mặc giây lát nói:

- Không, mỗi ngày ta đều đi làm rất nhiều chuyện. Ta có thể tạo hóa, ta có thể hủy diệt một thế giới... Sáng tạo và hủy diệt có thể mang tới niềm vui cho ta.

Huyết Anh Đại Đế bỗng nhiên căm tức mắng:

- Ngươi không biết là hành vi của người như vậy rất biến thái sao?

- Ngươi thủy chung không có giác ngộ cao.

Quang Minh Tôn Thần cười nói:

- Trong Tam Giới, thậm chí là vũ nội, đều không có sinh vật mạnh hơn chúng ta. Toàn bộ thế giới là đồ chơi của chúng ta. Lúc cao hứng, chúng ta có thể ban cho những thứ đồ chơi này chút lợi lộc, khi không vui chúng ta có thể hủy diệt bọn chúng. Nhưng người thủy chung không có giác ngộ như vậy. Thân là một thượng vị giả, thật đáng thương.

Hốc mắt Huyết Anh Đại Đế hốc mắt hãm sâu, trôi nổi hàn ý:

- Tôn Thần, ngươi có bết vì sao tu vi của ta mạnh hơn ngươi không?

- Không biết.

Quang Minh Tôn Thần hứng thú nhìn Huyết Anh Đại Đế hỏi:

- Thực tế ta cũng rất muốn biết đáp án...

- Ta luôn cho rằng, hiện tại là lúc ta nói cho ngươi biết...

Huyết Anh Đại Đế bỗng nhiên cúi đầu nhìn lão nói:

- Bởi vì ngươi vô tình...

Quang Minh Tôn Thần giật mình, hắn cúi đầu nói:

- Theo đuổi Thiên Đạo, nguyên bản chính là vô tình.

- Nhưng người thủy chung cũng không biết, cảnh giới cao nhất của vô tình là hữu tình…

Huyết Anh Đại Đế mỉm cười trầm giọng nói:

- Đây cũng chính là điểm ta mạnh hơn ngươi...

Quang Minh Tôn Thần lộ vẻ mặt cười phức tạp, âm thanh tê dại nói:


- Ngươi thật ra muốn đánh tức ta, nhưng ta không hối hận... Ta thủy chung cảm thấy, là thượng vị giả nếu trong lòng có có lòng thương hại, như vậy sẽ thất bại...

Lời nói vừa thốt ra, sắc mặt Huyết Anh Đại Đế lập tức thay đổi, tức giận và mang ánh mắt âm hàn nhìn chằm chằm Quang Minh Tôn Thần. Quang Minh Tôn Thần cũng chẳng có phản ứng gì.

Huyết Anh Đại Đế nhẹ giọng nói:

- Người thật sự là biến thái...

Quang Minh Tôn Thần hít sâu một hơn, mạnh mẽ áp chế sự mất bình tĩnh trong lòng nói:

- Không cần nói lại chuyện nhàm chán này nữa....

Huyết Anh Đại Đế nở nụ cười quái dị, nhìn Quang Minh Tôn Thần nói:

- Để ta chúng ta xem, liệu Long Vũ rốt cuộc có bao nhiêu tinh thần hy sinh.

- Nếu chúng ta phân tích sai, vậy chẳng phải chờ chết sao?

Huyết Anh Đại Đế nói.

Quang Minh Tôn Thần trả lời:

- Sẽ không….

…………………………..

…………………………..

Trước mắt, sự tình vẫn trong tay Quang Minh Tôn Thần. Vu Thần Ba Độ dưới sự kích thích của kim quang phù chú, sức mạnh tăng vọt, cuối cùng trở thành một ác ma không có ý thức.

Trước hết là tàn sát tộc nhân của hắn. Thiên Nguyên cùng thời gian cũng nhận được tin tức.

Bởi vì hắn ta phát hiên liên hệ giữa mình với Ba Độ nháy mắt bị một lực lượng cường đại chặt đứt. Hắn biết lúc này đã mất đi khả năng khống chế Ba Độ.

Khi hắn chạy đến xem xét tình hình thì sự việc đã vô cung nghiêm trọng.

Toàn bộ Vu tộc cơ hồ bị hắn giết sạch, ăn sạch. Hiện trường vô cùng thê thảm, ngay cả Thiên Nguyên cũng vô cùng lo lắng.

Sau đó, Vu Thần Ba Độ cho rằng Thiên Nguyên là đối thủ của mình, liền điên cuồng công kích. Thiên Nguyên vối muốn thu phục Ba Độ, cho hắn biết hậu quả của việc phản bội mình.

Nhưng giao thủ với hắn hơn mười chiêu mới phát hiện, lấy tu vi hiện tại của hắn ta rất khó đánh bại được Ba Độ. Hơn nữa, hắn ta biết, sau ngàn chiêu, hắn sẽ bị đánh bại.

Sau khi biết được, Thiên Nguyên xác định đây chính là một âm mưu.

Thiên Nguyên vốn muốn tìm căn nguyên của âm mưu. Trong thời gian rất ngắn, hắn cũng đem sự việc phân tích thấu đáo. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là kiệt tác của Quang Minh Tôn Thần. Lão ta chính là muốn bức Long Vũ và chính mình tăng tu vi lên.

Hắn nhất định là không ngu ngốc mà hy sinh vì Tam Giới, nhưng mà Long Vũ thì có thể. Mà Long Vũ tăng tu vi thì hắn cũng lâm vào nguy cơ. Đây chính là một chiêu liên hoàn.

Xét cho cùng, Quang Minh Tôn Thần muốn để hắn và Long Vũ đi chết thay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận