Đặc Thù Không Gian

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Long Vũ, Thiên Dực Hổ giận dữ gầm lên một tiếng, quay người hướng tới con vượn tấn công. Con vượn vội vàng tránh né nhưng cũng vẫn chậm một bước, răng nanh của Thiên Dực Hổ đã cắn đứt cổ họng của nó. Lập tức móng vuốt của Thiên Dực Hổ cắm vào trong đan điền của con vượn người, đem nội đan lấy ra, một ngụm nuốt vào.

Hành động của Thiên Dực Hổ làm cho ma thú xung quanh phẫn nộ. Đám ma thú điên cuồng nhìn Thiên Dực Hổ mà kêu gào, nhìn bộ dáng giống như muốn xông lên, vì đầu lĩnh mà báo thù.

Long Vũ âm thầm gật đầu. Ma thú này vẫn còn mộtt chút huyết tính, nếu mình hạ thấp uy áp xuống thì có thể nó sẽ hướng mình mà bạo phát phẫn nộ.

- Bọn chúng đều là của mày.

Long Vũ quát khẽ nói:

- Toàn bộ bọn chúng đều phải chết.

Thiên Dực Hổ tín phục kẻ mạnh, hiện giờ tu vi của Long Vũ đã mạnh, đủ để làm chủ nhân của nó. Sau khi nhận được mệnh lệnh của Long Vũ, nó liền ngay lập tức thi hành, không một chút chậm chễ. Sau một tiếng gầm nổi giận, thân hình của nó hóa thành một tia chớp màu trắng. Khung cảnh xung quanh liền trở nên hỗn loạn, nó đi đến chỗ nào, chỗ đó lập tức có tiếng kêu thảm thiết của ma thú phát ra. Trong khoảnh khắc, những con ma thú trong liền bị mất mạng.

Qua một khoảng thời gian ngắn, mấy trăm ma thú Huyền Cảnh ở xung quanh đã chết dưới trảo của Thiên Dực Hổ, toàn bộ nội đan của chúng cũng đã vào miệng của Thiên Dực Hổ.

Vốn tưởng sự tình tới đây là kết thúc. Ngay lúc Long Vũ lơ là cảnh giác, một thông đạo Huyền Cảnh mở ra, ở giữa thông đạo xông ra mấy trăm ma thú Huyền Cảnh.

Trong lòng Long Vũ dường như có một tia phẫn nộ, hai tay của hắn đưa lên kết ấn, Quang Minh nguyên lực trong cơ thể ngay lập tức hóa thành một đạo Tiên Thiên bát quái. Bát quái hướng tới đám ma thú mới xông ra mà đánh tới. Vào lúc Tiên Thiên bát quái khổng lồ đem đám ma phú bao phủ vào trong, từng đạo tia chớp màu trắng từ trên đỉnh bát quái hướng đám ma thú bên dưới mà trút xuống. Lôi điện hướng ma thú mà phát ra công kích, thỉnh thoảng có những tiếng kêu to thảm thiết. Nhưng không quan tâm tới ma thú giãy dụa như thế nào, bát quái của Long Vũ vẫn xuất ra lôi điện.

Chỉ một lát, những tiếng kêu thảm thiết bên dưới, theo trong gió mà bay đi.

Ở xung quanh, những em tự Huyền Môn may mắn còn sống, thậm chí là Thiên Dực Hổ đều tràn ngập kinh ngạc với đại thần thông của Long Vũ.

Liếc mắt nhìn em tử Huyền Môn một cái, Long Vũ nhẹ giọng nói:

- Hiện tại kiếp nạn đã xuất hiện ở nhân gian, mọi người cần phải chung sức đồng lòng... Trước mắt khu vực phụ cận đã an toàn. Các người hãy đem thi thể ma thú ở nơi này xử lý đi, tôi đi Thái Huyền Sơn xem xét tình hình xem thế nào. Thiên Dực Hổ hãy quan sát khu vực xung quanh xem. Nếu phát hiện ma thú, toàn bộ đều giết chết.

Giọng nói còn vang vọng, bạch quang chợt lóe lên, bao phủ thân hình của Long Vũ, cả người hắn biến mất một cách thần bí.

...................................

..................................

- Grào….

Ngay khi Long Vũ dự tính đi tới Thái Huyền Sơn, Thiên Dực Hổ tìm tới hắn, trong ánh mắt của nó hình như có vẻ lo lắng. Tuy rằng Long Vũ và Thiên Dực Hổ bất đồng về ngôn ngữ nhưng hắn có thể hiểu được ý của nó. Thiên Dực Hổ đang muốn dẫn hắn đến một nơi.

- Chị Tuyết Cơ gặp nạn sao?

Trên đường đi, Long Vũ cất tiếng hỏi.

Gầm nhẹ một tiếng, Thiên Dực Hổ không ngừng gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.

Thấy vậy, Long Vũ không dám chậm trễ chút nào. Vội vàng tìm khí tức của Tuyết Cơ mà đi tới.

Giờ phút này, Tuyết Cơ đã mất đi sự bảo hộ của La Lâm. Ở phía sau của nàng có mấy con sư tử, bộ dáng đạt tới đẳng cấp địa huyền ma thú đang đuổi theo. Sắc mặt nàng tái nhợt, chạy trối chết. Loáng trong chớp mắt, xung quanh nàng xuất hiện rất nhiều ma thú. Toàn bộ đường lui đã bị phong bế.

Tuyết Cơ hoảng sợ nhìn đám huyền thú từng bước, từng bước tiến lại chỗ mình.

Trong ánh mắt của đám ma thú, hàn mang lóe lên dày đặc.

Nhìn thấy đám ma thú càng lúc càng lại gần, Tuyết Cơ hoảng sợ không thôi, thân thể run rẩy, trong ánh mắt mang theo vẻ tuyệt vọng. Nhưng đúng vào thời khắc nguy hiểm này, một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Chị Tuyết Cơ, không cần hoảng sợ, em tới cứu chị đây.

Giọng nói còn chưa tới nơi, Long Vũ cùng Thiên Dực Hổ đã ở trên trời phóng tới.

Thiên Dực Hổ lấy thế như sét đánh, công kích về đám ma thú, sau đó vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một đống nội đan ma thú đã bị Thiên Dực Hổ nuốt trọn.

Long Vũ phi thân tới, đem Tuyết Cơ đang tràn ngập hoảng sợ ôm vào trong ngực.

Long Vũ xuất hiện chính là một cọng cỏ cứu mạng. Tuyết Cơ gắt gao ôm chặt lấy hắn, giọng nói còn mang theo vẻ hoảng sợ, run run:

Thật đáng sợ. Tiểu Vũ, nếu không phải em tới đây kịp lúc, sợ rằng chị đã bị đám ma thú này ăn thịt...

Thấy được sự hoảng sợ trong lòng Tuyết Cơ, Long Vũ cầm tay nàng. Sau đó một cỗ Quang Minh nguyên lực truyền vào cơ thể nàng, rất nhanh khiến cho tâm tình bình tĩnh trở lại.

Nhìn đám ma thú Huyền Cảnh không ngừng tụ tập lại ở phía xa, Long Vũ nhẹ giọng nói:

- Đại loạn bắt đầu rồi, kiếp nạn chân chính cũng đã đến. Đúng rồi La Lâm đâu?

Nắm chặt tay hắn, Tuyết Cơ cố gắng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại nói:

- Cô ấy bị Vu Thần Ba Độ kéo rời khỏi chỗ này, có lẽ đang cùng với Vu Thân giao thủ.

Long Vũ khẽ nhíu mày, suy nghĩ trong đầu, có khi nào chuyện này có quan hệ với Vu Thần Ba Độ cùng Thiên Nguyên?

- Tiểu Vũ! Có phải là rất phức tạp hay không?

Tuyết Cơ hỏi.

Quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng khiếp sợ của Tuyết Cơ, Long Vũ nhẹ giọng nói:

- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, em sẽ đi xử lý việc này hoàn hảo. Không quan tâm đến có ít hay nhiều ma thú xuất hiện, cứ đem bọn chúng đập chết hoặc đuổi quay về Huyền Cảnh là được.

Buông tay ra, Long Vũ nhìn Tuyết Cơ với ánh mắt cổ quái, một lúc lâu sau, thoáng do dự rồi nói:

- Chị Tuyết Cơ, như thế này đi, em dạy cho chị pháp quyết tu luyện nguyên lực để chị tu luyện... Khoảng thời gian này càng ngày càng phức tạp, em không thể lúc nào cũng bảo hộ bên cạnh chị được. Nhất định chị phải có năng lực tự bảo vệ mình.

Nói xong, Long Vũ duỗi tay ấn vào trán Tuyết Cơ, một cỗ ấm áp như dòng nước ngay lập tức xuất hiện trong đầu Tuyết Cơ. Theo đó một đoạn pháp quyết khó hiểu cũng được ghi nhớ vào trong đầu của nàng.

Sau khi xong việc. Long Vũ đưa tay để lên đỉnh đầu Tuyết Cơ, làm ra một hành động như xối nước lên đầu Tuyết Cơ. Truyền vào trong cơ thể Tuyết Cơ một ít nguyên lực.

- Hiện tại em sẽ truyền cho chị ba mươi chiêu kiếm, chị hãy cố gắng mà học...

Nói xong, Long Vũ vung Thiên Sư Pháp kiếm, lăng không bay lên, giữa đám mây trên cao múa lên ba mươi chiêu kiếm.

Tuyết Cơ vội vàng dụng tâm nhớ kỹ.

- Chị Tuyết Cơ, em đã truyền cho chị nguyên lực của chính bản thân em, chỉ cần chị nắm chắc những gì em đã dạy, chắc chắn lực chiến đấu của chị ít nhất cũng có thể đạt tới Đế cảnh.

Long Vũ nói.

Nghe được Long Vũ nói vậy, nhất thời Tuyết Cơ ngây ngẩn cả người.

Một lúc lâu sau, Tuyết Cơ thấp giọng nói:

- Có phải là đang nằm mơ không? Điều này có thật hay không?

- Đương nhiên là sự thật.

Long Vũ khẽ cười một tiếng nói:

- Trong thời gian ngắn chị sẽ đạt được thôi.

Khả năng tự bảo vệ.

- Chị Tuyết Cơ, như thế này đi, chị hãy xem xét xung quanh xem có ma thú xuất hiện hay không? Nếu có chị hãy dùng ba mươi chiêu kiếm mà em mới dạy chị, tấn công chúng xem như luyện tập. Tin chắc một điều rằng nếu không gặp phải Vu Thần Ba Độ hoặc là nhân vật cấp lệnh chủ thì sẽ không xảy ra biến cố gì đâu.

Long Vũ dặn dò.

Tuyết Cơ đang muốn mở miệng nói, thì bỗng nhiên tiếng gầm dận dữ cách đó không xa truyền lại, nhất thời một cỗ sát khí nồng đậm truyền tới. Long Vũ ý niệm chợt động, trong nháy mắt liền qua bên kia truy tìm tung tích ma thú Huyền Cảnh.

- Chúng ta đi qua xem.


Long Vũ ôm vào eo Tuyết Cơ, thân hình vừa động liền xuất hiện ở nơi phát ra tiếng rống giận dữ của ma thú. Ma thú kia dường như đã phát hiện khí tức người sống, quay đầu lại, hai con mắt màu đỏ lạnh lùng nhìn Long Vũ, trong miệng phát ra tiếng gầm giận dữ.

Toàn thân huyền thú được bao phủ bởi một lớp lân giáp, miệng đỏ như máu, thỉnh thoảng phun ra một cỗ mùi vị tanh hôi. Từ bề ngoài đánh giá, dường như đây là một con thằn lằn được phóng đại lên nhiều lần. Nó có cái đuôi rất dài, phía trên còn phát ra u quang nhàn nhạt.

Thiên Dực Hổ nhảy lên phía trước, không cam chịu yếu thế. Gầm lên một tiếng, trong đôi mắt bắn ra mấy đạo tinh quang.

Nhìn thấy bộ dạng nóng lòng muốn xuất chiến của Thiên Dực Hổ, Long Vũ hờ hững nói:

- Đi giải quyết nó đi, nhớ là phải cẩn thận, có thể nó là một đối thủ lợi hại đấy.

Gầm nhẹ một tiếng, khuôn mặt Thiên Dực Hổ mang theo vài phần khinh thường, tựa như đối với con ma thú này nó không để vào mắt.

Sắc mặt Long Vũ nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Dực Hổ trầm giọng quát:

- Không được kinh địch...

Ánh mắt Thiên Dực Hổ hồng hồng, đưa mắt nhìn trộm Long Vũ. Trong miệng khẽ truyền ra tiếng gầm ủy khuất, vẻ mặt có vài phần không vui.

- Té đi…

Long Vũ hạ lệnh tấn công.

Hống lên một tiếng, Thiên Dực Hổ vui sướng lao đên, nhe răng nhếch miệng với con ma thú.

Ma thú kia nhận được địch ý của Thiên Dực Hổ, ánh mắt lộ ra một tia cảnh giác.

Bỗng nhiên, ma thú Huyền Cảnh há miệng đầy máu phun một luồng lốc xoáy mạnh như vũ bão. Cuốn lấy thân mình Thiên Dực Hổ, kéo lại gần miệng của nó.

Nhận thấy uy lực to lớn của cỗ lực lượng này, Thiên Dực Hổ nghiêm sắc mặt, kim quang lóe lên toàn thân, trên đỉnh đầu xuất hiện một tia chớp, lăng không mà chém vào chính giữa đầu ma thú Huyền Cảnh.

Ma thú Huyền Cảnh kêu thảm một tiếng, cả người đột nhiên xoay tròn, cái đuôi mang theo một lực lượng kinh thế hãi tục quét tới Thiên Dực Hổ. Ánh mắt Thiên Dực Hổ lạnh lùng, khóe môi nhếch nở nụ cười khinh bỉ.

Nó không thèm để ý, hai cánh sau lưng mở rộng, bay vút lên trời, dễ dành tránh né được một kích tấn công đột ngột này.

Dừng thân trên không trung, nhìn xuống thân thể con ma thú khổng lồ có vài phần ngu ngốc, Thiên Dực Hổ mở miệng, một đạo kim sắc hỏa diễm như đốt cháy không khí, nhanh chóng bổ trúng lưng của con ma thú.

Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. Thân thể ma thú Huyền Cảnh bắn ra xa gần mười trượng, ánh mắt mang theo vẻ hoảng sợ nhìn Thiên Dực Hổ.

Giờ khắc này, Ma thú Huyền Cảnh đã hiểu được, con ma thú này là con có thực lực khủng bố nhất mà nó từng gặp phải, không dễ trêu chọc.

Sau tia hoảng sợ lóe lên, Ma thú Huyền Cảnh liên tục gầm lên những âm thanh giận dữ, thân thể lui về phía sau, chậm rãi hướng vết nứt Huyền Cảnh mà đi tới.

- Chị Tuyết Cơ, chị hãy thử dùng những chiêu kiếm lúc nãy em truyền thụ để tấn công nó xem.

Long Vũ nói.

- Được.

Tuyết Cơ nghe vậy, ngay lập tức giương Tuyết kiếm lên, một đạo kiếm quang bạch sắc từ trên thân kiếm phát ra. Bạch quang như xé nát bầu trời, những tia chớp ngân vang như tiếng gào thét của kiếm mà đánh xuống.. Hướng tới ma thú Huyền Cảnh đang chật vật chạy trốn.

Một kích này, Tuyết Cơ sử dụng nguyên lực của Long Vũ truyền qua cho mình mà phát động, uy lực không hề nhỏ. Trên lưng ma thú xuất hiện một cái lỗ máu lớn, đau đớn, điên cuồng gầm rống cả người không ngừng run rẩy.

Đúng lúc này, Thiên Dực Hổ phóng tới, thân pháp nhanh như chớp xẹt, xuất hiện trước mặt ma thú Huyền Cảnh. Hiển nhiên nó sẽ nhân cơ hội mà tặng cho con ma thú một kích trí mạng.

Cảm giác được Thiên Dực Hổ tới gần, ma thú Huyền Cảnh phát ra tiếng kêu hoảng sợ, tiếng rống cực kỳ thảm thiết. Một đoàn huyết vụ trong miệng bắn ra, đem toàn lực tấn công.

Nó muốn toàn lực ngăn cản công kích của Thiên Dực Hổ.

Trong khi phóng tới, đôi mắt màu hồng của Thiên Dực Hổ nhìn thấy đoàn huyết vụ bay về phía mình, chẳng những không sợ, mà ngược lại còn phát ra âm thanh vui sướng. Nó há rộng miệng, một tia chớp rất mạnh phóng ra, chính xác đánh trúng ma thú.

Ma thú Huyền Cảnh hoảng sợ kêu lên, những tiếng kêu thảm thiết liên tục không dứt.

Sau một kích đắc thủ, Thiên Dực Hổ cũng không có ý định buông tha ma thú. Nó tìm thời cơ chính xác, một phát cắn trúng cổ của con ma thú Huyền Cảnh xấu số này.

Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. Vào lúc này, toàn thân ma thú run rẩy kịch liệt, chỗ cổ bị cắn phá, một vòi máu phóng lên như một vòi nước, mùi tanh hôi bay khắp không gian.

Ma thú Huyền Cảnh đau đớn, cả thân thể khổng lồ điên cuồng giãy dụa không ngừng. Thân thể khổng lồ của nó va chạm với núi đá, vô số cự thạch va chạm với thân thể của nó bị đập nát thành bụi phấn tung bay giữa không trung. Thiên Dực Hổ vẫn gắt gao cắn ở cổ ma thú, một khắc cũng không nhả ra.

Cuối cùng, một tiếng kêu khẽ, Thiên Dực Hổ buông ma thú ra.

Nhưng lúc này, phần lồng ngực ma thú đã mở ra thành một khoảng không lớn. Thiên Dực Hổ đã cướp lấy nội đan của ma thú, mất đi nội đan, ma thú run rẩy vài cái rồi ngừng thở.

Long Vũ nhân cơ hội, hét lớn một tiếng:

- Đám ma thú Huyền Cảnh các ngươi nhanh chóng biến đi, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác...

Phần lớn ma thú Huyền Cảnh đều có trí tuệ, cho nên Long Vũ mới vận nguyên lực, đem âm thanh của mình truyền đi xa, hy vọng bọn ma thú Huyền Cảnh biết khó mà lui.

- Grào….

Thiên Dực Hổ phối hợp phát ra một tiếng rống rung trời.

Không cần phải bàn, một người một hổ gây ra chấn động như vậy, ngay lập tức ma thú Huyền Cảnh xung quanh quả nhiên là rút đi một bộ phận lớn.

Nhưng cũng có những ma thú không sợ chết, chẳng những không rút lui, mà ngược lại, còn ào ào hướng phía Long Vũ mà xông lại.

Long Vũ có cảm giác, sau lưng đám ma thú có người sai khiến.

- Đã như vậy, chúng ta sẽ đại khai sát giới.

Long Vũ khẽ quát một tiếng, nói:

- Chị Tuyết Cơ, chị hãy ở bên cạnh em, nhân cơ hội này rèn luyện kiếm pháp một chút đi.

Thiên Dực Hổ so với Long Vũ còn gấp hơn nhiều lần.

Không đợi Long Vũ truyền đạt mệnh lệnh, toàn thân đã hóa thành một tia chớp phóng đi. Trong khoảnh khắc, đương trường vang lên những tiếng kêu thảm thiết của ma thú.

Tuyết Cơ ở trong tầng hộ vệ của Long Vũ, những chiêu kiếm được học phát ra thuần thục, vận dụng như mây trôi nước chảy, uy lực càng ngày càng cường đại.

Thời gian không dài nhưng ma thú chết dưới kiếm của nàng không đến một trăm thì cũng phải tám mươi.

Long Vũ dĩ nhiên không cần nói tới, ma thú bị hắn giết hoặc làm cho bị thương phải chừng năm trăm con.

Một trận chém giết, sắc trời dần tối.

Phóng mắt nhìn xung quanh tất cả đều là thi thể ma thú Huyền Cảnh, bốn phía không gian tỏa ra một mùi máu tanh nồng đậm.

Long Vũ đang ở đám mây trên cao, quét mắt về phía trước một cái, trực giác mách bảo hắn có người đang âm thầm thăm dò nơi này. Nhưng người nọ không phải là Thiên Nguyên bởi vì hắn không cảm nhận được khí tức nguyên lực trên cơ thể.

- Chị Tuyết Cơ, chị hãy đi đến tổng bộ Huyền Môn cùng Thiên Dực Hổ đi. Em tới phía trước xem xét tình hình một chuyến, sau đó sẽ nhanh chóng hội tụ cùng mọi người.

Long Vũ tính toán một mình đi tìm kẻ thần bí sai khiến ma thú.

- Tiểu Vũ...

Tuyết Cơ lo lắng hỏi:

- La Lâm bị Vu Thần Ba Độ dẫn dụ đi rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

- Yên tâm đi, La Lâm cũng nhận được truyền thừa của Quang Minh Tôn Thần, so sánh sức chiến đấu thì có lẽ em cũng không phải là đối thủ của cô ấy đâu.

Lời này của Long Vũ là lời nói thật. Lâm La cùng hắn có được truyền thừa của Quang Minh Tôn Thần ngang nhau. Chưa kể đến La Lâm xuất phát từ người máy, hiện tại trong đầu nàng chứa đựng vô số chiến thuật tiến bộ.


Cho nên xét về phương diện chiến đấu, nàng quả thật mạnh hơn Long Vũ, hoàn toàn không phải là ngoa ngôn.

- Em cũng phải cẩn thận.

Tuyết Cơ ôn nhu nói..

- Đi đi...

Long Vũ phất tay.

Thiên Dực Hổ gật đầu, sau đó có ý bảo Tuyết Cơ ngồi trên lưng của nó.

- Thiên Dực Hổ, nhất định phải bảo vệ chị Tuyết Cơ thật tốt, nếu không ta sẽ làm món mèo xào xả ớt đấy.

Long Vũ trầm giọng dặn dò.

- Grào…

Thiên Dực Hổ đáp lại một tiếng, tỏ vẻ nhất định sẽ không nhục sứ mệnh.

.............................

.............................

Sau khi đợi Thiên Dực Hổ mang Tuyết Cơ rời đi, ánh mắt Long Vũ quét về ngọn núi phía trước. Tâm niệm vừa động thân hình của hắn phiêu nhiên hạ xuống, chậm rãi đáp xuống đỉnh núi. Cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, Long Vũ lặng lẽ nhìn lên không trung, nơi đó như có một đoàn bóng đen, như có như không chậm rãi hạ xuống.

Ánh sáng lóe lên, bóng người chợt xuất hiện trên đỉnh núi. một thân ảnh xuất hiện trước mặt Long Vũ, nhìn Long Vũ với ánh mắt cảnh giác.

Nhìn bóng người này, trên khuôn mặt bình tĩnh của Long Vũ có vẻ hơi tức giận.

Không cần hỏi, người phía trước này chính là kẻ âm thầm sai khiến đám ma thú.

Nói cách khác, có khả năng hắn chính là đầu sỏ của cục diện đại loạn này.

- Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Vì sao phải sử dụng đám ma thú này để gây rắc rối, tai họa cho thế giới?

Long Vũ quát lên.

- Vết nứt cũng là do ngươi tạo ra?

Người nọ có bộ dáng trung niên, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra ba phần tự tin. Dưới ánh trăng, bộ y phục đen trên cơ thể hắn tạo ra thập phần trang nghiêm. Giờ phút này, biểu hiện thờ ơ trên khuôn mặt hắn, đang ngạo nghễ nhìn Long Vũ, khóe miệng hiện ra mấy phần sống động.

Trong gió đêm vi vu, hắc y trung niên mở miệng nói:

- Ngươi là người phương nào? Ngươi có khả năng nhìn thấu ta, làm ta rất kinh ngạc... Nhưng có một vài chuyện cần được làm rõ. Khe hở giữa Huyền Cảnh cùng thế giới sự thật không phải do ta tạo ra. Nếu có năng lực như vậy cần gì phải phiền toán thế này...

- Ta cũng tin rằng ngươi cũng không có bản sự lớn như vây...

Long Vũ nhẹ giọng cười nói.

Người áo đen lớn tiếng cười:

- Chẳng phải ngươi cũng bất thường sao?

Hừ lạnh một tiếng, Long Vũ hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Tay đấm của Thiên Nguyên?

Tuy rằng chưa giao thủ nhưng Long Vũ có thể khẳng định tu vi của người này tuyệt đối không thấp.

- Ta không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện phiếm với ngươi, ta phải đi.

Người này tự hồ cũng không có ý định dây dưa cùng Long Vũ.

Bạch quang thoáng hiện, Long Vũ xuất hiện bên cạnh người nọ, cười nói:

- Ngươi tưởng bỏ đi dễ dễ dàng như vậy? Ngươi sai khiến ma thú Huyền Cảnh, gây ra tại họa cho thế giới hiện tại. Nói gì thì nói, ngươi phải cho ta một cái công đạo.

Quét ánh mắt, liếc qua Long Vũ một cái, người nọ hừ giọng nói:

- Đừng có quấn chân ta. Hiện tại ta không có thời gian cùng ngươi nhiều lời... Tránh ra.

Nghe thấy vậy, ánh mắt Long Vũ lạnh lùng, gắt gao nhìn hắn, một hồi lâu sau mới nói:

- Ngươi là người của Tiên Cảnh?

Người nọ nghe vậy biến sắc, ánh mắt sắc bén nhìn Long Vũ, âm trầm nói:

- Ngươi có thể nhìn thấu căn nguyên lực lượng của ta, quả thực là có bản lĩnh...

Sau đó hắn còn nói thêm:

- Ta với ngươi vô tình là địch nhân, tốt nhất ngươi nên tránh ra. Ngươi đã đoán ra lai lịch của ta, nên thức thời, đừng dại dột phá hỏng chuyện của ta.

Sắc mặt Long Vũ biến ảo không ngừng, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói:

- Là ý tứ của Tử Vi Đại Đế, hay là hành động cá nhân của ngươi?

Âm trầm nhìn Long Vũ, người nọ lạnh giọng nói:

- Xem ra ngươi biết không ít... Ngươi đã biết, ta cũng không giấu diếm ngươi nữa. Đúng vậy, ta từ Tiên Cảnh đến, hơn nữa là Bắc Phương Tiên Vương.

Nói xong, hắn vênh mặt liếc mắt nhìn Long Vũ một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia kỳ quang.

Long Vũ cảnh giác nhìn hắn, bình tĩnh nói:

- Tử Vi Đại Đế thân là người đứng đầu Tam Giới, lại làm ra hành động như vậy, thật sự khiến cho người ta thất vọng, khinh bỉ.

- Hôm nay ta không giết ngươi, sau khi ngươi trở về thay ta nói với Tử Vi một câu, nói cho hắn biết "Ác giả ác báo.

Long Vũ trầm giọng nói.

Trong ánh mắt Bắc Phương Tiên Vương lộ ra một cỗ kinh ngạc, nói với Long Vũ:

- Ngươi cũng thật quá cuồng vọng. Ngươi cũng đã biết, chỉ cần vào việc ngươi coi thường Tử Vi Đại Đế ta có thể giết ngươi ngay lập tức.

Cười bình thản, Long Vũ nói:

- Chắc rằng Tử Vi Đại Đế không nói cho ngươi biết ta là ai đúng không?

Dừng lại một chút, thần sắc Bắc Phương Tiên Vương mang theo vẻ kỳ dị, chậm rãi nói:

- Rốt cục ngươi là ai? Chẳng lẽ chính là kẻ mà Tử Vi Đại Đế nói tới? Chính là con của ma đầu?

Nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Bắc Phương Tiên Vương, Long Vũ nở nụ cười nói:

- Hay cho tên Tử Vi Đại Đế xảo trá, hay cho bộ dạng của hắn, luôn thích tìm một cái cớ đến để động thủ. Kẻ đứng đầu Tam Giới mà lại như vậy sao? Xem ra ta phải quan tâm đến một đề nghị của kẻ nào đó mà thôi...


Trong lời nói mang theo vài phần khôi hài, có cả ý châm chọc.

Trừng mắt liếc hắn một cái, Bắc Phương Tiên Vương không để ý đến lời của hắn, tiếp tục nói:

- Ta biết ngươi chính là con của ma đầu, xem ra bản Tiên Vương hôm hay cũng không có đến tay không.

- Cút đi.

Long Vũ khẽ cười nói:

- Nếu ta muốn giết ngươi, không quá ba chiêu chắc chắn ngươi phải chết.

............................

............................

Tại thời điểm Long Vũ giằng co cùng Bắc Phương Tiên Vương, Thái Huyền Sơn đã gặp phải công kích thậm tệ. Hơn nữa, bên trong đám quân của Vu tộc còn có một số thuộc hạ của Thiên Nguyên.

Bên Thái Huyền Sơn mặc dù có Đường Hương Hương, Bạch Mi đạo nhân đều là cao thủ. Nhưng song quyền nan địch tứ thủ.(hai tay không đánh lại bốn tay, ý nói thân cô thế cô), không thể chịu được nhiều kẻ tấn công. Mấu chốt chính là Đường Hương Hương đã bị quấn lấy, không rảnh tay tấn công đám Vu tộc.

Mà cùng chiến đấu kịch liệt với Bạch Mi đạo nhân chính là người của Vu tộc mới tỉnh lại không lâu, Tổ Vu Chúc Dung. Tay cầm Ly Hỏa thần kiếm gắt gao bao vây Bạch Mi đạo nhân. Hai người lực lượng ngang nhau, nhất thời người này không thể làm gì được người kia.

Cũng là do Cửu Huyền Nhân Hoàng lúc trước truyền cho Bạch Mi đạo nhân một ít nội lực, hơn nữa lại trị bệnh trong cơ thể hắn. Nếu không, Bạch Mi đạo nhân chỉ cần trong vòng một trăm chiêu là bị Chúc Dung tiêu diệt.

Chúc Dung được Vu Thần Ba Độ thức tỉnh một khoảng thời gian không lâu. Đối với Ly Hỏa Vu lực bên trong cơ thể chưa nắm giữ được toàn bộ. Nhưng giờ phút này cũng đủ để hắn so cao thấp cùng với Bạch Mi đạo nhân.

Ly Hỏa thần kiếm liên tục bắn ra những đạo hỏa quyển gắt gao vây Bạch Mi đạo nhân vào trong.

Lúc này, quanh thân Bạch Mi đạo nhân đột nhiên phát ra một đạo kim quang, đem hỏa quyển của Chúc Dung phát ra từ Ly Hỏa Vu lực đánh cho xơ xác, thoát khỏi trói buộc.

Sau khi rời khỏi vòng vây của hỏa quyển, Bạch Mi Đạo nhân bật người tránh ra khoảng mười thước, sắc mặt kinh hãi nhìn Chúc Dung, dường như trong lòng còn lưu lại bóng ma.

Ở phía đối diện, Chúc Dung cũng nhìn Bạch Mi đạo nhân, trong mắt đầy vẻ mê hoặc khó hiểu. Hiển nhiên không rõ kim quang bao quanh người hắn là thứ gì.

Xóa bỏ tâm tình khẩn trương, Bạch Mi đạo nhân hồi tưởng lại chuyện mới xảy ra, nhất thời tỉnh ngộ. Chính là vào thời khắc nguy hiểm nhất, Cửu Huyền Nhân Hoàng trước khi đi lưu lại cho hắn Cửu Huyền Kim Kiếm, phát ra kiếm quang phá nát vu pháp mà cứu hắn.

Nghĩ vậy, nhất thời dũng khí của Bạch Mi đạo nhân tăng mạnh, ánh mắt hướng thẳng về phía Chúc Dung.

Phát giác sát khí trong mắt Bạch Mi Đạo nhân, Chúc Dung nhìn hắn, khẽ cười nói:

- Ngươi cho rằng thanh kiếm kia có thể giết được ta?

Hai mắt Chúc Dung híp lại, một tia hào quang kỳ dị khó hiểu hiện lên trong mắt của hắn. Hai tay bắt pháp quyết trước ngực, Chúc Dung bày ra tư thế cổ quái, thân ảnh trong nháy mắt chia làm sáu, mỗi đạo thân ảnh đều đưa ra một tư thế bất đồng. Khẽ quát một tiếng, sáu thân ảnh của Chúc Dung ngay lập tức biến thành hỏa nhân.

Không khí bốn phía nhanh chóng trở nên nóng rực.

Bạch Mi đạo nhân dâng lên cảm giác không ổn trong lòng, vội vàng giành thế chủ động tấn công. Tâm niệm vừa động, kim kiếm cứu mạng hắn lúc trước đã ở trong tay.

Bạch Mi đạo nhân múa lên trường kiếm trong tay, đạo kiếm quang lóe lên như điện hướng Chúc Dung bắn tới.

Cười một tiếng, Chúc Dung khinh thường nói:

- Hỏa ảnh phân thân của ta, để xem ngươi đối phó làm sao...

Trong lòng Bạch Mi đạo nhân căng thẳng, ánh mắt quan sát sáu đạo nhân ảnh, cố gắng phân biệt thật giả. Sau đó, hắn dùng kim kiếm chém giết ra ngoài, kiếm quang dường như đánh trúng Chúc Dung.

Đáng tiếc, trúng chiêu lại là một đạo hư ảnh, công kích của Bạch Mi đạo nhân không có bất kỳ tác dụng gì.

Thấy như vây, Bạch Mi đạo nhân vô cùng kinh hãi, vội vàng lui về phía sau.

Đúng lúc này, thân thể Chúc Dung chấn động, sáu đạo thân ảnh đột nhiên hợp nhất, sắc mặt một màu xanh mét. Giữa không trung khuôn mặt bình tĩnh của hắn đột nhiên trở nên dữ tợn, một con hỏa long phá không xuất hiện, hướng Bạch Mi đạo nhân công kích.

Bạch Mi đạo nhân không dám lơ là, hai tay nắm chặt kiếm chém ra ngoài.

Một đạo kim sắc từ trong mũi kiếm như điện phóng ra.

Hai cỗ lực lượng nhất thời đan vào nhau cùng một chỗ, giằng co hồi lâu.

Một tiếng hét thảm từ trong miệng Bạch Mi đạo nhân truyền ra, thân thể hắn dưới áp lực bị thương nặng, cả người bị đánh bay ra ngoài, chật vật vô cùng, đứng không vững ở trên mặt đất.

Ánh mắt Chúc Dung đảo qua Bạch Mi đạo nhân bị trọng thương cười lạnh nói:

- Chấp nhận số phận đi thôi...

Đáp lại, Bạch Mi đạo nhân âm trầm cười nói:

- Chúc Dung, ngươi muốn giết ta không dễ như vậy đâu. Đánh không lại ngươi thì ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi.

Dứt lời, Bạch Mi đạo nhân đem kiếm quang nuốt vào trong miệng, quanh thân kim quang đại thịnh. Thân thể vừa động, khí thế tăng lên rất nhiều, sức chiến đấu trong khoảnh khắc dường như tăng cường rất nhiều.

Chúc Dung nhất thời kinh hãi không thôi.

Nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của Chúc Dung, Bạch Mi đạo nhân cười nói:

- Chuôi kiếm này, kim kiếm này là Huyền Môn chí bảo, cũng là một trong năm Phương Thiên lệnh Huyền Thiên Lệnh... Nó có khả năng trong nháy mắt đem lực đạo trong cơ thể của ta mà đốt cháy, làm cho sức chiến đấu của ta tăng lên mấy lần.

Trong tiếng cười lớn, Bạch Mi đạo nhân xông lên, đem tu vi hiện tại phối hợp với thân pháp quỷ dị, dễ dàng đập tan phòng tuyến của Chúc Dung, một chưởng đánh vào lồng ngực hắn.

Chúc Dung nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể cấp tốc lui về phía sau, ánh mắt chằm chằm nhìn một chưởng đang tới, trong ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ. Nhận thấy được lực lượng cực lớn trong chưởng này, Chúc Dung hiểu được, lời của Bạch Mi đạo trưởng không phải là ngoa ngôn.

- Ầm…

Tuy rằng Chúc Dung đã liều mạng lui về phía sau nhưng cuối cùng vẫn bị Bạch Mi đạo nhân đánh trúng.

Chúc Dung bị đánh bay ra ngoài trong những tiếng kêu gào thê thảm.

Bạch Mi đạo nhân âm tà cười, phóng người theo sát, lại một chưởng đánh xuống.

Trong mắt Chúc Dung xuất hiện vẻ tuyệt vọng, không quan tâm là hắn thân phận như thế nào, giờ khắc này đối mắt với tử vong hắn cũng giống như con người bình thường. Huống hồ, hắn vừa từ trong phong ấn tỉnh lại, đại thù còn chưa báo, cứ như vậy mà chết đi thật sự là không cam lòng.

Mắt thấy một chưởng kia sắp đánh tới, đúng lúc này đột nhiên Bạch Mi đạo nhân với vẻ mặt cả kinh, nháy mắt lui người về sau.

Chúc Dung sửng sốt, nhìn thấy Hình Thiên cầm chiến phủ trong tay vọt tới, bức lui Bạch Mi đạo nhân.

- Chúc Dung, có chuyện gì xảy ra vậy?

Hình thiên cảm thấy kỳ quái. Với tu vi của Chúc Dung, nếu không thắng được Bạch Mi đạo nhân thì cũng không đến mức phải thảm bại.

- Bạch Mi đạo nhân, ngươi không sao chứ?

Thoát khỏi sự dây dưa của Hình Thiên, Đường Hương Hương cũng lắc mình lại đây, hỏi tình huống Bạch Mi đạo nhân với vẻ mặt thân thiết.

- Ta không sao. Nơi này giao cho ta, ngươi đi xem những người khác đi.

Bạch Mi đạo nhân ý muốn nói Đường Hương Hương rời đi.

Sau một chút do dự, Đường Hương Hương phi thân rời đi.

- Hình Thiên, ngươi quá vô sỉ, ngươi vốn đã quy thuận Tiểu Vũ, sao bây giờ lại tráo trở lật lọng, đối đầu với Huyền Môn chúng ta mà gây trở ngại?

Bạch Mi đạo nhân lạnh giọng hỏi.

Hình Thiên âm trầm nhìn Bạch Mi đạo nhân, lạnh lùng nói:

- Hừ, Chúng ta là Vu tộc cao quý, làm gì có chuyện bám vào người khác, làm thuộc hạ cho kẻ khác bao giờ.

Bạch Mi đạo nhân xuay chuyển ánh mắt, khinh thường nói:

- Người đừng quên, tính mạng của ngươi hiện tại đang trong tay Tiểu Vũ.

- Ha ha!

Hình Thiên cười nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta là kẻ ngốc hay sao? Thiên Nguyên đại nhân đã giúp ta hủy diệt lời thề. Lúc này Long Vũ không có bất kỳ uy hiếp gì với ta đâu.

Chúc Dung nói:

- Hình Thiên, bớt nói nhảm đi, ta và ngươi cùng liên thủ, giết chết tên đạo sĩ già này rồi hãy nói.

Nhìn thấy hai Đại tổ Vu liên thủ, Bạch Mi đạo nhân động tâm toan tính, nói:

- Chờ Tiểu Vũ trở về, các ngươi sẽ lãnh hậu quả.


Vừa dứt lời, kim quang lóe lên bao phủ toàn thân, cả người thần bí biến mất.

Hình Thiên không đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ, cau mày nhìn về phía chân trời xa, một lúc sau liền quay người rời đi.

Chúc Dung đuổi theo, hỏi:

- Hình Thiên, ngươi thật sự đã từng quy thuận tiểu tử gọi là Long Vũ kia sao?

- Không liên quan đến chuyện của ngươi.

Hình thiên lạnh giọng quát lên, sau đó rời đi.

.................................

.................................

Toàn bộ Thái Huyền Sơn đều rơi vào khổ chiến. Bởi vì thiếu đi cao thủ, đệ tử Huyền Môn tử thương nghiêm trọng, ngay cả Hàn Duyệt cũng bị trọng thương.

Thiên Cơ Tử biết rõ Hàn Duyệt là nữ nhân của Long Vũ, không dám thờ ơ, sớm sai người mang theo mười mấy tên đệ tử Huyền Môn cùng với Hàn Duyệt trốn vào trong Huyền Môn cấm địa.

Đây không phải là do đám người Thiên Cơ tử sợ chết.

Mà do bọn họ nhận mệnh lệnh của Bạch Mi đạo nhân, phải trốn đi để giữ lại đốm lửa cho Huyền Môn.

(DG: Lưu lại một ít chờ ngày Đông Sơn tái khởi đây mà.)

Cái nào nặng cái nào nhẹ, sự tình lớn lao, sau một lúc do dự, Thiên Cơ tử nhanh chóng, tỉnh táo chấp hành mệnh lệnh của Bạch Mi đạo nhân.

Đến tối, Tuyết Cơ cùng Thiên Dực Hổ cuối cùng cũng giết tới Huyền Môn tổng bộ, hơn nữa tìm thấy đám người đang trốn trong cấm địa. Thiên Cơ Tử nhìn thấy Tuyết Cơ an toàn trở về, vội vàng hỏi tình huống ở bên ngoài.

Ở trogn này, còn có Thủy Tiên, hai cha con Long gia cũng hướng Tuyết Cơ mà hỏi hình huống của Long Vũ.

Tuyết Cơ vội vàng đem tình huống ở bên ngoài đơn giản nói qua một lần. Sau đó cố gắng vui vẻ nói:

- Mọi người yên tâm, chúng ta có Tiểu Vũ, nhất định sẽ vượt qua được nguy cơ lần này.

Phân tích tình huống trước mắt, Thiên Cơ Tử trầm giọng nói:

- Huyền Cảnh cùng thế giới hiện tại luôn luôn có Cửu Đỉnh kết giới cách trở, mà bây giờ lại xuất hiện một thông đạo, như vậy chắc hẳn là Cửu Đỉnh xuất hiện vấn đề rồi.

Tuyết Cơ nhíu mày hỏi:

- Sư tôn, Cửu Đỉnh là Tam Giới chí bảo, nghe nói ẩn chứa chí cường chí tôn lực lượng, đồ nhi nghĩ không ra, đến tột cùng là ai có lực lượng cường đại như vậy, có thể ảnh hưởng đến Cửu Đỉnh?

- Lực lượng của Thiên Đạo.

Thiên Cơ Tử trầm giọng nói:

- Theo ta được biết, chỉ có lực lượng của Thiên Đạo mới có thể ảnh hưởng đến kết giới Cửu Đỉnh. Ngoại trừ khả năng như vậy, cho dù là lực lượng Thiên Nguyên cũng không ảnh hưởng được tới kết giới Cửu Đỉnh.

Âm thanh của Tuyết Cơ mang theo vài phần khẩn trương:

- Như vậy phải làm thế nào?

Thủy Tiên ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấp giọng nói:

- Mục đích cả đời của người tu đạo chúng ta cả đời là theo đuổi Thiên Đạo... Mà hiện giờ tại nạn và rắc rối ở nhân gian, mang theo ý đồ hủy diệt chúng ta lại chính là Thiên Đạo... Ai..

Tuyết Cơ không nói, quay đầu lại nhìn ánh mắt của nàng, một hồi lâu mới than nhẹ một tiếng:

- Chỉ mong Tiểu Vũ có thể hóa giải tràng nguy cơ này...

Thủy Tiên nhíu mày, khó hiểu hỏi:

- Sư tôn, người nói chúng ta bây giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ chỉ còn một đường chờ chết? Nếu như vậy thì Thiên Đạo này đúng là tà...

Thiên Cơ Tử nhẹ nhàng lắc đầu, mang theo chút cảm xúc nói:

- Trải qua sự tình lần này, ta cũng không thể trả lời vấn đề của con.

Vẻ mặt Thủy Tiên nặng nề, ngữ khí đầy lo lắng nói:

- Cũng không biết tình huống hiện tại của Tiểu Vũ bây giờ ra sao?

Thiên Cơ Tử quay đầu sang hỏi Tuyết Cơ:

- Ngoại trừ số lượng lớn ma thú mà các con gặp ở ngoài, còn gặp người nào nữa không?

- Vu Thần Ba Độ, còn có thuộc hạ của Thiên Nguyên.

Tuyết Cơ đáp ngay mà không cần phải nghĩ.

Thiên Cơ Tử ngưng trọng nói:

- Sự tình tựa hồ càng ngày càng phức tạp.

Tuyết Cơ an ủi:

- Trước mắt không cần quá lo lắng, con tin tưởng Tiểu Vũ có năng lực giải quyết chuyện này.

Thiên Cơ Tử khe khẽ thở dài, nhìn Tuyết Cơ vài lần, thần sắc có chút ảm đạm.

Đứng trước Thiên Đạo, sức lực của cá nhân căn bản là quá nhỏ bé, không đáng kể.

Dứt chuyện, Thiên Cơ Tử cố gắng trấn an nói:

- Tâm tình của mọi người không cần nặng nề như vậy chúng ta cần phải tin tưởng Tiểu Vũ, tin tưởng lực lượng chính nghĩa.

..............................

.............................

Đứng nhìn Thái Huyền Sơn trước mắt, trong lòng Long Vũ mang theo vài phần đau đớn kịch liệt.

Không cần phải nói, Thái Huyền Sơn Huyền Môn tổng bộ gặp phải hủy diệt mang tính đả kích cực lớn.

Huyền Môn hủy diệt, bất kể là Thiên Nguyên chủ đạo, hay Ba Độ chủ đạo, khoản cừu hận này Long Vũ sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Còn có Bắng Phương Tiên Vương bị mình đập cho một trận kia, từ trong miệng hắn biết được sự tình hôm nay, Tiên Cảnh cũng có tham dự vào. Nhưng Bắc Phương Tiên Vương cũng không biết được thân phận của mình.

Nếu không phải Long Vũ muốn cho hắn trở về báo tin, hắn đã sớm chết từ lâu.

Đối với thực lực của Thiên Nguyên, Long Vũ rõ như lòng bàn tay, không thể vọng động. Đứng yên ở trên không trung, trong lòng hắn luôn suy nghĩ về chuyện làm sao đem Thiên Nguyên diệt trừ một cách suôn sẻ, đồng thời đoạt lại quy luật Thiên Đạo.

Còn có một vấn đề, hắn phải nhanh chóng biết rõ ràng, Huyền Cảnh cùng với thế giới hiện tại tại sao lại xuất thiện nhiều khe hở như vậy. So với Huyền Cảnh sinh vật, quân đội của thế giới hiện tại cũng chỉ là con kiến hôi.

Nếu không thể che kín lỗ hổng đó, thế giới hiện tại lâm vào một nguy cơ hoàn toàn không thể giải trừ.

Trong đoạn thời gian này, tu vi của Long Vũ lại tăng lên một bậc, nhất là sau khi nhận được truyền thừa của Quang Minh Tôn Thần, tu vi của hắn lại tiến nhập vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Điều này trong lòng hắn vô cùng rõ ràng. Nhưng để dựa vào như vậy muốn tiêu diệt Thiên Nguyên hiển nhiên là còn chưa đủ.

Phân tích tình thế trước mắt, sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ, Long Vũ nhận thấy ngoại trừ buông tha thì cũng chỉ có thể đánh bừa, tạm thời tìm không ra được đối sách tốt hơn.

Bởi vì có thể cùng Thiên Nguyên đánh một trận, chỉ có hắn cùng với La Lâm.

Trên thực tế, tính tới thời điểm hiện tại, hắn cũng không có mười phần nắm chắc. Cùng La lâm đánh một trận với Thiên Nguyên có được mấy phần thắng đây?

Trừ phi... Trừ phi Thiên Ngoại Thiên Huyết Anh Đại Đế ở bên kia phái ra một trợ thủ đắc lực cùng với hắn hợp công, như vậy hẳn là sẽ ổn thỏa thêm một chút.

Đúng lúc này, Thiên Dực Hổ, tìm khí tức của chủ nhân mình, nó muốn mang Long Vũ đến cấm địa của Huyền Môn, đến gặp những đệ tử may mắn còn lại.

Long Vũ trầm giọng nói:

- Tao có thể cảm ứng được khí tức của bọn họ, trước tiên không cần vội vàng...

- Đợi một chút!

Long Vũ biến sắc, vội vàng nói:

- Mày đi về trước, liều chết bảo toàn mạng sống cho những đệ tử còn lại của Huyền Môn. Có người đến, hơn nữa không phải chỉ là một người.

Giờ phút này Thiên Dực Hổ cũng cảm nhận được sát khí tỏa ra trong không khí. Dường như nó không muốn rời đi, hy vọng có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng chủ nhân. Long Vũ tức giận nói:

- Chạy nhanh đi, tao có thể ứng phó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận