Đặc Thù Không Gian

- Ngươi cảm thấy ta phải làm như vậy sao?

Lữ Minh cười lạnh nói:

- Ngươi cũng biết, hắn tự nguyện, đương nhiên, cũng là ngươi buộc hắn phải tới nước này.

- Vô sỉ!

Long Vũ cả giận nói:

- Bây giờ, lần này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Muốn giết ta, thì ngươi phải giết chết đại sư huynh của ngươi, ta xem ngươi làm như thế nào?

Khóe miệng Lữ Minh gợi lên một tia cười gian:

- Long Vũ, ta xem ngươi làm sao đây?

- Ngươi đã ngoan cố như vậy, thì cũng đừng trách ta không khách khí!

Long Vũ hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một tia giận dữ, sát khí tăng lên.

Hai người nói chuyện, làm cho mấy vạn người tu đạo dưới đài ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hiểu ra làm sao.

Đúng vậy a, bọn hắn căn bản là không rõ lời Long Vũ nói kia, rốt cuộc là có ý gì.

Thiên Cơ Tử nhỏ nhẹ nói:

- Hài tử Long Vũ này... Thật sự là không tệ a...

Vô hình trung, Thiên Cơ Tử đối với những hành vi trước kia của mình, có một loại xúc động sám hối.

Uông Kiếm trên mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Không cần sợ!

Thiên Thần Tử nói:

- Nói vậy, ngươi cũng có thể đã rõ một ít chuyện, đúng vậy, có người phụ thân vào Lữ Minh...

- Tà ma sao?

Uông Kiếm hỏi

- Hẳn là như vậy!

Thiên Thần Tử mỉm cười:

- Thế này thì có trò hay để nhìn rồi, hiện tại còn không biết là dạng tà ma gì, nói không chừng muốn giết tà ma thì phải giết chết Lữ Minh. Ta xem Long Vũ sẽ làm như thế nào với Đại sư huynh của hắn...

- Long Vũ, xem chiêu!

Lữ Minh quát một tiếng, cả người hóa thành một đạo hắc sắc quang ảnh. Bởi vì tốc độ quá nhanh mà lưu lại tàn ảnh, như tia chớp trực tiếp xông về phía Long Vũ.

Hắc sắc pháp kiếm mang theo vô tận băng lãnh không chút do dự đâm đến Long Vũ. Để chống lại công kích của Lữ Minh, cả người Long Vũ xoay tròn quỷ dị đồng thời vung cánh tay màu tím vàng lên, Tử Kim Thiên Viêm hình thành từng vòng ánh sáng màu vàng quanh thân kiếm tạo thành một đạo phòng ngự.

Ngay khi tiếp cận Long Vũ, trong nháy mắt hắc sắc pháp kiếm vốn đâm tới bỗng nhiên xẹt qua một đường cong tuyệt đẹp biến thành công kích hạ bàn.

Thân hình Long Vũ không ngờ cũng xẹt qua một đạo đường cong tuyệt đẹp, lấy một góc độ không thể tưởng tượng nổi, chuẩn xác tránh khỏi công kích của Lữ Minh.

Đồng thời Hỏa Long quyền của Long Vũ phóng ra đánh vào trên cổ tay Lữ Minh. Lữ Minh kêu thảm một tiếng, hắc sắc pháp kiếm rời tay, bay vút lên trời cao.

Một kích này cũng chưa kết thúc ngay, sau đó, Long Vũ đạp không mà lên, tung cước phóng ra một đạo Tử Viêm, đá vào bụng Lữ Minh, lực đạo thật lớn làm Lữ Minh quay cuồng, xoay tròn bay ra ngoài.

Mọi người hít sâu một hơi, trong nháy mắt tại điện quang hoa lửa, Long Vũ không ngờ có thể hóa giải nguy cơ, đồng thời còn đánh trúng đối thủ, đây là hình thức lực lượng gì a.

Đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, thân thể Long Vũ giống như tên lửa xông về giữa không trung, hắn muốn cướp hắc sắc pháp kiếm.


- Đừng hòng!

Lữ Minh từ trên mặt đất đứng dậy, khóe miệng gợi lên vẻ mỉm cười, chỉ thấy tay hắn nhẹ nhàng hơi vạch trong không trung, hắc sắc pháp kiếm bỗng nhiên quỷ dị biến mất, lúc sau lại đã xuất hiện ở trong tay Lữ Minh.

Long Vũ liền kinh hãi.

Hắn đột nhiên ý thức được, thanh pháp kiếm kia cũng là linh vật, hẳn là đã nhận chủ.

- Long Vũ, ngươi đúng là làm trò cười, muốn đoạt pháp kiếm đã nhận chủ, ngươi nghĩ mình có thể sao!

Lữ Minh lạnh lùng nói:

- Vốn nghĩ chiến thắng ngươi hẳn là sẽ không khó khăn, không nghĩ tới ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy, bất quá ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, ta sẽ không thua bởi ngươi đâu...

- Tu vi của ta đã đạt tới Cửu Đỉnh!

Long Vũ thản nhiên nói.

- Ta biết!

Lữ Minh nói:

- Ta đã nhìn ra, cho dù là Hỏa Hệ dị năng của ngươi cũng đã đạt tới trạng thái y như vậy... Ngươi quả là thiên tài!

- Nhưng ta vẫn chưa sử dụng tuyệt chiêu tất thắng!

Lữ Minh nói.

Thấy biểu tình kiên định của Lữ Minh, Long Vũ không có bất kỳ khinh thường nào.

- Nhớ kỹ, người giết chết ngươi là Kinh Hồng!

Lữ Minh lạnh giọng nói, chỉ thấy hắc sắc pháp kiếm trong tay hắn đột nhiên tản mát ra từng đạo kiếm quang huyết sắc, từng đạo kiếm quang giống như giống như sao băng giết qua.

Càng thêm quỷ dị hơn là, tại thời điểm này, trong đấu trường, Lữ Minh không ngờ từ một bóng người biến thành hai bóng người.

Long Vũ cùng tất cả mọi người có thể rõ ràng cảm ứng được, hai nhân ảnh kia đều là thật, cũng không phải là hư ảnh bởi vì, giờ phút này có hai cổ lực lượng cường đại đang phân tán.

Một màn này, thật sự là quá mức quỷ dị.

Quỷ dị làm cho tất cả mọi người đều há to miệng.

- Là thân ngoại hóa thân!

Bạch Mi đạo nhân thản nhiên nói:

- Hắn là người của Hắc Minh...

Thiên Cơ Tử vội vàng hỏi:

- Tổ sư, ý của người là... Cái này cũng là đạo pháp Huyền Môn.

- Không sai!

Bạch Mi đạo nhân như là nhớ ra chuyện cũ nào đó, sâu kín nói:

- Huyền Môn, vào thời kì giới tu đạo còn cường thịnh, cũng không phải là chuyện các ngươi có khả năng tưởng tượng, bất quá Hắc Minh sư đệ của ta đích xác cũng là một thiên tài. Thiên Cơ Tử, có chuyện này ngươi có thể không biết... Hắc Minh sư đệ của ta kỳ thật rất giống Long Vũ.

- Sao lại như vậy?

Thiên Cơ Tử hơi kinh hãi.

- Thân thế của hắn cùng Long Vũ rất giống nhau, bất đồng duy nhất chính là, dưới áp lực Huyền Môn, Hắc Minh đã tự tay giết chết phụ mẫu của chính mình...

Bạch Mi đạo nhân thở dài một tiếng, nói:

- Chuẩn xác hơn mà nói, hẳn là Huyền Môn giết chết cha mẹ hắn.


- Cho nên hắn căm hận Huyền Môn?

Thiên Cơ Tử hỏi.

- Sự thật đúng là như vậy!

Bạch Mi đạo nhân nói:

- Có chút bí mật, ta không thể nói với các ngươi. Tóm lại, các ngươi nhớ kỹ, không nên có ý nghĩ cổ hủ, nếu không Huyền Môn sớm hay muộn sẽ triệt để xuống dốc, thậm chí là thất bại hoàn toàn, hiện giờ Huyền Môn cách thất bại hoàn toàn cũng không xa.

- Xin nghe lời tổ sư dạy bảo!

Thiên Cơ Tử vội vàng nói:

- Chuyện hôm nay kết thúc, ta sẽ đích thân giải thích cùng Long Vũ.

Trên lôi đài, hai người vẫn so đấu, trên mặt Long Vũ rốt cục lộ ra vẻ mặt thận trọng.

- Ngươi nhất định phải thua, lực lượng của ta giờ đây mạnh mẽ gấp đôi lúc trước!

Lữ Minh lạnh giọng nói.

- Đến đây đi!

Hai Lữ Minh cùng hét lớn một tiếng, phân biệt từ hai phương hướng bất đồng tập kích tới Long Vũ. Long Vũ vội vàng di động, biến ảo thân hình.

Nhưng hắn vẫn không thể nào né qua công kích của Lữ Minh, tránh được thứ nhất, lại trốn không dứt thứ hai. Ngay khi hỏa long quyền của hắn vừa mới đánh lên một Lữ Minh, Lữ Minh thứ hai đã từ phía sau cầm kiếm đâm lại.

Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, Long Vũ căn bản không kịp làm bất luận động tác gì, chỉ dựa vào bản năng thân thể tránh thoát chỗ yếu hại trên người. Một đoàn máu tươi từ trên vai Long Vũ chảy ra, nhuộm đỏ cánh tay của hắn.

Từng tiếng kêu sợ hãi từ trong miệng người tu đạo dưới đài phát ra.

Tuyết Cơ, Đường Hương Hương cũng đã kinh ngạc đứng bật dậy.

- Ngươi chết đi!

Lữ Minh lạnh lùng nói, trong thanh âm mang theo cuồng ngạo và tự tin vô tận. Hai đạo thân ảnh, dập dờn trôi nổi chung quanh bốn phía Long Vũ.

- Tiểu Vũ không sao chứ?

Tuyết Cơ hơi lo lắng.

- Không sao!

Hương Hương nói:

- Ta tin tưởng hắn có thể ứng phó tràng nguy cơ này, bởi vì hắn là Long Vũ.

- Chủ nhân, hóa thân của hắn không kiên trì được bao lâu!

La Lâm nói:

- Hãy du đấu với hắn, chỉ cần tốc độ của hắn chịu ảnh hưởng, vấn đề có thể giải quyết.

- Đi chết đi!

Lữ Minh cuồng ngạo nói.

- Tiểu Vũ, em không nên xảy ra chuyện gì a!

Tuyết Cơ nỉ non nhẹ giọng hô. Nhưng giờ phút này, ngoại trừ ở ngoài cầu nguyện, nàng cũng không có bất kỳ phương pháp xử lí gì.

Lúc này trong lòng Tuyết Cơ cũng chỉ có này một ý nghĩ, nếu Tiểu Vũ thật sự xảy ra sự cố, nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào vì hắn báo thù.


Đồng dạng, trong lòng Đường Hương Hương cũng khẩn trương không thôi.

Ngay lúc Tuyết Cơ, Đường Hương Hương vạn phần khẩn trương nhìn chằm chằm sân thi đấu, bỗng nhiên Long Vũ hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía các nàng.

Tuyết Cơ tựa hồ thấy được ánh mắt tự tin của Long Vũ.

Lữ Minh thân hình lại biến thành một đạo hắc quang, mãnh liệt xông về phía Long Vũ. Cùng lúc đó, Long Vũ cũng động.

Mọi người chỉ thấy một đạo quang ảnh màu tím vàng cùng một đạo quang ảnh màu đen, rất nhanh hướng tới phía đối phương. Giữa hai người có khoảng cách mấy chục thước, vẻn vẹn chỉ nháy mắt, liền va chạm cùng một chỗ.

Bất quá hiện trường cũng không phát ra tiếng va chạm.

Bởi vì ngay khi hai người sắp va chạm, Long Vũ tránh được Lữ Minh.

Lữ Minh sững sờ đôi chút, ngay sau đó hai đạo nhân ảnh đồng thời bắt đầu bao vây chặn đánh Long Vũ mà Long Vũ lại một mực tránh né, trên trận đã hình thành hình thế truy đuổi.

Thấy một màn như vậy, rất nhiều người đều cảm thấy Long Vũ có thể là lực bất tòng tâm.

Ngay cả Tuyết Cơ cùng Đường Hương Hương đều khẩn trương không thôi.

Đường Hương Hương thậm chí đã chuẩn bị cứu viện, bởi vì trên người Lữ Minh đã tràn ngập sát khí không hề nghi ngờ, nếu Long Vũ bị thua, hắn nhất định sẽ nhân cơ hội hạ sát thủ.

Nàng tuyệt đối không cho phép Lữ Minh sát hại Long Vũ.

- Yên tâm đi, chớ vội nóng nảy!

Tuyết Cơ vỗ nhẹ, ý bảo không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Mấy phút đồng hồ sau, theo tốc độ di động cao, lực lượng Lữ Minh quả nhiên trở nên yếu đi. Bất đắc dĩ, hắn vội vàng thu hồi hóa thân.

Cho tới giờ khắc này, hắn mới tỉnh ngộ, khi nãy hoàn toàn là một hồi âm mưu.

- Ha ha!

Long Vũ khinh thường nói:

- Tuy rằng ngươi là hai người, nhưng chỉ số thông minh của ngươi vẫn làm kẻ khác lo lắng a...

- Đê tiện!

Lữ Minh mắng một tiếng, nói:

- Ta vẫn có thể đem ngươi bắt lại...

- Nên kết thúc rồi!

Sắc mặt Long Vũ nghiêm chỉnh, quát lạnh một tiếng, thân hình tựa như tia chớp thoát ra, lúc này, hắn không hề có bất kỳ tàng tư nào, đem lực lượng Tử Kim Thiên Viêm hoàn toàn thích phóng ra.

Trong khoảnh khắc, không khí bốn phía lôi đài đều trở nên nóng rực. Một số đệ tử tu vi thấp, vội vàng lui về phía sau, lo lắng hơi nóng lan đến gần mình.

- Ta liều mạng với ngươi!

Trong đôi mắt Lữ Minh hiện lên một đạo huyết sắc:

- Long Vũ, ta không tin ngươi dám giết ta, giết ta chính là giết chết đại sư huynh của ngươi...

- Ngu ngốc, ta tự có biện pháp!

Long Vũ quát một tiếng, thân ảnh nháy mắt xuất hiện ở trước người Lữ Minh, đồng thời, Thiên Sư pháp kiếm thình lình nơi tay, Phá Ma Thần Long điên cuồng gầm lên một tiếng, chui vào trong cơ thể Lữ Minh.

- A!

Theo tiếng thét phẫn nộ mà thống khổ của Lữ Minh, Phá Ma Thần Long đã tiến nhập vào cơ thể phóng xuất ra ngoài, khóe miệng của Thần Long đang gặm một cái bóng hắc ám.

Long Vũ đầu tiên đi qua, lúc này Thiên Sư pháp kiếm trực tiếp kích phát ra diệt thiên Thần Long, Thần Long nổi giận gầm lên một tiếng, nháy mắt sẽ đem cái bóng màu đen kia cắn nuốt.

- A!

Lúc này, tiếng kêu đau là từ trong miệng cái bóng màu đen kia vang lên.

- Chủ nhân sẽ báo thù cho ta!

Đây là câu nói sau cùng trước khi cái bóng màu đen tan thành mây khói lưu lại.

- Đại sư huynh, huynh không sao chứ!

Lập tức, Long Vũ đi tới duỗi tay đem Lữ Minh đang nửa quỳ trên mặt đất kéo lên. Lữ Minh như là toàn thân hư thoát, thân thể mềm oặt giống như mì sợi, tùy ý để Long Vũ đưa hắn kéo lên, một câu cũng không nói.


Dưới lôi đài người tu đạo hoàn toàn sợ ngây người.

Hiển nhiên, bọn hắn vẫn không rõ ràng lắm, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Sững sờ qua đi, Phù Hoa lập tức đi qua tuyên bố Long Vũ thắng lợi.

Trong tràng nhất thời vang lên một trận hoan hô.

Rất nhiều người cũng không đi lo Long Vũ là ai, mấu chốt chính là hắn bây giờ là người chiến thắng.

Tiếng hoan hô, từ trước đều chỉ thuộc về phương thắng lợi.

Sau đó, Tuyết Cơ cùng Đường Hương Hương tâm tình mới bình phục lại.

Phun ra một ngụm trọc khí, Long Vũ lại hỏi:

- Đại sư huynh, huynh không sao chứ?

- Đại sư huynh?

Lữ Minh cười tự giễu, thuận tiện liếc mắt nhìn Long Vũ một cái:

- Tiểu Vũ, đệ cảm thấy được huynh còn có tư cách làm đại sư huynh của Huyền Môn sao?

- Vì sao lại không có tư cách?

Long Vũ nói:

- Huynh chỉ là bị tà ma mê hoặc mà thôi, trong lòng đệ huynh là người rất thiện lương, bản chất của huynh vốn không xấu.

- Nhưng trong lòng huynh cũng có tà niệm!

Lữ Minh hổ thẹn nói:

- Đệ hẳn là rất rõ ràng, nếu không phải trong lòng huynh có tà niệm, tà ma cũng không thể thuận lợi tiến vào trong cơ thể của huynh, đây là một tràng giao dịch dơ bẩn.

Nói tới đây, Lữ Minh ngẩng đầu nhìn Long Vũ nói:

- Tiểu Vũ, thực xin lỗi, ta thực xin lỗi đệ... Hôm nay huynh mới biết được, huynh cũng không có cao thượng như mình nghĩ trước kia. Huynh chỉ có một thỉnh cầu, đáp ứng huynh, chiếu cố tốt cho tiểu sư muội chỉ có nhân tài như đệ mới có thể cho nàng hạnh phúc!

- Đại sư huynh huynh sai rồi!

Long Vũ thản nhiên nói:

- Tiểu sư muội đã không phải là tiểu sư muội trước kia, nàng đối với đệ không có chút tình ý nào.

- Không, người sai là đệ!

Lữ Minh nói:

- Tiểu sư muội không có quên đệ, nàng chỉ là đang trốn tránh, huynh sớm cũng cảm giác được, nàng còn yêu đệ.

Long Vũ nghe vậy, theo bản hướng nhìn Đường Hương Hương trong đám người, chính là giờ phút này nàng đã không thấy bóng dáng đâu cả.

- Ai!

Long Vũ sâu kín thở dài một tiếng, giúp Lữ Minh đi xuống lôi đài.

...

...

Ngay một khắc này Kinh Hồng chết, cho dù không có mặt ở cùng một thế giới, hắn vẫn hay cảm ứng được.

Giờ phút này, hắn đang ở cùng Bách Hoa gặp mặt cửu vĩ thiên hồ Mỹ Diễm, bàn về uy hiếp của Đại Vu, thân ảnh của hắn bỗng run lên bần bật, giọng căm hận nói:

- Hay cho một tên Long Vũ, hắn lại giết một thuộc hạ đắc lực của ta...

Mỹ Diễm khẽ nhíu mày:

- Hắc Minh, không phải ta đã nói với ngươi, trước mắt chúng ta phải ứng phó với nguy cơ Đại Vu sắp tới, mà không phải đi giải quyết việc riêng của ngươi hay sao.

- Ta biết!

Hắc Minh nói:

- Nữ nhân ngu xuẩn này, ngươi cũng biết sự tình khác xa so với ta nói, nói cho ngươi hay, giải quyết nguy cơ mấu chốt ở chỗ năm lệnh bài Phương Thiên Địa mà trên người Long Vũ còn có một khối Phượng Hoàng lệnh, cho nên chúng ta cần phải bắt hắn, giải quyết hắn là chuyện bắt buộc phải làm, muốn chơi với ta à? Đừng quên, ta là người xấu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận