Đặc Thù Không Gian

- Long Vũ, lòng tôi thật thật sự rất khó chịu, rất mâu thuẫn.

Hàn Duyệt nói xong, đôi mắt xinh đẹp lưu lại một giọt lệ trong suốt lăn dài xuống má.

Long Vũ lẳng lặng nhìn nàng vừa khóc vừa trút bầu tâm sự.

Hắn tựa hồ minh bạch nội tâm của nàng đang đấu tranh kịch liệt, khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt vừa luống cuống vừa hoảng sợ nhìn về phía nàng nói:

- Chị Hàn, khóc đi, khóc lên trong lòng sẽ dễ chịu một chút...

Khóc một hồi, Hàn Duyệt ngẩng đầu nhìn Long Vũ, ôn nhu nói:

- Nói cho tôi biết, tôi nên làm cái gì bây giờ?

Nhìn đôi môi kiểu diễm đỏ mọng ướt át, giọt lệ hoa lăn dài hai bên má, Long Vũ tâm thần khẽ run, hắn cúi đầu khẽ hôn lên.

Mềm mại căn đầy và co dãn. (DG: Thèm quá đi. Biên: Bầu má mà ta cứ tưởng là bầu v…)

Đôi mắt Hàn Duyệt lập tức trợn tròn, lóe lên một tia hoảng sợ, vẻ mặt hoảng hốt. Sau đó khuôn mặt thanh tú cũng thoáng đỏ lên.

Nụ hôn đầu, cứ như vậy đột nhiên bị Long Vũ đoạt mất.

Trong tíc tắc, trong đầu Hàn Duyệt hình như trống rỗng. Đồng thời một cảm giác ấm áp từ đáy lòng chậm rãi dâng lên. Giống như lập tức xua tan phiền não trong lòng.

Thân thể Hàn Duyệt mềm mại căng mọng, cũng không nhúc nhích. Trong đầu không ngừng nhớ lại những nụ hôn trên truyền hình. Nữ diễn viên cố đẩy ra, sau đó vả cho nam nhân một cái vào miệng, có người chấp nhận hưởng ứng, cũng có người thậm chí trên giường... Nghĩ đến đây, Hàn Duyệt dừng lại. Bởi vì một nụ hôn mà lên giường thì chỉ có trên màn ảnh,có lẽ chỉ có một vài quốc gia nhỏ mới có mà thôi, Nữ diễn viên chính hình như là Maria Ozawa thì phải…

- Đáng chết. Mình làm sao lại nghĩ đến chuyện đó chứ....

Không biết nụ hôn đầu tiên thần kỳ ra sao. Nhưng hiện tại trong lòng trống rỗng. Cả người Hàn Duyệt bủn rủn, rất khhó diễn tả.

Thật lâu sau. Long Vũ mới nhẹ nhàng rời khỏi môi nàng.

Khóe miệng vểnh lên một nét tươi cười thản nhiên. Long Vũ cười nói:

- Chị Hàn. Chị đừng nói với em đây là ngươi nụ hôn đầu tiên?

Hàn Duyệt nắm chặt tay đưa lên. Suy nghĩ xem có cho hắn một bạt tay vào mõm hay không. Tên vô sỉ phá gia chi tử vừa mới đột nhiên tập kích cướp đi nụ hôn đầu tiên của mình. Lại nói ra câu coi khinh người như vậy.

Thoáng do dự xuống. Hàn Duyệt tuỳ tiện nói:

- Câm mồm. Cậu mới là nụ hôn đầu. Người ta nụ hôn đầu tiên vài chục năm về trước đã không còn rồi. Tôi ba tuổi tại nhà trẻ là tiểu công chúa ai gặp đều thích hết nhá....

- Thế à.

Long Vũ thấy được đôi mắt Hàn Duyệt muốn trốn tránh. Lấy kinh nghiệm suy đoán Hàn Duyệt tám phần là lần đầu tiên.

Đương nhiên, đó cũng không phải điều quan trọng.

Quan trọng nhất lúc này là Long Vũ muốn trở về sớm một chút

Rất nhiều tác phẩm văn học trong sách đều nói nụ hôn đầu tiên luôn là những thứ tốt đẹp nhất. Nhưng thực tế, Long Vũ cũng không ủng hộ cho lắm. Trục trặc kỹ thuật khi hôn, khoái cảm sẽ mất đi không ít.

Đương nhiên, ngoại trừ lưỡng tình tương duyệt.( cả hai đều yêu nhau)

Nhưng tình huống trước mắt thì bất kể nam hay nữ đều không quá vui vẻ cùng đối phương. Dù sao thì....Có lẽ khi nhận lấy nụ hôn đầu làm kích thích lá gan Hàn Duyệt to lên, nàng ngẩn đầu nói:

- Tiểu Vũ, Lưu cục trưởng rất xem trọng cậu, cha tôi cũng rất thích cậu..... Lưu cục trưởng hy vọng cậu có thể gia nhập cục cảnh sát, cha tôi cũng hy vọng cậu có thể trở thành một người thành đạt...

Cái này thế này?

Long Vũ nghe vậy, xấu hổ không thôi. Lời của Hàn Duyệt giống như là đang Hàn Hùng đang chiều con rể...

- Tiểu Vũ, chẳng lẽ...


Trong đôi mắt Hàn Duyệt đã tràn ngập chờ mong. Nhưng lời của nàng còn chưa nói xong, đã bị Long Vũ chặn miệng

Đương nhiên. Lúc này đây Long Vũ không dùng miệng, mà dùng tay.

- Chị Hàn. Tôi không thể nào làm cảnh sát, hơn nữa tôi cũng không có hứng thú

Sau đó Long Vũ nghiêm túc nói:

- Tôi là một người tu đạo. Mục tiêu của tôi không ngừng theo đuổi là lực lượng... Tiếp đó là tìm cha mẹ của tôi... Về phần chuyện này, tôi không có hứng thú. Chị Hàn, cám ơn nụ hôn đầu của chị. Trong cuộc đời này, chắc chắn sẽ là một kỹ niệm đẹp của tôi... Đúng rồi, có tin tức của yêu hồ, nhớ kỹ cho tôi biết.

Nói xong, Long Vũ liền xoay người tránh ra.

Hàn Duyệt lần này không tiếp tục ngăn cản Long Vũ bỏ đi, mà là trơ mắt nhìn hắn trực tiếp biến mất trước mắt mình.

Thật lâu sau, Hàn Duyệt tựa hồ mới có phản ứng. Nàng nắm chặt tay nhìn theo hướng Long Vũ rời đi, giơ đôi bàn tay trắng như tuyết lên, căm giận nói:

- Tôi sẽ không để mất nụ hôn đầu tiên như vậy...

Nỗ lực bình tĩnh lại một chút, Hàn Duyệt đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:

- Cha mẹ Long Vũ cuối cùng là ai?

Sau đêm hôm đó mười ngày, Long Vũng cùng Hàn Duyệt lại gặp mặt.

Lúc đó, bọn họ cũng không đàm luận về chuyện tình nụ hôn đầu, mà là có chuyện quan trọng. Hàn Duyệt theo đề nghị của Tiểu Vương, đem tên cứng đầu Hoàng Đạt Phát thả ra với lí do không đủ chứng cớ. Dùng chuyện này làm mồi thả câu.

Trong lúc phóng thích, âm thầm cài trên người Hoàng Đạt Phát một thiết bị Nano cameras tiên tiến nhất thế giới. Hôm qua cameras đã ghi hình lại một tin tức trọng yếu.

Yêu hồ đang ở tìm kiếm chỗ ở của Long Vũ.

Vì thế, Hàn Duyệt trong điện thoại cùng Long Vũ thương nghị ra một kế gậy ông đập lưng ông. Cố tình để lộ nơi Long Vũ ở, làm cho yêu hồ tiến đến trả thù.

Hoàng Đạt Phát rất là trung thành, liên tiếp vài ngày mai phục tại chỗ cư xá của Long Vũ cẩn thận quan sát cuộc sống sinh hoạt thường ngàycủa hắn. Xác định không sơ hở, sau đó hắn đem tin tức nhắn truyền về cho yêu hồ.

Yêu hồ trả lời là khuya đêm nay sẽ động thủ.

Hàn Duyệt đi xe tới nhà Long Vũ thì đã gần chín giờ tối, xe dừng lại sau đó Hàn Duyệt hỏi Long Vũ:

- Một mình cậu thật sự nắm chắc đối phó yêu hồ sao?

- Không thành vấn đề.

Long Vũ xuống xe tự tin nói.

- Thật sự không cần tôi đi theo?

Hàn Duyệt buộc miệng hỏi.

- Bỏ đi, chị theo cũng chẳng giúp được gì,tôi đi một mình được rồi.

Long Vũ nói tiếp:

- Chị ở đây chờ tin tốt của tôi.

- Tôi ở dưới lầu chờ cậu, vạn nhất có chuyện gì thì cho tôi biết.

Hàn Duyệt lo lắng nói.

Long Vũ gật đầu, lập tức đi vào thang máy. Bước vào phòng của mình, Long Vũ đem phòng khách tập trung ý niệm nhìn quét một lần.

- Chủ nhân, công năng mới vừa được điều chỉnh xong, từ giờ trở đi có thể tùy ý sửa dụng. Em có thể cho anh hoàn thiện Thiên Sư kiếm quyết.


Đột nhiên thanh âm của La Lâm vang lên.

Long Vũ mỉm cười vui mừng nói:

- Ha ha, anh vừa nghĩ đến emi, không ngờ nhanh như vậy em đã xong rồi... Nhưng mà trước mắt việc Thiên Sư kiếm quyết không vội.... La Lâm, yêu hồ đêm nay có thể sẽ đến đây.... Em giúp anh lên kế hoạch đối phó. Mặt khác em để ý xem trong phòng có gì khác thường hay không?

- La Lâm đã hiểu.

La Lâm là thiên sư trợ thủ, theo Long Vũ tu vi không ngừng tăng cao, khi công năng càng cao thì khả năng phát ra càng cường đại.

Giúp đỡ chủ nhân giải quyết sự tình như vậy vốn là chuyện cơ bản. Ở tình huống bình thường kỳ thật không cần Long vũ phải thông báo.

Cẩn thận quét từng chỗ, một lúc sau, La Lâm cho ra một kết luận:

- Hết thảy cũng không có vấn đề...

Long Vũ lúc này mới yên lòng lại, từ trong tủ lạnh lấy ra cái bánh bao, một tay cầm bánh, một tay lấy từ trong túi áo một vài phù chú quý giá, dựa theo Cửu Cung chi số, bát quái chi vị, bắt đầu dán ở trên cửa sổ.

- Ẩn

Đợi cho toàn bộ phù chú đều dán xong, Long Vũ hai tay kết ấn, trong miệng thở nhẹ một tiếng. Trong nháy mắt đó, màu vàng của phù chú nhất thời liền biến mất không thấy. Trong phòng đã khôi phục lại bình thường

- Thiên Cơ trận ——!

La Lâm như đã nhìn ra manh mối trong đó.

Long Vũ gật gật đầu, cười nói:

- Đúng vậy, anh không nghĩ tới, em có thể nhìn ra trận pháp ảo diệu này. Nhưng mà trận pháp này chỉ có thể vây yêu hồ, nhưng không thể đem tiêu diệt. Đúng rồi, em có cái gì... làm trận pháp tăng thêm sức mạnh hay không.

- Trận pháp thì thật ra có một cái, nhưng tu vi hiện tại của chủ nhân sợ là rất khó khống chế.

La Lâm đề nghị:

- Hay chờ anh đạt tới cảnh giới Tụ Linh hãy sử dụng.

Long Vũ cầm trong tay ổ bánh bao cuối cùng nuốt vào bụng. Khóe miệng nổi lên một tia cười âm hiểm, làm như bình thường nói:

- Yêu hồ ơi yêu hồ. Hôm nay là ngày tận thế của mày.

Nhìn thời gian bây giờ đã là mười giờ rưỡi tối. Khoảng cách yêu hồ cùng Hoàng Đạt Phát ước định đã không còn bao lâu. Long Vũ đóng cửa phòng ngủ tắt đèn, nằm xuống.

Đêm nay không trăng, Giữa không trung mây đen áp đỉnh đưa tay không thấy được năm ngón. Bóng tối bao trùm lấy Long Vũ. Nhưng với thị lực của Long Vũ thì có thể thấy rõ như ban ngày.

Nói đến cùng, Long Vũ cũng là tu vi cảnh giới màu tím.

Trên thực tế, hắn nhắm mắt lại, tâm thần cảm ứng, cũng có thể thấy rõ ràng cảnh vật bốn phía.

Đêm đã khuya, Long Vũ cũng không hề buồn ngủ, trong bóng đêm một đôi mắt thỉnh thoảng lại nhình quanh.

Dưới lầu, ngồi trong trong xe, Hàn Duyệt liên tục đập muỗi, nàng thật sự là quá mệt mỏi. Vì an bài sự tình hôm nay, có lẽ nàng đã là hai ngày hai đêm không có chợp mắt.

Hàn Duyệt mặc dù thể chất rất tốt, nhưng nói đến cùng vẫn là người thường. Bốn mươi tám giờ không nghỉ không ngủ, thân thể cùng tinh thần đã mỏi mệt đến cực điểm.

Đêm khuya mười hai giờ, trong tiểu khu hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có cư xá phòng trực ban cùng đèn đường tản ra ra ánh sáng xuyên qua màn đêm.

Trong đêm tối yên tĩnh, một cái bóng lặng lẽ đi tới, mục tiêu rõ ràng chính là nhà Long Vũ. Nằm ở giữa phòng ngủ, ý niệm Long Vũ chợt động. Cùng lúc đó, La Lâm cũng phát ra báo hiệu:

- Chủ nhân, yêu hồ đến đấy...


Trong lòng Long Vũ mỉm cười, tiếp tục nằm ở trên giường cũng không có bất kỳ hành động. Nhưng giờ phút này, đạo lực trong cơ thể hắn, còn có dị năng tử hỏa đều đã bắt đầu ngưng tụ.

Trong bóng đêm, đạo ảnh tử giống như một đoàn hắc vụ bình thường từ từ bay tới cửa chống trộm. Đối với nó mà nói, hàng rẻ tiền này dường như không có tác dụng.

Đồng dạng, cửa chống trộm nhà Long Vũ cũng không thể ngăn trở nó

- Két.

Tiến vào phòng Long Vũ, trong nháy mắt, bóng đen trong phòng bắt đầu vặn vẹo biến thành hình dáng của Hồ Mân. Trong miệng phát ra một âm thanh sởn tóc gáy.

- Hoan nghênh.

Ngay lập tức, Long Vũ dụng điều khiển từ xa bật đèn treo giữa phòng khách, mở cửa phòng ngủ chậm rãi đi ra. Ánh mắt Hồ Mân đảo qua trên người Long Vũ.Hắn khẽ cười lên:

- Ta đã chờ ngươi lâu rồi, như thế nào? Muốn tìm ta báo thù, không biết lần trước thương thế có sao hay không?

Hồ Mân sững sờ phục xuống.

- Là ta.

Long Vũ khẽ cười một tiếng. Động tác tao nhã đi tới trước sô pha ngồi xuống. Hắn thích chí đem thân mình tựa vào trên ghế sa lon, châm chọc nói:

- Ngươi có thể còn không biết hay sao. Hoàng Đạt Phát là người của chúng ta, hắn trợ giúp chúng ta diễn xuất vở diễn này...

- Không có khả năng.

Trong mắt Hồ Mân hiện lên sát ý:

- Hắn không có khả năng phản bội ta...

- Tùy ngươi, dù sao đây là sự thật.

Long Vũ khinh thường nói:

- Yêu hồ, ngươi đã tới tìm chết, ta tự nhiên sẽ thành toàn cho ngươi..

Mắt thấy vẻ mặt Long Vũ thản nhiên, yêu hồ nhất thời cũng có chút sợ. Nàng cảnh giác xem bốn phía, nhìn xem có phải hay không cao thủ Huyền Môn mai phục xung quanh.

- Không cần nhìn, nơi này chỉ có ta.

Long Vũ tự tin cười:

- Đối phó với phế vật như ngươi, ta một người là đủ. Huống hồ, thương thế lần trước của ngươi còn chưa phục hồi

Trong đôi mắt của Hồ Mân hiện lên một vẻ xem thường:

- Uổng công các ngươi tự xưng là Huyền Môn chính tông, cũng biết xài loại thủ đoạn hạ lưu này à?

- Khinh bỉ à, ngươi là cái thá gì?

Long Vũ chợt đột nhiên cũng nhớ tới Đại Ngưu lời nói.

- Đi tìm chết.

Đôi mắt Hồ Mân xoay động, hai tay biến thành trảo, hướng tới Long Vũ phóng ra mười đạo kình phong, theo sau thân thể nàng hóa thành một đạo hắc vụ, tính từ ban công rút lui.

Giỏi cho hồ ly không chịu thiệt trước mắt.

Tương lai còn dài.

- Lên.

Long Vũ thân hình khẽ động, tránh thoát công kích của Hồ Mân, đồng thời hai tay kết ấn, trong miệng khẽ quát một tiếng.

Lời còn chưa dứt. Trong phòng nhất thời kim quang sáng lên. Phía trước ẩn giấu phù chú, lúc này toàn bộ xuất hiện. bốn phía quanh gian phòng, hoàn toàn bị kim quang bao phủ.

Hồ Mân hóa thành bóng đen phi tới cửa sổ trong tíc tắc. Một đạo kim quang lóe lên bắn ngược thân ảnh của hồ ly trở lại.

Tiếp đó, Hồ Mân không cam lòng lại thử vài lần. Bất kể là cửa sổ hay cửa chính, cho tới vách tường. Chỉ cần là có kim sắc quang tồn tại, nàng liền không thể thoát thân.

- Đừng lãng phí tinh lực nữa

Long Vũ cười gian:


- Lão Tử hôm nay là đóng cửa đánh chó.

Mắt thấy không thể chạy trốn. Hồ Mân lập tức biến ảo thành người, nàng nhìn Long Vũ miệng ra phát ra một tiếng thở dài lạnh ngắt:

- Long Vũ. Ta bản tính không xấu, trời có đức hiếu sinh, không bằng ngươi thả ta, từ nay về sau ta quay Huyền Cảnh, không bước vào thế giới này nửa bước.

Khóe miệng Long Vũ mỉm cười, nói:

- Ngươi ngốc hay ta khờ...

Hồ Mân thấy Long Vũ dầu muối không thấm, đôi mắt hiện lên một vẻ giảo hoạt, thay một bộ mặt tươi cười, ôn nhu nói:

- Nếu ngươi thả ta, ta có thể làm đầy tớ cho ngươi. Từ nay về sau, không quản ngươi để cho ta làm cái gì, ta đều nguyện ý. Chúng ta bộ tộc yêu hồ, trời sinh mị thái, thể chất thuần âm, có thể làm địa lô hỗ trợ tu luyện cho ngươi.

Nói tới đây, Hồ Mân duỗi tay đem váy dài kia trên người bỏ đi, khóe miệng nổi lên một tia ám muội, nói:

- Ta có thể cho ngươi hưởng thụ hoan ái chân chính...

Nói chuyện đồng thời, Hồ Mân trong miệng nhẹ nhàng phun ra một ngụm sương mù màu đỏ.

- Là khói mê.

La Lâm vội la lên. Đồng thời hắn cắn nát một viên Thanh Tân Hoàn trong miệng. Viên Thanh Tân Hoàn này là Long Vũ tốn một vạn nguyên mua được từ chỗ Tuyết Cơ. Viên thuốc trôi xuống bụng, một cảm giác đau đớn khẽ thoáng qua, nhưng cũng có chút hiệu quả. Một cỗ thanh khí chạy toàn thân làm cả người hắn tỉnh táo. Trong lòng vui sướng nhìn xuống dưới đất chỉ còn một bộ áo màu tím viền hoa, theo trí nhớ thì đó chính là của Hàn Duyệt.

Nhưng mà Long Vũ rất rõ ràng, đây chính là thuật che mắt của hồ ly, đồ súc sinh.

- Được rồi hồ ly, ta biết ý đồ của ngươi,chỉ là việc này đối với ta vô dụng.

Long Vũ thốt ra kích thích yêu hồ:

- Đừng cho rằng ngươi biến ảo bộ dáng mê người như vậy, nhưng chỉ cần ta nghĩ ngươi là một con hồ ly, một con súc sinh, ta liền mất đi hứng thú... Ngươi hiện tại lựa chọn duy nhất chính là thúc thủ chịu trói...

- Hừ.

Sắc dụ bất thành, Hồ Mân cũng đành phải liều mạng.

Ngày hôm nay rất rõ ràng, không phải người chết chính là hồ vong

- Ta muốn ngươi chết.

Hồ Mân đứng dậy, quanh thân bao phủ một cỗ hắc khí, trong khoảnh khắc, xung quanh nàng mọc lên đầy lông màu đen. Đồng thời, mông phía sau cũng lộ ra một cái cái đuôi màu đen.

Thời khắc này, Long Vũ cảm thấy một cỗ sát khí mãnh liệt từ người Hồ Mân phát ra, toàn thân Long Vũ cảm thấy có chút không thoải mái.

Trong lòng phát lạnh, lập tức ngưng thần tĩnh khí, Thiên Sư pháp kiếm nhất thời đâm ra một đạo kiếm quang thẳng hướng Hồ Mân.

Dưới thế công sắc bén của Long Vũ, Hồ Mân liên tục tránh né. Kiếm quang bay lướt qua thân, phù chú xung quanh cũng lóe lên nhưng cũng không có bất kỳ thương tổn nào đối với yê hồ.

- Ngươi đã không biết điều, ta đây liều mạng với ngươi...

Yêu hồ hiện tại tính toán xấu nhất là đồng quy vu tận.

Giờ phút này trên tay nàng đã muốn lộ ra Thiên Hồ đao, ánh đao chợt lóe, nàng đã chế trụ trụ Thiên Sư pháp kiếm của Long Vũ, hai cổ lực lượng đụng nhau, bên trong gian phòng nhất thời phát ra một tiếng vang lớn. Thần sắc Long Vũ ngưng trọng nhanh nhìn chằm chằm Hồ Mân, trong lòng không dám có chút khinh thường.

- Tu vi của ngươi lại tiến bộ.

Sắc mặt Hồ Mân phát lạnh, Thiên Hồ Đao trong tay lặng yên không một tiếng động bắn nhanh ra một đạo đao khí vô hình, hướng đúng ngay vào mặt Long Vũ.

Sát chiêu của Hồ Mân chưa tới, sát khí vô hình đã làm đau da mặt Long Vũ.

Long Vũ phát giác chính mình vốn không kịp thi triển pháp kiếm đối kháng, hắn chỉ là bản năng nhảy hướng qua bên cạnh. Sau đó Hồ Mân dùng Thiên Hồ Đao phát ra kình khí vô hình đánh xuống, cắt đứt một ít tóc của hắn.Nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Thấy Long Vũ tránh né thành công, Hồ Mân phát ra một tiếng than sợ hãi, dưới tay không để cho kẻ địch nghỉ ngơi liên tục chém ra đợt công kích thứ hai.

Sát chiêu sắc bén vô cùng hướng vào đầu Long Vũ đánh xuống, Long Vũ thấy thế lập tức phóng xuất ra Trảm Thiên Thần Long nghênh hướng công kích.

- Thần Long?

Lần trước đã bị chính Thần Long đánh cho bị thương. Vẻ mặt Hồ Mân hững hờ liền trở nên nghiêm túc. Hiển nhiên nội tâm nàng lúc này đã xuất hiện một chút sợ hãi.

Thần sắc Hồ Mân thẫn thờ một vài giây, Long Vũ lại chớp lấy thời cơ này âm thầm dặn dò La Lâm mở ra tăng trưởng đạo lực, dị năng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui