Trong mắt Long Vũ hàn quang chợt lóe, nháy mắt triệu hồi Vấn Thiên Thần Long. Mặt đất chấn động mãnh liệt, kiếm khí bạo liệt, đám người Thiên Cơ Tử vội lui ra sau để tránh luồng kiếm khí đang lan đến.
Uông Kiếm tuy mơ hồ nhưng vẫn có thể rõ ràng cảm ứng được nguy hiểm. Hắn gầm lên phẫn nộ, tụ lực lượng toàn thân hướng Long Vũ đánh tới.
Long Vũ toàn lực phòng ngự ngăn cản công kích của Uông Kiếm.
Lập tức, hắn triệu hoán ra hai con Vấn Thiên Thần Long hướng thẳng tới phía Uông Kiếm. Uông Kiếm theo bản năng chống đỡ nhưng không thể ngăn được hết, cuối cũng vẫn trúng một đòn của Vấn Thiên Thần Long ở giữa ngực.
Trong khoảnh khắc, lồng ngực bị đè nén mạnh, một luồng máu phụt lên hầu, tràn đầy miệng trực muốn phún ra. Hít sâu một hơi, Uông Kiếm kịp thời đè nén ngụm máu xuống.
Long Vũ cũng không nhân cơ hội truy kích ngược lại ngó xem Uông Kiếm từ từ bình phục, bộ dạng bàng quan nói:
- Uông Kiếm, ý thức ngươi đã khôi phục rồi sao?
- Ta không dễ dàng chịu thua...
Bị đánh đến hộc máu, ý thức của Uông Kiếm tựa hồ hồi phục một chút. Tuy nhiên trong lúc này, hắn đối với Long Vũ mang ý hận tột định.
- Ta muốn giết ngươi...
Hét lên một tiếng, hai mắt Uông Kiếm đỏ ngầu, tay phải giơ lên, năm ngón tay cụp lại, vài cỗ tà khí quanh quẩn, phảng phất có năng lượng hắc ám quanh ngón tay. Trong nháy mắt hắc tuyến tụ lại thành một quả cầu đen ngòm, năm ngón tay hướng Long Vũ mở ra, quả cầu đen bỗng dưng nở bung thành năm đạo hắc sắc quang mang lao thẳng tới Long Vũ.
Một kích này xem như không mạnh bằng vừa rồi nhưng Long Vũ thấy rõ, sát chiêu ở một đòn phía sau. Ngay lúc Uông Kiếm xuất thủ, Long Vũ lập tức phi thân lên, Thiên Sư pháp kiếm xuất ra một quỹ tích huyền diệu, nháy mắt chém ra hơn mười đạo kiếm quang mầu vàng nhạt ùn ùn lao tới bao phủ lấy Uông Kiếm.
Hắc mang Uông Kiếm đánh tới đến trước mắt, Long Vũ khẽ cười, vận Hỗn Độn Nguyên Lực cản lại. Hỗn Độn Nguyên Lực chẳng những cản công kích mà nhân lúc Uông Kiếm không thể chống đỡ mà tiếp tục quét tới.
Uông Kiếm cuống quýt gào lên, nhanh như thiểm điện lui về sau. Nhưng mũi kiếm của Long Vũ còn bay nhanh hơn thế khiến cho hắn muốn tránh cũng không thể được.
Lúc này Uông Kiếm đành hét lên một tiếng, đem toàn bộ sức lực kích phát liều mạng quyết chiến đến cùng.
Long Vũ cười lạnh, thôi động Hỗn Độn Nguyên Lực quanh thân xâm nhập vào cơ thể Uông Kiếm. Uông Kiếm cảm thấy hai cỗ khí tức sắc bén, nóng rực chui thẳng vào người. Toàn thân như bị phá tan, đau đớn thấu tâm can.
Các cỗ khí tức kia dần dần thôn phệ sức lực trong người hắn.
Thời gian không lâu, cả người hắn té phịch xuống đất.
Thiên Thần Tử liền nhào tới, lão lo lắng Long Vũ sẽ thừa cơ hạ sát chiêu.
- Uông Kiếm, ngươi không sao chứ?
Thiên Thần Tử nhanh chóng nâng học trò cưng dậy, lòng rất đau xót. Trong lòng cũng hận Long Vũ đến cực điểm.
Nhưng vừa lúc đó, trong miệng Uông Kiếm phát ra vài tiếng cười quái dị.
Long Vũ thầm kêu không tốt, vội nói:
- Cẩn thận.
- A!
Câu cẩn thận của Long Vũ vừa thốt ra, Uông Kiếm đột nhiên phát trảo nhằm thẳng lồng ngực Thiên Thần Tử và hết sức lôi ra. Quả tim của Thiên Thần Tử đã bị y moi ra.
Ngay sau đó, Uông Kiếm không ngờ là đem trái tim còn nóng hổi này cho nuốt thẳng vào miệng, bất chợt còn nhai vài cái hưởng thụ.
Cảnh tượng khủng khiếp đó khiến cho mọi người xung quanh nhất thời cực kỳ hoảng sợ.
Thiên Thần Tử dù có là Huyên Môn cao nhân thì mất đi trái tim cũng chỉ nháy mắt là chết toi. Lão không thể ngờ nổi và cũng không thể nghĩ được là đệ tử cưng của mình lại hại chết chính mình.
- Đi chết đi....
Uông Kiếm chính là kẻ điên rồi. Tuy bị Long Vũ đánh cho không sức hoàn thủ nhưng khí lực giết người lúc này vẫn có. Hắn đột ngột túm đầu Thiên Thần Tử sau đó dùng sức vặt một cái liền ngắt cái đầu xuống.
- Giết hắn, giết hắn đi...
Thiên Cơ Tử điên cuồng gào lên.
Long Vũ nghe vậy liền không do dự tung Thiên Sư pháp kiếm chém thẳng tới Uông Kiếm. Đáng thương là hắn thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng đã biến thành tro bụi.
Lúc này, hai kẻ Long Vũ ghét nhất trong Huyền Môn đã toàn bộ tử vong.
Thực tế, Long Vũ cũng không muốn thấy cảnh bọn họ chết.
Đứng ở cương vị hắn lúc này, ân oán năm đó thực sự là có phần ấu trĩ.
- Haiz…
Thiên Cơ Tử đi tới thở dài nhìn sư đệ, rồi nói với Long Vũ:
- Tiểu Vũ, nếu con xuống tay giết Uông Kiếm sớm hơn chút thì Thiên Thần Tử chắc không phải chết thảm như thế!
Tuyết Cơ đi tới nói:
- Không phải vậy, người không thấy bộ dáng của Thiên Thần Tử sao? Là ông ta sợ tiểu Vũ xuống tay nên mới giành trước. Đáng tiếc là ông ta lại chết bởi chính tay học trò cưng của mình.
- Mọi người không cần nói nữa, đây cũng là duyên nợ của bọn họ.
Bạch Mi đạo nhân đi tới trầm giọng nói:
- Người chết không thể sống lại, hiện tại vấn đề trọng yếu nhất của chúng ta là phải nhanh chóng tìm ra nguyên nhân vì sao mà tu vi của Uông Kiếm đột nhiên tăng lên mấy trăm lần? Vì sao nó lại nổi điên?
- Đúng vậy.
Long Vũ gật đầu nói
- Đúng thế, chuyện này không phải ngẫu nhiên. Con cảm thấy chuyện này có âm mưu..
- Tiểu Vũ, em thấy thế nào?
Tuyết Cơ hỏi.
- Em không biết.
Long Vũ trầm giọng nói
- Vốn em định rời khỏi thế giới sự thật... nhưng giờ thì tạm thời sẽ không đi nữa.
- Tiểu Vũ, vì an nguy của thế giới sự thật và Huyền Môn, ta hy vọng con giải quyết việc này rồi sau hãy đi, được không?
Bạch Mi đạo nhân đề nghị.
- Vâng.
Thế giới sự thật này quá nhiều quyến luyến và luyến tiếc, hắn tự nhiên không muốn lưu lại tai họa ngầm ở đây.
……………………………..
……………………………..
Ban đêm, Bạch Mi đạo nhân đừng một mình ở chỗ Thiên Thần Tử chết thảm, trong lòng lão có chút do dự. Lão thậm chí không rõ mình đang làm cái gì.
Cả Huyền Môn chỉ có lão rõ nhất, kỳ thật, Thiên Thần Tử và Uông Kiếm vô tội.
Mà có tội chính là lão.
Nếu không phải miếng phù chú của lão, Uông kiếm tuyệt không bị mất đi bản tính, cũng không thể tăng sức mạnh lên gấp mấy trăm lần được.
Nói cách khác, là lão đã hại chết Uông Kiếm và Thiên Thần Tử.
- Haiz…
Than nhẹ một tiếng, lão biết rõ việc này không phải lão có thể tránh và khống chế được. Không phải lão được mọi người trong Huyền Môn tôn kính thì là người trên tất cả mọi người. Mà chính lão quá rõ rằng, lão bất quá chỉ là một thần thức hóa thân của Quang Minh Tôn Thần mà thành. Sống chết của lão lại nằm trong tay của Quang Minh Tôn Thần. Chỉ cần đối phương muốn, trong tâm niệm thôi cũng có thể khiến lão hôi phi yên diệt.
Vì sinh tồn, lão tất phải nghe lệnh mà hành sự.
Huống hồ lão cùng với Quang Minh Tôn Thần nguyên là một thể.
Trợ giúp Quang Minh Tôn Thần chính là trợ giúp lão.
Nhìn lần nữa nơi Thiên Thần Tử chết thảm, Bạch Mi đạo nhân biến mất trong trời đêm.
Khi lão hiện thân là lão đã đi tới Tiên Cảnh. Dựa theo phương pháp của Quang Minh Tôn Thần, lão đã tìm được Vu thần Ba Độ đang nghỉ ngơi hồi phục nguyên khí.
Ba Độ lần trước định dùng Thất công chúa giải quyết sinh lý thì bị Long Vũ bắt được, sau đó lại bị Thiên Nguyên bắt gặp, nhận lấy sự trừng phạt, trong lòng vô cùng ấm ức.
Nếu không phải tài nghệ không bằng người, không chứng Ba Độ đã sớm cùng Thiên Nguyên đánh nhau.
Bạch Mi cũng không lấy chân thân của mình cùng Ba Độ gặp mặt. Lão không chút che dấu xuất ra Quang Minh khí lực, lại có một luồng bạch sắc đem khuôn mặt che đi.
Quang Minh nguyên khí lực trên người Bạch Mi không phải mạnh nhưng cũng rất thuần khiết. Từ khi lão xuất hiện trong nháy mắt, Ba Độ cũng âm thầm đề phòng.
Theo Ba Độ, người trước mặt đến từ Thiên Ngoại Thiên hơn nữa còn là người của Quang Minh Tôn Thần, người cùng chủ tử của hắn luôn đối đầu. Do đó hắn luôn luôn cảnh giới.
- Đừng lo, ta với ngươi không có ác ý...
Bạch Mi khẽ cười, nói:
- Ba Độ, ta nghĩ ngươi nhất định là vô cùng khát vọng tu vi ngày càng lợi hại...
- Ngươi là ai?
Ba Độ hỏi:
- Là sứ giả của Quang Minh Tôn Thần sao?
- Đúng vậy.
Bạch Mi cười đáp:
- Ngươi rất thông minh, ta chính là sứ giả Quang Minh Tôn Thần, ta đem cho ngươi Quang Minh vô thượng cùng với sức mạnh vô thượng.
- Hừ...
Ba Độ cười lạnh:
- Ngươi đã là Quang Minh sứ giả, vậy người tìm đến nhất định là có việc đúng không? Hừ, nếu là Quang Minh Tôn Thần đến đây, ta còn e ngại một phần. Một sứ giả như ngươi cũng muốn khi dễ ta sao?
Trong lòng Ba Độ mấy ngày nay thực sự là ấm ức, đang định tìm người phát tiết. Quang Minh sứ giả trước mắt này chính là đối tượng để gã phát tiết tốt nhất.
- Đợi chút!
Quang Minh Tôn Thần cười nói:
- Ta không phải là địch nhân của ngươi... Ta tìm đến ngươi cũng không phải làm phiền mà ta tới là giúp ngươi. Nói cho người biết, ta có thể giúp người gia tăng sức mạnh, thậm chí còn siêu việt hơn cả Thiên Nguyên cùng Long Vũ.
Bạch Mi cố ý nhắc tới Thiên Nguyên và Long Vũ là vì muốn kích thích Vu Thần Ba Độ.
Quả nhiên Vu Thần Ba Độ liền nổi giận. Hắn hỏi nửa tin nửa ngờ:
- Ngươi sao phải giúp ta? Không phải là Tôn Thần muốn bồi tài cho Thiên Nguyên và Long Vũ hay sao? Không thể nào?
- Đây là phù chú sức mạnh Tôn Thần muốn ta đưa cho ngươi, ngươi có thể không tin lời ta, nhưng phù chú này là thật hay là giả, người có thể phân biệt được chứ?
Nói xong Bạch Mi đạo nhân đem phù chú đưa ra.
Cơ hồ chỉ nháy mắt, Vu Thần cảm thấy được sức mạnh cường đại ẩn chứa trong phù chú.
- Cho ta?
Vu Thần biết đó là thứ tốt, trong lòng tràn ngập chờ mong.
- Ha ha.....
Bạch Mi đạo nhân mỉm cười nói:
- Không cần sốt ruột, thứ này vốn đưa cho ngươi... Nhớ kỹ, địch nhân của ngươi chính là Long Vũ…
- Điều này không cần ngươi nói.
Vu Thần không kiên nhân nói:
- Ta hận không thể ăn thịt tên Long Vũ kia, lột da tên Thiên Nguyên đó.
- Đợi chút...
Vu Thần chợt nhớ ra điều gì đó:
- Không được... ta không thể nào phản bội Thiên Nguyên đại nhân, ta đã thề nếu ta phải bội ông ấy, ta căn bản sẽ không còn đường sống. Tên sứ giả người không hiền lành gì, rõ ràng là muốn hại ta.
- Người hiểu lầm ta rồi....
Bạch Mi đạo nhân cười kinh miệt:
- Thiên Nguyên cũng từng là thuộc hạ đệ tử của Tôn Thần, bổn sự của hắn đều là Tôn Thần truyền cho. Tôn Thần biết ngươi bị Thiên Nguyên hạ lời thề. Người yên tâm, chỉ cần ngươi dùng kim quang phù chú kia, mọi thứ sẽ không thành vấn đề.
Ba Độ nghe vậy, trong lòng có chút do dự.
Bạch Mi quát:
- Ba Độ, tính ra ngươi cũng là bá chủ một phương, sao lại có bộ dạng như thế? Trước sợ sói, sau sợ hổ, như thế này ngươi làm được cái quái gì? Xem ra ngươi là loại người mà trời sinh để bị nô dịch.
Bạch Mi đạo nhân cố ý khích tướng.
- Đủ rồi....
Tính ra Ba Độ có thể tâm so với trời, hắn thậm chí cho là có thể chinh phục được Thiên Ngoại Thiên, vậy mà hiện giờ lại bị Thiên Nguyên nô dịch. Đúng là lão thiên trêu người mà.
Nghĩ đến đây, hắn liền không đếm xỉa gì nữa.
- Đưa cho ta.
Ba Độ duỗi tay nhận phù chú, ngay lập tức nuốt vào bụng. Trong khoảnh khắc, trong cơ thể hắn tràn ngập sức mạnh. Hắn cảm thấy sức mạnh trong cơ thể đang tăng lên bao nhiêu lần.
Tuy nhiên hắn cũng phát hiện kim quang phù chú này cũng có chút tác dụng phụ. Đang định mở miệng hỏi chợt phát hiện Quang minh sứ giả đã không thấy bóng dáng nữa.
………………………….
………………………….
Hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Mi không dám dừng lại, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất về tổng bộ Huyền Môn.
Lão biết rõ rằng không lâu sau sẽ sinh ra một ác ma.
Lấy sức mạnh của Ba Độ, một khi được phóng đại gấp mấy trăm lần, trừ phi Long Vũ tiếp tục tăng tu vi lên bằng không khó mà có cách nào để thắng.
Làm xong chuyện này, trong lòng Bạch Mi đạo nhân cũng bất an. Tuy nhiên trước mắc không có cách nào, nếu hi sinh Long Vũ và Thiên Nguyên để giữ tròn lời hứa thì cũng không có gì.
Bạch Mi đạo nhân liệu hết tất cả mà cả Huyền Môn không ai biết được.
Thiên Cơ Tử đang chỉ huy đệ tử lo hậu sự cho Thiên Thần Tử. Bất kể thế nào, ông ta cũng là Huyền Môn trưởng lão. Sau khi chết đáng được đãi ngộ thích đáng.
Tuy nhiên, Long Vũ, Tuyết Cơ cũng không tham gia. Theo lời Tuyết Cơ, Thiên Thần Tử chết chính là nhân quả của ông ta.
Buổi tối, sau khi cùng Tuyết Cơ nói chuyện, Long Vũ liền một mình đi tìm Đường Hương Hương. Hắn cảm thấy Vu lực vô cùng mạnh quanh thân Đường Hương Hương. Thậm chí còn dày đặc hơn cả Vu Thần Ba Độ.
Nói cách khác, Đường Hương Hương, Hậu thổ nương nương mới có thể thay Ba Độ xuất hiện một Vu Thần mới của Vu tộc.
Long Vũ bây giờ không thể đoán được việc này là tốt hay là xấu.
Gõ cửa phòng, giọng Long Vũ rất rõ ràng và thân thiết:
- Hương Hương, có phải là đã trở thành Vu Thần không... Chúc mừng em yêu, Vu thần Ba Độ sớm muộn cũng xong đời. Tương lai em sẽ trở thành thần duy nhất của Vu tộc.
Đường Hương Hương nghe vậy, mắt đẹp hiện lên một tia kỳ dị, trên khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ hiện lên một nụ cười say đắm lòng người, tràn ngập nhu tình, ôn nhu nói:
- Anh cũng biết à... còn tưởng thời gian này anh bận sẽ không quan tâm đến người ta chứ... Thời gian này tu luyện có thu hoạch rất lớn, ít nhiều cũng nhờ anh đưa cho nhưng đan dược kia.
- Ừ…
Long Vũ trầm giọng nói:
- Hương Hương, hãy nghe anh nói, những đan dược kia không được dùng quá nhiều. Những đan dược đó là Quang Minh Tôn Thần cho anh, nguyên vốn cũng là trong thời gian ngắn tăng tu vi của anh lên. Anh e là sẽ xảy ra chuyện.
Đường Hương Hương nghe vậy, thoáng một tia giảo hoạt, cười duyên nói:
- Anh Vũ, nghe khẩu khí của anh, anh nhất định bất mãn bề trên rồi…
Kiều ngữ mềm mại, hiển lộ phong tình vạn chủng. Sắp thành thần nhưng từ biểu hiện của Đường Hương Hương, tám phần là thành yêu tinh.
Thần sắc Long Vũ ngưng trệ, khóe miệng biểu hiện chút xấu xa cười:
- Hương Hương, em so với trước càng gợi cảm hơn nhiều....
- Anh, a... Đúng rồi, Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em kìa?
Đường Hương Hương tiếp tục truy vấn.
Long Vũ thoáng chút do dự gật đầu nói:
- Không sai, anh cùng Tôn Thần có chút hiềm khích, cho nên Hương Hương, em cũng phải cẩn thận.
- Rất nghiêm trọng sao?
Đường Hương Hương khẽ nhíu mày.
- Hiện tại anh nói cũng không rõ được.
Long Vũ nghiêm mặt nói:
- Hương Hương, vốn anh định đi vào Thiên Ngoại Thiên xử lý việc này. Tuy nhiên trước mắt anh phải lưu lại vài ngày, anh không muốn thế giới sự thật bị phá hư và hủy diệt.
- Yên tâm đi, có em trông giúp cho, không có chuyện gì đâu.
Đường Hương Hương mỉm cười, bước nhẹ nhàng liên tục, chủ động ngả đầu vào ngực nam nhân.
Long Vũ đem nữ nhân ôm vào lòng, hướng đôi môi mềm mại hôn nhiệt liệt, một tay lại thò vào ngực ôm trọn cái thứ thập phần đàn hồi, chắc nịch của nàng.
Kiểu xâm nhập bá đạo khiến cho Đường Hương Hương có một loại kích thích, đôi mắt to nửa mở nửa đóng, mị nhãn lay động.
Ánh mắt nàng như thể dàn dụa nước, cả người như nhũn ra:
- Anh Vũ, nếu có nguy hiểm, hãy cho em đi cùng, em không thể thiếu anh.
Long Vũ cười ám muội, đem người đẹp đặt ngang lên giường xoay người đè lên:
- Yên tâm, anh sẽ không xảy ra chuyện gì... Hậu Thổ nương nương của anh, đã lâu không có yêu em, đêm nay chúng ta không cần nói đến sự tình đáng ghét sau này, hãy thỏa sức mà yêu đi...
- Xì…
Đường Hương Hương trong mũi xì ra một tiếng, lập tức tháo đai lưng. Nhất thời hai thân thể quấn chặt lấy nhau. Nam nhân thở dốc, nữ nhân rên rỉ không ngừng. Mãi cho đến nửa đêm về sáng, lúc này mới được yên tĩnh.
Thật lâu sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nét xuân đào của Đường Hương Hương cùng với vẻ mặt xấu xa của Long Vũ hiện ra trong chăn gấm. Đường Hương Hương gối lên tay Long Vũ, giơ khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Long Vũ, trong đôi mắt đẹp vẫn lưu lại nét ôn nhu, nỉ non nói:
- Anh Vũ, em rất muốn hưởng thụ cuộc sống thế này. Cho dù em trở thành Vu thần, nhưng em đã có thói quen ỷ lại vào anh rồi.
Long Vũ đắc ý cười to, bàn tay lại làm mấy chuyện xấu nói:
- Chính xác, em nghĩ xem, Long Vũ này là ai chứ?!!!
Trong chăn, một màn mưa gió lại bắt đầu, thân thể mềm mại của Đường Hương Hương vặn vẹo không ngớt xin khoan dung. Chờ Long Vũ ngừng tay, đôi mắt phong tình vạn chủng lườm hắn một cái, nhẹ nhàng nói:
- Đừng làm loạn nữa, người ta muốn nói chuyện nghiêm túc...
Long Vũ gật đầu:
- Em nói đi.
Đôi mắt Đường Hương Hương bắn ra quang mang lợi hại, hạ giọng nói:
- Anh Vũ, em thấy Bạch Mi đạo nhân có điểm gì đó là lạ... Trước lúc Uông Kiếm nổi điên, không biết ông ấy có phát hiện không nhưng sau khi ông ấy biết thì một chút kinh ngạc cũng không. Còn lúc Thiên Thần Tử cầu xin Thiên Cơ Tử trợ giúp đệ tử của mình, Thiên Cơ Tử có ý tránh né...
- Ý của em là Thiên Cơ Tử cùng những chuyện này có liên quan..?
Long Vũ hỏi.
- Vâng.
Đường Hương Hương rúc đầu vào ngực nam nhân của mình, nói:
- Hiên tại cũng không thể khẳng định, chỉ là em nghi ngờ. Tóm lại, chuyện này rất kỳ quái.
Long Vũ vội vàng truy vấn:
- Vậy em nói xem, rốt cục thì có biện pháp nào có thể khiến cho thực lực của một người trong nháy mắt tăng vọt lên gấp mấy trăm lần?
- Em không biết.
Đường Hương Hương muốn nói:
- Ít nhất Vu tộc không có bổn sự như vậy. Em nghĩ trong vũ nội ngoại trừ Thiên Ngoại Thiên, không nơi nào khác có thể có bổn sự như vậy.
- Đúng vậy.
Đường Hương Hương một câu như bừng tỉnh mộng, Long Vũ cười nói:
- Hương Hương, em phân tích rất đúng... Trong thiên hạ, có thể làm được như vậy, khẳng định chỉ có Thiên Ngoại Thiên. Không phải là Thiên Nguyên sao?
- Không thể.
Đường Hương Hương nói:
- Thiên Nguyên có bổn sự như vậy thì sớm đã tự dùng.
- Hắn không dám dùng.
Long Vũ cười nói:
- Thiên Nguyên tuyệt đối không dám dùng.
Ngữ khí Long Vũ rất chắc chắn nhưng hắn không có cùng Đường Hương Hương nghiêm túc đi sâu giải thích.
Trên thực tế, chuyện kia không thể nói tỷ mỉ, nếu không, Đường Hương Hương nhất định sẽ rất lo lắng.
Đường Hương Hương cũng hiểu lầm ý của Long Vũ, phân tích:
- Chẳng lẽ Thiên Nguyên muốn làm thì nghiệm, hắn chỉ muốn thí nghiệm trên người Uông Kiếm một lần, xem có phương pháp hữu hiệu nào không... Nếu có hiệu quả như lời nói thì hắn sẽ sử dụng?
- Cho dù có hiệu quả, hắn cũng không dám dùng.
Long Vũ trầm giọng nói:
- Hương Hương, cụ thể nguyên nhân anh sẽ không giải thích với em. Tóm lại là anh có thể khẳng định, Thiên Nguyên không biết cách sử dụng. Tuy nhiên phân tích của em có lý, bất kể là ai anh nghĩ Uông Kiếm chắc qua chỉ là một vật thí nghiệm. Nếu không hắn tuyệt sẽ không lãng phí thời gian trên người Uông Kiếm.
- Chính là nhằm vào anh sao?
Đường Hương Hương khẩn trương.
- Không thể nào?
Long Vũ cũng không thể xác định.
Đường Hương Hương thấy vẻ mặt Long Vũ trở nên nghiêm túc, kiều mị cười, đưa tay chỉ ngực Long Vũ nói:
- Anh đừng suy nghĩ nhiều, những điều này người của chúng ta sẽ lo…
Long Vũ mỉm cười, thân mật hôn nàng, nhẹ giọng nói:
- Chỉ hy vọng như thế... Hương Hương, thời gian không còn sớm, đừng nghĩ sự tình đáng ghét này nữa, chúng ta hãy ngủ một giấc. Sáng mai sẽ gặp Thiên Cơ Tử, cõ lẽ từ ông ta có thể phát hiện thêm điều gì đó.
- Vâng.
Đường Hương Hương đáp ứng, lập tức ôm chặt nam nhân của mình.
…………………………..
…………………………..
Thiên Ngoại Thiên, Huyết Anh Đại Đế tỏ vẻ tức giận khi biết Quang Minh Tôn Thần muốn biến Vu Thần Ba Độ thành ác ma.
Hắn tìm đến Quang Minh Tôn Thần hy vọng có thể có được một lời giải thích.
Quang Minh Tôn Thần liếc nhìn Huyết Anh Đại Đế một cái cười khổ nói:
- Ngươi muốn giải thích kiểu gì? Thiên Đạo trở về ngày càng gần, nếu chúng ta tiếp tục lặng, hậu quả sẽ rất khó lường.
- Ngươi biết là lấy thực lực của Vu Thần Ba Độ, một khi được kim quang phù chú kích thích sẽ sinh ra bao nhiêu sức mạnh. Nếu không ai ngăn cản hắn, Tam Giới có thể sẽ bị hủy diệt.
Huyết Anh Đại Đế cười nhạo:
- Ngươi không phải là luôn nghĩ cho Tam Giới sao? Vì sao lần này lại làm như vậy?
Quang Minh Tôn Thần nhíu mày, cười lạnh:
_ Ngươi nghĩ ta và ngươi làm như vậy, trong lòng dễ chịu lắm sao? Ngươi nghĩ ta và người làm như vậy chỉ là vì chính mình sao?
- Chúng ta làm như vậy là vì chúng ta... vì Thiên Ngoại Thiên.
Quang Minh Tôn Thần quay lại liếc nhìn Huyết Anh Đại Đế, nói giọng trào phúng:
- Người rất vĩ đại nhưng ngươi đã không chọn Thiên Nguyên và Long Vũ làm thế thế sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...