Đặc Thù Không Gian

- Cẩn thận!

Lông mày Long Vũ vừa nhíu, vội vàng đem nữ nhân ôm lấy, để tránh cho nàng ngã nhào trên đất. Thân mình Dao đè lên hắn nằm trên mặt đất.

- Bác Dao, bác không sao chứ...

Long Vũ thân thiết hỏi.

Dao đang muốn nói chuyện, lại không nghĩ thân mình trống rỗng, lại hạ xuống, thân thể hai người vốn quấn cùng một chỗ, giờ phút này Dao lại cúi xuống, đó là mặt đối mặt.

- Tiểu Vũ!

Dao ưm một tiếng, hai mảnh môi mềm mại vươn qua, mang theo vài phần ấm áp, lại mang theo vài phần ướt át.

Một khắc này, bất kể là Dao hay Long Vũ, trong đầu của bọn họ nhất thời ầm ầm một tiếng, mất đi toàn bộ ý thức, chỉ cảm thấy cặp môi kia ngọt ngào, tốt đẹp như thế.

Long Vũ là người từng trải, đối với chuyện hôn môi cực kỳ thành thạo. Dao tuy rằng cấm dục đã lâu, nhưng kỹ thuật cũng không kém, nàng đem cái lưỡi thơm tho thăm dò vào trong miệng Long Vũ, khi thì dây dưa, đầu lưỡi vòng quanh, khi thì dọc theo nanh răng trơn bóng mà chạy, dục vọng to lớn nghênh đón trêu đùa nam nhân.

- Hình như có gì không đúng!

Long Vũ đột nhiên có chút nghi hoặc đối với trạng thái của Dao. Hắn phát hiện trong khoảnh khắc, Dao trở nên mê ly, thần trí có chút không rõ.

- Bác Dao, bác làm sao vậy?

Long Vũ buông miệng nữ nhân ra, lý trí hỏi một câu.

- Ưm!

Dao ngâm khẽ một tiếng. Ngay lúc Long Vũ không kịp phản ứng, hai cái cánh tay ngọc của nàng giống như thủy xà quấn lên cổ hắn.

Trên da thịt nữ nhân ấm mà non mịn, mơ hồ tản ra mùi thơm. Nàng thở dốc đứt quãng. Ngọn núi cao ngất không ngừng phập phồng...

- Bác Dao...

Long Vũ cảm giác dưới bụng truyền lên một ngọn lửa. Miệng hắn cũng thở hổn hển nặng nhọc. Ở dưới tình huống này, có nam nhân nào có thể cầm giữ được.

- Ta muốn...

Dao nhẹ giọng nỉ non.

Long Vũ thở hổn hển. Xoay người một cái, đem Dao áp dưới thân. Một bàn tay liền đưa đến sau lưng ngọc thể kia thoát ra xiêm y. Bàn tay to lập tức phủ lên trên kiều đồn của nữ nhân. Ấm áp trắng mịn. Thật sự là thiên hạ thượng hạng.

- Không đúng...


Một lát sau, Long Vũ đột nhiên cảm giác ngón tay mình đụng chạm đến một chút lông xù gì đó, như là lông chim các loại. Xuất phát từ tò mò, hắn ngồi thẳng lên nhìn nhìn.

Ai ya, phần đuôi Dao lại có thể biến hóa thành cái đuôi năm màu của Phượng Hoàng.

Đồng tử của Long Vũ phóng lớn gấp đôi, miệng kinh ngạc được nói không ra lời.

- Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?

Giờ này khắc này, dục vọng trong lòng Long Vũ đã muốn sút giảm vô ảnh vô tung.

Lập tức, hắn cơ hồ là theo bản năng cắn cắn đầu lưỡi, rất đau, không phải là nằm mộng. Nói như vậy, tình huống trước mắt hắn hẳn là đều là thực sự.

Vẻ mặt của Dao tựa hồ vẫn còn có chút không rõ ràng lắm, vẫn nằm ở trên mặt đất cạnh giường đá giãy dụa thân mình, bộ dáng nhìn qua hình như rất đói khát.

Mà hạ thân của nàng lại chậm rãi biến ảo, khi thì là thân thể người, khi thì là cái đuôi Phượng Hoàng. Trong lòng Long Vũ không khỏi đánh cái rùng mình, lui về sau mấy bước.

Loại tình huống trước mắt này, hắn hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ?

- Chủ nhân... Không có gì đáng ngại, tử hỏa của anh làm cho tu vi của nàng có thể đột phá bình cảnh, giờ phút này, Dao đã hoàn thành bước tiến hoá cuối cùng.

Biến mất đã lâu, La Lâm rốt cục lại xuất hiện. Nàng giải thích:

- Phượng tộc khi đạt tới hoàng cảnh tu vi, tất cả triệu chứng bệnh tật Phượng tộc sẽ hoàn toàn thoái hoá...

- A!

Nghe La Lâm giải thích như vậy, trái tim lơ lửng nửa ngày của Long Vũ cuối cùng chậm rãi ổn định lại.

- Vậy anh phải làm sao bây giờ?

Long Vũ hỏi:

- Anh làm như thế nào để trợ giúp bác Dao.

- Yên lặng theo dõi kỳ biến!

La Lâm nói:

- Mấy tin tức này là em đọc được từ Phượng Hoàng lệnh, tin tức còn lại, còn cần tiến thêm một bước phân tích.

Ngừng một chút, La Lâm tiếp tục nói:

- Chủ nhân, em nghĩ không bao lâu nữa, em sẽ có thể triệt để phá giải Phượng Hoàng lệnh.


- Ừ, tốt lắm.

Long Vũ khen ngợi một tiếng, lập tức nói:

- La Lâm. Vì sao anh cảm thấy em càng lúc càng giống con người. Hiện tại loại cảm giác này đã là càng ngày càng mãnh liệt. Đúng rồi, em có biết rõ ràng hay không, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Không có!

La Lâm tựa hồ cũng không muốn phải trả lời Long Vũ.

- A!

Long Vũ nghĩ ngợi chút, rồi nói:

- Anh nghe nhiều người nói, em là một dạng sinh mạng thể... Không phải cái gọi là điện tử năng lượng. Có phải hay không, máy tính hình người có thể tiến hoá thành nhân loại.

- Không có!

La Lâm nghiêm túc nói:

- Không quản máy tính hình người có khoa học kỹ thuật cao đến trình độ nào, nó thủy chung đều là một đoạn trình tự, một cỗ năng lượng điện tử. Cái này là điều cơ bản nhất trong chuyện con người chế tạo ra máy tính và người máy.

- Vậy tình huống hiện tại của em, sao anh cảm thấy được hẳn là có chuyện biến dị gì đó có phải không?

Long Vũ hỏi:

- Em hiện tại có thể rời khỏi cơ thể của anh không?

Không biết tại sao, La Lâm càng ngày càng nhân tính hóa làm cho Long Vũ cảm nhận được một tia bất an.

Hắn cảm giác trong cơ thể có một kẻ nhìn lén mình.

- Chủ nhân, anh...

Trong giọng nói của La Lâm xen lẫn một tia lo lắng:

- Chẳng lẽ anh không phải là có ý định muốn...?

- Không phải!

Long Vũ cười nói:


- Ý của anh là, em có thể thử đi khỏi cơ thể anh, hưởng thụ cuộc sống tại thế giới bên ngoài. So sánh ra, thế giới bên ngoài vẫn tốt đẹp hơn...

- Ồ, để em thử một lần xem sao.

La Lâm nói:

- Chủ nhân, anh trước tiên hãy mau lên, em nghĩ em hẳn là lại bế quan, có một số việc, em nhất định phải làm.

...

...

Long Vũ nhớ kỹ lời Rowling nói, yên lặng theo dõi kỳ biến. Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, biến hóa trên người Dao lúc này mới hoàn thành. Sau khi thanh tỉnh, Dao nhìn nhìn Long Vũ, nhẹ giọng hỏi:

- Tôi làm cho sợ cậu sao?

- Không có!

Long Vũ mỉm cười:

- Chúc mừng bác, tu vi của bác đã đột phá bình cảnh...

- Ừ!

Dao gật gật đầu, nói:

- Tôi muốn cảm tạ cậu, nếu như không có Tử Kim Thiên Viêm của cậu kích thích, nếu không tôi có muốn tu vi của tôi đột phá bình cảnh thì không cách nào đột phá. Đúng rồi, Tiểu Vũ, tối hôm qua cậu có thấy cái gì hay không... cái chuyện quỷ dị gì đó....

- Không có!

Long Vũ nói:

- Ngoài thân thể của bác đang không ngừng biến ảo ra, cũng không chuyện quái dị gì đó...

- Cậu đi chết đi!

(ND: Chết chưa, mỹ nữ người ta không quên mà mình lại dám quên!)

Dao giận dữ nói:

- Chuyện kia còn không tính là quỷ dị à... Tôi nói, quên trò hề của tôi trước đó đi. Tiểu Vũ, cậu thành toàn cho tôi, tôi tự nhiên cũng muốn thành toàn cho cậu. Đến đây đi, tôi muốn, để cho tôi dùng nguyên khí thuần chánh nhất của tôi tới giúp cậu tăng cường tu vi, cậu cũng sẽ trở thành hoàng cảnh của người tu đạo, trở lệnh chủ cường đại trong thiên địa...

- Bác Dao... Cháu...

Long Vũ tựa hồ sải bước.

- Không cần do dự nữa!

Dao đi lên, chủ động nhào vào lòng Long Vũ. Theo sau, ngọc thủ của nàng nhẹ nhàng điểm lên trán Long Vũ, sau đó, đôi môi anh đào của nàng hơi hơi mở ra, phun ra một ngụm sương khói màu hồng nhạt. Long Vũ theo bản năng hít vào, hương khí xông vào mũi. Ngay sau đó, hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, con ngươi nguyên bản trong suốt giờ phút này cũng trở nên đỏ bừng.


Nguyên lai, Dao lo lắng Long Vũ không buông xuôi, cố ý thi triển mê dược với hắn.

Dao được Long Vũ tương trợ, hoàn thành tiến hoá cuối cùng, đạt tới tâm nguyện nhiều năm qua. Hiện giờ, nàng muốn báo đáp Long Vũ. Hiến thân, không thể chậm một giây.

Ý thức Long Vũ của đã triệt để mê muội. Một tay ôm lấy Dao, hôn lầy miệng nàng, nhanh chóng mút vào. Trong đầu Dao “Ầm ầm" một tiếng, chỉ cảm thấy hồn phách nhẹ nhàng thoát khỏi thân thể, lại nằng nặng hạ xuống, một mảnh trời đất hoàn toàn xoay chuyển. Tuy rằng hành vi Long Vũ có chút thô bạo, nhưng trong mơ hồ, miệng nàng thậm chí có chút cảm giác tê dại giống như có dòng điện, nó lại càng dọc theo trên thân thể mềm mại không ngừng đi xuống, bám theo từng mãnh ửng đỏ.

Trong khoảnh khắc, thân thể Dao bị xâm phạm, hai mắt đã trở nên mê ly.

- Thi Nhân, vì Tiểu Vũ, mẹ không thể không... thực xin lỗi con!

Dao giống như có lẽ đã buông ra tâm tình, quyết định chủ ý.

Vào lúc này, dị biến lại độ phát sinh. đạo lực trong cơ thể Long Vũ dọc theo đầu lưỡi bắt đầu hướng vào trong cơ thể Dao chảy tới, dưới sự kích thích của cổ Tử Kim Thiên Viêm, lý trí của Dao cũng dần dần mất đi, ánh mắt của nàng bên trong cũng lộ ra sự dễ thương, cánh tay ngọc nguyên vẫn bản kháng cự lại càng bắt đầu quấn quít lấy đối phương, nhu nhược uyển chuyển trong tiếng rên rỉ, nàng cũng bắt đầu trở nên xúc động.

Lực lượng trong cơ thể hai người dọc theo đầu lưỡi không ngừng lưu chuyển, dần dần đã hình thành một cái tuần hoàn. Lại qua một lát, thân thể hai người dần dần dung hợp cùng một chỗ. Trong cơ thể Long Vũ luồn lên một cỗ Tử Kim Thiên Viêm nháy mắt đem quần áo hai người thiêu huỷ hầu như không còn.

Một tiếng rên rỉ kiều mỵ, vật cứng của Long Vũ đã muốn đấu đá lung tung đâm vào trong cơ thể nữ tử. Trong khoảnh khắc, lực lượng trong cơ thể hai người như là tìm được chỗ phát tiết lớn, hoà vào nhau không ngừng.

...

...

Buổi trưa, hai người làm mấy lần rồi mới ngủ thật say. Dao thỏa mãn ôm lấy cổ Long Vũ, thân mình co rúc ở trong ngực của hắn, nhắm mắt lại.

Đợi cho đến khi vầng trăng lên cao, bị gió lạnh thổi qua, Long Vũ từ từ tỉnh lại. Giương mắt lên nhìn, đã thấy toàn thân Dao co rúc ở trong lòng ngực của mình.

Mà bốn phía nơi nơi đều là dấu vết sau cuộc hoan ái.

Nhắm mắt lại, cẩn thận quay về tình cảnh lúc trước, Long Vũ rất nhanh liền ý thức được tình huống trước mắt. Hiển nhiên, hắn cùng Dao vừa hợp thể.

Thoáng do dự, hắn chống nửa thân thể, thấp giọng kêu:

- Bác Dao, mau tỉnh...

Dao chậm rãi mở to mắt, vẻ mặt có chút hốt hoảng, trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng phun ra vài:

- Tu vi của cậu dĩ nhiên đạt tới hoàng cảnh...

Long Vũ hơi ngẩn ra, thử vận khởi khí tức, quả nhiên phát hiện đạo lực trong cơ thể lại lên một cái cảnh giới mới. Lực lượng trong đan điền thập phần dồi dào. Hắn không khỏi mừng rỡ như điên.

Dao thì từ từ đứng dậy, lập tức rời đi, một lời cũng không nói thêm. Giờ phút này, nàng cảm thấy trống rỗng và tự trách vô cùng.

Vốn đang có chút đắc ý vênh váo, Long Vũ thấy thế, ngạc nhiên nói:

- Bác Dao, bác cảm thấy hối hận sao?

- Chúng ta không cần phải nói tiếp chuyện này nữa... Tiểu Vũ, nơi này là Lạc Anh hạp của Dục giới, là một địa phương an toàn. Mấy ngày nay, chúng ta ở trong này tu luyện, đem đạo lực mới ra đời trong cơ thể ổn định lại. Đợi cho cảnh giới mới của chúng ta ổn định, lúc đó mới rời đi. Thế nào?

Dao hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui