Đặc Thù Không Gian

Ước chừng tản bộ trên đường cái đến quá chiều, trời mau tối, Long Vũ mới đi đến nhà mẹ của Trương Đại Ngưu. Nhìn lão nhân gia một cái, hơn nữa thay mặt Đại Ngưu vấn an người.

Sau đó, hắn đằng không, bay đến tổng bộ Huyền Môn.

Biết Long Vũ đến, cả Thái Huyền Sơn đều sôi trào.

Đương nhiên, phần lớn mọi người đều không biết hiện giờ Long Vũ đã quân lâm thiên hạ, có thực lực làm chúa tể Tam Giới. Chẳng qua, biểu hiện lần trước của Long Vũ đã đi vào lòng người, hầu hết mọi người đều coi hắn là chúa cứu thế.

Phế vật trước kia đã sớm trở thành người đi vào lịch sử.

Uông Kiếm cùng Thiên Thân Tử vừa hâm mộ vừa ghen tị. Chẳng qua hiện tại bọn hắn cũng không dám ho he gì, chỉ có thể cụp đuôi làm người tốt thôi.

Qua một hồi khách sáo, Long Vũ đi theo Thiên Cơ Tử tới đạo tràng của Bạch Mi đạo nhân. Bạch Mi cũng không biết tu vi hiện giờ của Long Vũ rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới gì. Chẳng qua, trực giác nói cho hắn biết, Long Vũ đã khác xa lúc trước. Hắn rất khách khí đứng dậy nghênh đón.

Ấn tượng của Long Vũ với Bạch Mi đạo nhân không tệ, cho dù hắn hiện giờ đã có được thực lực đủ để dòm ngó ngôi báu Tam Giới, nhưng trong tim hắn vẫn có kính ý với Bạch Mi đạo nhân.

- Tiểu Vũ à, ngươi đã đến thì tốt rồi, chúng ta đã có người tâm phúc.

Bạch Mi đạo nhân cười nói:

- Đoạn thời gian này, chuyện tình Huyền Môn nhờ ngươi quản lý được không?

- Không được.

Hiện giờ, chuyện của hắn cũng còn chưa biết rõ ràng. Căn bản sẽ không có thời gian đi quan tâm chuyện của Huyền Môn. Lần này đến đây kỳ thật là vì hắn muốn thăm mọi người.

Chỉ muốn được nhìn thấy mọi người bình an như vậy thì hắn cũng yên lòng.

- Sao vậy? Có phải khinh thường Huyền Môn là miếu nhỏ hay không?

Bạch Mi đạo nhân nửa thật nửa đùa nói.

- Ha ha…

Long Vũ cười khan một tiếng, nói:

- Bạch Mi đạo nhân, con không dám gạt tiền bối. Trước mắt, con cũng gặp phải chút việc khó khăn, giờ cũng chưa có giải quyết xong. Đúng rồi, tiền bối đến Thiên Ngoại Thiên, có từng gặp qua Quang Minh Tôn Thần và Huyết Anh Đại Đế không? Tiền bối cảm thấy hai người kia như thế nào?

Nghe Long Vũ nhắc đến hai người kia, vẻ mặt Bạch Mi đạo nhân rõ ràng trở nên có chút mất tự nhiên, chẳng qua Long Vũ cũng không có chú ý.

- Không biết.

Bạch Mi đạo nhân thản nhiên nói:

- Nói thật thì ta cũng không có quen biết với hai vị chí tôn. Chẳng qua nghe nói hai vị ấy không tệ... Thực tế, cho dù là Ngũ Phượng Thiên lệnh chủ của Huyền Cảnh cũng chưa từng thấy khuôn mặt thật của họ.

- Vậy sao?

Long Vũ thản nhiên nói:

- Bạch Mi đạo nhân, con sẽ ở lại đây vài ngày. Trước khi rời đi, con sẽ lưu lại chút đan dược cùng pháp quyết cho đệ tử Huyền Môn. Tiền bối có thể an bài người đi phân phát xuống, thực lực của đệ tử Huyền môn sẽ tăng lên một khoảng lớn.

- Rất tốt.

Bạch Mi đạo nhân nghe vậy liền mừng rỡ trong lòng.

Hai người lại ngồi nói chuyện với nhau một hồi, thảo luận về kế hoạch phát triển Huyền Môn xong, Long Vũ liền cáo từ. Lúc ra cửa, Long Vũ mơ hồ thấy ánh mắt của Bạch Mi đạo nhân có chút cổ quái, chẳng qua hắn cũng không có suy nghĩ nhiều.

................................

...............................

Rời khỏi chỗ của Bạch Mi đạo nhân, Long Vũ tính toán đi gặp Tuyết Cơ.

Nhưng khi hắn chuẩn bị gõ cửa phòng Tuyết Cơ thì liền nghe được trong phòng Tuyết Cơ có người, hơn nữa còn là thanh âm của một người đàn ông.

Vào ban đêm, trong phòng Tuyết Cơ lại có nam nhân. Long Vũ nhất thời ngây ngẩn cả người, chẳng qua sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, hắn quyết định đi vào xem sao.

Nếu ai động vào nữ nhân của Long Vũ hắn, kẻ đó nhất định sẽ chết chắc.

"Rầm"

Một tiếng vang lên. Cửa phòng Tuyết Cơ bị Long Vũ đập tan. Trong lúc người trong phòng còn ngơ ngẩn, Long Vũ đem kéo Tuyết Cơ vào lồng ngực:

- Ta không cần biết ngươi là ai…nếu động vào người của ta ngươi nhất định chết.

Nam nhân trong phòng Tuyết Cơ thấy bộ dạng Long Vũ ngây ngẩn cả người.

Khi y quay người lại, không biết làm gì, lúng túng đứng nguyên tại chõ.


Long Vũ thấy nhận được người này, là Phù Hoa.

Bị Long Vũ ôm vào lòng, Tuyết Cơ vừa xấu hổ, kêu lên:

- Mau thả ra….

Nghe Tuyết Cơ nói vậy, Long Vũ vội vàng buông nàng ra, không gian trong phòng liền trở lên tĩnh mịch.

Định thần, Phù Hoa cổ quái nhìn Tuyết Cơ mỉm cười:

- Tiểu Vũ, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Đúng rồi, hai người đây là…

Long Vũ nghiêm mặt nói:

- Muộn rồi, anh đến đây làm gì?

- Việc này...

Phù Hoa thoáng do dự hạ giọng:

- Phụng mệnh sư tổ, tôi đến thương nghị cùng Tuyết Cơ sư tỷ.

Khuôn mặt Tuyết Cơ hồng hồng, cáu giận:

- Tiểu Vũ, em bị sao thế? Vì sao lại có hành động như vậy.

Tuyết Cơ vừa tức vừa buồn cười. Buồn cười vì Long Vũ quá lo lắng, bực tức vì hành động của hắn cũng làm lộ quan hệ giữa hai người, việc này phải làm thế nào cho phải.

- Em tưởng có kẻ ăn hiếp chị.

Long Vũ đáp.

Ánh mắt Phù Hoa nhìn Tuyết Cơ, Tuyết Cơ mặt đỏ ửng. Long Vũ liếc một cái nói:

- Không cần để ý đến anh ta, anh ta lên cơn thần kinh đấy.

Tuyết Cơ đáp:

- Đi…Đi ngay..

Long Vũ bất động, ngơ ngác hồi lâu:

- Em không đi, ta đây không…

Long Vũ cũng biết mình đã sai.

Ngẫm lại mình thực có chút manh động.

Quá nóng vội khi nói những lời này.

Long Vũ cũng không biết tại sao mình lại phản ứng dữ dội như vậy. Nếu không đã không rơi vào tình cảnh này.

Miệng nói không nhưng…

- Phù Hoa, ngươi đi trước…Chúng ta cứ dựa theo phương thức đó tiến hành khám xét.

Khi Phù Hoa rời đi, Tuyết Cơ lập tức mất bình tĩnh, một đấm thẳng vào ngực Long Vũ.

- Được… Rất thoải mái…tiếp đê..

Long Vũ cười nói.

Tuyết Cơ nhìn tên da mặt không biết dầy Long Vũ này, bất đắc dĩ nói:

- Em muốn gì.. Tại sao em lại phản ứng kinh thế?

Long Vũ cười nói:

- Không phải là em sợ chị bị người khác khi dễ sao?

Tuyết Cơ thoảng thốt:

- Không cần ý tốt của em, nữ nhân bên cạnh em không ít… Có người bận rộn như vậy còn có thể nhớ đến chị sao?

Chính xác những ngày này, Long Vũ không thể nào chiếu cố được Tuyết Cơ.

Hắn có thể nhận ra, giọng nói của Tuyết Cơ mang phần u oán.

Long Vũ thở dài thành khẩn:


- Chị Tuyết Cơ, nếu chị tức giận như vậy, cứ tét mông em đi… như lúc em còn nhỏ đấy.

- Không biết xấu hổ..

Tuyết Cơ tức giận:

- Giờ còn giống lúc nhỏ sao? Hiện giờ em hổ báo như vậy chị còn đánh được em sao?

- Yên tâm, lúc nào chị cũng có thể làm vậy.

Long Vũ thành khẩn.

- Nếu không tin, em liền cởi quần cho chị đánh.

Long Vũ đáp.

Tuyết Cơ nhìn bản mặt mặt nghiêm nghị, cười hừ:

- Em nói như vậy nhưng đâu biết lòng em nghĩ gì.

Long Vũ sửng sốt, nghiêm chỉnh:

- Chị Tuyết Cơ, nếu không tin, em liền trao cả trái tim cho nàng, hận không thể khiến chị thành nữ nhân của em.

Không ngờ có kẻ vô sỉ như vậy. Tuyết Cơ khó chịu, cảm thấy như người lạ, đang muốn mắng nhiếc thì bị Long Vũ ôm cổ.

Theo bản năng Tuyết Cơ áp đầu vào ngực nam nhân, xấu hổ:

- Không được làm bậy, enm muốn gì?

Long Vũ cười nói:

- Chị Tuyết Cơ, dù sao cũng đã thế, không bằng công bố chuyện của chúng ta đi…

Tuyết Cơ sửng sờ, hẵng giọng:

- Không..Chuyện này tạm thời không thể nói ra. Chị còn chưa có chuẩn bị gì hết..

Chưa dứt lời bị nam nhân áp môi chạm môi.

Toàn thân Tuyết Cơ mềm nhũn, yếu đuối trong lồng ngực y. Trong lồng ngực nam nhân nàng cảm thấy thực an toàn.

Nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, Tuyết Cơ vuốt lồng ngực Long Vũ:

- Em biết không? Lúc em đi vắng chị rất nhớ em. Chị biết em đi làm việc lớn nhưng rất lo lắng. Núi cao có núi cao hơn, sau này nếu có rảnh, nhớ đến thăm chị để chị biết em bình an..

Long Vũ nghe vậy, nhất thời mừng rỡ, thấy nàng khóc thương tâm, có chút đau lòng:

- Chị Tuyết Cơ, thật sự xin lỗi, em đã khiến chị phải lo lắng.

Tuyết Cơ cúi đầu khóc trên lồng ngực Long Vũ, nghẹn ngào:

- Không cần xin lỗi, chị hiểu chuyện mà. Chị một lòng với em. Chị biết em cũng vậy. Cho không có khả năng được cùng em nhưng chị rất thích em...

Tuyết Cơ cảm thấy thương tâm ủy khuất.

Long Vũ không nói lên lời.

Trước tình huống này, không nên nói gì hết.

Tuyết Cơ khóc đến mệt người, Long Vũ đỡ nàng ngồi xuống, chuyện này khiến hắn cảm thấy vô cùng áy náy nhưng không biết làm thế nào. Hắn không thể vứt bỏ toàn bộ nữ nhân bên cạnh mình.

Tuyết Cơ chấn tĩnh lại:

- Tiểu Vũ, nói thật đi, em có tâm sự phải không?

- Không!

Long Vũ đáp.

- Em gạt chị..

Tuyết Cơ ngẩng đầu lên nói:


- Chị cảm giác em có tâm sự bởi tâm không tĩnh. Nếu không phải tâm động, em cũng không nóng nảy như vậy, lập tức hiểu nhầm mọi chuyện..

Tuyết Cơ ôn nhu nói xen chút lo lắng.

- Vâng.

Long Vũ gật đầu.

Long Vũ gật gật, Tuyết Cơ mỉm cười cúi đầu vào lồng ngực hắn:

- Tiểu Vũ, rốt cuộc có chuyện gì, nói cho chị biết đi?

Long Vũ gật gật thở dài một tiếng:

- Chuyện này rất phức tạp, có lẽ em gặp phải một kẻ vô cùng lợi hại, em không nghĩ phải đối đầu với hắn.

- Chị Tuyết Cơ, em muốn chị….

Long Vũ có chút buồn bực, thậm chí thông qua hoan ái để giải tỏa tâm lý.

Tuyết Cơ thân mình run lên, không nói lời nào.

- Em là người vô sỉ thế sao?

Long Vũ đột nhiên hỏi.

Tuyết Cơ nhẹ nhàng nịnh hắn:

- Đúng thế…Em rất vô sỉ…Tiểu Vũ, nói cho em biết, chị có thể…nếu thật sự muốn chị sẽ làm vậy..

Long Vũ buồn bực, thanh tỉnh một chút, lấy hỗn độn nguyên lực áp chế bản thân.

Hai người lẳng lặng áp sát vào nhau.

Tuyết Cơ khẩu khí lớn:

- Tiểu Vũ, chuyện này chị không thể giúp đỡ…. Năng lực chị có hạn, lực bất tòng tâm. Chị chỉ có thể làm cô gái tốt, một người vợ ngoan ngoãn giải tỏa áp lực cho em.

Tuyết Cơ liếc mắt nhìn Long Vũ:

- Trong lòng chị, đã sớm là người của em rồi..

Long Vũ cười:

- Sớm hay muộn em cũng muốn tét mông chị. Đó chính là ước mong của em.

Tuyết Cơ ngồi thằng, từ từ vén váy lên hừ nói:

- Đã được chưa..Nếu dám đánh, chị sẽ cho Thủy Tiên sư tỷ thu thập em…Em mỗi lần thấy chỉ muốn ăn tươi nuốt sống chị, tuyệt đối không yêu chị. Em chỉ muốn chiếm đoạt chị.

Tuyết Cơ tức giận, nhẹ nhàng ôm Long Vũ:

- Chị không phải người tùy tiện…

- Không…tuyệt đối không..

Long Vũ vội vàng giả thích.

Mắt thấy Long Vũ sốt ruột, Tuyết Cơ mặt đỏ ửng, cười duyên:

- Chỉ nói giỡn với em, mà em đã khẩn trương như thế.

Vẻ mặt Long Vũ ngây ngô:

- Chị ác lắm….Nếu thật vậy, em sẽ rất buồn. Tình yêu này, cả tinh thần cả thể xác, em đều muốn…

Long Vũ ôm Tuyết Cơ vào lòng, miệng sát đầu nàng hà hơi:

- Chị Tuyết Cơ, chị hận em thì hãy trừng phạt em đi..

- Phạt thế nào?

Tuyết Cơ hiếu kì.

- Hiện tại ôm chặt lấy em.

Long vũ nghiêm trang.

- Hừ.

Tuyết Cơ nghiêm mặt gắt:

- Em chỉ thế là giỏi…Chưa tới lúc..

Nói xong nàng cười duyên vùng khỏi ngực Long Vũ bỏ chạy, Long Vũ đuổi theo ôm Tuyết Cơ. Cả người Tuyết Cơ mềm nhũn, mắt đưa tình:

- Em muốn cường ngạnh sao?

Long Vũ mỉm cười, lấy tay khêu gợi Tuyết Cơ, cười dâm tà:

- Tiểu nương tử, lấy danh nghĩa này chiếm đoạt cơ thể em.


Tuyết Cơ cười khúc khích:

- Tiểu Vũ chết tiệt… Hiện tại em tệ thế sao?

Long Vũ nghiêm mặt nói:

- Chị Tuyết Cừu, em chỉ muốn ăn tươi bánh bao của chị thôi…

Tuyết Cơ sửng sốt, đã thấy tiện nhân kia đang nhìn chằm chằm vào lồng ngực, hai mắt sáng lên, tức tốc đá văng hắn ra, cười duyên:

- Không biết xấu hổ, chết đi….Chết đi..

Lặp tức hắn hẳn giọng:

- Sao em có thể chịu được..

Nói xong Tuyết Cơ khép cửa phòng lại.

Long Vũ ngơ ngác nhìn Tuyết Cơ đóng của, lòng đầy ham muốn.

…………………………..

…………………………..

Đêm khuya.

Bạch Mi đạo nhân quỳ trước lư hương, vẻ mặt xám ngoắt. Từ ánh mắt đến tựa hồ xem như gặp chuyện gì đó rất kinh khủng.

Không phải giả vờ mà là bị hù thảm.

Bời vì trước mắt là một thiên ngoại chí tôn.

- Tôn Thần… Hắn thực sự không có gì với ta, chỉ hỏi một câu là Tôn Thần và Đại Đế đối xử như thế nào. Ta nói với hắn, ta cũng không biết. Bởi vì ta chưa từng gặp họ.

Bạch Mi đạo nhân lo sợ.

Quang Minh Tôn Thần nhìn thẳng, trực tiếp hỏi:

- Theo ngươi Long Vũ sẽ làm gì tiếp theo.

Bạch Mi đạo nhân không do dự, vì biểu hiện bằng sức thành ý, đem đầu tựa lên sàn nhà.

Có lẽ bởi vì khẩn trương, hắn trả lời có chút khó nghe, Quang Minh Tôn Thần nhíu mày:

- Không cần vội, ngươi là phân thân của ta…Ta và ngươi là một khối, ta sẽ không hại ngươi..

Bạch Mi đạo nhân vội vàng nói:

- Tôn Thần, Long Vũ tiếp tục tu luyện Hỗn Độn quyết, nếu như hắn biết, hắn sẽ không tiếp tục nữa..

Quang Minh Tôn Thần nghiêm túc nghe, không bỏ sót một chữ nào.

Dừng một chút, hắn hỏi:

- Long Vũ đối với các nữ nhân kia như thế nào?

- Rất lắm..!

Bạch Mi đạo nhân trả lời nhanh chóng, ăn ngay nói thật:

- Nếu Long Vũ là Long, các nữ nhân bên cạnh hắn là vảy rồng…

- Đúng!

Quang Minh Tôn Thần lên tiếng, không nói nữa, trong phòng tĩnh lặng..

Hồi lâu sau, Quang minh Tôn Thần ngẩng đầu lên, cười cười nhìn Bạch Mi đạo nhân:

- Ngươi vốn là bản sao của ta ở thế giới này. Tuy răng ta với ngươi ít liên hệ nhưng ngươi vẫn trung thành với ta. Cho nên ta nhắc nhở ngươi lên làm chuyện đứng đắn.

Nói tới đây Quang minh Tôn Thần nói:

- Suốt vạn năm, ta với ngươi đoạn tuyệt liên hệ, lâu như vậy mà ta vẫn tìm được ngươi, ta nghĩ ngươi không quên ngươi là bản sao của ta. Ngươi muốn có nhân tính.. Ta cảm nhận được…Ngươi cũng không muốn Long Vũ thế thân đúng không?

Bạch Mi đạo nhân nghe vậy lập tức sợ hãi, quỳ trên mặt đất, van lại thảm thiết:

- Thuộc hạ không dám…

Quang Minh Tôn Thần giật mình cười:

- Đây không phải vấn đề dám hay không, mấu chốt là ngươi muốn vậy..

- Không có, không có..

Bạch Mi lão nhân cúi đầu, thề nói:

- Cho tới bây giờ, tiểu nhân chưa từng nghĩ sẽ phản bội người, cho dù trăm vạn năm người không liên hệ, tiểu nhân vẫn biết mình là ai? Tiểu nhân một mực cất dấu thân phận, dần dần đã quên…

- Tốt…HIện giờ có việc cần làm đây, ngươi đồng ý không?

Quang Minh Tôn Thần hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận