- Xin chị đáp ứng em.
Mã Hiểu Mai nói:
- Tương lai, nếu em cùng anh Vũ thực sự yêu thương nhau, em sẽ nói cho anh ấy biết chuyện này. Hiện tại em chỉ muốn như trước ở chung cùng với anh ấy.
- Hiểu Mai, em thực sự có thể đối mặt với Tiểu Vũ như trước kia sao?
Kim Phượng đột nhiên hỏi.
- Em không biết, nhưng em sẽ cố gắng.
Mã Hiểu Mai nói:
- Phụ nữ Mã gia ngay cả điểm này làm không được, còn có thể làm được việc gì?
- Được rồi, chị đáp ứng với em giấu chuyện này.
Kim Phượng gật đầu nói.
- Cám ơn.
Mã Hiểu Mai nói.
- Người nói cám ơn phải là chị.
Kim Phượng nói:
- Em vì Tiểu Vũ hi sinh lớn như vậy, nhưng lại tiếp tục chịu ủy khuát, thực thiệt thòi cho em.
……….
Mười ngày sau, được Kim Phượng chữa trị, Long Thiên Trạch đã dần hồi phục. Tuy rằng để hắn hoàn toàn khôi phục như trước, cần phải có thêm chút thời gian. Nhưng những vấn đề nghiêm trọng đã triệt để giải quyết.
Kỳ thực thương thế của Long Thiên Trạch còn có thể khôi phục nhanh hơn, bởi vì trong tay Phúc Bá có một giọt máu của Sinh Mệnh Chi Long. Nhưng mà thương thế của hắn không nghiêm trọng như của Long Vũ. Nếu để hắn sử dụng, sẽ mang đến chút tác dụng phụ.
Biện pháp tốt nhất là làm giống như Long Vũ cùng với Mã Hiểu Mai.
Nhưng trước mắt, kiếm đâu một phụ nữ chịu hi sinh vì Long Thiên Trạch?
Điều này hiển nhiên là một vấn đề.
Cho nên, trong tình huống này, Phúc Bá sử dụng cách khác. Hắn đem máu huyết chia làm nghìn phần nhỏ, hòa trộn với dược thảo, khai lò luyện đan.
Một ngàn viên đan dược, mỗi ngày sử dụng ba viên. Khoảng một năm ở Huyền Cảnh, thân thể của Long Thiên Trạch có thể phục hồi.
Nhưng dùng máu của Sinh Mệnh Chi Long, có chút thống khổ, hiệu quả cũng không được như Long Vũ.
Nhưng biện pháp trước mắt cũng chỉ có như vậy.
Sau khi an bài thỏa đáng, Phúc Bá cùng Kim Phượng đem tình huống của Long Thiên Trạch nói cho Long Vũ. Hơn nữa đảm bảo tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì.
Long Vũ muốn gặp mặt Long Thiên Trạch.
Phúc Bá cùng Kim Phượng tất nhiên nhận lời, mang Long Vũ gặp Long Thiên Trạch.
Bởi vì mới sử dụng đan dược có chứa máu huyết của Sinh Mệnh Chi Long, cho nên dung mạo của Long Thiên Trạch còn chưa được chữa trị. Giờ phút này, nhìn qua hắn chừng năm sáu chục tuổi, trên mặt nhiều nếp nhăn, tóc hoa râm. Từ khi Long Thiên Trạch rời khỏi Long Vũ tìm cha mẹ của hắn, đây là lần đầu hắn nhìn thấy ông chú của mình.
Long Vũ dường như cũng không nhận ra được ông chú này đã nuôi mình từ bé đến lớn.
- Chú.
Long Vũ đau xót, chút nữa khóc ra thành tiếng.
- Tiểu Vũ, là cháu sao? Thực sự là cháu?
Nghe được âm thanh quen thuộc, đôi mắt Long Thiên Trạch chậm rãi mở ra. Hắn cố hết sức đưa tay dụi dụi đôi mắt, trong lòng tràn ngập vui mừng cùng kinh ngạc.
- Chú đang nằm mơ sao?
Long Thiên Trạch lẩm bẩm.
- Không phải, đây là sự thật. Chú đã được cứu thoát.
Long Vũ vội vàng chạy tới, nắm chặt lấy đôi tay héo quắt của Long Thiên Trạch, thanh âm nghẹn ngào:
- Chú phải chịu khổ, là Long Vũ không tốt. Long Vũ đã sớm nên cứu chú ra ngoài.
- Đứa nhỏ ngoan.
Long Thiên Trạch lệ tràn mi, nhưng đôi mắt dị thường vui vẻ. Hắn vạn lần không ngờ được cứu bởi cháu trai của mình. Càng không ngờ hơn là Long Vũ có thể tiến vào Huyền Cảnh.
Long Thiên Trạch mới tỉnh lại vài ngày, nhưng hắn vẫn khẳng định nơi này là Huyền Cảnh.
- Chú. Đây là chị Phượng, chủ nhân của Thanh Tân Tiểu Trúc. Chính chị ấy mang theo cháu tới Hoan Hỉ lâu cứu chú. Đây là Phúc Bá, quản gia của Thanh Tân Tiểu Trúc, cũng là ân nhân của chúng ta.
Long Vũ vội vàng giới thiệu Kim Phượng, cùng Phúc Bá.
- Đa tạ hai vị.
Long Thiên Trạch nhìn sang hai người nói:
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết. Ngày sau Long mỗ có thể khôi phục, nhất định làm trâu ngựa cho hai vị.
- Khách khí.
Kim Phượng cười nói:
- Kỳ thật, lần này nghĩ cách cứu ngài, công lao lớn nhất thuộc về tiểu Vũ. Đúng rồi, nói cho ngài biết, trong vòng một năm, thương thế của ngài hoàn toàn chữa trị, hỏa hệ dị năng trong cơ thể cũng phục hồi, thậm chí còn mạnh hơn trước. Trong vòng một năm tới, chúng tôi hoàn toàn có thể chiếu cố cho ngài, đến lúc khôi phục mới thôi. Như vậy đi, hai chú cháu gặp nhau chắc chắn có rất nhiều lời để nói. Tôi cùng Phúc Bá đi ra ngoài, có việc cứ gọi…
Nói xong, Kim Phượng cùng Phúc Bá đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai chú cháu, Long Thiên Trạch vội vàng nói:
- Tiểu Vũ, chú đã có tin tức của đại ca…
Lời vừa nói ra, thân thể Long Vũ chấn kinh, hắn vội vàng hỏi:
- Chú, điều này là sự thực. Vậy chú mau nói cho cháu biết, bọn họ giờ ở chỗ nào? Cháu muốn tìm bọn họ.
- Tiểu Vũ, trước tiên cháu không nên kích động, nghe chú nói hết.
Long Thiên Trạch nói:
- Chú chỉ nghe nói đại ca xuất hiện tại Dục Giới. Phần tin tức của đại tẩu, chú còn chưa tìm được.
- Ý của chú là, cha mẹ cháu không ở cùng nhau?
Trong lòng Long Vũ căng thẳng hỏi.
- Trước mắt, chú chỉ biết có như thế.
Long Thiên Trạch nói:
- Vốn chú muốn từ Hoan Hỉ Lâu lén vào Dục Giới, sau đó tìm tin tức của đại ca. Đáng tiếc lại bị yêu hồ bắt được. Nếu không phải các cháu nghĩ cách cứu viện, qua vài ngày nữa chắc chú xong đời.
Nói tới đây, Long Thiên Trạch hỏi:
- Tiểu Vũ, cháu nói thật cho chú. Chú có thể phục hồi sao? Giống như trước kia?
- Đương nhiên.
Long Vũ nghiêm túc nói:
- Chú. Lời của chị Phượng chú cũng đã nghe rõ. Sau một năm, chú chẳng những khôi phục, mà hỏa hệ dị năng còn có thể nâng cao. Đúng rồi, chú có biết, tu vi hiện tại của cháu đã là màu tím, cảnh giới thứ bảy. Hơn nữa, còn nắm giữ vũ kỹ của hỏa hệ dị năng. Chú xem, hỏa hệ bí quyết của cháu hiện giờ đã là tử hỏa.
Nói xong, Long Vũ vươn lòng bàn tay ra, bên trong xuất hiện một ngọn lửa màu tím.
- Ha ha…
Long Thiên Trạch cười như đười ươi. Tuy bản thân đang bị trọng thương, nhưng vì quá vui mừng không thể kiềm chế. Nhìn thấy tử hỏa trong bàn tay của Long Vũ, khóe miệng tươi cười:
- Tiểu Vũ, xem ra cháu là một thiên tài, tuy phát triển hơi muộn nhưng cũng không sao. Hện giờ cháu cũng đã cho Long gia chúng ta mặt mũi. Đúng rồi, tại thế giới sự thật đang là năm nào. Cháu tốt nghiệp đại học chưa? Tuyết Cơ đối với cháu ra sao? Có ngược đãi cháu không?
- Chú yên tâm. Chị Tuyết Cơ đối với cháu rất tốt.
Long Vũ nói:
- Chú ở Huyền Cảnh này, ở thế giới sự thật chưa tới một năm, hiện tại cháu đang học năm thứ hai.
Vì để cho Long Thiên Trạch an tâm, Long Vũ đem toàn bộ chuyện một năm qua tỉ mỉ kể cho Long Thiên Trạch. Từ chuyện tụ họp tại Huyền Môn, chuyện tình Âm Sơn, thậm chí cả ở động Vô Tình, hắn đều nói ra hết…
Nhưng tồn tại của La Lâm, hắn vẫn cẩn thận không nói.
Không phải hắn không tin chú của mình.
Mấu chốt là sự tồn tại của La Lâm thực sự không thể tưởng tượng, trong khoảng thời gian ngắn hắn không có lời nào để giải thích. Hơn nữa, La Lâm chính là vũ khí bí mật của hắn, càng ít người biết, hắn càng an toàn.
Sau khi nghe hết toàn bộ, Long Thiên Trạch thở dài:
- Tiểu Vũ, toàn bộ mọi chuyện cháu thực hiện quá tuyệt vời… Đứa nhỏ này, cháu thật sự đã trưởng thành.
- Chú. Tiểu Vũ có ngày hôm nay, đều là công lao của chú.
Long Vũ nói.
- Ha ha...
Long Thiên Trạch lại cười to:
- Tiền đồ của thằng nhóc này, sau này gặp đại ca, chú có thể vênh mặt khai báo. Đúng rồi, nếu cháu không còn việc gì, tốt nhất là trở về. Tuy rằng tu vi hiện tại của cháu tiến nhanh, nhưng cháu tối thiểu phải học hết đại học. Ở Huyền Cảnh vài năm, rốt cuộc chú cũng nhận ra, phải học thêm thật nhiều tri thức. Chú lấy ví dụ một chút, nếu một sinh viên cùng một anh hai lúa tu đạo, sinh viên kiến thức rộng rãi, tất nhiên là con đường tu luyện nhanh hơn rất nhiều. Việc tu đạo ngoại trừ siêng năng, quan trọng nhất vẫn là hiểu biết. Kiến thức ngoại trừ thiên phú, vẫn là từ học tập mà có. Cho nên, cháu không thể không để mắt đến việc học tập, hiểu chưa?
- Vâng, cháu biết.
Long Vũ gật đầu nói:
- Chú, lời của chú, cháu xin ghi nhớ.
- Đứa nhỏ ngoan.
Long Thiên Trạch nói:
- Được rồi, cháu trở về đi, còn về phần chú không cần phải lo lắng. Đúng rồi, tại sao cháu có thể đi vào Huyền Cảnh?
Nói chuyện với Long Vũ nửa ngày, cuối cùng hắn mới nhớ ra việc này.
- Chú, cháu có thể tự do đi vào Huyền Cảnh.
Long Vũ cẩn thận nói:
- Trong lúc vô tình, cháu có được Phượng Hoàng lệnh, lợi dụng không gian pháp trận trong đó, cháu có thể tự do tiến vào.
- Ha ha... Là ý trời...
Long Thiên Trạch cười nói:
- Rất tốt. Tiểu Vũ, nói như vậy, chú không cần phải lo lắng, chờ cho thân thể của chú bình phục, hai chú cháu ta cùng nhau đi tìm cha mẹ cháu.
- Vâng.
Long Vũ nghiêm túc gật đầu.
- Đúng rồi… Thiếu chút nữa chú có chuyện trọng yếu quên mất…
Long Thiên Trạch do dự một chút:
- Tiểu Vũ, hiện tại hỏa hệ dị năng trong người cháu đã được kích phát, chú đề nghị cháu đi tổng bộ nghiệp đoàn dị năng, gặp ông ngoại Long Phi của cháu. Còn có hội trưởng nghiệp đoàn dị năng của chúng ta Yến Nam Thiên… Lúc trước, người bức bách cha mẹ cháu chính là Yến Nam Thiên…
- Chú, ý của chú là để cho cháu báo thù?
Long Vũ hỏi.
- Đương nhiên không phải.
Long Thiên Trạch nói:
- Tiểu Vũ, với tu vi hiện tại của cháu, báo thù không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, việc khẩn cấp trước mắt là tìm cha mẹ cháu. Về những chuyện khác, chúng ta nói sau.
- Vâng, cháu nghe lời chú.
Cái nhìn đại cục của Long Vũ thật cũng không tệ.
- Lại đây, chú nói cho cháu biết nghiệp đoàn dị năng thế nào…
Long Vũ vội vàng bước tới, Long Thiên Vũ thì thầm vào tai Long Vũ vài câu. Sau khi xong việc, Long Thiên Trạch nói:
- Tiểu Vũ, cháu nhớ kỹ lời của chú, đến lúc đó nhất định phải vững vàng. Hơn nữa, cháu phải đối với ông nội tốt một chút, không nên hận ông nội. Chuyện năm đó ông nội cũng không có phản ứng, nhưng mà tình huống như thế, ông ấy cũng lực bất tòng tâm.
- Cháu biết. Việc này cháu sẽ xử lý tốt, chú cứ an tâm dưỡng bệnh, cháu sẽ quay lại thăm chú. Mặt khác, cháu sẽ nhờ những người quen tại Huyền Cảnh tìm chỗ cha mẹ cháu hạ lạc.
Long Vũ nói.
…………………………………..
…………………………………..
Bóng đêm càng lúc càng đậm.
Bên trong công trường Tam Kỳ của hoa viên Nhã Các chỉ có thưa thớt vài ngọn đèn pha, tản ra ánh sáng mờ nhạt. Bỗng nhiên những ngọn đèn này bỗng dưng dập tắt, khiến cho công trường vốn đã yên tĩnh, có vẻ càng thêm âm u.
Bầu trời không có trăng sáng, chỉ có vài vì sao lẻ loi, ánh sáng yếu ớt. Những ánh sáng này cống hiến cho bầu trời đêm nhỏ bé vô cùng.
Mấy bóng đen bỗng nhiên từ trên bầu trời, xuất hiện tại công trường Tam Kỳ. Một mùi máu tanh xuất hiện tràn ngập trong không khí, làm cho người ta có cảm giác xấu.
Một con chó săn của công trường chạy tới, sủa ầm ỹ đối với khách không mời mà tới trong bóng đêm. Một bóng đen đưa ánh mắt lạnh băng nhìn con chó, bỗng dưng chìa ra tay trái, bắn ra năm đạo kình khí hắc sắc, đánh lên người con chó.
Con chó lập tức dập nát, máu tươi tung tóe thành một vũng.
Bóng đen hé miệng, hít sâu một hơi, đoàn máu đen lưu động lập tức bị hít vào trong miệng.
Bóng đen chặc lưỡi, khinh thường nói:
- Phì, máu của súc sinh này không ra gì. Máu tươi của nhân loại mới có mỹ vị, nhất là xử nữ đang ở thời kỳ động dục.
- Ha ha...
Mấy bóng đen bên cạnh đồng ý cười ra tiếng. Trong ban đêm yên tĩnh, tiếng cười của bọn chúng càng thêm khủng bố.
- Lão đại, công trường này không có người, vì sao chúng ta lại tới đây?
- Đúng vậy.
Một bóng đen khác nói:
- Ta cảm thấy chúng ta hẳn tới quảng trường Thời Đại. Chỉ có chỗ đó mới có chỗ tốt.
- Câm miệng.
Bóng đen vừa hút máu chó giận dữ mắng một tiếng, đôi mắt lóe ra hồng mang hung ác:
- Mấy tên gia hỏa các ngươi, chỉ biết hồ đồ. Ông chủ bảo chúng ta làm gì, thì chúng ta làm cái đó, làm sao các ngươi toàn nói những lời vô nghĩa. Các ngươi nghe kỹ cho ta, hôm nay, ông chủ muốn chúng ta ở đây ẩn núp xem tình huống. Nhiệm vụ của chúng ta ẩn núp trong bóng tối. Nếu có người tới, bắt hắn là được.
- Kiệt kiệt… Chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, ông chủ sẽ ban thưởng cho chúng ta mỗi người ba người gái trinh. Đến lúc đó… Tha hồ hưởng thủ.
Nói xong, hắn thè lưỡi màu đỏ tươi, trong ánh mắt hiện ra quang mang đói khát.
- Có người đến…
Đột nhiên, bốn đạo nhân ảnh lập tức biến mất. Khi xuất hiện, một bóng đen dừng lại trên ngọn một cần cẩu. Ba bóng đen còn lại ẩn núp xung quanh. Phối hợp với đêm tối đen như mực, căn bản không thấy đượng bóng dáng bọn chúng.
…………………………………..
…………………………………..
Tại bên trong công trình Nhị Kỳ hoa viên Nhã Các, Hàn Duyệt cùng Long Vũ đang cùng một chỗ chuyện trò.
Hôm nay là ngày thứ hai Long Vũ trở lại thế giới sự thật, hắn còn chưa kịp đến trường đưa tin, liền bị Hàn Duyệt gọi điện mang tới nơi này.
Nghe Hàn Duyệt nói xong, Long Vũ âm thầm nhíu mày.
Theo như Hàn Duyệt nói, sự kiện cương thi mấy ngày hôm nay tại thành phố Thiên Hải, hẳn là có liên quan đến Hắc Minh. Nếu không, không có cách nào giải thích.
Tại thế giới sự thật mà nói, tuy rằng cũng có một vài người tu đạo tà ác, nhưng bây giờ, Huyền Môn đứng đầu, người tu đạo tà ác, căn bản không dám công khai lộ diện.
Giống như sự kiện cương thi lớn như thế này, bọn hắn không có khả năng sắp đặt.
Trầm ngâm một lúc, Long Vũ nói:
- Chị Hàn, như vậy đi, chị ở chỗ này, tôi đi ra công trường nhìn một chút, có thể tìm được một vài manh mối giá trị.
- Không được, tôi phải đi cùng cậu.
Hàn Duyệt cự tuyệt đề nghị của Long Vũ, duỗi cánh tay nắm lấy bàn tay hắn:
- Hoa viên Nhã Các chính là của chúng tôi, hơn nữa tôi là nhân viên cảnh vụ. Chuyện này cho dù công hay tư, tôi cũng không thể lùi bước. Cậu nhất định phải mang tôi đi cùng.
- Được rồi.
Long Vũ gật gật đầu nói:
- Vậy chị cũng phải cẩn thận… Như vậy đi, tôi có tấm linh phù linh khí, nếu như gặp phải cương thi bình thường, có thể bảo vệ chị vô sự.
Nói xong, Long Vũ từ trong túi lấy ra một tấm linh phù đưa cho Hàn Duyệt.
Sau đó, hắn thấp giọng lẩm bẩm:
- Một ngàn đồng đó…
“Một ngàn đồng?”
Bởi vì là ban đêm, bốn phía rất yên tĩnh, cho nên Hàn Duyệt nghe Long Vũ nói rõ ràng, nàng ngây người một lúc, sau đó nhớ lại cảnh tượng tại hồ Linh Trạch.
Nghĩ đến đây, nàng hỏi:
- Linh phù này giá một ngàn đồng phải không?
Long Vũ giả vờ chấn động:
- Chị làm sao biết… Yên tâm đi, tôi không đòi tiền chị. Tôi và cchị là bạn bè, tôi đến đây chỉ là hỗ trợ.
- Trước kia không phải là năm trăm sao?
Hàn Duyệt nhíu mày hỏi.
Trước thịt heo mới là sáu đồng, bây giờ chẳng phải mười đồng sao? ( Cái này ta biết, xăng lại tăng)
Long Vũ hỏi ngược lại.
- À, thì ra giá cả tăng.
Hàn Duyệt lên tiếng, lập tức nói:
- Như vậy đi, mặc dù là bạn hữu, những tôi không để cho cậu làm không công. Mọi chuyện phải rõ ràng, tập đoàn Tinh Vũ cùng cục thành phố sẽ dựa theo giá thị trường trả lại cho cậu.
- Chị xem chị… Quên đi, chị đã nói như vậy, tôi cũng không thể cứ chối từ. Tám vạn tám, cứ thế nhé…
Long Vũ sử dụng công phu sư tử ngoạm.
- Cậu…
Hàn Duyệt căn bản cũng không nghĩ ra, ai biết thằng suốt ngày trốn học này được đà, há miệng ra là tám vạn tám. Nhưng mà nghĩ lại, so với hậu quả đang trải qua, chút tiền này không đáng là bao nhiêu.
- Tuy rằng tám vạn tám hơi ít, nhưng chúng ta là bằng hữu, tôi cũng không quá so đo…
Long Vũ thấy Hàn Duyệt sững sờ, vội vàng nói.
Hàn Duyệt nghe vậy lập tức hết chỗ nói.
……………………………….
……………………………….
Mấy phút sau, hai người đi tới cửa công trình Tam Kỳ. Ngay lập tức, Long Vũ cảm nhận được có sát khí.
Long Vũ vội vàng thả ra tâm thần, cẩn thận cảm giác tình huống xung quanh.
Hiển nhiên, xung quanh công trường có ẩn dấu bốn cỗ sát khí như ẩn như hiện. Nói thật, nếu là trước kia, Long Vũ nhất định không thể cảm giác được có sát khí.
Nhưng hiện giờ bất đồng, sau khi chiếm được máu huyết của Sinh Mệnh Chị Long, tinh thần lực của hắn tăng cường rất nhiều.
Nhưng lúc trước, loại chuyện nguy hiểm cùng sát khí như thế này, hắn hoàn toàn là do La Lâm nhắc nhỏ. Nhưng Long Vũ hiện tại căn bản là không liên hệ với La Lâm.
Cũng không biết nó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
- Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?
Thấy Long Vũ nhíu mày, Hàn Duyệt cẩn thận hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...