Nghe Kim Phượng nói thế, Long Vũ nhất thời thu lại tâm tư vui đùa, khẩn trương hỏi:
- Chị Phượng, tình báo của chị không có sai chứ? Chú của em hiện tại thế nào? Ông ấy có phải chịu khổ gì không?
- Khó mà nói.
Kim Phượng nói:
- Tiểu Vũ, có một số việc chị vốn không có ý định nói cho em biết sớm như vậy, nhưng mà chị nghĩ em sớm hay muộn cũng sẽ biết. Không bằng hiện tại nói cho em biết luôn. Chú của em, Long Thiên Trạch bị Bách Hoa hội cầm tù sáu năm. Trong đoạn thời gian này, ông ta bị phó hội trưởng Cửu Vĩ Thiên Hồ của Bách Hoa hội đem tu luyện.
Tu luyện? Tu luyện cái gì? Tại sao lại bị đem đi tu luyện?
Hơn nữa đối phương còn là hồ ly chín đuôi.
Long Vũ nhớ đến mỹ nữ Đắc Kỷ họa quốc, hại dân trong Phong Thần bảng cũng chính là hồ ly chín đuôi.
Chỉ cần không chết, bị "tu luyện" kỳ thật cũng là một loại hạnh phúc.
Không cần biết có khỏe không? Thực ra "tu luyện" thế này thì mệt cũng là một loại khoái hoạt…
Kim Phượng thấy Long Vũ nhãn cầu xoay chuyển, mơ hồ lộ ra quang mang hèn mọn, khinh bỉ nghĩ thầm tên này chắc chắn đã hiểu sai.
- Nhóc, đừng có đoán mò...
Kim Phượng trầm giọng nói:
- Cửu Vĩ Thiên Hồ tu luyện cần có hỏa diễm trong cơ thể của ông ấy. Mỗi đêm giờ tý, ả sẽ mạnh mẽ hấp thu hỏa diễm trong cơ thể ông ta. Giằng co như thế nhiều năm, chú của em cũng chỉ còn nửa cái mạng. Nhưng em cũng đừng gấp, chỉ cần ông ấy không chết, chị có biện pháp để cho ông ấy phục hồi.
Trái tim Long Vũ vốn đã nhảy lên tới cổ, giờ nghe Kim Phượng nói như vậy, tâm tình hắn mới bình thường trở lại.
Trước phải đem tâm tình ổn định đã, chuyện khác nói sau.
“ Chú à, tiểu Vũ thật xin lỗi chú. Vốn tưởng rằng chú đang ở đây hưởng phúc. Ai nghĩ đến chú ở đây lại bị giày vò." Trong lòng Long Vũ sám hối.
Hoan Hỉ lâu nằm gần con sông ngoại ô phía bắc, là nơi xa xôi, hoang vắng. Tường đỏ, ngói xám che kín một mảnh rừng cổ mộc xanh um. Người ra vào nơi đây không tính là nhiều. Nhưng mỗi người đều là kẻ không tầm thường. Có thể nhìn ra được điều này từ ma thú tọa kỵ của bọn họ. Khoa trương nhất là một thần bí nhân cưỡi bát đỉnh ma thú Đại Phong ở ngay trước mắt kia.
Long Vũ nghĩ thầm, người nọ phải chăng đã đạt đến cảnh giới Cửu Đỉnh trong truyền thuyết.
Nghiêng đầu hỏi Kim Phượng. Nhưng nàng lúc này lại không để ý hắn.
Mãi cho đến khi tới cửa Hoan Hỉ lâu, Kim Phượng mới thấp giọng nói:
- Đã tới.
Long Vũ vội vàng hỏi:
- Phía trước hình như là người quen? Cái kẻ cưỡi Đại Phong kia kìa?
- Đúng vậy
Kim Phượng gật gật đầu, cũng không hề giải thích gì.
Hoan Hỉ lâu, nghe tên tưởng là một tòa lầu các, thực tế thì lại không phải vậy, Hoan Hỉ lâu là một trang viện cỡ lớn. Long Vũ nhìn hết tầm mắt cũng không thấy giới hạn.
Ở cửa lâu là hai thị vệ mặc trang phục thất đỉnh kiếm tiên, bọn hắn dáng người cao lớn, ước chừng cao hơn Long Vũ nửa cái đầu, trong tay bọn hắn cầm cự kiếm, nhìn chằm chằm những khách nhân ra vào.
Đột nhiên, Long Vũ chứng kiến thấy mấy hắc ám tu chân là nữ nhân đi ra, vẻ mặt hồng hồng, nhìn bộ dáng như vừa mới làm vận động kịch liệt gì đó.
Kim Phượng tựa hồ không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, thản nhiên nói:
- Nam nữ đều có nhu cầu... Huyền Cảnh dù sao cũng không phải tiên cảnh, cùng thế giới thật chẳng khác mấy đâu...
- Tiên cảnh?
Long Vũ hơi kinh hãi, hắn vẫn là lần đầu tiên từ trong miệng Kim Phượng nghe được từ này. Hắn vốn tưởng rằng Huyền Cảnh đã là mục tiêu cuối cùng của người tu đạo.
- Chị hiểu nghi vấn của em, sau này có cơ hội chị sẽ chậm rãi kể cho em.
Kim Phượng nói.
Sự tình trọng đại liên quan đến chuyện cứu người, Long Vũ tự nhiên có thể phân rõ nặng nhẹ, hắn vội vàng ngăn chặn sự tò mò trong lòng, bước nhanh đuổi theo Kim Phượng.
Mã Hiểu Mai dọc đường đi không có mở miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt luôn lộ vẻ tò mò.
- Đứng lại.
Ngay khi Long Vũ sắp bước vào Hoan Hỉ lâu, hai tên thất đỉnh kiếm tiên đem cự kiếm chặn đường không cho Long Vũ vào.
- Có hẹn trước hay không?
Một người trong đó nói:
- Báo tên của cậu xem...
Long Vũ nhất thời buồn bực, con bà nó chứ, không phải là một cái thanh lâu sao, được lão tử đến chơi còn lắm chuyện? Còn hẹn trước cái con mẹ mày, mày cho là bên trong có Lý Sư Sư hay Đổng Tiểu Uyển... sao. (Dịch giả: Lý Sư Sư là một danh kỹ thời Bắc Tống, nổi tiếng dịu dàng phong nhã, từng khiến cho Chu Bàng Ngạn, Triều Xung Chi cả hoàng đế Tống Huy Tông cũng phải nghe danh mà đến. Đổng Tiểu Uyển là một mỹ nữ xinh đẹp thông minh sống cuối thời Minh đầu thời Thanh. Nàng nằm trong "Kim Lăng bát diễm" thời Minh.)
- Này, cầm đi mà uống rượu.
Long Vũ rất hào sảng lấy ra một viên nội đan Thiểm Điện Bạch Lang, vênh mặt ném qua.
Nếu Huyền Cảnh cùng thế giới thật là giống nhau, vậy thì chứng minh có tiền là có thể sai quỷ hét ma.
Nhưng Long Vũ lại quên một việc, cho dù tại thế giới thật, tiền tài cũng không phải là vạn năng.
Hơn nữa, Long Vũ cũng không chứng kiến bên cạnh có mấy người tu đạo đang kín đáo cười lạnh, trong ánh mắt bọn họ không chút nào che dấu sự trào phúng.
Không hề nghi ngờ, bọn họ đều đang đứng xem cuộc vui.
Người nào không biết Hoan Hỉ lâu là đường khẩu của Bách Hoa hội, muốn tới nơi này mua vui, sung sướng, là tự chuốc lấy phiền toái. Chỉ có tiền mà không có thế, đừng hòng bước chân qua ngưỡng cửa kia.
Đương nhiên, cũng có người cảm thấy mấy người Long Vũ hẳn là sẽ không ngu xuẩn như thế. Bọn họ phỏng đoán, dám có hành vi lớn mật như vậy, nhất định là có địa vị lớn.
- Coong…
Một tiếng vang lên, nội đan Long Vũ ném tới trước mặt hai tên kiếm tiên kia bị đánh rơi trên mặt đất. Cùng lúc đó, trong đôi mắt hai người kia hiện lên một đạo sát khí.
- Dừng tay.
Liền vào lúc này, Mã Hiểu Mai cầm trong tay một huyền thiết đoản kiếm đi lên trước, khẽ quát một tiếng, nói:
- Chúng ta là người của Nhị gia, các ngươi còn không mau mau lui ra...
Nhắc tới cũng kỳ, hai tên thất đỉnh kiếm tiên mắt thấy huyền thiết đoản kiếm kia, thái độ nhất thời thay đổi, trở thành kính nể, cúi đầu khom lưng, cung kính nói:
- Công tử chớ trách, chúng tôi không biết ngài là người của Nhị gia, nếu ngài sớm xuất ra Nhị gia huyền thiết lệnh đoản kiếm, cũng sẽ không phát sinh sự hiểu lầm này... Chúng ta không dám chậm trễ thời gian của ngài nữa, mời ngài vào...
Mang theo một luồng nghi hoặc, Long Vũ bước vào Hoan Hỉ lâu.
Lũ người phía trước vừa khinh bỉ Long Vũ đã bắt đầu thay đổi thái độ trở nên khách sáo hơn.
Bọn họ âm thầm tự trách, không nên quên câu nói:
- Nhìn người không nhìn tướng mạo, nước biển không thể dùng thước đo.
Đi vào đại môn, Long Vũ thấp giọng hỏi:
- Huyền thiết đoản kiếm? Cô cùng Nhị gia có quan hệ như thế nào?
Lải nhải mấy câu, thuận ngón tay chỉ chỉ người bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng, nhưng nàng là theo sự an bài của Kim Phượng mà thôi.
Nghe vậy, Long Vũ cũng không hề ngạc nhiên. Dù sao Kim Phượng gây cho hắn sự thần bí so với sự thần bí hắn gây cho Kim Phượng còn nhiều hơn nhiều...
…………………………………………� �……….
…………………………………………� �………..
Sau cánh cửa của lâu các, còn có một cánh cửa son, nhìn bộ dáng hẳn làm từ gỗ, chẳng những mĩ lệ, còn thập phần cứng rắn. Cho dù là cửu đỉnh kiếm tiên cũng chưa chắc có thể chọc thủng.
- Hiện tại phải làm như thế nào?
Long Vũ thấp giọng hỏi Kim Phượng. Vào cửa bất kể là nam hay nữ, đều là đến tầm hoan tác nhạc, mà bọn hắn lại là tìm người mà đến.
Ở trong này trêu người thì dễ chứ tìm người thì có chút khó khăn.
Căn cứ theo phân tích của La Lâm, từ khi tiến vào sau đại môn, bọn hắn cũng đã tiến nhập phạm vi giám thị của đối phương.
Long Vũ tin tưởng, chỉ cần bọn hắn có chút hành động lạ nào, liền sẽ đưa tới tai họa ngập đầu.
- Cứ thuận theo tự nhiên đi.
Kim Phượng nói.
- La Lâm, nhờ vả em.
Long Vũ âm thầm dặn dò, hy vọng La Lâm có thể tìm được hơi thở của Long Thiên Trạch. La Lâm tuân lệnh, lập tức bắt đầu công việc của mình.
Chuyện cho tới bây giờ, Long Vũ đã đem toàn bộ hi vọng ký thác trên người La Lâm, chỉ mong nàng thật sự đúng với đẳng cấp siêu máy tính tương lai không gì không làm được.
- Các vị, mời.
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên chạy đến trước mặt ba người. Hắn cúi người thật sâu với ba người, khiêm tốn nói:
- Công tử, hiểu lầm ở đại môn tôi đã biết, ông chủ chúng tôi đã phân phó xuống, sẽ đem hai tên không biết sống chết kia đi làm mồi cho ma thú. Hiện tại tôi sẽ tự mình phục vụ cho các người... Đi theo tôi, chúng tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi. Bảo đảm các người sẽ vừa lòng...
Long Vũ đầy bụng sự nghi ngờ, nhìn Kim Phượng, muốn hỏi một chút nên làm cái gì bây giờ? Nhưng Kim Phượng cũng âm thầm cúi đầu, rõ ràng là để cho hắn quyết định.
Long Vũ có chút do dự, Hoan Hỉ lâu chỉ cung cấp phục vụ nam nữ, chính mình thật sự là không có tâm tư này. Hơn nữa, hắn cũng không thể để hai mỹ nữ bên cạnh bị tên tiểu bạch kiểm nào đó cung cấp cái loại phục vụ ghê tởm này.
- Công tử, mời.
Lúc này, người trung niên kia lại mời lần nữa.
Long Vũ thoáng do dự hạ rồi hạ quyết tâm, đi vào trước nhìn một cái đã, có gì nói sau.
Rất nhanh, người đàn ông kia mang theo một hàng ba người tới một phòng khách. Phòng khách trang trí có vẻ thập phần xa hoa, thảm tơ tằm, cầu thang bạch ngọc, cửa phòng đồng thú thơm nức, bốn phía đều là dạ minh châu chiếu sáng, một cỗ quang mang dịu dàng đem cả phòng khách bao phủ vào trong, làm cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng.
- Các vị, mờ ngồi tạm, tôi đi một chút sẽ trở lại.
Người đàn ông mỉm cười, lưu lại một ánh mắt ám muội, sau đó liền xoay người đi.
Nhân cơ hội này, Long Vũ thấp giọng hỏi:
- Chị Phượng, vào đây là chủ ý của chị đó, không phải chúng ta thật sự tầm hoan tác nhạc chứ...
Long Vũ trong lòng bỏ thêm một câu, ca thì không có ý kiến gì, mấu chốt là hai người các ngươi thì tuyệt đối không được.
- Chuyện tới đâu hay tới đó.
Kim Phượng thấp giọng nói:
- Tiểu Vũ, chúng ta nếu đến đây, phải nghĩ biện pháp lưu lại Hoan Hỉ lâu. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có cơ hội tìm kiếm ông chú Long Thiên Trạch em, không phải sao?
- Đúng vậy.
Long Vũ vỗ ót, nói:
- Em làm sao lại không nghĩ tới chứ...
- Vấn đề là do tâm trạng lo lắng của em đã ảnh hưởng tới suy nghĩ...
Kim Phượng mỉm cười nói.
Rất nhanh, người đàn ông trung niên mang theo hai nam một nữ đi vào. Nam vừa nhìn cũng biết là tiểu bạch kiểm, loè loẹt. Nữ thì dung mạo thanh tú, động lòng người, nhưng cũng có vẻ phong tao dễ thương.
Thật sự là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
Long Vũ lo nhất đúng là đối phương an bài việc này. Nữ nhân kia phong tao, hắn sa ngã chơi bời một lần cũng không vấn đề.
Nhưng mấu chốt là, hắn hơi nóng mắt với tên tiểu bạch kiểm hầu hạ chị Phượng với Mã Hiểu Mai.
Trong lòng hắn còn đang bận suy nghĩ, thì cô gái kia đã đi tới, cực kỳ phong tao ngã vào lòng Long Vũ, eo lưng như linh xà uốn éo vặn vẹo khiến cho người ta phải ngứa ngáy.
Sắc mặt Mã Hiểu Mai trở nên âm trầm khó coi.
Lúc này, hai tên tiểu bạch kiểm kia cũng phân biệt hướng Mã Hiểu Mai cùng Kim Phượng đi đến.
Vừa lúc đó, Long Vũ thấy được trong ánh mắt Mã Hiểu Mai một tia sát khí.
Đúng vậy, thật sự là sát khí.
Nhìn bộ dáng này, Long Vũ biết Hồng Tụ pháp kiếm có nguy cơ sắp ra khỏi vỏ.
- Biến.
Mã Hiểu Mai chưa kịp phát hoả, Kim Phượng cũng đã nổi giận, nàng cho tên tiểu bạch kiểm một bạt tai ngã sấp trên mặt đất, đôi mắt đẹp lấp lánh hàn quang, lập tức đối với người đàn ông trung niên nói:
- Giúp chúng tôi an bài hai thiếu nữ...
Người đàn ông trung niên vốn là ngẩn ngơ, nhưng mà hắn rốt cuộc là một kẻ lõi đời, hơn nữa chức nghiệp hắn cũng không có tồi.
Ngắn ngủi ngây người ra vài giây, khóe miệng của hắn cũng lộ ra tia mỉm cười hiểu ý.
- Bành bạch…
Người đàn ông trung niên đứng bất động tại chỗ, hai tay nhẹ nhàng vỗ, trong nháy mắt, hai cô nương nhỏ xinh động lòng người liền đi vào.
Long Vũ nhất thời hiểu ra.
Một cái tát kia của Kim Phượng làm cho người đàn ông trung niên nghĩ lầm hai người Kim Phượng là less.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, từ phản ứng của người đàn ông trung niên cho thấy, hai cô nương này hẳn là hắn đã chuẩn bị từ trước. Có thể thấy được người này tố chất nghề nghiệp quả là khác người.
Rất thận trọng.
Long Vũ đột nhiên nghĩ, người đàn ông này có hay không giúp mình an bài sẵn một gã tiểu bạch kiểm để dự khuyết?
Nghĩ đến đây, toàn thân Long Vũ nhất thời nổi một tầng da gà.
Mắt thấy người thay vào là nữ nhân, trong lòng Mã Hiểu Mai liền bình tĩnh lại rất nhiều. Chỉ cần không phải kẻ khác giới, sẽ dễ dàng tiếp nhận thôi. Mã Hiểu Mai đã nghĩ kỹ đối sách, sau khi vào phòng, nàng sẽ cùng nữ nhân này nói chuyện phiếm, không làm cái gì khác.
Trên thực tế, Kim Phượng cũng nghĩ như vậy.
Có điều. người đàn ông trung niên lại không nghĩ như vậy. Hắn còn đang cân nhắc, có nên gọi tên tiểu bạch kiểm dự khuyết kia vào luôn hay không.
- Được rồi, chúng tôi hơi mệt. Mau mang bọn tôi đi nghỉ ngơi đi...
Kim Phượng lão luyện nói.
- Phòng đều đã chuẩn bị tốt, đảm bảo các người sẽ vừa lòng.
Người đàn ông trung niên cười nói:
- Gần đây luyện khí sư của Hoan Hỉ lâu chúng tôi vừa mới phát minh một số công cụ kiểu mới, ba vị là người của Nhị gia, thì cũng là khách quý của Hoan Hỉ lâu chúng tôi.
- Đêm nay các người liền có thể ưu tiên được sử dụng công cụ này.
Trong đầu Long Vũ nhất thời hiểu ra đó là dụng cụ tình thú.
Bất quá đối với tác phẩm của luyện khí đại sư Huyền Cảnh, Long Vũ vẫn còn vô cùng chờ mong. Coi như không dùng, tùy tiện nhìn một chút cũng tốt, gọi là thêm kiến thức.
Mấy phút đồng hồ sau, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông này, ba người đi tới phòng thuộc về mình. Vừa khéo, ba phòng đều là gần sát nhau.
Vấn đề mới xuất hiện, Long Vũ suy nghĩ, phòng này liệu có hiệu quả cách âm không? Vạn nhất, chính mình buổi tối cầm giữ không được, làm ra một chút động tĩnh cầm thú, Kim Phượng, Mã Hiểu Mai chẳng phải đều có thể nghe thấy sao?
- Công tử yên tâm, phòng của bổn lâu, bên trong có kết giới đặc biệt, coi như trong đó có đánh giết người, bên ngoài cũng không nghe được.
Chỉ có đàn ông mởi hiểu nhau, liếc qua ánh mắt của Long Vũ, người đàn ông trung niên kia liền hiểu rõ tâm tư của hắn, vội vàng lại ghé sát lổ tai giải thích.
Long Vũ trong lòng nóng lên, lại có chút rục rịch.
…………………………………………� �………………….
…………………………………………� �…………………..
Vì không làm cho Hoan Hỉ lâu hoài nghi, sau khi tiến vào phòng, ba người không có tiếp tục liên hệ. Trên thực tế cũng là không tiện liên hệ. Nhưng La Lâm lại đưa ra một đề nghị, nàng sẽ tại phụ cận xây dựng một cái mạng lưới khu vực. Long Vũ, Mã Hiểu Mai chỉ cần dùng điện thoại di động là có thể tiến hành liên lạc.
Long Vũ nghe vậy tự nhiên là mừng rỡ.
La Lâm nói cả quá trình này có lẽ được một đêm.
Đồng thời, La Lâm cảm thấy bên trong Hoan Hỉ lâu có một cổ khí tức rất đặc biệt, nó tựa hồ che dấu toàn bộ hơi thở trong lầu, như vậy chuyện tìm Long Thiên Trạch trở nên rất phiền toái.
Long Vũ dặn dò nàng phải không ngừng cố gắng.
- Bang bang…
Đột nhiên, bên ngoài cửa truyền tới một vài tiếng đập cửa. Cô gái đi theo Long Vũ cung kính hỏi:
- Công tử có muốn mở cửa không ạ?
- Đúng rồi, cô xưng hô như thế nào?
Long Vũ hỏi.
- Tiện tỳ tên gọi Tiểu Thúy.
Nàng nghiêm túc trả lời.
- Tiểu Thúy, đi mở cửa đi.
Long Vũ hỏi tên người ta xong lại quay về với chủ đề mở cửa trên. Thật đúng là có điểm cởi quần đánh rắm.
Cửa phòng vừa mở ra, Tiểu Thúy mắt thấy người này, thân thể rõ ràng hơi run rẩy. Người kia hơi liếc mắt, tiểu Thúy vội vàng đem những lời định nói nuốt xuống.
- Công tử, ta là chấp sự của Hoan Hỉ lâu, các người là người của Nhị gia, cũng chính là khách quý của Hoan Hỉ lâu chúng tôi, cho nên tôi tự mình đến xem, hỏi một chút anh đối với phục vụ của chúng tôi có hài lòng không?
Lúc này, Long Vũ mới nhìn rõ người tới, một mỹ phụ xinh đẹp, đôi mắt đào hoa ngập nước, eo nhỏ vặn vẹo mang theo vô vạn phong tình.
Mỹ phụ nhìn Long Vũ mỉm cười:
- Công tử, tôi gọi là Mỹ Diễm, nếu anh không để ý, cũng xưng hô với tôi như vậy đi... Đúng rồi, nếu anh không hài lòng với sự phục vụ của Tiểu Thúy, tôi có thể tự mình đến hầu hạ anh.
(Dịch giả: Thực ra ta cũng không "hài lòng"… Biên: Chú không hài lòng cái giề)
Long Vũ ngẩn ngơ, Hoan Hỉ lâu này thật đúng là kỳ quái. Có quản lí nào lại tự mình đi tiếp khách thế này không.
- Công tử, kỳ thật tôi nhận biết anh.
Mỹ Diễm đột nhiên nói.
- Là sao?
Long Vũ có vắt hết óc cũng không nhớ ra mình cùng nữ nhân này gặp nhau lúc nào.
Mỹ diễm lắc lắc tay áo, thân hình nhẹ nhàng đi tới, một làn gió thơm xông vào mũi:
- Anh chẳng những là khách quý của Nhị gia, hơn nữa còn là thượng khách của Đoan Mộc Gia tộc, tôi nói có đúng không?
Long Vũ nhíu mày, thầm nghĩ, hay là nàng tại Đoan Mộc thành gặp qua mình?
Nghĩ đến đây, Long Vũ lập tức bình thường trở lại. Hoan Hỉ lâu là tổng đường Bách Hoa hội, mà Bách Hoa hội am hiểu nhất đó là vơ vét của cải cùng tình báo.
Hai thứ này đều là thông qua cái gọi là hoan hỉ mà thực hiện.
Lấy tình báo của bọn chúng có thể nhận biết mình cũng là có lý.
Nhưng mà trong suy nghĩ của Long Vũ, các nàng có biết mình tới đây là để cứu người hay không?
Nghĩ đến đây, Long Vũ liền âm thầm cảnh giác.
Long Vũ cười ha ha, nói:
- Mỹ Diễm, cô thật sự là quá khách khí rồi, kỳ thật tôi đối với tiểu Thúy rất hài lòng. Như vậy đi, cô cứ đi làm việc của cô đi, nơi này có tiểu Thúy hầu hạ tôi là được rồi.
Tiểu Thúy nghe vậy, trong đôi mắt hiện lên một chút vui mừng.
Đồng thời, Long Vũ cũng tại trong ánh mắt Mỹ Diễm thấy được một tia mất mát, không cam lòng.
Quả nhiên, sóng mắt Mỹ Diễm giống như dòng nước lưu chuyển, môi hơi hơi đóng mở, giơ tay nhấc chân liền phóng xuất ra một loại phong tình.
Bất tri bất giác, ánh mắt Long Vũ đã gắt gao nhìn chằm chằm nàng, Mỹ Diễm che miệng cười nói:
- Công tử vì sao lại xem tôi như vậy, chẳng lẽ là nhìn trúng tôi rồi...
Nói xong, nàng hữu ý vô tình liếc tiểu Thúy một cái.
Thân hình tiểu Thúy chấn động, lặng yên rời khỏi phòng.
Long Vũ cũng không lên tiếng, vận chuyển Thiên Nhãn xem thử, tại dưới khuôn mặt xinh đẹp của Mỹ Diễm, hắn thấy được một gương mặt oán hận của một con hồ ly.
Nói cách khác, nàng là một con yêu hồ.
Thậm chí có thể chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ đã nô dịch ông chú Long Thiên Trạch của hắn.
Nghĩ vậy, trong lòng Long Vũ vừa khẩn trương, vừa tức giận. Nhưng hắn phải kiệt lực khống chế tâm tình của mình. Chính là hắn không rõ địa vị Cửu Vĩ Thiên Hồ tại Hoan Hỉ lâu, Bách Hoa hội cao cao tại thượng, tại sao lại tự mình đến phòng một khách nhân là hắn mà nói chuyện phiếm, thậm chí còn tỏ ra hảo cảm.
Nàng rốt cuộc muốn làm cái gì?
Trong đầu Long Vũ không ngừng hiện lên sự nghi ngờ.
Sự tình hình như càng ngày càng phức tạp.
Lặng lẽ đóng Thiên Nhãn, Long Vũ âm thầm thở ra một hơi, nói:
- Mỹ Diễm, cô gọi Tiểu Thúy vào đi, tôi muốn sớm nghỉ ngơi một chút... Tôi hy vọng mấy ngày nay cô đừng tới quấy rầy tôi. Nói thật, tôi rất hài lòng với sự phục vụ của tiểu Thúy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...