- Ông nội, ông sẽ về với cháu chứ? Trong nhà ai cũng nhớ ông cả.
- Ông không thể quay về.
Đôi mắt Mã Chính Phong hiện lên vẻ đau đớn:
- Cháu không biết tình huống trong này, người tu đạo một khi đã vào đây thì rất khó đi ra ngoài. Trừ khi là ngũ phương lệnh chủ công bố ngũ phương thiên lệnh, nếu không chúng ta không thể tự do qua lại giữa Huyền cảnh và bên ngoài được.
Mã Hiểu Mai nghe vậy thì vội vàng hỏi:
- Không phải là chỉ có hắc ám tu chân mới có thể…
Mã Chính Phong cười khổ:
- Ám hắc tu chân cón thể lợi dụng huyết tế tà ác để làm thông đạo, nhưng bọn chúng cũng chỉ có thể nô dịch quỷ vật làm việc cho chúng, chính bọn chúng cũng không thể quay về.
- Vì sao?
- Nguyên nhân cụ thể ông cũng không biết, chỉ biết ngàn năm trước, ngũ phương lệnh chủ dùng vô thượng thần thông chế dịnh ra một nguyên tắc, nếu không giữ ngũ phương lệnh thì khi rời khỏi Huyền cảnh sẽ bị hồn phi phách tán, không thể siêu sinh.
- Ngũ phương lệnh chủ là ai?
Long Vũ đột nhiên hỏi.
- Anh tỉnh rồi? tỉnh khi nào thế…
Mã Hiểu Mai liền đầy Long Vũ ra, đôi mặt trừng lên, khuôn mặt có chút đỏ.
Long Vũ cười khan, nhớ lại khi đầu mình dựa vào bộ ngực ấm áp, co dãn, hơn nữa lại có mùi thơm xông vào mũi liền nói:
- Mùi hương trên người cô thật thơm…( ta mà như hắn thì giả ngất thêm lát nữa)
- Phi, miệng chó không mọc được ngà voi.
Mã Hiểu Mai gắt một tiếng, quay đầu đi, không thèm chú ý Long Vũ.
Mã Chính Phong cười lớn, con ngươi chuyển sang Long Vũ, cười hì hì hỏi:
- Tên nhóc, dễ chịu a, dám ăn đậu hũ của cháu gái trước mặt lão hủ.
- Con nói thật mà.
Long Vũ ngồi nghiêm chỉnh, lại nói:
- Cô ấy rất thơm mà, chẳng lẽ nói người cô ấy hôi?
- Ha ha, tên nhóc này có ý tứ.
Mã Chính Phong cười một tiếng, lại nói tiếp:
- Huyền cảnh chia làm năm thế lực, long quật, phượng sào, dục giới, huyền linh thiên, đại thiên thế giới. Mỗi một chủ nhân của một phương gọi là lệnh chủ. Chỉ có bọn họ mới có thể tự do đi lại giữa Huyền cảnh và bên ngoài. Nhưng ba trăm năm nay, không hề có tin tức nào của họ cả, ai cũng chưa gặp bọn họ.
- Chủ nhân, hỏi tiếp đi, tôi cần thu thập hoàn cảnh của Huyền cảnh từ trên người này.
Long Vũ nghe vậy thì hỏi tiếp:
- Ông à, ông có thể nói rõ tình huống của năm thế lực này không?
Mã Chính Phong giúp Long Vũ giải độc nên đạo lực hao tổn, cần nghỉ ngơi một lúc mới có thể phục hồi. Hắn gật đầu:
- Cũng được, các con còn năm ngày, ông cũng không vội, vậy nói về tình hình ở đây vậy.
- Năm thế lực chia làm long quật. Phượng sào. Dục giới. Huyền linh thiên. Đại thiên thế giới... trong long quật tập trung long tộc, lệnh chủ là Long Hoàng, Phượng sào là nơi của ngũ thải kim phượng, lệnh chủ là Phượng hậu. Hai nơi này chính là dân cư bản địa của Huyền cảnh, ngoài ra còn có các loại tinh quái khác, là lực lượng cường đại nhất. Mà ba nơi còn lại đều là nơi nhân loại tụ tập. Trong đó dục giới chủ yếu là Ám hắc tu chân, lệnh chủ là Hắc thiên mà thần. Nghe nói lực lượng chỉ thấp hơn Long Hoàng, Phượng hậu. Huyền Linh Thiên là nơi tu chân chính phái tụ tập, lệnh chủ là cửu huyền nhân hoàng. Về phần đại thiên thế giới chủ yếu là phật gia, có tốt có xấu, có hòa thượng, ni cô… lệnh chủ là bồ đề kim phật. tu vi lai lịch không rõ, là lệnh chủ thần bí nhất.
Mã Chính Phong nhìn Long Vũ cùng cháu gái:
- Nơi này là huyết quật sơn mạch của huyền linh thiên, ma thú ở đây tuy cấp bậc không cao, nhưng với những người như hai đứa thì cũng đủ nguy hiểm rồi. À, khu rừng mà hai đứa vừa đi qua gọi là tử vong sâm lâm, bên trong ma thú hoành hành, cho dù là người tu chân như chúng ta cũng phải cẩn thận… Nói thật, hai đứa có thể đi qua một cách an toàn có thể xem như kỳ tích a.
Mã Hiểu Mai nghe vậy thì hít một hơi, lập tức nhìn Long Vũ với ánh mắt thâm thúy. Nghĩ lại, bọn họ có thể đi tới đây an toàn đều là công lao của tên lưu manh này.
Long Vũ hiểu ý, cười cười, hắn biết, công lao này đều là của La Lâm, nếu không phải do La Lâm đưa bản đồ, bọn họ không thể nào tránh né được đám ma thú hung ác này.
Long Vũ ý thức được tầm quan trọng của La Lâm.
Đương nhiên, nàng cũng không phải là vạn năng, nếu không phải Mã Chính Phong đến kịp thì bọn họ giờ này đã nằm trong bụng dơi rồi.
Dừng lại, Long Vũ lại hỏi:
- Ông à, ông làm cách nào mới đưa được bọn cháu ra khỏi đây.
- Đây là ông của tôi, anh gọi lung tung gì thế?
Mã Hiểu Mai bất mãn nói:
- Phải gọi là ông Mã, nhớ chưa…
- Kêu ông Mã nghe xa lạ quá, kêu ông có vẻ thân thiết hơn. Ông à, ông nói đi?
- Ha ha!
Mã Chính Phong cười ha hả:
- Gọi ông tốt hơn, tên nhóc, con cứ gọi như Hiểu Mai đi.
- Hừ!
Mã Hiểu Mai hừ lạnh, quay đầu không thèm nhìn Long Vũ.
Dừng một chút, Mã Chính Phong giải thích:
- Tuy rằng sau khi vào Huyền cảnh thì không thể đi ra, nhưng các con không phải là người Huyền cảnh cho nên vẫn có thể đi ra ngoài, chuyện này để cho ông đi.
- Chủ nhân, ta có cách
Đột nhiên, thanh âm của La Lâm lại xuất hiện trong đầu của Long Vũ:
- Theo như tính toán của tôi, ngọc bội trên cổ của Mã Chính Phong có thê mang chúng ta trở ra… Nó có thể là phượng hoàng lệnh của phượng sào.
Long Vũ nghe vậy thì hỏi lại:
- Có chắc chắn không, nếu là Phượng hoàng lệnh thì tôi nên làm cái gì?
- Có lẽ ngay cả Mã Chính Phong cũng không biết đó là phượng hoàng lệnh, cậu nếu có được nó, tôi có biện pháp kích hoạt nó, mang chúng ta trở về.
Đối với phân tích vủa La Lâm, Long Vũ không hề nghi ngờ chút nào. Hắn liền đưa mắt nhìn vào cổ của Mã Chính Phong, nhãn châu nhìn thẳng vào khối ngọc bội mà Mã Chính Phong đang đeo.
- Anh nhìn cái gì đấy?
Mã Hiểu Mai vừa quay lại liền thấy Long Vũ nhìn chằm chằm vào cổ của ông nội liền quát lên.
Mã Chính Phong nghe vậy mới chú ý đến ngọc bội trên cổ của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...