Sau một hồi chiến đấu ác liệt, lúc đầu là một đám người tụ lại, bây giờ lại tách ra. Mã Chính Phong, Tuyết Cơ, Mã Ngọc một tổ. Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang một tổ, Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai một tổ.
Mã Hiểu Mai là người giết được Huyết Bức nhiều nhất. Lúc này, chung quanh hai người số lượng Huyết Bức cũng là nhiều nhất.
Dần dần, Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai bị dồn tới một của động. Dưới tình huống bất đắc dĩ, Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai lui vào trong động.
- Chủ nhân, sự việc có chút không ổn, trong động có thể có Huyết Bức Vương.
Đúng lúc này, thanh âm La Lâm liền báo hiệu.
Long Vũ nhíu mày, dùng tâm thần đáp lại:
- Tại sao lại không nói sớm.
- Xin lỗi chủ nhân, ở giai đoạn này, em chỉ có khả năng tính toán được như vậy.
La Lâm trả lời.
Long Vũ không chút oán giận.
Nếu tiếp tục truy vấn, La Lâm nhất định lại nói nguyên nhân là do tu vi của hắn.
- Ngao.
Đột nhiên, trong động truyền đến một âm thanh chói tai. Từ nơi này có thể đoán được, sinh vật phát ra tiếng gầm rú, vô cùng thống khổ. ( Em lại tưởng là con mèo của đại ka Long Vũ)
- Là Huyết Bức Vương.
La Lâm dường như từ âm thanh dự đoán chính xác, vội vàng nói:
- Huyết Bức Vương bị thương. Dường nhu nó rất thống khổ cùng nóng nảy.
Nói tới đây, La Lâm đề nghị nói:
- Chủ nhân, tiếp tục xâm nhập vào bên trong, thừa dịp nó bị thương, chúng ta đem nó đánh chết. Chỉ cần nó chết, Huyết Bức bên ngoài sẽ không hung tàn như vậy. Đây là cơ hội duy nhất giữ lấy tính mạng. Tỷ lệ thành công là bảy mươi phần trăm. Nó bị thương chúng ta hãy qua giết nó.
Đối với lời nói của La Lâm, Long Vũ chưa bao giờ nghi ngờ.
Nếu như trên đời này, duy nhất Long Vũ không đề phòng, chỉ có thể là La Lâm.
- Làm sao anh biết?
Mã Hiểu Mai ngạc nhiên hỏi.
- Sau này tôi sẽ từ từ giải thích cho cô. Hiện tại, cô theo tôi đến đó.
Long Vũ nói một tiếng, dẫn đường. Nhưng vừa đi được mười bước, thấy vô số Bức Huyết bay ra.
Mã Hiểu Mai cùng Long Vũ ra sức chém giết, không ngừng tiến về phía trước. Nhưng sau đó, dù là Mã Hiểu Mai hay Long Vũ cũng là lực bất tòng tâm.
Đột nhiên, một con Bức Huyết từ phía sau đánh tới Mã Hiểu Mai. Long Vũ đảm nhiệm phòng ngự sau lưng Long Vũ, không kịp xuất kiếm, hắn đành phải dùng thân thể ngăn cản.
- Phốc.
Ngực Long Vũ bị lợi trảo Huyết Bức xé rách, một cỗ hàn khí nhập vào trong cơ thể, lập tức phu ra một ngụm máu tươi.
Mã Hiểu Mai vội vàng quay người, một kiếm giết chết con Huyết Bức kia.
Khóe miệng Long Vũ chảy ra một vệt máu đỏ tươi, nửa thân bên trái bị máu đen của Huyết Bức kia nhuộm đỏ, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Long Vũ giờ phút này phải dựa lưng vào Mã Hiểu Mai mới có thể đứng được. Nhưng Thiên Sư pháp kiếm trong tay tiếp tục phát sáng, một đạo ánh sáng màu tím quấn quanh thanh kiếm.
- Anh Vũ, cám ơn anh.
Tất nhiên Mã Hiểu Mai biết Long Vũ vì sao bị thương.
Long Vũ đưa tay lau đi vết máu trên miệng, nói:
- Cảm tạ làm cái gì? Cô có tín nhiệm tôi mới để cho tôi phòng ngự phía sau. Tôi có chết cũng phải bảo vệ cho cô.
Đôi mắt xinh đẹp của Mã Hiểu Mai đột nhiên ngấn nước.
Một nam một nữ trẻ tuổi trong động, dựa lưng vào nhau chiến đấu.
Mã Hiểu Mai nhìn thấy Huyết Bức bay múa đầy trời, bỗng nhiên cảm giác vô lực.
Nhưng mà tuy trong hiểm cảnh, có người kề vai chiến đấu, thực sự làm cho nàng hài lòng.
- Ngao, ngao…
Lúc này bên trong động lại truyền ra tiếng gào thét.
Theo tiếng gào thét không ngừng, Huyết Bức xung quanh đột nhiên bay hết vào trong. Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai thấy vậy, tự nhiên không buông tha cơ hội tốt, vội vàng tiến vào bên trong.
Ước chừng mười năm phút, hai người thấy thấy được con Huyết Bức Vương to lớn, đồng thời mùi hôi thối phát ra vô cùng mãnh liệt.
Huyết Bức Vương nhìn qua cũng cao hơn mười thước, tương đồng với nhưng con Huyết Bức khác. Nhưng mà toàn bộ cơ thể của nó màu vàng, trên trán có một cái sừng nhọn. Đôi cặp mắt to trong bóng đêm hiện ra đỏ như máu. Dường như đã tràn ngập sự thống khổ.
Hơi thở của Huyết Bức Vương nặng nề. Long Vũ nhìn kỹ, trong bụng nó không ngừng chảy ra chất mủ, mùi hôi thối cũng là từ đó phát ra.
Huyết Bức bay múa trên không trung, không quan tâm đến Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai đang suy nghĩ cái gì.
- Rống.
Huyết Bức Vương đột nhiên phát ra tiếng kêu giận dữ, lập tức há to miệng, những Huyết Bức xung quanh lập tức bay vào trong miệng của nó.
Cho đến khi con Huyết Bức cuối cùng bay vào trong, Huyết Bức Vương ngậm miệng lại, trong miệng phát ra tiếng nhai bẹp bẹp. Long Vũ lập tức minh bạch, nó muốn những con Huyết Bức này làm thức ăn.
Từng dòng máu đen từ trong miệng nó chảy ra.
Long Vũ và Mã Hiểu Mai đều cảm thấy ghê tởm, có cảm giác buôn nôn.
Mã Hiểu Mai cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hơn nữa lại có cảm giác ghê tởm, lúc này chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng mà lúc này nàng vẫn phải cố kiên trì, nàng nói với Long Vũ:
- Anh Vũ, chúng ta hợp lực công kích miệng vết thương của nó.
Long Vũ trả lời một tiếng, tích tụ ngọn lửa màu tím trong cơ thể, rót vào trên Thiên Sư pháp kiếm. Hắn hai tay nắm chặt chuôi kiếm, hướng tới miệng vết thương ở bụng chém tới.
Huyết Bức Vương dường như cảm ứng được nguy hiểm, nhưng do thân thể cồng kềnh không cách nào di động, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn ngọn lửa đánh vào người.
- Phốc
Ngọn lửa màu tím lập tức xâm nhập vào, vết thương kia mới kép lại một nửa lập tức vỡ tung ra, máu đen từ miệng vết thương phun mạnh ra ngoài giống như ngọn suối.
Huyết tinh bốn phía, mùi hôi thối càng lúc càng tăng.
- Rống.
Trong miệng Huyết Bức Vương phát ra một tiếng gầm rú mang đầy sát khí. Huyết Bức xung quanh lập tức bay tới miệng vết thương, lấy thân thể ngăn chặn vết thương, tránh cho nó không tiếp tục đổ máu.
Sau đó, hai mắt Huyết Bức Vương trừng mắt nhìn Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai. Trong lòng nó đối với Long Vũ có một chút kiêng sợ.
Trên người Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai vốn có vết thương. Lúc này bên trong huyết động u ẩm, hôi thối, lại liên tục chiến đấu, sớm mệt mỏi không chịu nổi.
Tuy nhiên, lúc nãy đánh trúng Huyết Bức Vương, hai người tinh thần có chút hưng phấn.
Bởi vì vui sướng cùng với hi vọng, trong cơ thể hai người bắt đầu nảy sinh thêm chiến ý.
- Rống.
Lại một tiếng gầm rú vang lên, Huyết Bức trong động dường như nhận được chỉ thị mới, bắt đầu hướng tới Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai tấn công. Dưới tình thế cấp bách, ngọn lửa màu tím trong cơ thể Long Vũ toàn bộ bức ra ngoài, biến thành một tầng ngăn cách trước mặt Mã Hiểu Mai. Huyết Bức tất nhiên e ngại ngọn lửa, những con nào đến gần hoàn toàn bị thiêu chết.
- Anh Vũ, không cần lo lắng cho em, anh đi đối phó với Huyết Bức Vương.
Đối với ngọn lửa thần kỳ trên người Long Vũ, lúc này Mã Hiểu Mai cũng không phải lúc quan tâm.
Nàng chỉ hi vọng Long Vũ có thể nhanh chóng tiêu diệt Huyết Bức Vương, nguy cơ lúc sau có thể xoay chuyển.
- Nhưng mà cô…
Long Vũ có chút quan tâm.
- Không có việc gì.
Khóe miệng Mã Hiểu Mai miễn cưỡng nở nụ cười:
- Chỗ này của em còn có bảy tấm linh phù. Sau khi anh rời khỏi, em sẽ tạo thành Thất Tinh Phục Ma trận, em có thể kiên trì đến lúc anh giết chết Huyết Bức Vương.
- Okie.
Long Vũ gật đầu nói:
- Nhưng mà cô phải cẩn thận một chút.
Nói xong, Long Vũ liền tách ra khỏi chỗ Mã Hiểu Mai, hướng tới chỗ Huyết Bức Vương. Mà lúc này, Mã Hiểu Mai đã phát động Thất Tinh Phục Ma trận, ngăn cản Huyết Bức tấn công.
Huyết Bức trong động ít hơn rất nhiều so với bên ngoài. Dưới tình huống như vậy, ít nhất có thể kiên trì được hơn hai mươi phút.
Long Vũ vô cùng nóng vội, lo lắng cho Mã Hiểu Mai, rống to một tiếng. Toàn bộ lực lượng trong cơ thể dồn lại, như tên rời cung, phóng nhanh tới Huyết Bức Vương. Huyết Bức Vương thấy Long Vũ vọt tới, chân trước vung lên, ý đồ đem tên nhân loại ghê tởm giết chết.
Thân hình Long Vũ linh hoạt, tránh được một trảo của Huyết Bức Vương, lập tức liên hệ với La Lâm mở ra đạo lực tăng trưởng. Cơ hội ngay trước mắt, lập tức phải thành công.
- Trảm Thiên Thần Long.
Khẽ quát một tiếng, Trảm Thiên Thần Long xuất ra, giương nanh múa vuốt hướng tới cơ thể Huyết Bức Vương. Mục tiêu rõ ràng là miệng vết thương của Huyết Bức Vương.
Huyết Bức Vương hiểu rõ ý đồ, ý thức được nguy hiểm, vội vã rống to ra lệnh cho Huyết Bức tiến đến vòng vây. Nhưng mà uy lực của Thần Long, mấy trăm con Huyết Bức thực giống như muối bỏ bể.
- Ầm, ầm.
Một tiếng vang rất lớn, Trảm Thiên Thần Long đã đi vào miệng vết thương của Huyết Bức Vương.
- Ngao.
Huyết Bức Vương điên cuồng rống to, thân thể đồ sộ lung lay một chút, nặng nề ngã xuống mặt đất, máu đen trên miệng vết thương không ngừng phun mạnh. Nhưng trong lúc này, một thân màu vàng của Huyết Bức Vương chậm rãi tiêu thất. Thân thể nó nằm trên mặt đất, run rẩy vài cái rồi bất động.
Sau đó, Long Vũ cũng bởi vì hao tổn hết đạo lức, lập tức hôn mê ngã trên mặt đất.
Sau khi Huyết Bức Vương chết, Huyết Bức liền mất đi sự khống chế.
Bản năng hung tàn nên chúng tiếp tục hướng tới công kích Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai. Long Vũ lúc này hôn mê, tình thế vô cùng nguy hiểm. Sắc mặt Mã Hiểu Mai đại biến, vội vàng thao tác Thất Tinh Phục Ma trận, hương tới phía Long Vũ.
Mã Hiểu Mai đi tới bên cạnh Long Vũ, toàn thân lạnh lẽo ngất đi.
Trong lòng Mã Hiểu Mai nóng như lửa. Huyết Bức Vương tuy đã chết, nhưng bản thân mình cũng bị trọng thương, dường như rất khó đối phó với tình huống xung quanh.
- Ngao.
Ngay lúc này, phát ra một tiếng mèo kêu truyền tới. Mã Hiểu Mai xoay người, không ngờ lúc này Huyết Bức chẳng biết lúc nào, đã dần dần chuồn sạch.
Mã Hiểu Mai cực kỳ kinh ngạc, nhưng đây cũng là việc tốt. Nàng không nghĩ nhiều, vội vàng tới bên cạnh chăm sóc Long Vũ.
- Anh Vũ, tỉnh lại, nguy cơ đã được giải trừ.
Mã Hiểu Mai lay nhẹ Long Vũ, vẻ mặt vô cùng long lắng.
Lúc này trong bóng đêm, nhẹ nhàng vang lên một tiếng bước chân, nhưng trong tai Mã Hiểu Mai, lại giống như sấm sét giữa trời quang. Trong lòng nàng căng thẳng, quay đầu nhìn về phía tiếng bước chân, đồng thời nắm chặt Hồng Tụ pháp kiếm trong tay, chắn trước Long Vũ. Long Vũ lúc này đang hôn mê, nàng không cho phép ai làm tổn thương đến hắn.
- Ngao.
Tiếng mèo kêu lại truyền đến.
- Là tiểu hổ đẹp trai à?
Mã Hiểu Mai đột nhiên nhớ lại sủng vật của Long Vũ.
- Xoạt.
Trong bóng tối, một đạo bạch quang lao vút vào trong ngực Mã Hiểu Mai, rõ ràng chính là Thiên Dực Hổ.
Đồng thời, một bóng người xuất hiện. Một thân trang phục màu trắng, đôi mắt thanh tú, làn da trắng mịn, xung quanh nàng phát ra ánh sáng màu vàng.
Mã Hiểu Mai trợn mắt há miệng, vẻ mặt cảnh giác.
Khóe miệng cô gái tươi cười, nhìn Mã Hiểu Mai cùng Long Vũ:
- Hai người cũng rất có năng lực, thân thể bị trọng thương mà vẫn có thể giết chết Huyết Bức Vương.
Nói xong, cô gái tiếp tục hướng lên phía trước.
- Đứng lại.
Mã Hiểu Mai cầm Hồng Tụ pháp kiếm trong tay, lớn tiếng nói:
- Cô là ai, tôi không cho phép ai làm tổn thương anh Vũ. Cô nếu dám tiến lên phía trước, cẩn thận tôi giết cô.
- Ha ha.
Cô gái cười một tiếng:
- Cô gái này thật hung dữ, người thanh niên cô ôm trong lòng, là tình lang của cô à?
Nghe thấy hai chữ tình lang, sắc mặt Mã Hiểu Mai lập tức ửng đỏ.
Ngẩng đầu nhìn cô gái, Mã Hiểu Mai lạnh lùng thét lớn:
- Cô nói cái gì thế? Cô rốt cuộc là ai? Nếu cô còn tiến lên, tôi sẽ liều mạng với cô.
- Ngao.
Thiên Dực Hổ kêu một tiếng, đột nhiên nhảy vào trong lòng cô gái, dùng cái lưỡi liếm liếm ngón tay, có vẻ cực kỳ thân mật.
- Tôi là chị Phượng của tiểu Vũ, tôi tới cứu tiểu Vũ.
Cô gái cười nói:
- Thấy cô vì tiểu Vũ khẩn trương như vậy, tôi thấy rất vui vẻ. Vì cậu ấy có một cô gái liều mình bảo vệ nàng.
- Chị chính là chủ nhân của Thanh Tân Tiểu Trúc?
Mã Hiểu Mai dường như hiểu ra cái gì đó, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm. Được cứu rồi.
- Chị Phượng, vừa nãy có chút đắc tội, mong chị không để ý.
Trong giọng nói của Mã Hiểu Mai lộ ra một chút xin lỗi:
- Em không biết chị là chị Phượng. Tiểu Vũ lúc này đang hôn mê, chị có thể tới đây coi qua một chút.
Nàng sau khi giải quyết xong việc liền đi qua Tử Vong Sâm Lâm, ngoài ý muốn đụng phải Thiên Dực Hổ đang vun vút chạy tới giải cứu Long Vũ. Nàng liền đi cùng tới đây.
- Để chị coi…
Kim Phượng một bước đi tới, bàn tay cẩn thận nâng cổ tay Long Vũ lên, cười nói:
- Không có việc gì, chỉ là hao tổn đạo lực quá mức. Chị lập tức có thể làm cho cậu ấy tỉnh lại.
Nói xong, Kim Phượng kích thích đạo lực trong cơ thể, chậm rãi tiến vào trong cơ thể Long Vũ.
Chỉ một lát, Long Vũ liền tỉnh lại.
- Chị Phượng.
Long Vũ thấy cô gái trước mặt, chút ngạc nhiên, sau đó mỉm cười:
- Chị Phượng, sao chị lại ở đây?
Kim Phượng nhìn hắn mỉm cười:
- Tiểu Vũ, chỉ có mấy ngày mà em tiến bộ rất nhiều. Ngay cả chị cũng giật mình.
Long Vũ ngẩn người:
- Chị Phượng, không phải chị đang giải quyết chuyện về Hạn Bạt sao?
Kim Phượng cười nói:
- Yên tâm, chị đã có phương pháp giải quyết. Chị rời nhà đi rèn luyện, đối với thành Đoan Mộc cũng có ấn tượng. Chị tuyệt đối không cho phép thành Đoan Mộc bị hủy.
- Chị Phượng, anh Vũ, hai người trước tán gẫu, em ra ngoài trợ giúp ông nội cùng mọi người.
Mã Hiểu Mai chợt nhớ mọi người còn đang chiến đấu bên ngoài.
- Không cần vội.
Kim Phượng đi tới phía Mã Hiểu Mai nói:
- Ăn viên đan dược này, thương thế của em sẽ được cải thiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...